Úc Khả Khả: [Wow.]
Hệ thống: [Wow.]
Nhìn nữ chính vốn còn ngập tràn mong chờ, như thể hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, cô chầm chậm chớp mắt: [Đây là lần đầu tiên tôi được đưa thẻ phòng đó, k*ch th*ch ghê.]
Hệ thống cũng chộn rộn theo: [k*ch th*ch!]
Tòa nhà Quân Minh.
Lúc này Quý Cảnh Diệp đang họp, vốn nghe được một người một thống đồng thời thốt lên kinh ngạc, anh lẳng lặng dừng hành động trong tay lại.
Sau đó, nghe được Úc Khả Khả cảm thán tỏ vẻ kinh ngạc rõ ràng nhưng không hề phản cảm, mặt Quý Cảnh Diệp lập tức sa sầm, xung quanh đột nhiên trở nên lạnh đi.
Tuy trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng thông qua hàng mày nhíu chặt đã đủ khiến mọi người cảm nhận được tâm trạng cực xấu của anh lúc này.
Đặc biệt là trong đầu chợt trở nên yên tĩnh, hiển nhiên lúc này Úc Khả Khả đang nói chuyện với người đàn ông đưa thẻ phòng cho cô rồi.
Hiện giờ bọn họ đang nói chuyện gì?
Cho dù biết cô không thể nhận ra nhưng cảm giác nôn nóng không cách nào khống chế được lần nữa xuất hiện trong lòng.
Giống như cảm nhận được uy h**p lại không thể làm gì.
Quý Cảnh Diệp không nhịn được gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn.
Trong phòng họp đột nhiên yên tĩnh, chỉ thấy đôi mắt đen của anh tựa hồ sâu lộ ra chút tàn ác, càng tôn lên đường nét gương mặt sắc bén cùng vẻ lạnh lùng ngông cuồng tự đại.
Gương mặt sắc bén căng ra lộ vẻ ác liệt, quanh người như đang ngập tràn áp suất thấp khiến người ta nhìn mà thấy sợ.
Mọi người: "... !"
Bọn họ có thể cảm nhận được tâm trạng của tổng giám đốc Quý rất tệ, vô thức nuốt nước bọt, mượn hành động vùi đầu xử lý tài liệu để lén đưa mắt nhìn nhau.
Rõ ràng khoảng thời gian này tâm trạng của Quý Cảnh Diệp rất tốt, kể cả bọn họ mắc lỗi hay hạng mục không đạt tiêu chuẩn, anh đều khoan dung.
Sao lúc này tổng kết, anh lại đột ngột trở nên đáng sợ vậy?
Chẳng lẽ sự thật là tổng giám đốc Quý định xong việc rồi tính sổ, nên vẫn đợi đến hôm nay xử lý vấn đề của bọn họ?
Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều tập trung nhìn người đang làm báo cáo với ánh mắt thương hại.
Người xui xẻo: "..."
Mà vừa vặn không khéo, anh ta chính là người trước đó không cẩn thận mắc lỗi.
Vốn anh ta đang kinh hồn bạt vía làm kiểm điểm, đến giờ nhận ra ánh mắt của bọn họ thì lại không nén nổi cơn run lẩy bẩy.
Anh ta hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của tổng giám đốc Quý, tiếng kiểm điểm thậm chí còn hơi run run như sợ ngay giây sau sẽ nghe được tổng giám đốc Quý lạnh lùng mở miệng, bảo anh ta lập tức cút khỏi phòng họp.
Cút khỏi phòng họp cũng được, chỉ sợ sau đó là cút khỏi công ty, hoặc bị đày đến công ty con!
Nhưng cũng may, mãi đến khi anh ta kiểm điểm xong, thăm dò ngồi xuống, tổng giám đốc Quý với vẻ mặt kh*ng b* vẫn không nói một lời, mà chỉ lạnh nhạt liếc anh ta, cuộc họp lại tiếp tục tiến hành.
Mà ở bên đây, không hề hay biết Quý Cảnh Diệp đã hiểu lầm, còn đang nghĩ xem hiện giờ mấy cô đang nói chuyện gì, Úc Khả Khả vô tội, chậm rãi hỏi: "Tôi nhớ đưa thẻ phòng là có ẩn ý, thế nên cô đang mời tôi à?"
Đôi mắt hạnh của cô trong veo sáng rực, dù lúc này nói thẳng vẫn tỉnh bơ như thường lại khiến người nghe vô thức nghĩ miên man, gò má chợt nóng lên.
Nữ chính ngẩn ra, lại theo bản năng cầm thẻ phòng phe phẩy chút bên gò má.
