Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 164

Úc Khả Khả: [... ?]

Úc Khả Khả: !!!

Cô khó tin nổi trợn tròn mắt: [Hả? Cậu lặp lại lần nữa, nữ thư ký phải đi làm gì cơ?]

[Tôi nói là hiện giờ nữ thư ký đang phụ trách để thím hai Úc bắt được chứng cứ chú hai Úc ngoại tình.] Hệ thống thật sự lặp lại lần nữa, còn tốt bụng nói chuyện: [Thật ra cũng không trách thím hai Úc hành động chậm được. Cái chính là gần đây chú hai cô dồn hết sức lực vào chuyện của nữ thư ký và nam chính rồi, còn suýt nữa bị hãm hại.]

Hệ thống: [Ông ta không quản việc nhà, chứ đừng nói đến chuyện đi gặp tình nhân và con riêng. Thế nên dù thím hai Úc có phái người theo dõi chú hai cô đi chăng nữa đều vẫn không thể tìm manh mối.]

Úc Khả Khả: [...]

Lượng tin tức hơi nhiều, trong lúc nhất thời cô bất ngờ không biết nói gì, một lát sau mới nhả ra một câu: [Chú hai thật là nỗ lực. Ông ta thật là, tôi khóc chết mất.]

Vì vinh quang nhà họ Úc, vì se duyên cho cô và Quý Cảnh Diệp, chú hai trả giá nhiều quá.

Đến cả cuộc sống riêng cũng bị mất, còn phải một mình một người đối mặt với nguy hiểm.

Úc Khả Khả chỉ ngẫm lại đã cảm động muốn khóc.

Hệ thống: [Cũng không phải.]

[Cô không biết đâu, thời gian này, thật ra mấy lần ông ta đã đi qua chỗ của tình nhân nhưng vẫn kiên trì không vào.] Thống cũng cảm thán: [Tuy là chuyện này khiến người mà thím hai của cô phái tới không phát hiện ra nhưng tình nhân và con riêng của ông ta lại nghi ngờ ông ta tìm được niềm vui mới ở bên ngoài nên bắt đầu thăm dò rồi.]

... Hay lắm, vậy thì càng khiến người ta cảm động hơn, thậm chí còn hài hước buồn cười quá đi ha ha ha.

[Chú hai yên tâm đi, những hi sinh mà ông ta làm, tôi nhất định đều sẽ nhớ kỹ.]

Cô như thấy được chân thành lau khoé mắt, đột nhiên chuyển đề tài, tò mò hỏi: [Thế chú hai phản ứng thế nào? Không phải ông ta rất coi trọng đứa con riêng kia sao?]

Hệ thống: [Tôi cảm thấy ấy, chuyện này khả năng còn phải cảm ơn chú hai Quý.]

[Không phải trước đó ông ta mua chuộc người theo dõi nữ thư ký, bị chú hai Quý phát hiện đã cảnh cáo đó sao? Có vết xe đổ đó, lần này ông ta rất cẩn thận.] Thống giải thích: [Thế nên tuy ông ta rất coi trọng đứa con riêng, chú hai Úc vẫn chưa có dự định để lộ ra. Trong khi đó dù hai người đó làm thế nào để thăm dò xem gần đây thăm dò ông ta đang làm gì đều bị ông ta qua loa cho xong.]

Hiểu rồi, với sự cẩn thận và cảnh giác này, thảo nào ông ta có thể tìm tới chỗ Quý Lăng Hàn.

Đây chính là chuyện mà tất cả mọi người đều không làm được trong truyện gốc, có vinh dự này, chắc là chú hai có thể mỉm cười nơi chín suối rồi.

Lần này Úc Khả Khả thật sự kính nể.

[Ai mà ngờ được năng lực của chú hai lại không nằm ở việc quản lý công ty mà ở phương diện này chứ.] Cô chậc chậc cảm thán, đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, bèn vội vàng quay về đề tài trước: [Nên là tại sao Quý Cảnh Diệp phải sắp xếp như thế? Anh ấy đã biết chú hai có con riêng trước rồi à?]

