Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 163

Lạc Tây hé miệng.

"Đầu tiên, dù ban đầu cô và Lý Diệu yêu đương tự do, sau khi thấy phụ huynh mới phát hiện ra sự thật, mà dù là vì trả thù, nhưng chứng cứ nhà họ Lý phạm pháp là thật, Lý Tùng làm những chuyện đó là thật, cô báo cáo bà Lý phạm tội trùng hôn cũng là thật."

Cô nói chậm rãi, ngữ điệu chân thành: "Cô là người ngứa mắt bọn họ phạm pháp, tuân theo kỷ cương pháp luật tống bọn họ vào tù thì có vấn đề gì đâu? Cảnh sát còn treo cờ thưởng cho cô, cảm ơn cô đã đưa thành tích tới nữa."

Lạc Tây: "..."

Lạc Tây nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt vô tội kia của Úc Khả Khả, thấy cô chầm chậm chớp mắt.

Hay thật, nếu không phải biết rõ suy nghĩ của mình, có lẽ cô ấy đã thật sự cảm thấy mình cực kỳ vô tội rồi.

Nghĩ vậy, Lạc Tây lại không nhịn được phì cười.

Sao cô ấy quên được, cô gái họ Úc trước mắt này, ngay khi chú hai Úc vẫn đang quản lý công ty nhà họ Úc đã toan tính giành lại công ty, thậm chí còn nhận mình trước đây?

"Xin lỗi, do tôi nông cạn rồi." Sau khi nghĩ thông suốt, Lạc Tây sảng khoái xin lỗi: "Có điều, cô Úc thật sự không giống như tôi tưởng tượng."

"Thế à?"

Úc Khả Khả cười híp mắt: "Nhưng cô Lạc lại khá giống với tôi tưởng tượng, tôi rất quý cô."

Sau khi xác nhận ông chủ tương lai, Lạc Tây lại thả lỏng đôi chút.

Nghe giọng cô có vẻ cực kỳ khen ngợi, cô ấy cũng cười theo: "Thật ra trong bữa tiệc trước đó, tôi cũng cảm giác cô Úc có vẻ vẫn luôn quan tâm đến chỗ tôi, chỉ là không chắc chắn lắm. Bây giờ nhìn lại, hẳn là cô đã biết gì đó từ trước rồi chăng?"

"Hoặc phải nói là, tổng giám đốc Quý đột nhiên biết sự kiện kia, đồng thời đưa chứng cứ tới chỗ tôi---"

Lạc Tây lộ ra vẻ chợt hiểu ra, giọng điệu khẳng định: "Chắc cũng là ý của cô Úc nhỉ?"

Úc Khả Khả gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Cô rất chân thành và thẳng thắn: "Cô đánh giá tôi cao quá rồi, tôi nào có đầu óc đó. Cùng lắm chỉ là biết chút chuyện rồi nói với Quý Cảnh Diệp thôi."

"Thực tế là, mãi đến khi xem được livestream hôm qua, tôi không ngờ câu chuyện có thể phát triển như thế." Nói đến đây, cô còn có phần bàn luận hăng say: "Miễn bàn, cảnh chó cắn chó cắn chó thật sự đặc sắc, giống y như kéo giật một loạt dây hồ lô vậy."

Lạc Tây: "... ?"

Không ngờ cô lại thẳng thắn vậy, Lạc Tây vừa bất ngờ vừa có hơi dở khóc dở cười.

Nào có ai đang cố gắng tuyển dụng người ta lại đi chủ động thừa nhận mình không có đầu óc chứ.

Không sợ cô ấy sẽ nghĩ khác đi sao?

Nhưng đối với chiêu khác thường của cô, Lạc Tây không cảm thấy không tốt, trái lại còn cảm thấy chút tín nhiệm từ trong đó.

Điều này cũng chính là thứ cô ấy cần.

Thế là nụ cười trên mặt Lạc Tây càng rạng rỡ hơn: "Dù sao chăng nữa, cũng phải cảm ơn cô Úc. Nếu không phải cô chủ động nói cho tổng giám đốc Quý, anh ấy lại tìm tới tôi, có lẽ còn phải kéo dài rất lâu mới có thể thành công."

Lúc cô ấy nói câu này có vẻ tự tin trông thấy, như thể hoàn toàn chưa từng cân nhắc đến khả năng thất bại.

Úc Khả Khả lập tức nhìn qua với ánh mắt thưởng thức: [Oa, tôi thích người thế này.]

Hệ thống cực kỳ hiểu: [Có thể kiếm tiền cho cô đúng không?]

[Nói gì vậy.] Cô đàng hoàng trịnh trọng phản bác: [Rõ ràng chúng tôi win-win, đôi bên cần nhau mà.]

Không hề biết rằng vì sự ưu tú của mình mà đối phương mới sinh lòng muốn làm tư bản, Lạc Tây chỉ thấy cô nhắc đến livestream trước đó, mắt lập tức sáng lên trông thấy, rồi như suy xét đến cái gì lại nhẫn nhịn không hỏi tiếp.

