Lúc này, không chỉ đám dân cư mạng cảm giác được, ông Lý và bà Lý cũng không thể tin nổi nhìn cô chim sẻ này.
Trong giây lát, ông Lý đột nhiên hiểu ra, tại sao bà Lý có thể thuận lợi xông vào như thế, đến giờ vẫn không có bảo vệ nào ngăn cản, thậm chí kể cả cảnh sát tới, rồi nắm chứng cứ ông ta phạm pháp---
Thì ra tất cả những thứ này đều do Lạc Tây sắp đặt.
Ông ta tin tưởng giao việc cho cô ta mà cô ta lại dám báo đáp lại thế này ư?
Có thế nào cũng không thể ngờ được, bản thân như chim ưng chiến đấu cả đời, cuối cùng lại bị sẻ nhà mổ vào mắt.
Mặt ông Lý trở nên vặn vẹo: "Lạc! Tây! Tại sao? Tại sao cô phải làm thế?"
"Cô xứng đáng với Lý Diệu sao? Không phải tình cảm của hai người rất tốt ư? Rốt cuộc làm vậy thì có lợi gì cho cô!"
Bà Lý vốn còn đang sảng khoái nhìn ông Lý sắp bị đưa đi, lúc này lại đột nhiên lộ vẻ hoang mang.
Hiển nhiên bà ta đã rõ tại sao Lạc Tây phải làm thế.
Tính thử số tuổi, cùng với họ của cô ta ---
Tay bà tay run run chỉ về phía cô gái đang lạnh lùng nhìn mình: "Là cô, đứa bé trước kia ..."
Như nghĩ đến gì đó, bà Lý đột nhiên nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đang nhìn về bên đây, hoàn toàn không có ý định rời đi thì chợt nhịn câu nói kế tiếp lại, chỉ hốt hoảng lẩm bẩm nhiều lần: "Sao lại là cô, hoá ra là cô, sao cô tìm đến được..."
"Là tôi."
Lạc Tây không để ý đến ông Lý gào thét, chỉ chăm chú nhìn bà Lý, ẩn trong đôi mắt đen ấy là vẻ căm hận xen lẫn sảng khoái: "Năm đó bà sảng khoái rời đi, hoàn toàn không ngờ đến ngày này chứ gì?"
"Mẹ." Cô gọi danh xưng thân mật này lại kèm theo ác ý quẩn quanh: "Tự tay huỷ diệt hạnh phúc của mình, giờ bà có hài lòng không?"
Người bà Lý run rẩy.
Đầu óc bà ta trống rỗng, đến giờ phút này, cuối cùng bà ta mới hiểu được, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tây, tâm trạng của mình lại chấn động đến thế.
Bà ta tưởng rằng là do không hợp mắt, không muốn nhìn thấy cô gái này, thật ra đó là sợ sệt trốn tránh theo bản năng.
Còn về việc phản đối cuộc hôn nhân của Lạc Tây và Lý Diệu, ngoại trừ ghét bỏ gia cảnh của cô ta, chưa biết chừng---
Trong tiềm thức, bà ta cũng cảm thấy hai người ở bên nhau là "loạn luân". Mà điều ấy khiến bà ta cảm thấy khó chịu lại bị hiểu nhầm là vì căm ghét.
Rồi từng bước sai, từng bước sai...
Nực cười cỡ nào.
Đứa con bà ta yêu thương cưng chiều hết mực hơn hai mươi năm trời vốn không phải con ruột do bà ta sinh ra, một đứa con khác do chính bà ta sinh ra lại bị mình vứt bỏ từ lâu.
Thậm chí mấy năm qua, đứa trẻ này cứ hỏi han ân cần với đứa con hoang kia, lại đối xử với mình ghét bỏ đủ điều...
Sao Lạc Tây có thể tìm được nơi này?
Đương nhiên là vì rất thù hận bà ta vứt chồng bỏ con gái vì vinh hoa phú quý, cũng vì thế muốn huỷ diệt tất cả những thứ bà ta coi trọng.
