Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 138

Còn lúc này, Nguyên Lịch cũng đã thấy bài đăng Weibo.

Lúc anh ta vừa về phòng đã nhận được điện thoại của người đại diện.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn người này gọi điện để chất vấn anh ta.

Nhưng Nguyên Lịch vẫn ôm chút ước ao cuối cùng, có lẽ công ty thấy lượng tiền anh ta kiếm được mấy năm qua sẽ thử cố bảo vệ mình.

Tuy đúng là anh ta làm sai nhưng cùng lắm cũng chỉ coi là vết nhơ thôi, kín tiếng một thời gian là được rồi.

Thế mà ngay lúc vừa nghe điện thoại, tiếng nghiến răng nghiến lợi của người đại diện lại truyền tới qua micro: "Công ty đã quyết định huỷ bỏ hợp đồng với cậu, đừng tìm tôi nữa."

Một thoáng sững sờ, Nguyên Lịch hoảng sợ đến độ biến sắc.

Anh ta siết chặt điện thoại, không thể tin nổi cất cao giọng: "Không, không thể nào!"

"Các người không thể làm thế được, không phải tôi chỉ vô tình làm sai thôi sao, còn chưa đến nỗi bị công ty vứt bỏ chứ?" Anh ta sợ hãi lớn tiếng chất vất: "Là vì chuyện trên hot search Weibo sao? Rõ ràng anh chỉ cần sắp xếp người bỏ hot search rồi tìm người giải thích qua loa là được mà. Hơn nữa bây giờ tôi, tôi cũng có thể về giải thích với anh, chuyện không như mấy người nghĩ..."

"Cậu câm miệng lại cho tôi!"

Hiển nhiên bên kia vẫn đang kìm nén cơn giận, nghe được anh ta nói chuyện thì lập tức bùng nổ, sau đó là một trận mắng ầm ĩ: "Mẹ nó cậu còn không biết ngượng nhắc đến chuyện bỏ hot search, chính là vì ban đầu muốn bảo vệ cậu mà suýt chút nữa chúng tôi bị hại thê thảm rồi đó cậu có biết không! Đồ ngu nhà cậu!"

Tai Nguyên Lịch ong ong: "Ý anh là sao?"

"Ý gì, ý là cậu ngu ngốc ấy!" Người đại diện cười gằn: "Đến cả thân phận thật sự của bạn gái yêu năm năm trời cũng không biết, dù có cứu cậu thật thì sau đó sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu liên luỵ thôi."

Anh ta tức giận nói: "Ban đầu tôi còn đồng ý với việc cậu chuyển hình tượng, mai mối cho cậu và Lạc Vân, kết quả giờ cậu còn kéo cả Lạc Vân theo, còn không biết nên xử lý thế nào, cậu đúng là đồ tai hoạ mà! Tôi thật sự tức chết mất!"

Nguyên Lịch ngớ người hoàn toàn.

Là sao, thân phận thật sự mà người đại diện vừa nói, là chỉ Quý Nhạc Quân ư?

Nhưng cô ta không phải người bình thường sao? Gì mà người anh ta yêu năm năm mà còn không biết thân phận thật sự?

"Tóm lại, cậu lấy trộm tác phẩm của người khác còn lừa gạt công ty, hành vi tồi tệ này không những liên luỵ đến nghệ sĩ của công ty mà còn kéo theo công ty chịu tổn thất cực kỳ nghiêm trọng."

Rõ ràng người đại diện không có lòng muốn giải thích nữa, chỉ cười lạnh nói: "Đây là vấn đề thuộc phương diện của cá nhân cậu. Thế nên căn cứ vào hợp đồng trước đó ký kết với công ty, dù là huỷ hợp đồng với cậu thì cậu vẫn phải bồi thường cho công ty phí vi phạm hợp đồng."

Nguyên Lịch cuống cuồng gào lên: "Đợi chút đã, anh ơi, mấy người không thể làm vậy được, tôi còn có tác dụng.."

"Mai cậu tự nghĩ cách về đi." Trước khi lạnh lùng cúp điện thoại, người đại diện vẫn không nhịn được chửi bới: "Còn nữa, mẹ nó cậu cách xa Lạc Vân nhà tôi chút! Thứ cặn bã!"

Nguyên Lịch: "..."