Mãi đến khi độ nóng giảm đi, cô ta mới phản ứng lại, lập tức trợn mắt nhìn sang: "Cô nói gì đó, tôi chỉ nghĩ một mình ở lầu chót thật sự rất chán nên muốn nói chuyện với cô thôi!"
"Tôi cảm thấy chắc chắn cô sẽ biết rất nhiều chuyện vui, hơn nữa lầu bốn không thể thoải mái bằng lầu chót được, chuyện này chỉ có thể xem như trao đổi---"
Cô ta đang lớn tiếng biện bạch, kết quả nói rồi nói lại đột nhiên khựng lại.
Mọi người vốn nghe cô ta giải thích vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ, cô ta còn có vẻ suy tư cẩn thận, đột nhiên tỏ vẻ bất chấp, cắn răng đưa ra quyết định trọng đại.
Sau đó, thấy cô ta trịnh trọng nói: "Đương nhiên, nếu cô đã nói vậy, tuy tôi chưa từng thử nhưng tôi, tôi có thể---"
Mọi người: !!!
Trái tim vất vả lắm mới yên ổn lại chợt giật thót.
Nhà sản xuất lại càng lo lắng tột độ giơ tay lên bụm miệng cô ta lại, lần này dù bà cô có giãy giụa cỡ nào, ra sức dùng ánh mắt uy h**p ra sao thì anh ta đều không có ý buông tay.
Anh ta vội vàng cười xòa: "Cô Úc, Đới Đới trước giờ không biết suy nghĩ, cô tuyệt đối đừng chấp. Có điều tôi cũng cảm thấy phòng ở lầu bốn có hơi không thoải mái lắm thật, hay là tôi tăng hạng phòng của cô lên lầu chót, cô thấy thế nào?"
Nữ chính sắp nghẹn chết, lấy cùi chỏ cụng mạnh vào ngực anh ta, lúc này mới có thể hô hấp được.
Cô ta trợn trắng mắt: "Thật là, nếu anh đã có thể giúp tăng hạng phòng lầu chót, sao giờ mới nói?"
Nhà sản xuất: "..." Rốt cuộc là anh ta làm vì ai! Giờ lại đang nhận tội vì ai!
"Có điều giờ thăng hạng phòng lên lầu chót có phải là không thể ở cạnh phòng tôi rồi hay không?" Nữ chính không nhận ra sự nhọc lòng của anh rể, còn chợt bất ngờ nghĩ đến: "Hay là anh rể à, anh giúp cho chót đi, nhường lại phòng của anh cho cô Úc để em tiện tìm cô ấy tán chuyện nhé?"
Nhà sản xuất: "..."
Trán anh ta nổi gân xanh trông thấy, con bé liều chết này! Còn giúp cho chót nữa, hôm nay anh ta phải làm kẻ ác "gậy đánh uyên ương" kia rồi!
Lần này dù em vợ có tố cáo, vợ anh ta tuyệt đối sẽ không thể thiên vị cô ta nữa!
Úc Khả Khả không nhịn được phì cười: [Ha ha ha hai bọn họ hay quá!]
Hệ thống: [Cô ta và chị gái cách nhau mười mấy tuổi, nhà sản xuất lại lớn hơn vợ vài tuổi, thế nên hai người đều chăm sóc cô ta như con ấy.]
Cô khẽ chớp mắt, cười híp mắt nói: "Nhưng tôi có chồng chưa cưới rồi."
Mọi người: !!!
Gì cơ, cô Úc đã đính hôn từ lâu rồi, hơn nữa còn nói ra thản nhiên vậy ư?
Trong một thoáng, bọn họ chợt cảm thấy Úc Khả Khả có vẻ không đáng sợ như trong truyền thuyết, dù sao cô đã thẳng thắn bật mí bí mật cho bọn họ.
Mọi người thoáng thả lỏng.
Cũng lúc này, nữ chính hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi ẩn ý của việc đưa thẻ phòng ban nãy, lại mất não hỏi: "Nên là chế độ một vợ một chồng à?"
Mọi người: "..."
Nhà sản xuất: "..."
Úc Khả Khả không nhịn được vỗ tay cổ vũ, khen thưởng sự can đảm của cô gái này: "Cô thật sự muốn làm thế sao? Nhưng chồng chưa cưới của tôi đáng sợ lắm đó."
Thật ra Đới Đới cũng không rõ ban đầu nói chuyện mời thế nào mà sao đến giờ lại phát triển thành thế này, nhưng nghe cô nói vậy lại không nhịn được tò mò: "Đáng sợ cỡ nào?"
Người khác không dám hé răng, lúc này lại không nhịn được lén dựng tai lên.
Cho dù thang máy đã tới lầu bốn, thế mà không ai có ý định đi ra ngoài cả.
Dù sao đây chính là dưa của cô Úc đó! Ai có thể nhịn cho được!
