Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 160

Giọng bà Lý truyền qua micro vang lên rành mạch vang dội trong không trung tại hội trường, thậm chí còn không ngừng vọng lại.

Thế nên tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Mà lúc này, bọn họ lại nghi ngờ tai mình có vấn đề, vô thức đưa mắt nhìn nhau, cố gắng nhìn xem đối phương có phải nghe được gì hay không.

Thế là lúc này, ngoại trừ bà Lý cao giọng cười khẩy, trong hội trường lại yên tĩnh đến độ như không có sự sống.

... Cậu nghe được chưa?

Cậu cũng nghe được à?

Nên --- là thật hả?

Sau khi xác nhận với nhau, chợt như có sét đánh thẳng vào đầu bọn họ vậy.

Đệch.

Đù.

Đây là chuyện mà bọn họ có thể nghe được sao? Kinh khủng thế sao?

Cuối cùng đã phản ứng lại, cả hội trường lập tức ồ lên!

"Bà Lý vừa nói là ông ta và cô nhỏ... không nghe nhầm chứ?"

"Bà ta còn cố ý nhấn mạnh loạn luân, tôi chắc chắn không nghe nhầm đầu!"

"Không phải chứ, giờ tôi rối quá, Lý Tùng, Lý Tùng đỉnh vậy á?"

"Đợi chút, hình như tôi hiểu ra rồi. Thật ra Lý Diệu là con do Lý Tùng và cô nhỏ loạn luân sinh ra, đồng thời vì để che lấp đi sai lầm này, Lý Tùng còn lén lút g**t ch*t con của bà Lý, thần không biết quỷ không hay tráo Lý Diệu vào."

Nghe được câu tổng kết này, mọi người lập tức lộ ra vẻ hiểu ra, hiển nhiên cũng đều sắp xếp lại đầu mối.

"Nói thế tin đồn tình yêu cổ tích đồn nhiều năm, thật ra từ đầu đến cuối lại chỉ là một âm mưu?"

"Nếu đã là giấu giếm sai lầm, thế thì cái gọi là nhất kiến chung tình chắc chắn là lời nói dối rồi."

"Có thể thần không hay quỷ không biết tráo con được, đầu tiên khẳng định tuổi của hai người phải xấp xỉ nhau. Dựa theo thời gian suy đoán, hẳn là lúc Lý Tùng tuyên bố vừa gặp đã yêu bất chấp phản đối cưới bà Lý về đã qua lại với cô nhỏ từ trước rồi."

"Nên là qua lại với cô nhỏ trước, sau đó cưới bà Lý? Giấu hơn hai mươi năm rồi đó, đột nhiên thấy sởn tóc gáy quá."

"Tuy đã biết Lý Tùng lòng dạ thâm sâu từ lâu nhưng thật sự không nhìn ra có thể đến mức độ này... người điên rồi phải là ông ta mới đúng?"

"Thảo nào bà Lý lại nổi điên, con nuôi dưỡng hơn hai mươi năm lại không phải của mình, còn con ruột đã bị chồng mình giết từ lâu... chậc, dù có là ai thì đều sẽ hận không thể g**t ch*t ông ta ấy chứ?"

"Dù là có thể hiểu được, nhưng, nhưng nước đi này thật sự là..."

Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được lộ vẻ nghĩ mà rùng mình.

Sự uy h**p vỡ trứng này thật là quá ư đáng sợ!

Đừng nói đàn ông, phụ nữ nhìn cũng cảm giác đau kinh khủng!

Tất cả mọi người trong hội trường đều cho rằng gặp phải biến cố này, chắc chắn livestream đã bị tắt từ lâu rồi nên thảo luận không hề kiêng dè.

Chẳng ai ngờ tới, vậy mà camera vẫn chưa tắt, đồng thời còn quay tập trung vào trò hề trên bục, làm lộ ra hoàn toàn gương mặt của hai vợ chồng nhà họ Lý.

Hệ thống: [Chuyện nhà họ Lý đã lên hot search rồi.]

Úc Khả Khả không hề ngạc nhiên về điều này.

Lạc Tây cố ý livestream, tự nhiên không phải không có mục đích.

Dù là gần như không ai xem livestream khô khan này, cô ấy kiểu gì cũng sẽ mua hot search, đề tài vừa xuất hiện đã bùng nổ sẽ hấp dẫn đám dân cư mạng chú ý, đồng thời dẫn hết bọn họ tới livestream.

Chỉ cần bọn họ nhìn thấy trò hề sẽ một đồn mười, mười đồn một trăm... cho đến khi drama nhà họ Lý biến thành đề tài được bàn tán sôi nổi thật sự.

Mà bây giờ thì quả đúng thế thật.