Nói vậy, Úc Khả Khả vẫn không nén nổi chút chấn động.

Phải biết chú hai Úc gian nan lắm mới nắm được nhược điểm của nữ thư ký, kết quả chẳng mấy chốc, nữ thư ký cũng vì bị nắm được nhược điểm bị phái tới điều tra chú hai Úc.

Ai không biết còn tưởng rằng có buff ấy.

E là chú hai Úc có nghĩ thế nào cũng không ra, vì để nhà họ Quý nâng đỡ nhà họ Úc l*n đ*nh cao lần nữa, rồi cháu gái và Quý Cảnh Diệp có thể thuận lợi kết hôn, ông ta cực kỳ tin tưởng giao chứng cứ cho Quý Cảnh Diệp, thoắt cái đã phải chịu cảnh "đâm sau lưng" rồi.

Nghĩ đến đây, cô lại thấy buồn cười.

Ha ha ha chú hai thảm ghê!

Hệ thống: [Chuyện này không rõ ràng lắm. Nhưng tôi cảm thấy, rất khó mà không biết được chứ nhỉ?]

[Nói sao thì nhà họ Lý và chú hai Quý trở mặt thành thù vẫn là do anh ấy dẫn dắt. Nguyên nhân cũng đến từ việc thím hai Úc muốn điều tra chú hai Úc khiến nữ thư ký hiểu lầm.] Thống phân tích: [Nếu nhân vật phản diện có thể lợi dụng bọn họ, khẳng định là đã sớm điều tra chuyện thế nào rồi.]

Nói cũng đúng.

Úc Khả Khả tán thành gật đầu, lại cảm thán nói: [Tôi nhớ lúc trước mật báo với thím hai Úc, hình như cũng là nhờ Quý Cảnh Diệp nói lý do cho. Không ngờ lòng vòng, cuối cùng lại biến thành thật rồi.]

Một người một thống đang bàn tán về mục đích của Quý Cảnh Diệp, đẩy cửa phòng việc ra, đập vào mắt là bó hoa trên bàn.

Trong thoáng chốc, Úc Khả Khả quên mất ban nãy vừa định nói gì, tò mò đến gần thì thấy hoa hướng dương đang nở rộ đẹp đẽ, mấy đóa hồng Champagne tươi tắn hút hồn được hoa cam cúc tô điểm tản ra màu sắc cực kỳ ấm áp.

Bó hoa được bó cực kỳ tinh xảo và đẹp đẽ, khiến người ta chỉ nhìn đã không nhịn được cảm thấy vui tươi.

Cô không nhịn được cầm bó hoa lên ngắm nghía thì phát hiện bên trong còn có một tấm thiệp chúc mừng tinh tế.

Bên trên là chữ viết rắn rỏi, sắc nét, cực kỳ đẹp của Quý Cảnh Diệp: [Chúc mừng đóng máy.]

… Bốn chữ này, kết hợp với nét chữ rắn rỏi của anh có phần cực kỳ chênh lệch.

Nghĩ vậy, khoé miệng cô lại khé nhếch hẳn lên, trong lòng tựa như được đổ thêm mật ngọt ngào.

Đúng lúc này, tiếng đẩy cửa vang lên.

Cô quay đầu lại theo bản năng, quả đúng là Quý Cảnh Diệp.

Cô cong mắt: "Quý Cảnh Diệp! Đây là quà anh chuẩn bị cho em à?"

Cô rất vui vẻ - Quý Cảnh Diệp cảm nhận được điều này cực kỳ rõ ràng.

Chỉ thấy Úc Khả Khả ôm bó hoa quay đầu lại, gương mặt đẹp đẽ bừng sáng, nụ cười còn rạng rỡ hơn hoa hướng dương trong lòng cô.

Đôi mắt hạnh đẹp đẽ trong trẻo tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tựa như ánh sao gieo rắc khắp nơi, đồng thời tôn lên nét cười nơi đáy mắt cô.