Úc Khả Khả nghĩ một lát: "Đại khái đáng sợ đến cỡ sẽ phái người đập cô thành bánh quy ấy."
Nữ chính: "..."
Mọi người: !!!
Cô lại dùng vẻ mặt cười híp mắt bâng quơ nói lời đáng sợ thế!
Nữ chính còn tính mở miệng nói gì đó lại bị nhà sản xuất đột nhiên che miệng lại.
Sau khi Úc Khả Khả tự kể rằng mình có chồng chưa cưới, anh ta lập tức kịp phản ứng.
Thảo nào đoàn luật sư của nhà họ Quý lại giúp cô, thảo nào quan hệ của cô gái này với cô Quý trong truyền thuyết kia lại tốt thế --- Chắc chắn chồng chưa cưới của cô Úc là người nhà họ Quý!
Bất kể là tổng giám đốc Quý hay cậu hai Quý kia thì đều là sự tồn tại mà bọn họ không thể chọc nổi.
Nghĩ đến đây, anh ta sốt sắng đến độ trán vô thức toát mồ hôi, bèn nặng nề ho một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho những người khác mau đi: "Đã tới lầu bốn rồi, mọi người mau mau về phòng thôi. Ngày mai còn phải quay tiếp, tối nay mọi người nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng chạy lung tung có biết chưa?"
Ai ai cũng hiểu anh ta nói vậy để nhằm cảnh cáo bọn họ, đừng thừa cơ đi tìm Đới Mẫn.
Dù là đôi CP hay nam phụ số hai, đều nghiêm túc gật đầu, đàng hoàng ra ngoài thang máy.
Nữ phụ Tân Gia cũng khẽ ho một tiếng: "Cô Úc, chúng ta đi thôi."
Thấy hết trò hay để xem, Úc Khả Khả tiếc nuối gật đầu rồi vẫy tay thân thiện với nữ chính, rồi mới đi cùng nữ phụ ra khỏi thang máy.
Ngay lúc cửa thang máy khép lại, cô còn thoáng liếc thấy nữ chính được anh rể thả tay bịt miệng ra, lập tức thở hổn hển chất vấn anh rể, còn nhà sản xuất lại tỏ vẻ thở hắt ra trông thấy rồi lại vô thức tỏ vẻ mệt tim.
Úc Khả Khả: [Ha ha ha cô ta thật sự quá thú vị! Não rỗng tuếch hài thật đấy!]
Hệ thống cũng ăn theo: [Tôi cảm thấy, lần này cô ta có tố cáo đi chăng nữa thì chị gái cô ta cũng sẽ không nhịn được muốn đánh em gái cho xem.]
Cô lần nữa bị chọc cười: [Ha ha ha ha!]
...
Cô và Tân Gia chưa đi được bao lâu đã bắt gặp nhóm ba người đứng đằng trước.
Nhìn tình hình thì có vẻ là đôi CP đã tìm được phòng nhưng xui xẻo bị nam phụ số hai bám lấy.
Thật ra phòng của nam phụ số hai ở lầu ba nhưng không ngờ vì chuyện đột ngột xảy ra trong thang máy ban nãy, cứ thế mơ màng cùng lên lầu bốn.
Lúc này anh ta đang quyến luyến không rời nói lời tạm biệt với đôi CP, giọng điệu ngượng ngùng vẫn không nguôi hy vọng hỏi: "Các anh thật sự không cần đối diễn ư? Ba chúng ta cùng đối diễn cũng được."
Sắc mặt đôi CP lập tức xanh mét.
Có điều bọn họ vẫn lo lắng đối phương nhìn thấy rồi nhận ra sự khác thường lại cấp tốc kiềm chế biểu cảm, lắc đầu từ chối.
"Tôi hơi mệt nên là thôi." Cố Tử Hạo nghiêm túc đứng đắn khẽ vuốt cằm: "Có điều không phải trước đó Phạm Kỳ muốn đối diễn với cô Đới sao? Hẳn là vẫn còn sức, phòng ngày mai NG nhiều lần, hai người có thể đối diễn trước."
Thấy ánh mắt trông mong của nam phụ số hai nhìn qua, Phạm Kỳ tỏa nắng lập tức giật giật mí mắt, vội vàng cười nói: "Tôi cảm thấy nhà sản xuất nói rất đúng, nhiệm vụ quay phim ngày mai rất nặng, hôm nay chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút."
"Có điều nếu anh Cố lo NG đến vậy, chi bằng bỏ công đối diện với cậu ta đi?" Anh ta đút túi nói bâng quơ: "Dù sao cảnh quay mấy hôm tới của tôi không nặng, gần như đều là diễn cùng với Đới Đới, mà hai người lại có không ít cảnh diễn chung nhỉ."
