Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 162

Tuy rằng nhà họ Lý đã tuyên bố kết thúc, livestream cũng theo đó tắt nhưng hiển nhiên khán giả vẫn chưa đã thèm, không ngừng bàn luận trên mạng, thế nên độ hot của đề tài mãi không giảm, vẫn nằm trên hot search.

Dù ai mở hot search đều có thể nhìn thấy phiên bản "văn học giông tố" của nhà họ Lý.

Mà có người cũng chú ý tới, hễ là đề tài có nhắc đến nhà họ Quý hoặc Lạc Tây thì đều sẽ bị ngăn không thể nào đăng được, cho dù dùng ám hiệu uyển chuyển thay thế cũng đều sẽ bị xoá bỏ nhanh chóng.

Có điều điểm chính vẫn là vợ chồng nhà họ Lý, bọn họ thức thời không nhắc đến đề tài không liên quan nữa, chỉ say sưa bàn tán về câu chuyện của hai người này.

Đề tài liên quan đến Lạc Tây bị đè xuống, đương nhiên là vì Quý Cảnh Diệp đã chuẩn bị trước.

Còn chú hai Quý thì vì ông Quý rồi.

Ông ta nghe nói chú hai Quý bị Lý Tùng báo cáo, đồng thời bị liên lụy thì mắt lập tức tối sầm lại, suýt nữa tức đến ngất đi.

Sau khi lão ba bị bỏ tù, sau lão hai cũng...

Ông ta tức giận đến cả người run rẩy, sắp xếp ngay người đè toàn bộ đề tài thảo luận liên quan đến nhà họ Quý xuống rồi mới gắng gượng đi tìm hiểu tình hình.

Kết quả biết được, thì ra những việc này đều từ lúc lão hai tính liên thủ với Lý Tùng để đối phó với Quý Cảnh Diệp làm mà ra.

Quý Viễn Giang: "..."

Không giống với Lý Tùng và chú hai Quý trong cuộc, ông ta nhìn nhận rất rõ ràng.

Đây rõ là Quý Cảnh Diệp đặt bẫy, thế mà hai tên đầu heo này vẫn chui vào thật, dâng tận tay công trạng cho đám cảnh sát, rút một cái là xách được cả đám.

Mà khổ cái không ai sạch sẽ cả.

So ra vẫn đỡ hơn chú ba Quý, tình hình của chú hai Quý không quá nghiêm trọng.

Bình thường ông ta không trực tiếp ra tay, đều để chú ba Quý chịu trách nhiệm, chính mình phẩy sạch sẽ. Chỉ là khi chuẩn bị đối phó với Quý Cảnh Diệp, không nhịn được làm vài chuyện, kết quả lại vô tình khiến ông Lý nắm được nhược điểm.

Nhưng còn chưa chưa có kết quả điều tra, hội đồng quản trị đã không thể chờ nổi yêu cầu đá chú hai Quý ra ngoài.

Ai nhúng tay ở bên trong, làm gì có chuyện Quý Viễn Giang không biết?

Tuy chú hai Quý không đúng thật nhưng, nhưng điều này thật sự ---

Sao ông ta lại có đứa con nhiệt tình đưa người thân vào tù vậy chứ! Rốt cuộc là ai rèn thói quen này cho nó!

Quý Viễn Giang vừa sợ vừa giận, không chịu nổi ôm ngực lảo đảo, gần như không thể thở nổi.

Bà tư vội vàng đỡ lấy ông ta ngồi xuống, cố gắng cấp cứu cho ông ta. Kết quả còn chưa kịp bình tĩnh lại thì phát hiện người bên ngoài còn chưa hết nhọc lòng, người trong nhà cũng nhọc lòng không kém.

Khi biết chú hai Quý ở hội trường còn chưa kịp đi đã nối gót Lý Tùng, thím hai Quý chỉ thoáng ngây ra, sau đó lại đột nhiên cực kỳ sảng khoái vỗ đùi: "Hay lắm! Vào tù cũng được!"

Quý Viễn Giang: ?

Những người khác: ?