Ngay lúc bà Lý lộ ra drama trái luân thường của ông Lý, livestream cấp tốc tăng độ hot vùn vụt, đồng thời còn không ngừng tăng.

Nhưng lúc này Úc Khả Khả đã không xem bọn họ thảo luận gì nữa.

Cô nhìn vào màn hình cực kỳ chăm chú, hoàn toàn lộ ra xem trò hề không chê lớn chuyện hô lên: [Đánh đi, đánh đi! Đạp thêm vài cái nữa vào!]

Lần này hệ thống không cổ động theo, lý trí phân tích: [Nhưng với tình huống vỡ trứng kia, đánh vào hai chân nữa e là người không đi nổi quá.]

Úc Khả Khả nghĩ thử, thấy đúng thật bèn không nhịn được tiếc nuối thở dài: [Cảnh tượng bùng nổ thế sao chỉ có thể đánh một lần được? Chậc, chưa đủ k*ch th*ch.]

Quý Cảnh Diệp lúc này cũng đang xem livestream: "..."

Nghe cô cảm thán ngập tràn tiếc nuối và rộn ràng, mí mắt anh lập tức giật giật.

... Một lần thôi cũng đủ rồi.

Hiển nhiên bà Lý cũng nghĩ vậy.

Bà ta muốn vạch trần chuyện xấu của Lý Tùng trước mặt mọi người, để ông ta tỉnh táo chịu đựng đau đớn, trải qua sự tuyệt vọng mà bà ta đã cảm nhận. Bà ta muốn ông ta tận mắt chứng kiến con trai bảo bối mà mình bảo vệ bị vạch trần thân phận thật sự thế nào, mà chính mình không thể giúp được gì, chỉ đành nằm bò ở đó làm một thứ rác rưởi.

Vì thế nếu cứ để ông ta dễ dàng ngất đi thì có phần hời cho ông ta quá rồi.

Cho nên bà ta không thừa dịp đánh ông Lý nữa, mà chỉ đứng nhìn từ trên xuống Lý Tùng nằm trên đất, nhìn mặt ông ta tái đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thậm chí chật vật hệt như một con chó há miệng th* d*c nhưng không thể hét được một tiếng nào, hiển nhiên đã đau đến độ sắp ngất đi rồi.

Gương mặt bà Lý lộ ra vẻ sung sướng vì trả thù được.

Sau đó ngước mắt nhìn xung quanh một vòng bên dưới bục, quả là phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình.

"Lý Tùng, ông thấy chưa? Giờ bọn họ đều đang nhìn ông, biết hết chuyện mà ông giấu giếm rồi." Bà ta nở nụ cười vui vẻ rồi lại biến sắc, đột nhiên trở nên dữ tợn: "Không phải ông muốn gạt tất cả mọi người, bảo vệ đứa con của mình và cô nhỏ, để nó có thể quang minh chính đại kế thừa công ty của ông sao? Tôi cứ không cho ông thực hiện được đấy!"

Nói rồi bà ta đột nhiên ném báo cáo giám định trong túi tới chỗ ông ta, giọng nói gay gắt: "Chứng cứ ở đây! Tôi và Lý Diệu hoàn toàn không có quan hệ huyết thống! Mà nó với ông lại là bố con ruột!"

"Lúc trước ông vừa gặp đã yêu tôi, phải cưới tôi bằng được, tất cả đều là gạt tôi! Đám hèn hạ nhà các người cũng một giuộc cả, bọn họ đồng ý tôi gả vào chẳng qua là vì muốn giấu đi tai tiếng loạn luân của ông và cô nhỏ! Các người đều phải xuống địa ngục, tất cả nên đi chết hết đi!"

Ông Lý thật sự rất yêu đứa con trai Lý Diệu này.

Bởi vậy, dù đã đau đến độ không nói nên lời, sau khi nghe bà ta nói với vẻ cực kỳ thù hằn, ông ta lại cố giữa không để mình ngất đi, còn giãy giụa cố bò dậy.

Ông ta đau đớn thở hổn hển, nghiến răng nói: "Dù nó không phải con trai bà, nhưng bà đã nuôi nó hơn hai mươi năm, có khác gì con ruột đâu? Nó không biết gì cả, lẽ nào bà không có chút tình cảm nào với nó, nhẫn tâm để tất cả mọi người biết đến thân phận của nó, bà muốn sau này người ta nhìn nó thế nào hả?"

"Tôi nhẫn tâm? Không khác gì con ruột?"

Bà Lý trợn to mắt, đột nhiên bùng nổ cười điên dại: "Lý Tùng, tên súc sinh này, mua chuộc bệnh viện g**t ch*t con tôi rồi lén ném đi, để mẹ con chúng tôi không gặp được nhau, giờ xương cốt ở đâu còn chưa biết, giờ ông còn dám nói tôi nhẫn tâm?"