Cô ta thành công rồi.
Nhẫn nhịn lâu như vậy, cô ta trả thù thành công thật rồi.
Bà Lý nên hận.
Nhưng bà ta nhìn chăm chăm vào đôi mắt hùng hổ doạ người của Lạc Tây, trong đầu chợt thoáng qua những chuyện mình đã từng làm. Khi đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang, bà ta chưa từng nhớ đến chồng và con gái bị mình vứt bỏ, cũng không muốn nhớ lại quãng thời gian bần cùng khi ấy.
Thế mà lúc này, bà ta đột nhiên nhớ đến, đã nhiều năm rồi, Lạc Tây làm thế nào tới được đây?
Khi bị bà ta làm khó dễ đủ đường, đứa bé này đã suy nghĩ thế nào?
... Tất cả những điều này đều do bà ta gieo gió gặt bão.
Cho dù bà Lý kịp thời ngậm miệng, ông Lý vẫn hiểu, xem ra Lạc Tây chính là con gái mà bà Lý vứt bỏ, giờ tìm đến cửa trả thù.
Ông ta nhất thời tức giận đến độ trước mắt biến thành màu đen, làm thế nào cũng không thể ngờ được, bà Lý ông ta chọn tỉ mỉ khi trước lại che giấu mình chuyện này, cứ thế chôn một mầm hoạ.
... Khốn nạn, hai người khốn nạn này!
Mà ông ta cũng tìm được điểm đột phá, lập tức cao giọng đáp: "Tôi không hề hại chết con, là Lạc Tây ngụy tạo chứng cứ, lúc trước đứa bé đó thật sự chết yểu, tôi mới nghĩ đến việc nhân cơ hội tráo! Tất cả những chuyện này đều do Lạc Tây làm, bởi vì nó là --- a a a!"
Ông ta còn chưa nói hết câu, đã thấy bà Lý chợt phá vòng vây của cảnh sát, tàn bạo đá cho ông ta một cú nữa!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương lại vang lên, trực tiếp che đi câu nói trước đó.
Hành động tàn nhẫn này, đến cả cảnh sát cũng không nhịn được run rẩy, vội vàng đè bà Lý còn đang cố đạp ông ta.
Sau đó bà Lý không giãy giụa nữa, chỉ là thấy ông Lý hết sức nói chuyện, bà ta lại nhìn về phía Lạc Tây.
... Con bé ưu tú quá.
Chỉ dựa vào chính mình đã từng bước tiến vào nhóm quản lý cấp cao của công ty, được Lý Tùng tín nhiệm, còn nắm giữ nhiều chứng cứ, cuối cùng lật ngược tất cả.
... Đây là con bà ta.
Đứa con duy nhất còn lại.
Lát sau, bà Lý đột nhiên cười gằn lên, cao giọng mắng: "Đừng có gọi tôi là mẹ! Tôi không có người con dâu này, Lý Diệu là thằng con hoang, cô với nó như thế, không xứng gọi tôi là mẹ!"
Lạc Tây: "..."
[Bà Lý rõ là đang gieo gió gặt bão, sao lại trách người khác? Bị báo cảnh sát cũng đáng đời!]
[Bà ta hoàn toàn không hề hối cải, buồn nôn ghê.]
[Đáng đời hai vợ chồng này cùng vào tù, toàn là kẻ xấu.]
[Chỉ là cậu Lý không có ở đây, tuy có vẻ vô tội nhưng bản thân sự tồn tại của anh ta lại không vô tội.]
[Vô tội nhất là chồng và con gái mà bà Lý vứt bỏ trước kia ấy, không biết hiện tại họ thế nào rồi, thật là ghê tởm.]
[Thật ra tôi cảm thấy... thôi, bà Lý đáng bị mắng. Bà ta đáng đời, không xứng được thông cảm!]
Nhìn mưa bình luận chửi rủa bà Lý, Úc Khả Khả sờ cằm ra chiều suy nghĩ: [Cậu nói xem có phải bà Lý cảm thấy mình và ông Lý đã đi đời rồi, ngược lại có chút hổ thẹn với Lạc Tây hay không?]