Nhìn vẻ mặt bọn họ ngạc nhiên, thím hai Quý vẫn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng hất cằm: "Tôi nói sai à? Hai tên chó má này không phải loại tốt lành gì, nên ở trong đó đừng gieo vạ cho người khác nữa."

Thím ba Quý còn tưởng bà ta giận đến hồ đồ rồi, nghĩ đến hai người cùng cảnh ngộ bèn cố ý nhắc nhở: "Chị hai, không chỉ Lý Tùng mà anh hai --- cũng chính là chồng chị cũng bị dẫn đi điều tra rồi."

"Tôi đâu có điếc, tôi nghe rất rõ mà. Nên tôi nói á, điều tra gì nữa, vào tù thẳng là tốt nhất."

Thím hai Quý lại thờ ơ như không phất tay: "Ông ta vào đó rồi, chưa biết chừng tôi còn có thể ăn lót dạ, miễn kéo con riêng gì đó làm tôi phiền lòng. Nữa là, đừng cho là tôi không biết, ngoại trừ danh sách Lý Tùng đưa tôi ra, chắc chắn lão khốn đó vẫn còn tình nhân ở công ty, còn chưa bị tôi tra ra thôi."

Thím ba Quý: "..."

Chợt nhận ra tình hình hai vợ chồng họ khác, lại nghĩ đến chính vì có chú hai Quý âm thầm khuyến khích, chồng mình mới bị vào tù, nay thù mới hận cũ gộp lại, bà ta càng thay đổi thái độ: "Cũng phải, vào cùng với lão ba cũng không sai."

Quý Viễn Giang: "... !"

Như không chú ý đến ánh mắt trừng lên nhìn mình, hơi thở càng gấp gáp hơn, thím hai còn rất tán thành đắc ý đáp: "Đúng nhỉ. Thím xem thím đi, dù lão ba có vào tù, không phải thím vẫn ở nhà họ Quý khoẻ mạnh đàng hoàng đó thôi?"

"Còn lão tư, tuy chú ấy không còn nhưng em dâu tư và con gái bọn họ vẫn được nhà họ Quý nuôi dưỡng đâu ra đó mà."

Bà ta bẻ ngón tay tính toán cẩn thận, vẻ mặt không hề gì: "Tôi lại không tính ly hôn, dù sao nhà họ Lý đã vậy rồi, sớm muộn gì cũng mất, chắc chắn tôi sẽ không quay về. Thế nên Lý Tùng và lão hai có ra tay hay không đều không ảnh hưởng đến tôi, tôi cứ ở đây nuôi con gái vậy thôi."

Quý Viễn Giang: "A, a..."

Bà tư lộ vẻ một lời khó nói hết, nhìn ông Quý run rẩy cả người, thở hổn hển, càng lúc càng yếu ớt rồi lại ngẩng đầu nhìn thím hai Quý đang mặt mày hớn hở thì thấy bà ta vẫn cười trên sự đau khổ của người khác tiếp tục nói: "Đương nhiên, dù là ông ta may mắn không vào tù thì cũng đã bị đá khỏi hội đồng quản trị, khẳng định không thể nào trốn đến công ty nữa."

"Vậy là ông ta sẽ ngày ngày ở nhà chịu dằn vặt, chịu đựng đến ngày tôi chán chẳng thèm đánh lại ông ta nữa, nói sao tôi cũng chẳng thiệt."

Quý Viễn Giang: "..."

Bà tư nghe vậy lại hít mạnh một hơi: "Gay rồi, lần này thật sự không thở nổi nữa! Mau đưa ông ấy đi bệnh viện!"

Sức khoẻ ông Quý vốn đã yếu, vừa ngưng thở là trực tiếp được đưa vào ICU.

Thím hai Quý đi theo tới bệnh viện, còn ra vẻ không hề hay biết gì, đứng ở cửa cảm thán: "Thím nói xem anh cả có đến nỗi vậy không? Đã có tiền lệ của lão ba rồi, lão hai cấu kết làm việc xấu với ông ta vào tù chỉ là chuyện sớm muộn. Anh cả vẫn không nghĩ thông được, lại còn vì chuyện này mà nóng đến độ suýt nữa yên nghỉ."