Nghĩ đến việc cô đã biết rõ trước đó, cô ấy lại buồn cười chủ động nhắc đến đề tài này: "Thật ra hôm qua sau khi kết thúc, tôi có gặp Lý Diệu."

Quả nhiên Úc Khả Khả rất tò mò.

Nghe cô ấy nói vậy, cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, hai mắt sáng rực lên: "Sau đó thì sao? Anh ta có dây dưa với cô không? Cô nghĩ thế nào?"

Lạc Tây: "..."

Lạc Tây nghe cô nhiệt tình hỏi một tràng mà không nhịn được cười, rồi lại nghĩ thầm: Không biết tổng giám đốc Quý có thể chống đỡ được đôi mắt sáng rực này hay không.

... Chứ cô ấy có vẻ không thể rồi.

"Tôi nghĩ thế nào à..."

Lạc Tây nghĩ một lát, bỏ qua câu hỏi đằng trước, chọn trả lời câu cuối cùng: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm. Ban đầu đúng là tôi thích Lý Diệu, nhưng sau khi phát hiện bà Lý chính là người phụ nữ kia thì phần thích đơn thuần này dường như đã dần dần biến thành không cam lòng, ghen ghét và có cả lợi dụng."

Cô ấy rất thản nhiên phân tích tâm lý khó tả của mình.

Úc Khả Khả: "Có thể hiểu được."

"Thế nên tôi nghĩ, nếu phần thích này đã sớm biến chất, cuối cùng không thể quay về như trước được thì thôi quên đi." Lạc Tây thờ ơ nói tiếp: "Hơn nữa, dù anh ta không phải là con của người phụ nữ kia, sự tồn tại của anh ta với tôi mà nói thật sự như xương cá mắc trong cổ họng."

Úc Khả Khả hiểu suy nghĩ của cô ấy.

Dù Lý Diệu có phải là con của bà Lý hay không, anh ta đều đã chiếm giữ sự yêu thương của bà ta hơn hai mươi năm trời, đồng thời sau khi đính hôn, vì đứa con trai này, bà Lý còn gây khó dễ cho Lạc Tây đủ đường, chứ còn chưa kể đến việc anh ta không phải con ruột, với Lạc Tây bị mẹ vứt bỏ từ nhỏ lại càng thêm phần mỉa mai.

Lạc Tây: "Lúc Lý Diệu tìm tôi, anh ta không thể chấp nhận được."

Úc Khả Khả nghĩ một lát: "Nên anh ta chất vấn cô sao lại làm thế à?"

"Không có." Lạc Tây nở nụ cười, lắc đầu: "Anh ta cảm thấy tôi làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, cho nên muốn biết rốt cuộc là đã có chuyện gì."

Nghe vậy cô lại thấy bất ngờ: [Thì ra Lý Diệu lại thế à? Tôi còn tưởng rằng anh ta kích động lắm cơ.]

[Anh ta thật sự thích Lạc Tây.] Hệ thống giải thích: [Lúc trước Lý Diệu vừa gặp đã yêu Lạc Tây, theo đuổi cô ấy rất lâu. Vả lại đến bây giờ, phần tình cảm này chưa từng thay đổi.]

[Thậm chí Lạc Tây có thể vào công ty cũng là do Lý Diệu không ngừng thuyết phục ông Lý, còn đùa với Lạc Tây rằng, sau này cô ấy quản lý công ty, anh ta chính là người mà cô ấy bao nuôi nữa.]

Lạc Tây tiếp tục kể: "Thế nên sau khi tôi nói mọi chuyện cho anh ta biết, anh ta sẽ không dây dưa nữa."

"Sau đó anh ta ở ngoài cửa cả buổi tối, cũng đã bình tĩnh lại." Cô ấy chậm rãi nói: "Có lẽ biết chúng tôi thật sự không thể nào đi tiếp, anh ta chỉ xin lỗi tôi, nói có thể hiểu được suy nghĩ của tôi, cũng biết mình không xứng xuất hiện trước mặt tôi, thế nên sẽ không trở lại quấy rầy cuộc sống của tôi."

Úc Khả Khả nói đúng trọng tâm: [Anh ta rất biết mình.]

Hệ thống: [Nhưng đúng là bọn họ không thể đi tiếp.]

Lạc Tây: "Tôi đã đồng ý."

"Thật ra trông anh ta có vẻ không đứng đắn nhưng con người khá tốt, nếu không ban đầu tôi cũng sẽ không thích anh ta.]

Nói câu cuối xong, cô ấy lộ vẻ nhẹ nhõm, tổng kết lại: "Thế nên sau này chúng tôi mỗi người đều bình an, không liên lạc với nhau nữa, như vậy chính là kết cục tốt nhất rồi."

Dừng lại ở đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Úc Khả Khả không phát biểu cách nhìn nữa.