Quý Cảnh Diệp đứng ở cửa cứ thế ngắm cô, như thể ánh sao lấp lánh ấy cũng gieo vào lòng anh vậy.

Một lát sau, anh chầm chậm đi tới, thấp giọng đáp lại: "Ừm."

Như nghĩ đến gì đó, anh rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng rực của cô, lại bình tĩnh bổ sung: "Không phải hôm nay em đóng máy à?"

"Đúng vậy. Chỉ là không ngờ anh sẽ đặc biệt chuẩn bị hoa chúc mừng đóng máy."

Úc Khả Khả quơ quơ bó hoa, vui vẻ nói: "Có điều hoa đẹp lắm, em cực kỳ thích. Đương nhiên---"

Nghĩ đến đây còn là lần đầu tiên Quý Cảnh Diệp tặng hoa, cô cười híp mắt cố ý kéo dài giọng: "Nếu như là hoa hồng thì càng tốt hơn."

Úc Khả Khả đột nhiên muốn trêu chọc.

Không ngờ sau khi nghe cô nói vậy, Quý Cảnh Diệp lại khựng lại rõ ràng.

Rồi, thấy anh vẫn tỉnh queo, giọng điệu vững vàng: "Ôn Thăng nói chúc mừng đóng máy thì tốt nhất nên chọn loại này."

... Hả?

Cảm giác có gì đó không đúng, cô ngẩng mặt lên quan sát anh: "Thế nên, thật ra đây là do trợ lý Ôn chuẩn bị à?"

Quý Cảnh Diệp ngậm miệng không đáp.

Thấy dáng vẻ anh như thế, Úc Khả Khả càng phấn khích hơn, không nhịn được xốn xang lại gần: "Có thật không? Trợ lý Ôn chuẩn bị à? Em không tin."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Bị cô quấn lấy hỏi đến cùng, anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, lát sau mới nghiêm mặt nói: "... Hoa hướng dương là anh chọn."

Thấy anh ra sức đẩy nồi, còn không nỡ đổ ý tưởng tặng hoa cho trợ lý Ôn, cuối cùng chỉ đành thừa nhận, Úc Khả Khả không nhịn được phì cười: [Ha ha ha, sao Quý Cảnh Diệp lại đáng yêu thế chứ!]

Chịu đựng cười chê, nghe tiếng cười trắng trợn bất chấp của cô ở trong đầu, ấn đường Quý Cảnh Diệp lại không chịu được giật giật lên.

Nhưng anh vẫn mặc cho cô cười ngả vào vai mình.

Mãi đến khi Úc Khả Khả có vẻ như đã cười đã, đột nhiên cà nhắc, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với anh: "Thế nên, tại sao cuối cùng anh lại chọn hoa hướng dương? Cảm thấy nó phù hợp với em hơn à?"

Cảm giác hơi thở ươn ướt bên tai, Quý Cảnh Diệp lập tức cứng người.

Thế mà giọng anh vẫn vững vàng, như thể không hề dao động chút nào: "Rất giống em."

Sinh trưởng hướng về phía mặt trời, vượt gió vươn lên, rạng rỡ và lấp lánh.

Đúng là rất hợp với cô.

Úc Khả Khả chầm chậm chớp mắt, nhìn kỹ vào đôi mắt đen thẫm của anh, chỉ cảm thấy trong mắt anh toàn là cô.

Cô không nhịn được nhếch cao khoé môi, còn cố ý hỏi: "Thật không? Giống cỡ nào?"

Quý Cảnh Diệp "ừm" một tiếng: "Giống mặt trời."

Hàng mi của Úc Khả Khả khẽ rung, tim đột nhiên hẫng một nhịp, sau đó từ từ tăng tốc.

Trong phòng làm việc quá yên tĩnh, gần như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch cực rõ.