Thím ba Quý vốn còn muốn bà ta câm miệng, còn chưa kịp nói thành lời lại đột nhiên chuyển thành: "... Cái gì mà cấu kết với nhau làm việc xấu, rõ ràng lão bà nhà tôi là do bị lão hai làm hại mà."

Thím hai Quý nghe vậy thì trợn mắt: "Nói sao thì giờ vào cả rồi, có gì mà thím phải so đo."

Thím ba Quý: "..."

Thím ba Quý bực bội xoay người, không muốn nói chuyện với người phụ nữ này nữa.

Thấy thím hai Quý còn định nói gì đó, em họ hai nhanh tay nhanh mắt che miệng mẹ mình lại, thành khẩn nói: "Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, con sợ quay lại hai mẹ con mình bị đuổi ra ngoài thật đó, không ai nuôi nổi ai đâu."

Thím hai Quý: "..."

Nghe hệ thống tiếp sóng, Úc Khả Khả suýt chút nữa cười muốn gục ngã.

Lúc này cô đang chuẩn bị tới công ty Quý Cảnh Diệp tìm anh.

Sau khi livestream tuyên bố kết thúc, hôm sau cảnh quay của cô cũng vừa khéo đóng máy, bèn tạm biệt mọi người rồi ngồi lên chiếc xe đến đón mình.

Biết vì chuyện của nhà họ Lý và chú hai Quý, chắc chắn lúc này Quý Cảnh Diệp rất bận.

Tính thử thời gian, cô bảo tài xế đến thẳng tòa nhà Quân Minh, tới đón anh tan làm cùng về nhà.

Úc Khả Khả thật sự không ngờ, chuyện này lại có thể khiến ông Quý tức giận đến mức phải đi cấp cứu.

Cô thật sự không thể không kính nể sức chiến đấu của thím hai Quý một cách sâu sắc, thật là phi phàm.

Phải biết Quý Cảnh Diệp tống hai ông chú vào tù cũng không đạt được mục tiêu này.

Chậc chậc.

[May mà thím hai Quý đứng ở cửa nói đó, nếu mà bị Quý Viễn Giang nghe được thật thì e là lần này ông ta tức chết rồi ấy chứ?]

Cô vừa bắt đầu cảm thán, nghĩ đến gì đó lại xác nhận nói: [Đợi chút, cuối cùng cấp cứu được rồi đúng không.]

Hệ thống trả lời khẳng định chắc chắn: [Cấp cứu được rồi, chỉ là sức khỏe suy yếu hơn, không thể chịu k*ch th*ch nữa.]

Úc Khả Khả lập tức hiểu ra: [Thế thì xem ra mệnh vẫn cứng lắm.]

Ăn xong quả dưa này, cô cũng tới công ty.

Quả nhiên Quý Cảnh Diệp vẫn đang họp.

Nhưng sau khi biết tin cô tới, anh vẫn dặn trợ lý Ôn tới đón cô.

"Cô Úc, cô đến vừa đúng lúc." Trợ lý Ôn giữ nụ cười thân thiết dẫn cô vào thang máy: "Lúc này cô Lạc đang ở trong phòng khách chờ cô, hình như có việc muốn nói."

Úc Khả Khả chợt dừng bước: "Quý Cảnh Diệp sắp xếp à?"

Trợ lý Ôn đẩy kính: "Tôi cũng không rõ, cô Lạc nói rõ muốn gặp cô."

Cô "ồ" một tiếng, gật đầu đi vào thang máy, thật ra trong lòng đang đắc ý nói: [Quý Cảnh Diệp biết chắc tôi đóng máy sẽ đến tìm anh ấy, cho nên đã hẹn Lạc Tây từ trước cho tôi rồi. Thời gian vừa khéo luôn, anh ấy thật là quá tận tâm.]

[... Tận tâm thật.]

Hệ thống tỏ vẻ đồng ý, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: [Ai có thể ngờ được nhân vật phản diện kiếp trước huỷ diệt thế giới, sau khi giá trị biến ác tụt xuống lại thế này...]

Hôm qua vừa nghĩ đến, hôm nay đã hẹn người ta tới đây rồi.

