Sau khi Quý Cảnh Diệp kiên trì kéo đề tài trở về, Úc Khả Khả mới phản ứng được, câu anh vừa nói là đáp lời cho câu "lấy giấy chứng nhận kết hôn" trước đó của cô.
Cô không nhịn được bật cười.
Tuy rằng che miệng nhưng Quý Cảnh Diệp không hề dùng sức.
Úc Khả Khả chỉ khẽ giơ tay lên phủ lên cổ tay anh, anh lập tức buông lơi.
Cô thấy vậy bèn cong mắt, nâng tay anh lên khẽ hôn một cái, tựa như chuồn chuồn lướt nước, như có như không, vừa chạm đã lập tức rời đi.
Nhưng Quý Cảnh Diệp cảm nhận rất rõ ràng.
Tay anh tức khắc cứng đờ, nơi bị cô hôn như thể bị nhóm lên đốm lửa, tản ra nhiệt độ nóng rực.
Anh có thể cảm nhận được bờ môi cô mềm mại chạm vào, nhớ lại cảm giác chạm ấy khi hôn môi trước đó, nhìn chăm chú nét cười nơi đôi mắt cô.
... Cô gái này cố ý rõ.
Vừa nảy sinh ý nghĩ này, anh cảm giác đầu ngón tay truyền đến cái đau nhói khẽ.
Úc Khả Khả không những không thu tay mà còn táo bạo cố ý kề sát, nhẹ nhàng cắn lấy, vừa hôn lại l**m như bé cún con, còn muốn dùng răng đỡ lấy tay anh, nghịch ngợm thân mật.
... Cô đang khiêu khích.
Ý thức được điểm này, hơi thở Quý Cảnh Diệp chợt nặng nề hơn.
Thế là khi cảm nhận được Úc Khả Khả chuẩn bị buông tay anh ra, anh lập tức được đà nắm ngược lại cổ tay nhỏ bé của cô, cúi đầu đáp trả lại sự khiêu khích của cô.
Có điều Úc Khả Khả đã nhanh tay lẹ mắt nâng tay còn lại ngăn động tác của anh lại.
Đến khi anh rũ mắt nhìn, cô khẽ chớp mắt: "Hoa..."
Anh đã mất sạch kiên nhẫn, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bờ môi hồng hào của cô khẽ khép rồi lại hé, hoàn toàn không nghe được cô đang nói gì.
Trong lòng dần cảm thấy nôn nóng.
Vừa cảm thấy cô có vẻ giãy giụa muốn làm gì đó, tay còn lại của Quý Cảnh Diệp đột nhiên ôm lấy eo cô.
Nói là ôm, không bằng nói là véo.
Úc Khả Khả bất ngờ nhào vào lòng anh, khoảng cách hai người vốn còn xa cách đột nhiên tiêu tan trong thoáng chốc.
Bó hoa trong lòng bị đè ép, hương hoa lan tràn khiến bầu không khí càng thêm mờ ám.
Quý Cảnh Diệp buông cổ tay Úc Khả Khả ra, cô vừa ngẩng đầu nhìn tới đã bị anh giữ chặt cằm.
Sắc mặt anh trầm xuống, có chút không vui, thấp giọng nói: "Muốn biết ư? Nói sao thì cũng phải trả giá chút."
Úc Khả Khả: ?
Đợi chút, muốn biết gì cơ?
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, môi anh đã phủ tới, chặn lại rồi nghiền nát âm thanh còn chưa ra khỏi miệng ấy.
Hình như anh còn có ý muốn sửa lại tật xấu của cô, lần này lúc cạy môi cô ra còn ra sức quấn lấy răng cô, từ từ tăng thêm sức mạnh, triền miên hết mức, lại kèm theo chút thô bạo như trừng phạt.
Vừa vui lại vừa không vui.
Úc Khả Khả bị anh hôn đến mơ màng, nên là cô muốn biết cái gì?
... Tại sao chính cô còn không biết!
Nhưng sự muốn biết bất chợt xuất hiện này lần nữa bị Quý Cảnh Diệp như cảm nhận được cô không tập trung phá vỡ.
Hơi thở anh nóng rực quẩn quanh, tựa như muốn truyền tới toàn bộ tâm trạng kịch liệt và rối rắm trước đó, thực hiện những điều anh muốn làm ban nãy.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, có thể nghe được trái tim hai người dần hòa chung nhịp đập, hơi thở quấn quýt cũng dần trở nên nóng rực rồi dồn dập.
Nụ hôn vốn có chút không vui theo nhịp triền miên quyến luyến lại dần khiến người ta chìm đắm, không cách nào th* d*c.
Úc Khả Khả gần như muốn tan vào trong sự quấn quýt từ anh, mãi đến tận khi phát hiện ra mình được ôm vào ghế sofa, cô thấy vậy không ổn mới giơ tay túm chặt cổ áo anh, lại nghe anh thấp giọng khẽ nói bên tai: "Em là mặt trời."