Điện thoại ngắt kết nối, dù anh ta có điên cuồng gọi lại thế nào đi chăng nữa, bên kia đều không nhấc máy.

Thậm chí, sau đó, anh ta còn bị block.

Anh ta xụi lơ trên đất, mặt trắng bệch, hoàn toàn không biết rốt cuộc sao chuyện có thể phát triển đến độ này

Rõ ràng trước khi tham gia game show, bọn họ đã lên kế hoạch toàn bộ đến mức rất hoàn mỹ, chỉ cần tuần tự từng bước phô ra tình yêu của hai người trong chương trình, cuối cùng thông báo tặng ca khúc là có thể đón nhận tương lai tốt đẹp vô cùng.

Nhưng anh ta của hiện tại lại dừng bước ngay trước ngưỡng cửa của tương lai chói lọi, trực tiếp rơi vào vực sâu.

Tất cả những thứ này, tất cả những thứ này ---

Đều do Quý Nhạc Quân gây ra!

Sắc mặt Nguyên Lịch đột nhiên trở nên dữ tợn, nghĩ ngay đến sự châm biếm của người đại diện, anh ta chợt hiểu ra gì đó, tay run rẩy cấp tốc mở Weibo ra.

Cố gắng hết sức lơ đi những từ ngữ chửi rủa kia, rốt cuộc anh ta đã tìm được tin tức mình cần.

--- Quý Nhạc Quân là con gái nhà họ Quý.

Đoàn luật sư của tập đoàn nhà họ Quý đã thu thập chứng cứ về anh ta để khởi tố, ngày mai giấy gọi của toà án sẽ tới.

Điện thoại đột nhiên rơi xuống đất.

Người Nguyên Lịch run lẩy bẩy, mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.

Quý Nhạc Quân... người yêu đương với anh ta năm năm, vẫn luôn bị anh ta thao túng tâm lý kiểm soát, cho dù bị lấy đi tác phẩm cũng cam tâm tình nguyện lại là người nhà họ Quý?

Trong đầu anh ta chợt hiện lên đủ kiểu ký ức của hai người trước kia, từ lần đầu gặp gỡ cho đến lần cuối cùng gặp mặt.

Trước giờ Quý Nhạc Quân chưa từng thể hiện sự giàu có của cô ta, giống như một cô gái ngoại trừ có chút tài năng thì tất cả đều rất bình thường, thậm chí còn có phần khép mình nhỏ bé.

Thì ra cô ta vẫn luôn lừa gạt mình, cô ta vốn vẫn luôn đề phòng anh ta!

Nguyên Lịch đã hiểu ra tất cả rồi.

Rõ ràng cô ta đang bỡn cợt mình, cố ý che giấu thân thế, nhìn anh ta phấn đấu vì tương lai, giành giật cạnh tranh tài nguyên với người khác bể đầu.

Mà những tác phẩm đưa cho anh ta, nhìn thì có vẻ như là cần thì cứ lấy ấy, thật ra chỉ là phần thưởng đối với màn trình diễn hay ho này của anh ta.

Mãi đến tận khi phát hiện ra anh ta không nghe lời muốn bỏ chạy, thế nên cô ta đã thu hồi lại toàn bộ, đồng thời bắt đầu trừng phạt, đưa anh ta trực tiếp rơi vào vực sâu của tuyệt vọng.

Sao cô ta có thể độc ác như vậy, sao có thể bỡn cợt anh như vậy... Người Nguyên Lịch lạnh buốt, nghiến răng thật chặt.

Nếu như anh ta biết Quý Nhạc Quân đến từ nhà họ Quý, sao anh ta có thể...!

Vào đúng lúc này, Nguyên Lịch ngập tràn sợ hãi với Quý Nhạc Quân, thậm chí đến cả dũng khí lén chửi bới cũng không có nữa.

Tất cả những chuyện trước kia như thể một tấm lưới vô hình, cứ thế chợt thình lình nhốt anh ta vào bên trong, vĩnh viễn không cách nào chạy trốn được.

Thế là ngay lúc Úc Khả Khả đang nói chuyện với Quý Nhạc Quân chợt nghe được tiếng hệ thống cười: [Ha ha ha, cô không biết Nguyên Lịch tưởng tượng nghiêm trọng cỡ nào đâu, hoàn toàn coi Quý Nhạc Quân là nhân vật phản diện ma quỷ rồi.]