Anh nói chậm rãi, thậm chí vẻ mặt còn không hề thay đổi, nét mặt cứng đờ có phần lạnh nhạt hờ hững, như thể không có ý nghĩa gì.

Nhưng cô lại vừa khéo nghe được ngôn ngữ của loài hoa hướng dương:

[Trong mắt anh không có người khác, nơi nào cũng là em.

Lúc có em, em chính là ánh mặt trời anh nhìn đăm đăm không chớp mắt.

Lúc không có em, anh cúi đầu không nhìn một ai.]

Thế nên ý của Quý Cảnh Diệp là ---

Cô tựa ánh mặt trời.

Anh nhìn cô đăm đăm không rời.

Ý thức được điều này, nhìn vào đôi mắt đen kia lúc này vẫn đang nhìn cô đăm đăm, như thể tràn ra sự dịu dàng, sau đó càng lúc càng nóng bỏng, gần như nhóm lên ngọn lửa nơi mắt anh, Úc Khả Khả cảm thấy cả người mình như bắt đầu nóng lên, không nhịn được siết chặt bó hoa trong lòng: [... Xong rồi, xong rồi, tim đập không ngừng được.]

Hệ thống: [... Cô có muốn hạ nhiệt không, CPU của tôi cũng sắp cháy theo rồi, cứu thống với.]

Hiếm thấy dáng vẻ cô nghẹn lời, Quý Cảnh Diệp lại lên tiếng.

Anh vẫn nhìn cô chăm chú không chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Có thích không?"

Úc Khả Khả nhất thời không biết, rốt cuộc ý anh hỏi thích là thích bó hoa tặng này hay là thích hàm ý anh bày tỏ ẩn sau đoá hướng dương.

... Là tỏ tình sao?

Hẳn là ẩn ý tỏ tình nhỉ.

Lần này chắc chắn không phải cô hiểu lầm!

Cô thầm khẳng định chắc chắn, không nhịn được lần nữa ngẩng đầu nhìn anh.

Cô đã từng nhìn anh rất nhiều lần như thế, nhưng lần này không giống vậy.

Đôi mắt Quý Cảnh Diệp đen thẫm thâm trầm, lúc nhìn người khác đều sẽ có chút ngông cuồng tự đại, lạnh nhạt, khiến người ta cảm thấy cực sợ.

Vậy mà lúc này, cô lại thấy chút tia sáng từ đôi mắt thâm trầm ấy.

Có thể phát hiện ra rõ ràng, nơi ấy chỉ toàn là hình bóng cô.

Giờ phút này, Úc Khả Khả không nghĩ gì thêm, chỉ nhếch môi theo bản năng.

Cô nhìn anh, trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi: "Thích."

Sau khi nói xong, mắt cô lại sáng rực, hỏi lại thật nhanh: "Anh thì sao? Anh có thích không?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Mí mắt anh đột nhiên giật giật.

Dán chặt vào nụ cười đang giương lên nơi khoé môi cô, chỉ cảm thấy như máu chảy ngược, trong lòng có cảm xúc gì đó đang mặc sức lẩn trốn lại từ từ tràn ra.

Muốn nhìn cô thế này mãi.

Muốn tới gần cô.

Muốn nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng.

Muốn... hôn môi cô.

Dù có vô số ý nghĩ khát vọng dâng trào trong đầu, anh vẫn đứng tại chỗ, không động đậy. Như là không biết phải làm sao.

Lát sau, yết hầu Quý Cảnh Diệp lăn lên xuống.

Anh thấp giọng đáp: "Ừm, thích."

Hơi dừng lại một chút, dường như anh cảm thấy như vậy không có cách nào thể hiện được suy nghĩ chân thật, thế là anh lại chầm chậm mở miệng nhấn mạnh, giọng điệu trầm thấp lại vương thêm chút dịu dàng: "Anh nói là... anh thích em."

Úc Khả Khả: ?

Có vẻ cô không ngờ người đàn ông trước giờ không khác gì vỏ trai sẽ trực tiếp thổ lộ vào lúc này.