Úc Khả Khả: "..."
Hàng mi cô khẽ rung, tay vừa ra sức giơ tay vừa thả lỏng đôi chút đã bị anh nắm lấy, từ từ mười ngón đan nhau.
Môi anh hạ xuống vành tai, rồi lại từ từ dời xuống tiếp.
Không biết đã qua bao lâu, cảm giác anh hơi lùi về sau như muốn dừng lại, cô ôm cổ anh, còn mơ màng cố hỏi thêm: "Hiện... hiện giờ tâm trạng anh đã ổn chưa?"
Nghe cô vô thức hỏi, người Quý Cảnh Diệp cứng lại, suýt nữa không nhịn được ý muốn cúi đầu hôn cô lần nữa.
Điều hoà lại hơi thở xong, anh thấp giọng lên tiếng trả lời bên tai cô: "... Ừm."
"Thế nên."
Thấy anh kề sát bên người giống như một chú mèo lớn đã ăn no, tâm trạng vốn có phần nôn nóng cũng đã giảm bớt, Úc Khả Khả nhân cơ hội này đè lại lên người anh, nhìn vào đôi mắt đen của anh, hỏi với giọng chân thành: "Ban nãy anh nói, nếu em muốn biết sẽ phải trả giá thật lớn. Vậy em có thể biết..."
Quý Cảnh Diệp: "Không phải em muốn công ty nhà họ Úc à?"
Úc Khả Khả: "Em muốn biết cái gì thế?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Giọng hai người gần như vang lên đồng thời.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Úc Khả Khả: "... ?"
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Ý thức được mình nói gì xong, Úc Khả Khả đột nhiên trượt một cái, suýt nữa lăn khỏi người anh rơi xuống.
Quý Cảnh Diệp vừa kịp đỡ lấy cô, cũng cảm giác cô cười đến cả người run rẩy: "Ha ha ha em chết mất, sao hai đứa mình buồn cười thế này! Thì ra là anh không vui vì chuyện này sao?"
Thế này rõ ràng là ông nói gà, bà nói vịt mà.
Sau khi cô vô tình phá vỡ bầu không khí, anh kiên trì kéo đề tài trở lại, kết quả cô tiếp tục theo ý anh, anh lại chạy xa.
Quan trọng nhất là, anh còn tức giận vì tự tưởng tượng!
Gì mà trả giá thật lớn, đúng là trích lời của tổng giám đốc ngang ngược mà! A ha ha ha ha!
Úc Khả Khả cười muốn lăn lộn, lúc này cô lại đặc biết nhớ hệ thống. Nếu thống không offline thì chắc chắn sẽ bình phẩm với cô rồi
Cười đã rồi, Úc Khả Khả chống tay lên ngực anh rồi chợt cúi đầu nhìn anh.
Trong mắt cô vẫn còn ý cười lấp lánh chưa tan, như đang lặng lẽ, chậm rãi nói rằng: "Không vui, sao lúc nào anh cũng không vui?"
Quý Cảnh Diệp nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Bờ môi cô vẫn dấu vết do bị người ta giày vò ban nãy, vành tai vẫn còn vệt đỏ do anh lưu lại.
Một tay anh nắm eo cô, một tay vô thức chạm vào vệt đỏ ấy.
Cảm thấy cô hơi tránh né vì nhột, anh lại giữ cô lại, khẽ mân mê vành tai ấy.
Lần này Úc Khả Khả không tránh nữa.
Quý Cảnh Diệp thấy vậy, trong mắt lập tức lộ ra chút vui vẻ.
Anh thấp giọng: "Hiện giờ anh không hề không vui."
Úc Khả Khả nghe mà khẽ chớp mắt.
... Giống chú mèo lớn bị dỗ dễ như bỡn ghê.
Tuy đều là không vui nhưng thật ra lại rất dễ dụ.
Thảo nào cô cứ muốn trêu mãi, thật sự đùa rất vui, lại đặc biệt đáng yêu nữa.
Nghĩ vậy, Úc Khả Khả đưa ngón tay khẽ v**t v* mặt anh, nhẹ nhàng vuốt phẳng đường nét có phần lạnh nhạt của anh.
"Thật ra em đang muốn nhận lỗi, vì ý thức được tình huống ban nãy không nên hỏi như vậy." Cô cười híp mắt nhìn anh: "Nhưng anh lại che miệng em, em chỉ đành thông qua việc hôn nhẹ để tỏ lòng áy náy."
"Mà anh không những hiểu lầm, còn uy h**p em dùng cách này để trao đổi."
Cô khảng khái trốn tránh trách nhiệm: "Đây rõ là anh sai, sao anh lại không theo kịp suy nghĩ của em chứ?"