Cố Tử Hạo: "Tôi nhớ ngày mai hẳn là tôi quay với cô Đới trước."
Phạm Kỳ: "Cảnh quay đầu tiên thôi, mấy cảnh sau đều là tôi. Xem ra anh Cố mệt rồi thì phải, đến sắp xếp cảnh quay cũng không nhớ được."
Cố Tử Hạo nhíu mày, còn tính nói gì đó thì thấy nam phụ số hai chuẩn bị mở miệng.
Anh ta lập tức đồng ý: "Vậy tôi đi nghỉ trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nha."
Phạm Kỳ: "..."
Chứng kiến Cố Tử Hạo lại đi thẳng vào phòng, còn truyền tới tiếng khóa cửa, Phạm Kỳ vô thức sững ra.
Anh ta hít sâu một hơi, cười nhìn về phía nam phụ số hai: "Xem ra anh Cố mệt quá rồi, mấy ngày này cậu phải quan tâm tới anh ta nhiều chút, tôi đây cũng về phòng đây."
Nghe ra ẩn ý của anh ta, ánh mắt nam phụ số hai sáng lên trông thấy.
Cậu ta gật đầu, như sợ Phạm Kỳ hiểu lầm, lại ngượng ngùng kéo tay anh ta giải thích: "Anh Phạm, anh yên tâm, thật ra em cũng rất quan tâm đến anh."
Phạm Kỳ thấy cậu ta sắp áp sát, mí mắt giật giật nhưng không dám từ chối thẳng thừng: "... Ồ."
Thấy cuối cùng nam phụ số hai quyến luyến đi từng bước xuống lầu, Phạm Kỳ biến sắc nhanh chóng quay về phòng mình.
Úc Khả Khả đứng tại chỗ nhìn say sưa, cuối cùng không nhịn được muốn bể bụng: [Ha ha ha nhịn nhục, đúng là nhịn nhục mà!]
Hệ thống cũng cười gần chết: [Ha ha ha cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt "tôi bị vấy bẩn", nghĩ mà cười được cả năm đó!]
Nữ phụ đã sớm quen nhìn cảnh này, hơn nữa không biết rõ chuyện nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Có điều cô ta vẫn đợi Úc Khả Khả cười đã rồi mới lên tiếng hỏi thăm số phòng của cô.
Phát hiện phòng hai người cách nhau không xa lắm, cô ta lập tức nở nụ cười: "Thật là trùng hợp quá, vậy lúc rảnh tôi có thể tới tìm cô Úc chơi cùng không?"
Úc Khả Khả: "Đương nhiên là được."
Mắt Tân Gia lập tức càng sáng hơn, cười cực kỳ ngọt ngào: "Ừm, vậy nửa tháng tới làm phiền cô Úc rồi."
Tạm biệt từng người xong, Úc Khả Khả vừa vào phòng đã nhận được điện thoại của Quý Cảnh Diệp.
Cô bèn vui vẻ nghe máy: "Quý Cảnh Diệp, hôm nay anh tan làm sớm thế!"
Quý Cảnh Diệp vừa định hỏi thăm đã bị đổi chủ đề: "... Ừm."
"Anh về nhà chưa?"
Bên kia thoáng dừng lại một lát rồi trả lời: "... Vẫn chưa."
"Òa, không ngờ anh nhớ em thế, giờ đã không chờ nổi gọi điện thoại cho em rồi." Úc Khả Khả hoàn toàn không nhận ra có vấn đề, còn cười híp mắt nói: "Có điều em cũng rất nhớ anh. Ban nãy nói chuyện với mọi người, em còn cố ý nhắc đến anh đó."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh hoàn toàn bỏ qua ý định ban đầu, bình tĩnh hỏi: "Nói chuyện gì?"
Trong lúc anh vô thức nín thở, lại nghe cô nói rành rọt: "Thế anh nói trước đi, vừa tan làm đã gọi điện thoại cho em, có phải là có chuyện gì hay không?"
Quý Cảnh Diệp yên lặng rồi chậm rãi nói: "Chiều mai anh đi thăm ban."
Úc Khả Khả: ?
Cô kinh ngạc quay đầu: "Ơ, không phải đã bàn là mấy ngày nữa rồi à? Anh vừa đi công tác về, rất bận cơ mà?"
Như không để ý tới vẻ mặt khó tả của trợ lý Ôn, Quý Cảnh Diệp nhướng mắt, giọng điệu bình thản: "Vừa mới có thời gian."
Trợ lý Ôn: "..."
Ừm, đúng là vừa mới có thời gian.
Ra sức giảm lịch trình một ngày thành nửa ngày, cố ý để trống một buổi chiều, sao có thể không phải vừa mới có thời gian đây?