Đương nhiên Úc Khả Khả không biết trợ lý Ôn ở bên kia đang oán thầm, cô lập tức cao hứng: "Vậy em báo với đạo diễn Hách một tiếng, chiều em chờ anh nhé."
Quý Cảnh Diệp thấp giọng đồng ý, lại như bâng quơ nói: "Ban nãy nói chuyện gì thế?"
Thấy anh vẫn chưa quên, cô đành nín cười, giả vờ chững chạc đàng hoàng nói: "Đương nhiên là khen anh tài giỏi rồi."
Đầu dây bên kia duy trì yên lặng, như không đợi được câu nói kế tiếp mới lên tiếng hỏi tiếp: "Tại sao?"
Tuy rằng ngữ điệu của anh không hề thay đổi nhưng lại chợt có cảm giác dịu dàng khó tả, như mãnh thú được vuốt lông qua quýt nhưng cảm xúc vẫn được xoa dịu phần nào.
Tưởng tượng ra vẻ mặt Quý Cảnh Diệp lúc này, khóe miệng Úc Khả Khả chợt nhếch lên.
Trong đầu lại chợt hiện ý xấu, còn cố tình hỏi vặn lại: "Tại sao gì cơ, chẳng lẽ anh không tài - giỏi sao?"
Cô nói chậm rãi, âm cuối khẽ cao giọng, như bâng quơ nhấn mạnh mấy từ cuối.
Cảm giác ấy, tựa như chiếc lông chim mềm mại quấn quýt triền miên khẽ vuốt qua đầu tim, muốn chạm vào rồi lại kéo theo cảm giác chộn rộn muốn cuộn lại.
Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng, tỉnh bơ siết đầu ngón tay như đang thử dằn xuống cảm giác chao đảo nơi đầu tim này.
Không biết nghĩ đến điều gì, tai anh chợt nóng, nhưng vẫn kiên trì kéo đề tài câu chuyện lại: "Sao lại nhắc đến chuyện này, em gặp ai đó?"
Lần này Úc Khả Khả sảng khoái đáp: "Vì có người đưa thẻ phòng cho em."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Cho dù bên kia yên lặng, Úc Khả Khả vẫn cảm nhận được sự không kiên nhẫn từ anh.
Cô đành cố nén cười, chậm rãi nói: "Sau đó em bèn nói, chồng chưa cưới của em rất hung dữ, cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến độ có thể ép cô ấy thành cái bánh quy ấy."
Quý Cảnh Diệp ép người ta thành bánh quy: "..."
Úc Khả Khả: "Thế nào, đáng sợ chứ?"
Quý Cảnh Diệp chậm rãi lên tiếng, giọng bình tĩnh: "Anh nhớ trước đây lúc nói chuyện, em miêu tả anh thành trùm xã hội đen thủ đoạn độc ác, băm người ta thành tám mảnh bỏ vào lò thiêu, dọa người ta sợ chết khiếp sao nhỉ."
Úc Khả Khả: ?
Quý Cảnh Diệp: "Nhưng bây giờ nói chuyện, em lại không nói vậy."
Giọng anh trầm thấp có khó hiểu không lường, nghe thì giống như bâng quơ nói ra nhưng tự dưng lại khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Nhưng không biết tại sao, Úc Khả Khả lại đột nhiên nhận ra ý trách móc trong đây, như thể anh đang lặng lẽ trách móc hành động tiêu chuẩn kép của cô vậy.
Liệu có phải cô đã mềm lòng với người đưa thẻ phòng này cho nên mới không dùng những từ ngữ kinh khủng hơn để dọa người ta chạy không?
Úc Khả Khả: "..."
Cô cố nhịn cười, âm cuối cất cao một cách mờ ám: "Có khi nào vì em quá thích anh cho nên mới không nỡ lòng miêu tả anh thành người máu lạnh b**n th** khiến những người khác sợ hãi đi đồng cảm với em không?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Trong thoáng đó, như thể trong lòng anh chợt có ngọn lửa bùng lên.
Người anh căng ra khẽ nhếch môi mỏng, mắt sáng lên, tai cũng chầm chậm nóng bỏng.
Anh không đáp lại nữa.
Thế là cô bèn hạ giọng, kéo dài âm gọi anh: "Quý Cảnh Diệp."
Quý Cảnh Diệp: "... Ừ."
Úc Khả Khả: "Nên là anh cảm thấy điều này có khả năng không?"
Quý Cảnh Diệp hoàn toàn im bặt.
Nếu không phải còn nghe được tiếng thở khẽ từ anh, cô còn cho rằng anh cúp máy rồi.