"Đứa con hoang do ông và người đàn bà kia bất chấp sinh ra lại thay con tôi hưởng thụ đãi ngộ hơn hai mươi năm nó nên có được, giờ ông hỏi tôi khác con ruột ở đâu?" Bà ta nghiến răng nghiến lợi ra sức chất vấn: "Rốt cuộc ai mới là tàn nhẫn? Ông thương xót Lý Diệu, ai thương xót con tôi! Đồ súc sinh khốn nên không biết xấu hổ này!"

[Đệch, đây là cảnh tượng tôi có thể chứng kiến sao?]

[Hot search lại là thật... nhà họ Lý này loạn quá mẹ nó.]

[Phải nói không hổ là giới giàu có... quý giới thật loạn.]

[Không, chuyện này ở giới nào cũng tương đương với tình cảnh bùng nổ hết, tôi lại còn được xem trực tiếp!]

[Loạn luân, lừa cưới, giết con của mình rồi tráo một đứa con khác... ông Lý này phạm tội rồi mà vẫn chưa còng tay à?"

[Tôi báo cảnh sát rồi, có điều hình như trước đó đã có người liên lạc với cảnh sát, có người nói lên đường ngay ấy.]

[Bà Lý đáng thương quá, đáng đời ông Lý gà bay trứng vỡ.]

[Tôi đến sớm, tận mắt chứng kiến cú đá kia của bà Lý! Quả thật là sảng khoái muốn bay lên trời luôn được không?]

[Đồ cặn bã đi chết đi! Bị lừa gạt hơn hai mươi năm đó, còn bị cả lò nhà đó cùng lừa gạt... hoàn toàn không dám tưởng tượng lúc bà ấy biết chân tướng đau đớn tuyệt vọng đến cỡ nào.]

...

...

Theo dòng dân cư mạng bàn tán sôi nổi, quả nhiên chuyện về nhà họ Lý đang lan truyền điên cuồng trên mạng.

Úc Khả Khả lại phản ứng lại: [Bà Lý biết chân tướng nửa thật nửa giả là do Lạc Tây cố ý à?]

Hệ thống: [Đúng vậy. Có điều cô ấy chỉ che giấu tin đứa bé đó chết non, bà Lý tự liên tưởng là con mình bị hại, thế nên cố tình phớt lờ chuyện Lý Tùng và cô nhỏ họ hàng xa đã cách hơn năm đời, vạch trần chất vấn trước mặt mọi người.]

Cô lập tức hiểu rõ.

Bà Lý không biết chân tướng con mình chết yểu, tự nhiên sẽ cho rằng Lý Tùng cố ý hại con mình chỉ vì tráo đứa con hoang kia.

Nếu ông ta vì để lấp l**m chuyện xấu, bà ta sẽ cố ý vạch trần trước mặt mọi người, đồng thời còn muốn đóng bọn họ vào cây cột sỉ nhục, cả đời đều phải vây hãm trong ám ảnh "loạn luân".

Nói sao thì nếu giải thích là cô nhỏ họ hàng xa, hai người chỉ có thể coi như mối tình đầu lén lút quá đà, hơn nữa còn bị chia rẽ uyên ương.

Nhưng một khi bị coi thành "loạn luân" thì ý nghĩ đã khác hoàn toàn rồi.

Cho dù ông Lý có cố giải thích, thì vết nhơ này đã không cách nào tẩy được nữa.

Con trai của bọn họ, nhất định tương lai cũng sẽ khó mà dễ chịu được.

Còn Lạc Tây sắp xếp đứng đằng sau, thật ra cô ấy không làm gì cả.

Chỉ là lúc kể sự thật, cô ấy không cẩn thận bỏ qua chuyện đứa bé chết yểu, chỉ nói cho bà Lý con trai bà ta vừa sinh ra không lâu đã mất rồi.

Những chuyện còn lại đều xuất phát từ ý nghĩ của chính bà ta, có liên quan gì đến Lạc Tây chứ?

Nghĩ thông suốt mấy chuyện này, Úc Khả Khả cảm thán: [... Giỏi thật, thật là cao tay. Lạc Tây đúng là nhân tài, nếu không phải bị chìm trong chuyện nhà họ Lý này, tới chỗ nào e là đều có thể nhanh chóng đứng đầu rồi.]

Hệ thống tán thành: [Đúng vậy, cô ấy rất bản lĩnh.]

Và lúc này, quả nhiên cảnh sát đã đến.

Tuy bọn họ lấy lý do công ty nhà họ Lý vi phạm pháp luật, muốn dẫn ông ta đi điều ta nhưng trong cái nhìn của những người khác lại càng như khẳng định ông ta lòng dạ độc ác, giết hại con của mình.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng chuyện đã hạ màn, hài lòng chuẩn bị tan cuộc thì đột nhiên lại nghe được giọng nói được truyền qua micro: "Đợi chút."