Chỉ nghĩ rồi thấp giọng bổ sung một câu: "Tương lai của cô nhất định sẽ tốt hơn anh ta."

Tâm trạng Lạc Tây vốn còn hơi phức tạp, kết quả nghe câu nói lẩm bẩm vừa an ủi vừa chắc chắn của cô lại không nhịn được bị chọc cười.

Cô ấy khẽ ho một tiếng, cũng thấp giọng đáp lại: "... Cũng không phải không thể."

Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.

Lạc Tây đã đạt được mục đích chính khi đến đây, chính là muốn biết suy nghĩ thật sự của Úc Khả Khả.

Bởi vậy sau khi biết cô thật sự coi trọng năng lực của mình, tự nhiên Lạc Tây càng muốn lựa chọn công ty nhà họ Úc cho mình sự tự do lớn nhất, đồng thời có thể phát huy đầy đủ năng lực của bản thân.

Thấy thời gian không còn sớm, cũng biết Úc Khả Khả còn muốn chờ Quý Cảnh Diệp cùng tan làm về nhà, cô ấy không nói thêm nữa, sau này có chuyện gì có thể bàn bất cứ lúc nào nên đã đứng dậy chào tạm biệt trước.

Đợi đến khi Lạc Tây rời đi, Úc Khả Khả lập tức đi về phía phòng làm việc của Quý Cảnh Diệp.

Khi đi ngang qua phòng làm việc thư ký, cô như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên dừng bước lại.

[Nói mới nhớ, bây giờ nữ thư ký còn ở đây không?]

Cô ra chiều suy nghĩ nhìn sang: [Hình như tôi đã quên hỏi sau đó cô ta thế nào rồi.]

Lần trước nghe nói đến tin tức của nữ thư ký, hình như cô ta đã bị chú hai Úc tra ra thân phận thật sự rồi.

Có điều khi đó sự chú ý của cô đã sớm bị kinh nghiệm vượt qua nguy cơ tứ phía của chú hai hấp dẫn, thật sự quên mất hỏi tình hình của nữ thư ký này.

Hệ thống: [Hiện giờ cô ta không có ở phòng làm việc.]

... Ồ, không ở thật à.

Úc Khả Khả nghĩ nghĩ: [Tôi nhớ cậu có nói, hình như chú hai Úc đã lấy được chứng cứ, không phải cô ta bị đi tù đó chứ?]

Hệ thống: [Đương nhiên là không.]

Nhận được đáp án phủ định, cô không hề cảm thấy bất ngờ, trái lại rất tán thành gật đầu: [Tôi cũng nghĩ thế.]

Dù sao chú hai Quý có vào tù thì vẫn còn Quý Lăng Hàn nhìn chằm chằm nữa mà.

Nếu cứ vậy tống nữ thư ký vào tù, quả thật rất dễ bứt dây động rừng, khiến anh ta rụt lại.

Có điều nếu không vào tù thì cô ta đi đâu rồi?

Cô lại tò mò: [Thế sau khi chú hai phát hiện thân phận của nữ thư ký thì có chuyện gì đó? Có phải Quý Cảnh Diệp đã làm gì rồi không?"

[Chắc chắn cô không thể ngờ được.] Hệ thống nói một cách thần bí: [Chú hai cô giao chứng cứ cho nhân vật phản diện, sau đó anh ấy cho trợ lý Ôn cầm chứng cứ đó đi tìm nữ thư ký.]

Úc Khả Khả: ?

Cô nghe giọng điệu này của hệ thống nói mà tò mò, cô vội vàng truy hỏi: [Đi tìm cô ta làm cái gì? Không phải trực tiếp ngả bài chứ?]

Hệ thống: [Cô đoán xem.]

[... Tôi nghĩ xem nào, nếu chú hai Quý vào tù rồi, hiện giờ Quý Cảnh Diệp đã biết công ty của Quý Lăng Hàn, thế nên giờ đến lượt anh ta à?] Cô suy đoán: [Chẳng lẽ lại tính nhân cơ hội này để nữ thư ký phản bội?]

Wow, đây là đại chiến kinh doanh mission impossible gì đây?

Chỉ tưởng tượng thử, Úc Khả Khả đã không nén nổi kích động.

Hệ thống lần nữa phủ nhận: [Tuy có dự trù kế hoạch này thật nhưng hiện giờ việc nhân vật phản diện phái cô ta đi làm không phải cái này.]

Úc Khả Khả: ?

Lần này cô thật sự không nghĩ ra: [Chú hai Quý đã đi rồi, còn có thể sắp xếp cho nữ thư ký làm gì?"

[Là thế này.]

Cuối cùng hệ thống đã sảng khoái đưa ra đáp án: [Anh ấy bảo nữ thư ký dẫn dắt thím hai cô thăm dò xem con riêng của chú hai Úc ở đâu.]

---

Lời tác giả

Chú hai Úc vừa giao chứng cứ về nữ thư ký cho nhân vật phản diện: ???

Bình Luận (0)
Comment