Úc Khả Khả lập tức cười không đừng được, giọng điệu chắc chắn: [Anh ấy ngượng rồi, chắc chắn giờ tai đang đỏ này.]
[... Cô có thể bớt bắt nạt nhân vật phản diện chút không.]
Lúc này dù là hệ thống cũng không nhịn được thấy thương nhân vật phản diện, nói cô: [Rõ ràng là cô không kể rõ, đầu tiên không nói người đưa thẻ phòng cho cô là nữ, chứ đừng nói đây vốn chỉ là một chuyện hiểu lầm.]
[Anh ấy không nói, sao mà tôi biết anh ấy đang nghĩ gì chứ?] Cô ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng thề thốt son sắt nói: [Cậu xem anh ấy hỏi tôi, tôi trả lời ngay, là vì quá thích anh ấy cho nên mới giải thích đáng yêu chút, dọa người ta chút thôi.]
Úc Khả Khả: [Nên tôi làm vậy là để dạy anh ấy đạo lý cứ làm vỏ trai không chịu hé miệng thì dù có nghẹn đến chết cũng không thể có được đáp án đâu.]
Hệ thống: [...]
[Có điều, đương nhiên cũng có lúc, kiểu này cũng có thể coi là một kiểu tán tỉnh đôi lứa.] Cô vuốt cằm: [Cảm giác tốn hết công sức từ từ cạy ra cái vỏ ngoài cứng cáp lành lạnh ấy, nhìn phần mềm mại lộ ra...]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Mí mất anh giật giật, chỉ cảm thấy người tự dưng nóng lên, không khí xung quanh cũng trở nên loãng đến lạ.
Hệ thống: !!!
Nó cấp tốc thắng phanh: [Xin cô câm miệng đi, tôi không muốn nghe chuyện tán tỉnh của hai người đâu, sợ bị cấm nữa.]
Úc Khả Khả yếu ớt chỉ trích: [Nhưng lúc cậu xem người khác đùa giỡn lại trực tiếp kêu k*ch th*ch, xem đến say sưa còn gì.]
Hệ thống: [Giống được à? Đây chính là nhân vật siêu siêu phản diện, giá trị biến ác mà đầy là sẽ hủy diệt thế giới đó!]
Úc Khả Khả: [Thế giá trị biến ác của anh ấy lúc này là bao nhiêu?]
Hệ thống: [...]
Nó nhìn thử, vừa nhìn lại thoáng chần chừ nói: [40?]
Nhân vật siêu siêu phản diện có giá trị biến ác 40, sao nghe cứ kỳ kỳ.
Nếu để nhân vật phản diện khác biết chưa biết chừng còn khai trừ anh khỏi giới nhân vật phản diện cũng nên.
Nó cứ cảm thấy hơi thấp... không đúng, mất mặt ấy.
Úc Khả Khả lặp lại lời của hệ thống, giọng điệu cất cao như hỏi vặn: [Nhân vật siêu siêu phản diện có giá trị biến ác đầy thì sẽ hủy diệt thế giới?]
Hệ thống: [... Nói sao thì cô cũng không hiểu đâu.]
Ngay lúc cô chuẩn bị thừa thắng xông lên lại nghe Quý Cảnh Diệp bất chợt lên tiếng: "Ai đưa thẻ phòng cho em?"
Anh không những nhớ mãi không quên với chuyện này, hơn nữa cuối cùng còn không nhịn được mở miệng hỏi chuyện.
Úc Khả Khả nghe mà phì cười, sảng khoái giải đáp: "Chỉ là hiểu lầm thôi. Cô ta và em đều thích người khác giới, với lại còn thường xuyên tuyển phi ở đoàn làm phim ấy, rất đáng yêu.”
Kiểu mô tả này, Quý Cảnh Diệp lục lại ký ức trước đó nghe cô và hệ thống buôn chuyện, đã cấp tốc xác định được kẻ tình nghi.
Là nữ chính của đoàn làm phim mới tới kia à?
Nghe cô kể ngọn nguồn, anh gõ ngón tay lên mặt bàn: "Nếu lầu bốn không thoải mái thì đổi lên lầu chót đi."
"Thế thì không cần, vị trí nơi đây rất tốt." Úc Khả Khả xin thứ cho kẻ bất tài: "Phải biết những người khác của đoàn làm phim bọn họ đều ở lầu bốn, đây chính là vị trí ăn dưa tốt nhất đó."