Nghe hệ thống thuật lại, cô cũng không nhịn được phấn khích, sảng khoái đáp: [Đáng đời! Anh ta nên sống trong ám ảnh Quý Nhạc Quân cả đời, trải nghiệm nỗi đau đớn mà cô ấy từng phải trải qua!]

Sau đó anh ta làm bất cứ chuyện gì cũng không nhịn được nghĩ đến Quý Nhạc Quân đều sẽ thấy ngổn ngang nổi sợ hãi và hối hận, thậm chí đến cả cơ hội đến gần cô ấy cũng không có nữa.

[Đúng vậy.] Hệ thống cực lực tán thành: [Anh ta hoàn toàn đáng đời bị vậy, thao túng tâm lý người yêu mình năm năm, quả thật đúng là súc sinh mà! Giờ vẫn chưa từ bỏ ý định gọi điện cho Quý Nhạc Quân kìa, hừ!]

Lúc này Nguyên Lịch hối hận đến độ muốn tìm Quý Nhạc Quân xin lỗi cầu hoà, Úc Khả Khả không hề bất ngờ.

Cô thấy Quý Nhạc Quân đang cúi đầu xem điện thoại, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cười híp mắt hỏi: "Nhạc Quân, sau này cô định làm gì?"

Quý Nhạc Quân không hề lưu luyến ngẩng đầu lên, vẻ mặt vốn đang bình thản lại chợt xen lẫn chút mờ mịt: "Dự định sau này ấy ạ?"

"Cô thích sáng tác bài hát thế, hoàn toàn có thể làm nhạc sĩ ở hậu trường." Úc Khả Khả thuận miệng nói: "Tôi thấy trên Weibo có rất nhiều người đang xin cô debut đó, hoặc là dù không lộ mặt thì sáng tác bài hát cũng được. Có vẻ bọn họ rất sợ cô từ bỏ việc sáng tác vì Nguyên Lịch đó."

Quý Nhạc Quân không biết làm sao, lại nhìn qua điện thoại liên tục hiện có tin nhắn.

Cô ấy lộ vẻ mặt cân nhắc, do dự nói: "Em còn chưa nghĩ kỹ nữa, cho tới giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này... Liệu em có làm được không?"

Úc Khả Khả hỏi ngược lại: "Tại sao không thể chứ? Chỉ nhìn vào tác phẩm của Nguyên Lịch nhận được bao nhiêu sự công nhận, được chào đón cỡ nào là có thể thấy được cô giỏi ra sao rồi."

Quý Nhạc Quân giật mình, mặt đột nhiên đỏ lên: "Nhưng, nhưng mà em hơi sợ..."

Úc Khả Khả có thể thấy rõ sự dao động của cô ấy, hẳn là trong lúc nhất thời vẫn chưa thể thoát khỏi sự ràng buộc của quá khứ, sợ hãi thế giới bên ngoài theo thói quen, cực kỳ tự ti.

Úc Khả Khả lập tức cười híp mắt nói: "Nhiều người yêu thích và chờ mong bài hát của cô thế, bọn họ đều rất thích cô. Nếu như muốn sáng tác tiếp, tôi cảm thấy có thể cân nhắc được."

Cô chậm rãi kéo dài giọng: "Thiên tài sáng tác cô Quý à ---"

Đầu tiên Quý Nhạc Quân ngẩn người, sau đó phản ứng lại lại thấy rối rắm đến đỏ cả mặt.

Cô ấy ôm chặt cuốn sổ sáng tác, há miệng nhưng không biết phản bác thế nào, chỉ đành thỏ thẻ: "Chị Khả Khả, chị đừng giỡn em nữa..."

"Tôi đâu có, đây chính là danh xưng vinh dự mà dân mạng tặng cô đó." Cô nghiêm túc trịnh trọng nói: "Thế nào, có muốn suy xét chút không?"

Rõ ràng Quý Nhạc Quân đang làm đấu tranh tư tưởng, không trả lời trong chốc lát.

Sau đó cô ấy lại nghe Úc Khả Khả hắng giọng rồi bắt đầu đọc từng lời khen ngợi liên quan đến mình trên Weibo, thậm chí có người còn dùng từ tâng bốc khiến cô đỏ mặt rồi lan sang cả cổ, da đầu cũng bắt đầu tê dại.