Quý Cảnh Diệp "ừm" một tiếng: "Xin lỗi."
Úc Khả Khả: "..."
Hỏng rồi, sao giờ anh ngoan quá.
Cảm thấy lương tâm hơi đau, vẻ khảng khái của cô chợt yếu đi một chút.
Cô hắng giọng: "Tóm lại, như vậy chúng mình hoà nhau rồi nhé."
Quý Cảnh Diệp bình tĩnh đáp: "Ừm."
Úc Khả Khả rất ít khi nhìn anh từ góc độ này.
Từ góc độ này, chỉ thấy anh cúi mặt, môi mỏng khẽ nhếch, tuy rằng không có biểu cảm gì nhưng không dưng lại có thể cảm nhận được tâm trạng anh rất tốt.
Như người đã được thỏa mãn nên trở nên dễ nói chuyện, không hề động đậy mặc người khác sắp xếp.
Cô lại không nhịn được chạm vào tai anh, quả nhiên không cảm nhận được anh chống cự.
Ngoan quá đi.
Nghĩ vậy, cô thăm dò dịch dần xuống.
Anh vẫn không động đậy, chỉ là đưa mắt nhìn theo tay cô.
Mãi đến khi cô muốn sờ cơ bụng của anh, Quý Cảnh Diệp đặt tay lên tay cô, chỉ cách lớp sơ mi mỏng vẫn có thể cảm nhận được sự cưng cứng khi chạm vào.
Cô đành ngước mắt nhìn anh, chợt cảm thấy anh đang khiển trách trong yên lặng.
Úc Khả Khả lập tức hé nụ cười, còn giả vờ như không biết: "Sao, sao nhìn em thế? Cả người anh đều là của em rồi, còn không cho em sờ một cái à?"
Vừa nói cô vừa không nhịn được bật cười.
Tay Quý Cảnh Diệp theo đó cũng chợt giảm lực đè, hình như anh cũng cười khẽ.
Bọn họ cứ thế nhìn nhau khiến bầu không khí cũng trở nên dinh dính, lại có vẻ như hơi ngốc nghếch.
Úc Khả Khả không nhịn được nghĩ, lại cúi đầu hôn lên mắt anh.
Mặc kệ đi, cô vui là được.
...
Hệ thống vẫn đang trong quá trình sửa chữa.
Đợi đến khi thống thăng cấp xong xuôi, còn đề phòng trường hợp bất ngờ, cố ý tăng thêm tấm cách nhiệt, bảo đảm nếu có lần sau, tuyệt đối sẽ không để bị ký chủ hun đến offline.
Ai ngờ vừa chuẩn bị khởi động lại thì bất ngờ phát hiện trong kênh sóng điện não của mình và ký chủ có vẻ vẫn còn một luồng số liệu nữa hình như là bị tách riêng.
Vả lại sau mấy lần nỗ lực đo lường, cuối cùng đều khó hiểu kết nối với thang giá trị biến ác của nhân vật phản diện, như là xuất hiện bug vậy.
Mặc dù thấy hơi lạ nhưng vì trước đó giá trị biến ác của nhân vật phản diện đã đầy tràn khiến số liệu không ổn định, bug liên quan đến anh xuất hiện không hề ít nên hệ thống không hề thấy kinh ngạc chút nào.
Dù sao cũng không có ảnh hưởng gì, nghĩ mình còn phải xem đoạn kế tiếp màn tỏ tình của ký chủ và nhân vật phản diện, thế là nó mặc kệ, hào hứng online trước.
Nhưng không ngờ, hệ thống vừa khởi động máy đã thấy Úc Khả Khả làm ổ trên ghế sofa, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Quý Cảnh Diệp như đang tò mò truy hỏi điều gì đó.
Hệ thống: [... ?]
Hình như có gì đó không đúng?
Rõ ràng nó nhớ hình ảnh cuối cùng trước khi chết máy hẳn là nhân vật phản diện đang ẩn ý tỏ tình mà?
Sao dáng vẻ này như thể nó sửa chữa bỏ qua mấy ngày vậy?
Hệ thống quay một vòng, phát hiện vẫn đúng là ngày hôm nay, thời gian cũng không trôi qua được bao lâu, đang tính hỏi thăm thì nó bỗng chú ý đến bó hoa rơi xuống bên dưới ghế sofa.
Chỉ thấy bó hoa vốn đẹp đẽ, không biết trải qua chuyện gì, lúc này trông cực kỳ ủ rũ, như thể bị tàn phá, cánh hoa rơi khắp ghế sofa, thậm chí còn có dấu vết như bị đè ép giày vò nhiều.
Trên quần áo lộn xộn của hai người cũng bị thấm chút nước do đè lên cánh hoa khiến người ta mơ tưởng viển vông.