Cô nghĩ một lát: "Đương nhiên, mai anh tới thăm ban, có thể đặt trước phòng ở lầu chót. Đợi tối em lên chỗ anh, chưa biết chừng còn có thể thấy được chuyện gì đó."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh siết chặt điện thoại, yết hầu lăn lên xuống, thấp giọng đáp: "Được."
Không để ý tới sự khác thường của anh, nói đến đây, Úc Khả Khả lập tức vui vẻ buôn dưa: "Anh không biết đâu, đoàn làm phim bọn họ loạn lắm, em kể cho anh nghe chuyện nữ chính..."
Quý Cảnh Diệp cụp mắt yên lặng nghe cô miêu tả cường điệu, vẫn không ngừng động tác trên tay, tỉnh bơ gửi email trên máy tính.
Trợ lý Ôn nhận được email: "..."
Anh ấy liếc tổng giám đốc Quý trước mặt, chần chừ một lúc rồi vẫn mở tệp ra.
Sau đó anh ấy phát hiện trong mail có thông tin về khách sạn để anh ấy đặt, đồng thời còn đặc biệt nhấn mạnh muốn căn phòng tốt nhất của lầu chót.
Điều kỳ lạ nhất là, yêu cầu chọn phòng của anh, vừa muốn gần nữ chính của đoàn làm phim bên cạnh của đoàn cô Úc, vừa có thể quan sát được hướng chuyển động từ phòng cô ta.
Trợ lý Ôn: "..."
Cứu mạng, rốt cuộc đây là yêu cầu tiêu chuẩn của bên A nào đó, còn không bằng giết anh ấy luôn cho rồi.
Không biết ý nghĩ bất chợt của mình vô tình gieo vạ tới một người vô tội, Úc Khả Khả cực kỳ vui vẻ buôn dưa xong vẫn chưa đã thèm: "Có phải đặc biệt drama không? Rõ chính là một ruộng dưa lớn, em cảm thấy nửa tháng tới này tuyệt đối sẽ không thiếu trò vui để xem đâu!"
Quý Cảnh Diệp chậm rãi đồng ý, lại hờ hững nói: "Anh nhớ còn mười ngày nữa là em về."
Úc Khả Khả khựng lại, sau khi phản ứng lại thì cô lập tức hiểu ra.
Người này còn nhớ khi nào cô quay xong, đang nhắc nhở cô đừng quyến luyến quên về đây mà.
Ôi chao, chút tâm tư vụng trộm ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh đây mà
Nếu cô không phát hiện ra thì đáng tiếc lắm nhỉ?
Khóe miệng Úc Khả Khả không nhịn được nhếch lên, cười híp mắt cười trêu nói: "Oa, anh nhớ kỹ quá. Không phải anh lén đánh dấu ngày trên lịch, tính thời gian đó chứ?"
Quý Cảnh Diệp liếc lịch để bàn, mặt tỉnh phủ nhận: "Không có."
Hơi dừng một lát, anh thấp giọng nói tiếp: "Không cần đánh dấu."
... Ồ?
Ý của anh là, không cần đánh dấu vẫn có thể nhớ kỹ khi nào cô về. Thế nên anh không phủ nhân câu sau - anh tính thời gian chờ đó à?
Chợt được anh thả thính, Úc Khả Khả không nhịn được lăn lộn trên giường.
Cô đặt cằm trên gối, đôi mắt cong cong vỗ về anh: "Yên tâm đi. Đã nói hôm đó anh tới đón em, chắc chắn em sẽ không lùi thời gian về chỉ vì muốn xem trò vui đâu."
Quả nhiên đã dỗ được Quý Cảnh Diệp.
Anh thấp giọng "ừm" một tiếng, làm như nghĩ đến gì đó, anh đột nhiên nói: "Lạc Tây sắp ra tay rồi."
Lạc Tây chính là tên của Lý thiếu phu nhân.
Úc Khả Khả phản ứng lại, ánh mắt lập tức sáng lên: "Nhanh vậy đã chuẩn bị xong rồi? Cô ta định làm gì?"
Quý Cảnh Diệp: "Không biết."
Như sợ cô hiểu lầm, anh gượm lại, rồi nói thêm: "Cô ta có kế hoạch riêng, không nói cho người khác. Nhưng nếu như không có gì bất ngờ thì hẳn là sẽ chọn lúc nhà họ Lý họp báo."
"Hạng mục Lý Tùng và chú hai hợp tác mở họp báo, thời gian trước đã bỏ vốn, hiện tại chính là sáu tháng cuối quan trọng của bọn họ." Quý Cảnh Diệp giải thích cặn kẽ: "Nếu lúc này xảy ra sự cố, chẳng khác nào dã tràng se cát."