Chịu không nổi sự khen ngợi quá thẳng thắn như vậy, Quý Nhạc Quân chưa đấu tranh được bao lâu đã bắt đầu thoả hiệp.

Cô ấy yếu ớt nói: "... À thì em, em sẽ suy xét."

Tuy là cô ấy thích chìm đắm trong thế giới riêng của mình, sáng tác bài hát cho bản thân nghe nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, trước đó lúc Nguyên Lịch được tung hô nhờ bài hát của mình, cô ấy vui nhưng không phải vì tương lai của bọn họ mà là có nhiều người công nhận mình như vậy.

Đây là thứ mà cô ấy chưa từng có được.

Thông qua cách này, cô ấy âm thầm giữ được niềm tin và nhiệt huyết với âm nhạc. Có lẽ cũng vì vậy nên cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn không từ bỏ việc sáng tác bài hát dù bị Nguyên Lịch đả kích.

Vì thế...

Cho dù không lộ mặt, chỉ làm hậu trường chắc cũng được nhỉ?

Cô ấy muốn những bài hát này một lần nữa mang tên chính mình, khiến tất cả mọi người đều biết đến những tác phẩm này là do ai sáng tác, lần nữa thích bài hát mà mình sáng tác.

--- Hơn nữa, cô ấy cũng sẽ không dừng viết tình ca.

Quý Nhạc Quân lặng lẽ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Úc Khả Khả ở phía đối diện, chỉ thấy cô đang chống cằm híp mắt nhìn mình. Đôi mắt hạnh đẹp đẽ trong trẻo ấy, dưới ngọn đèn sáng rực rỡ giống như đã sớm biết được cô ấy muốn làm gì, nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.

Ý thức được gì đó, mặt cô ấy lại đỏ lên, nhỏ giọng chủ động giải thích: "Thật ra, ban nãy Nguyên Lịch nhắn tin cho em..."

Quả nhiên Úc Khả Khả không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu.

Quý Nhạc Quân lại như sợ bị hiểu lầm, sốt sắng nói rõ: "Em không có ý định sẽ tha thứ, chỉ là không ngờ sau khi em đã xoá toàn bộ các cách liên lạc, anh ta vẫn còn tìm đến em thông qua tin nhắn của app mua sắm."

Nói rồi, cô ấy đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng: "Em bèn hơi tò mò anh ta còn có thể tìm người bằng cách nào nữa, cho nên mới…”

Hệ thống: [? Anh ta giỏi thật đấy.]

Úc Khả Khả: [... Giỏi.]

Úc Khả Khả không cho rằng Quý Nhạc Quân sẽ mềm lòng dao động, chỉ cho rằng cô ấy muốn mượn mấy tin nhắn lấy lòng xin tha thứ đó để hả giận mà thôi.

Không ngờ Nguyên Lịch còn có thể làm vậy, quá giỏi.

Cô gật đầu rồi không nói thêm nữa: "Muộn rồi, cô về ngủ sớm chút, mai tôi sẽ về."

Quý Nhạc Quân ngây người, đột nhiên lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Nhưng chưa chờ cô ấy kịp lên tiếng đã nghe được Úc Khả Khả nhẹ nhàng nói: "Tôi nghe Quý Cảnh Diệp nói, nhà trên cây đã xây xong rồi, ngày mai Nhạc Quân, cô có muốn tới tìm tôi không?"

Quý Nhạc Quân: "..."

Hoàn toàn quên mất trước đó định nói gì, cô ấy lập tức gật đầu nhận lời mời: "Được ạ."

Mãi đến khi cúp điện thoại, cô ấy mới nhớ ra theo kế hoạch trước đó, hình như chị Khả Khả còn không biết bọn họ sẽ đến đón mình.

Ngay lúc Quý Nhạc Quân còn đang rầu rĩ có nên nói hay không thì chợt nghĩ đến khung cảnh thân mật Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp sóng vai đứng cùng nhau mình chứng kiến hôm đó khi ở vườn hoa nhà cũ.

... Chắc không cần nói đâu nhỉ, ngộ nhỡ anh họ đã chuẩn bị bất ngờ rồi thì sao?

Bình Luận (0)
Comment