Gọi là người sắp chết nói lời thành thật.
Rõ ràng bà Lý đang ngăn cản những người khác nghĩ đến việc Lạc Tây chính là cô con gái mà bà ta vứt bỏ, nếu không sau khi bọn họ vào tù, Lạc Tây sẽ phải chịu ánh mắt khác thường từ những người khác.
Nói sao việc này bị vạch trần thật thì dù lúc đính hôn với Lý Diệu, Lạc Tây đến cùng đã biết mấy chuyện này của nhà họ Lý hay chưa, cô ấy nhất định sẽ phải chịu chê trách.
Không phải bị chụp mũ "Chủ động quyến rũ anh em ruột rà" thì cũng là bị gán cái mác "độc ác".
Có điều...
Cô lắc đầu: [Chắc chắn Lạc Tây không cần, chưa biết chừng còn thấy buồn nôn ấy.]
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Nó nói bổ sung: [Thật ra Lạc Tây đã chuẩn bị xong từ trước rồi. Có nhà họ Quý ra tay, dù có là viết tắt hay tên khác, chỉ cần nhắc tới mấy thứ liên quan đến cô ấy đều sẽ bị che, không đăng được.]
Dù sao Lạc Tây chỉ muốn bà Lý tự mình huỷ diệt tất cả, vẫn chưa có dự định gom cả mình vào.
Chuyện đồng quy vu tận này hời cho bọn họ quá rồi.
Sau khi kết thúc chuyện này, cô ấy lại có thể lần nữa cất bước, đi về phía bản thân của tương lai.
Nghĩ đến đây, Úc Khả Khả đột nhiên khựng lại, như suy tư điều gì đó.
Hệ thống không nhịn được tò mò hỏi: [Cô đang nghĩ gì đó?]
Cô chợt có suy nghĩ: [Cậu nói xem, nếu như Lạc Tây còn chưa xác định sau này sẽ làm gì, tôi mời cô ấy đến chỗ tôi thì thế nào?]
Hệ thống chưa hiểu ra trong chốc lát: [Tuy Lạc Tây rất có năng lực nhưng không có nghĩa là sẽ hiểu rõ giới giải trí. Vả lại cô muốn cô ấy thay người đại diện hay trợ lý?]
Úc Khả Khả: [Đương nhiên không phải giới giải trí, cậu nghĩ đi đâu thế.]
Không đợi hệ thống hỏi tiếp, cô đã cười híp mắt nói: [Ý tôi đương nhiên là chỉ công ty của nhà họ Úc rồi.]
Hệ thống: [... ?]
Cuối cùng nó đã hiểu ra: [Tôi hiểu, cô muốn cô ấy quản lý công ty giúp cô, đã nghĩ xa vậy rồi cơ à!]
[Sao có thể tính là xa chứ? Tôi thế này phải gọi là lo trước tính sau.]
Úc Khả Khả nhìn Lạc Tây trong màn hình, hững hờ nói: [Công ty nhà họ Úc đã đi vào quỹ đạo, giờ chú hai không còn giá trị lợi dụng lắm. Đương nhiên tôi phải xem xét lựa chọn cho tốt trước, đỡ đến lúc lại luống cuống chân tay, phải không?]
Hệ thống: [... Có lý lắm, tôi cảm thấy có thể thử xem.]
Nói làm là làm.
Úc Khả Khả nhanh chóng nhắn tin cho Quý Cảnh Diệp: [Anh cảm thấy, độ khả thi em thuyết phục Lạc Tây đến chỗ em được bao nhiêu?]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Em muốn cô ấy quản lý công ty giúp em? Được.]
Úc Khả Khả: ?
[Oa, anh ấy đã đoán được mục đích của tôi rồi ư? Mạch não nhanh quá đi, giỏi quá.] Cô hơi ngạc nhiên cảm thán: [Có điều, anh ấy chắc chắn Lạc Tây sẽ đồng ý sao?]