Úc Khả Khả khẽ "ôi" một tiếng: "Chuyện này không ảnh hưởng đến nhà họ Quý chứ?"
Quý Cảnh Diệp: "Không liên quan."
Anh bình tĩnh nói: "Đợi đến khi trò cười kết thúc, công ty con của tập đoàn nhà họ Quý sẽ trực tiếp tiếp nhận hạng mục này, bỏ vốn giai đoạn sau, lần nữa bắt đầu."
Thật ra đây chính là hớt tay trên.
Trong lời này ẩn giấu hàm ý tàn khốc, lần này Úc Khả Khả đã nghe hiểu, nhịn không được kích động vỗ mạnh xuống giường: "Wow! Thật là giỏi. Quý Cảnh Diệp, sao anh giỏi thế, quá đỉnh rồi!"
Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng, thấp giọng nói: "Cùng ngày họp báo có livestream. Nếu em cảm thấy hứng thú, anh có thể đón em tới tận nơi."
Úc Khả Khả: !!!
Cô thật sự điên cuồng rạo rực, nhưng nghĩ một lát, cô vẫn biết điều từ chối: "Em đi họp báo làm gì, thành ra lại ảnh hưởng đến anh. Nếu có phát trực tiếp, anh nhớ gửi link cho em, em xem livestream là được rồi."
Người như cô trước giờ chưa từng tham gia kiểu tình huống này lại đặc biệt xuất hiện trong buổi họp báo của nhà họ Lý.
Đợi đến lúc có trò vui, không phải lại thành quang minh chính đại chứng minh cô sớm biết nơi đây xảy ra chuyện gì nên cố ý tới xem trò vui đó sao?
Ngộ nhỡ ảnh hưởng đến sắp xếp sau đó của Quý Cảnh Diệp lại không tốt.
Quý Cảnh Diệp hơi dừng lại một lát, giọng điệu chợt dịu dàng hơn chút: "Ừm."
...
Không biết hôm nay là ngày gì mà hết dưa này tới dưa khác tới.
Úc Khả Khả vừa cúp điện thoại đã thấy cuộc gọi nhỡ của Chiêm Viên.
Cô biết chắc chuyện ly hôn của anh ấy có tiến triển nên gọi lại luôn.
Quả nhiên, vừa kết nối được, cô đã thấy anh ấy tỏ vẻ biết ơn trên màn hình nói: "Khả Khả, cảm ơn cô đã hỗ trợ tìm luật sư, bọn họ thật sự rất giỏi."
"Nếu như không phải có bọn họ, chỉ e với cái đầu hồ đồ này của tôi, việc này chắc chắn sẽ không thể xử lý rõ ràng nhanh vậy được. Cũng may đến giờ, tất cả đều giải quyết gần như xong xuôi rồi!"
Úc Khả Khả nhẹ nhàng nói: "Nói vậy, xem ra là thành công ly hôn rồi à? Vậy hẳn là tôi nên nói một tiếng chúc mừng anh và Nhân Nhân cuối cùng đã thoát khỏi bể khổ rồi."
Chiêm Viên sảng khoái nở nụ cười.
Anh ấy bế Nhân Nhân ngồi trên đùi, cúi đầu nói với cô bé: "Nhân Nhân, đây chính là chị Khả Khả con muốn gặp, không phải con có chuyện muốn nói với chị ấy sao?"
Nhân Nhân bất ngờ được bế lên, nhìn thấy Úc Khả Khả đang cười trên màn hình đành giơ tay ngượng ngùng che mắt.
Sau khi được Chiêm Viên dỗ dành, cô bé mới ngượng ngùng bỏ tay xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đều do bố cả, Nhân Nhân trong tưởng tượng không phải vậy."
Chiêm Viên lại vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, bố chỉ hơi kích động, không nhịn được.
"Thật là, bố vẫn không bớt lo như thế." Nhân Nhân ra vẻ bà cụ non thở dài, lại nghiêm túc nhìn về phía Úc Khả Khả: "Chị Khả Khả, em muốn nói lời cảm ơn với chị."
"Là chị giúp em và bố, còn để bố nói xin lỗi với em..."
Cô bé mở đôi mắt tròn xoe, gương mặt chợt nở một nụ cười thật rạng rỡ: "Cám ơn chị, chị Khả Khả, em thật sự thích chị! Kiểu cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích ấy!"
---
Lời tác giả:
Ừm... Đập thành cái bánh quy, sao lại không được coi là lời giải thích đáng yêu cho được?