Cô vô thức hít mạnh một hơi, vẫn có phần không tin nổi: [Cậu nghe được hết không? Tôi không ảo thính chứ?]

Hiển nhiên hệ thống đã chết máy, tạm thời chưa trả lời cô.

Chỉ có tiếng rẹt rẹt khe khẽ vang vọng trong đầu.

Úc Khả Khả: [...]

Ánh mắt cô rối loạn, chột dạ ho một tiếng.

Không ngờ vất vả lắm mới ngượng một lần, lại khiến hệ thống của mình cháy máy luôn.

Có điều tiếng tim không thể kiềm chế của mình, chắc là sẽ không bị Quý Cảnh Diệp nghe được đâu nhỉ.

Chỉ là chuyện này... coi như là trực tiếp chọc thủng rồi đó à?

Nghĩ đến đây, cô lập tức tỏ thái độ nghiêm túc, cảm thấy nên đưa anh một đáp án chính thức.

Thế là cô nghiêm túc nhìn lại, ai ngờ vừa mở miệng, không biết đột nhiên miệng nhanh hơn não: "Ừm.. vậy chúng ta, kết hôn nhé?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh ngẩn ra, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề.

Úc Khả Khả vừa ý thức được mình đã nói gì: "..."

Đáng ghét, kích động quá, không cẩn thận nói lời thật lòng ra rồi!

Bọn họ nhìn đối phương, thời gian phảng phất dừng lại vào giờ phút này.

"... À thì."

Yên lặng vài giây, cô lại tỏ vẻ như chưa có chuyện gì nỗ lực cứu vãn: "Ý em là, em cũng thích anh, nên là mình hẹn hò nhé."

Nhưng hiển nhiên Quý Cảnh Diệp lại không nghe lọt tai.

Hình như vừa rồi anh đang nghĩ gì đó, đợi đến khi anh định thần lại, mặt lại tỉnh khô nhấn mạnh: "Chúng mình đã đính hôn, giờ là vị hôn phu - thê rồi."

Thế nên bước kế tiếp, vốn nên là kết hôn, mà không phải thụt lùi về hẹn hò ư?

Ý thức được anh không hề thờ ơ như bề ngoài, thật ra cũng gấp gáp, Úc Khả Khả không nhịn được phì cười.

"Được."

Cô cười híp mắt sảng khoái đáp: "Vậy đợi chúng mình xử lý chuyện xong xuôi rồi sẽ đi lĩnh chứng."

... Đợi chút.

Như bị lời nói của bản thân nhắc nhở, cuối cùng Úc Khả Khả nhớ đến ban đầu mình muốn làm gì rồi.

Ngay lúc Quý Cảnh Diệp khẽ cong bờ môi mỏng gần như không phát hiện ra, chuẩn bị trả lời, bỗng cảm thấy cô lén kéo áo mình.

Động tác quen thuộc này khiến anh có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, một giây sau, thấy mặt cô ngập tràn vẻ muốn biết: "À lại nhắc, tự nhiên em nghĩ đến một chuyện. Anh sắp xếp nữ thư ký đi thăm dò chú hai em, sau đó muốn làm gì đó?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Úc Khả Khả: "Em nói anh này, chú hai em bị t*nh tr*ng yếu, thật ra đứa con riêng kia cũng không phải con ruột của ông ta. Nếu anh muốn làm gì ---"

Quý Cảnh Diệp bất ngờ đưa tay ra che miệng cô lại.

Đợi cô im lặng, chớp mắt vô tội nhìn mình, anh lại tỉnh bơ tiếp tục trả lời: "Được."

Úc Khả Khả: Ơ?

---

Lời tác giả

Chú hai Úc cẩn trọng: ? Các người cao thượng, các người giỏi lắm, lấy tôi làm trò đùa của đôi chim c* hai người đúng không :))

Hệ thống vẫn đang "lạch cạch" cố gắng tu sửa bản thân (.)

Bình Luận (0)
Comment