Hệ thống: [Bởi vì ---]
Hệ thống còn chưa kịp giải thích, lại thấy đầu dây bên kia gửi thêm một tin nhắn.
Quý Cảnh Diệp: [Trước đó đã bàn điều kiện, cô ấy định tới công ty nhà họ Quý.]
Úc Khả Khả đột nhiên phì cười.
Đã hiểu, cảm giác bọn họ đều coi trọng năng lực của Lạc Tây nên chờ thọc gậy bánh xe đây mà.
Cô đắc ý xin anh Wechat của Lạc Tây, không nhịn được nói: [Chúng tôi đúng là tâm linh tương thông nhỉ? Quả nhiên tôi thông minh ghê.]
Hệ thống tán thành: [Dù sao dùng chung não, khó tránh được đồng bộ ý nghĩ mà.]
Úc Khả Khả: [? Tôi cảm thấy cậu đang mắng tôi.]
Đương nhiên hệ thống không thừa nhận: [Sao có thể, không phải cô đã nói câu này sao?]
Một người một thống đấu miệng, mà lúc này rốt cuộc Lạc Tây đã có hành động.
Cô ấy lạnh lùng đưa mắt nhìn bà Lý, thật sự buồn nôn vì câu tự cho là giúp tác thành này của bà ta.
Trước kia bà ta hưởng thụ cuộc sống giàu sang, chưa từng nghĩ đến người chồng và con gái đã từng bị mình vứt bỏ. Đến giờ, đã mất hết tất cả, cuối cùng bà ta mới nhớ đến thì ra mình còn một cô con gái.
Tâm lý bồi thường đến muộn này, chẳng qua chỉ là tự làm mình cảm động thôi, khiến ai buồn nôn đây?
Nói sao thì cô ấy đã đạt được mục đích, dù sau khi bà Lý ra tù cũng sẽ chẳng còn gì cả.
Tương lai bà ta còn có lúc sẽ càng tuyệt vọng hơn.
Lạc Tây không thèm nhìn thêm bà ta nữa, mặt tỏ vẻ xúi quẩy tính rời đi.
Ngay lúc cô ấy xoay người lại đột nhiên nghe giọng nói có phần cố chấp của ông Lý: "Coi như chúng ta đã quen từ lâu, tôi hỏi cô, chuyện của Lý Diệu, rốt cuộc là ai nói cho cô biết?"
Cô ấy thoáng dừng bước, mỉm cười: "Không phải ông đã sớm biết rồi sao? Chỉ trong tay ai mới có chứng cứ, hẳn là ông rõ ràng rồi chứ."
Xác nhận suy đoán trong lòng, mặt ông Lý lập tức dữ tợn: Quả đúng là lão hai Quý!
Rốt cuộc đã hiểu rõ tất cả.
Sau khi lão hai Quý điều tra được chứng cứ, ngoài mặt thì uy h**p chính mình hợp tác với ông ta hạng mục này, thật ra sau lưng đã sớm đi tìm Lạc Tây, hãm hại nhà họ Lý!
Ông ta mưu đồ hợp tác với Quý Cảnh Diệp cái gì, rõ ràng chính là nhà họ Lý.
Được lắm, lẽ nào lão hai Quý thật sự cho rằng, lúc đó ông ta nói mình giữ nhược điểm của mình là nói chơi đúng không?
Dù ông ta đi đời rồi, ông ta cũng phải kéo lão rùa đen khốn kiếp này xuống nước cùng!
Thế là, sau khi biết từ đầu đến cuối do chú hai Quý toan tính, chỉ thấy ông Lý vốn còn thoi thóp đột nhiên quay đầu nhìn về phía cảnh sát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh sát! Tôi muốn báo cáo! Trong tay tôi có chứng cứ nghi lão hai Quý phạm pháp!"
Chú hai Quý: "... ?"
Không phải chứ, ông ta bị điên à!
---
Lời tác giả
Chú hai Quý: Tôi chỉ đi muộn vài bước, sao cũng bị kéo vào theo rồi?