Ngộ nhỡ ký chủ không có ý định đến tìm anh ấy thì sao?

Hệ thống vừa nghĩ đến điều này lại nghe được ký chủ trịnh trọng tuyên bố một cách sung sướng: [Tôi thật sự rất thích Quý Cảnh Diệp, cực kỳ thích.]

Hệ thống: [...]

Thôi, chuyện đó vốn không thể nào.

Hơn nữa dù ký chủ có không tới thật, Quý Cảnh Diệp chỉ cần nói cho cô biết, Lạc Tây ở đây thì kể cả ký chủ đã về nhà, nhất định sẽ như con lừa bị nhử cà rốt, cực kỳ phấn khích chạy tới mà thôi.

Kết quả cuối cùng giống nhau, đều là cùng nhau tan làm về nhà.

Nghĩ đến đây, hệ thống đột nhiên run rẩy.

Quả nhiên nhân vật phản diện vẫn là nhân vật phản diện, dù bây giờ trông có vẻ ngọt ngào nhưng cũng không che lấp được bụng dạ đen tối.

Chứng kiến Úc Khả Khả phấn khích đẩy cửa, hiển nhiên là không hề nghĩ đến chút tâm tư quanh co mà nhân vật phản diện che đậy này, thống đột nhiên thấy nghi ngờ rốt cuộc làm thế nào ký chủ nhà mình chinh phục được anh ấy thành công?

Thậm chí giá trị biến ác cũng tụt xuống ầm ầm không ngừng như không cần tiền vậy..

Hoàn toàn không biết hệ thống đặt câu hỏi với mình, Úc Khả Khả vừa đẩy cửa đã nhìn thấy người sắp đặt còn xuất hiện trong livestream, đồng thời gây ra "sự kiện dây hồ lô" nổi danh ngày hôm qua đang ngồi bên trong.

"Cô Úc."

Khác hẳn vẻ dịu dàng cười đùa khi gặp mặt ở bữa tiệc, lúc này Lạc Tây có vẻ đặc biệt mạnh mẽ gọn gàng. Hiển nhiên là dù đã trải qua sự kiện ngày hôm qua, cô ấy hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí càng trở nên thoải mái hơn.

Sau khi thấy Úc Khả Khả đi vào, cô ấy lập tức đứng lên, bắt tay cô: "Đã lâu không gặp."

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, cũng cười lên: "Đã lâu không gặp, cô Lạc."

"Tôi biết mục đích cô Úc muốn tìm tôi, nhưng tôi có thắc mắc, khả năng cần cô Úc giải đáp cho chút."

Lạc Tây không hề dài dòng, trực tiếp hỏi: "Không giống những người khác, cô Úc hẳn là người đã biết nội tình, thậm chí còn biết rõ hơn cả tôi, cô không để ý à?"

"Để ý cái gì?"

"Tôi quyến rũ Lý Diệu, lúc chưa biết anh ta không có quan hệ huyết thống với mình, tôi vẫn lựa chọn đính hôn với anh mình." Lúc Lạc Tây nhắc đến chuyện của mình với giọng điệu cực kỳ bình thản: "Hơn nữa, vì để trả thù bà Lý, tôi còn trực tiếp khiến nhà họ Lý phá sản."

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt Úc Khả Khả: "Tôi cho rằng, người bình thường không cách nào chấp nhận được cách làm này của tôi, thậm chí sẽ chán ghét tránh xa."

Úc Khả Khả nghiêng đầu suy nghĩ: "Nhưng... không phải Quý Cảnh Diệp cũng muốn đào góc tường của cô đó sao?"

Lạc Tây: "... ?"

Cô ấy ngây ra, lộ vẻ mặt khó tả: "Chuyện này hình như khác mà?"

"Khác ở đâu?"

Úc Khả Khả như ra chiều thắc mắc hỏi ngược lại: "Anh ấy coi trọng năng lực ưu tú của cô, đương nhiên tôi cũng thế. Điều này không có liên quan gì đến đời tư của cô cả, sao tôi phải để ý?"

Bình Luận (0)
Comment