"Tôi muốn báo cáo, bà Lý phạm tội trùng hôn."

Lạc Tây chầm chậm đi ra, trước đôi mắt mở to của mọi người, cô ấy bình tĩnh nói: "Hai mươi năm trước bà ta bỏ mặc chồng con, dưới sự giúp đỡ của Lý Tùng thay tên đổi họ, gả cho ông ta."

"Nhưng cuộc hôn nhân của bà ta trước đó vẫn chưa huỷ bỏ thông qua pháp luật, thế nên vẫn còn tồn tại và liên tục." Cô ấy giao chứng cứ cho cảnh sát đi đầu: "Đây là chứng cứ."

Mọi người: "... ?"

Khán giả còn chưa thoát khỏi livestream: !!!

Mẹ nó.

Đệch đệch đệch ---?

[Mắt tui lúc này trợn trừng liên tục, không phải chứ, tôi vừa nghe được cái gì?]

[Không thể tin được trong một tiếng ngắn ngủi, tôi đã trải qua cái gì đây!]

[Thế nên ông Lý nghiệp chướng nặng nề mà bà Lý cũng không vô tội?]

[Cùng là hơn hai mươi năm trước... Thời điểm này, nói cách khác, bà Lý gặp được Lý Tùng, vì để gả vào nhà giàu được nên mới vứt bỏ chồng con?]

[Đâu chỉ thế, vì không cho chồng với con gái tìm đến còn dứt khoát thay tên đổi họ chạy trốn. Đây thật là...]

[Sss, cảm giác đôi vợ chồng này đều là kẻ xấu nhỉ. Bề ngoài là câu chuyện tình yêu cổ tích, thực ra ai ai cũng đều mưu mô, người thì vì che giấu tiếng xấu, người lại tham lam hư vinh rồi danh lợi.]

[Cứu mạng, ghê tởm muốn ói.]

[Giờ nghĩ lại thì đúng là báo ứng. Vì để gả vào nhà giàu, bà Lý bỏ chồng mặc kệ con gái, kết quả người chồng vừa gặp đã yêu bà ta thật ra đã sớm có chân ái, con trai yêu thương nhiều năm lại không phải mình sinh ra. Hai mươi năm này của bà ta sống trọn trong một lời dối, bản thân bà ta vốn là trò hề.]

[Nhưng bà ta cũng đã hưởng thụ cuộc sống phú quý hơn hai mươi năm, chồng và con gái bị bà ta vứt bỏ thì sao? Còn có mặt mũi mắng Lý Tùng tàn nhẫn, hai người bọn họ vốn là kẻ tám lạng người nửa cân, thảo nào lại hợp lại với nhau! Phì!]

[Đệch, tôi bỗng có một phỏng đoán đáng sợ.]

[Đến cùng là sao cô gái này biết được chuyện, đồng thời còn nắm được chứng cứ? Hơn nữa vừa nãy cẩn thận phân tích, dáng người của cô ấy và bà Lý... (muốn nói lại thôi)]

[!!!]

[Đợi chút, nếu quả thật là thế thì quá đỉnh rồi, không thể chứ?]

[Mỗi lần tôi cho rằng đây chắc chắn là chuyện bùng nổ nhất rồi thì lại có phỏng đoán càng phá vỡ tam quan của mình hơn xuất hiện, chậm rãi nứt ra.]

[Thế nên đây rốt cuộc là tác phẩm giông tố gì thế, phiên bản 2.0 à?]

[Cái rắm ý, rõ ràng là nhịn nhục báo thù nhá! Sảng văn trả thù!]

[Giờ nghĩ tôi lại muốn biết, lúc đính hôn với cậu Lý, cô ấy đã biết chân tướng chưa nhỉ?]

[Nói sao thì mặc kệ có biết hay không, sau đó nhất định là đã biết. Nếu không đồng chí đoán xem, rốt cuộc là ai nói cho bà Lý chuyện này, sao bà ta lại chọn lao ra vào giờ này; tại sao đến giờ livestream vẫn chưa tắt, sao đã chuẩn bị được đầy đủ chứng cứ báo cáo bà Lý?]

[... Sự câm lặng của tôi đột nhiên đinh tai nhức óc.]

[Hiểu rồi, hiểu hết rồi. Trâu bò quá, tôi thật sự thấy kính nể.]

[Không phải chứ, mấy người đang nói gì thế? Sao tôi đọc mà không hiểu.]

[Hiểu gì, tôi kiến nghị đừng đoán đừng hỏi, đoán được cũng đừng hỏi. Người trong cuộc đã rất thảm rồi, bảo vệ quyền riêng tư của bọn họ đi.]

[Thực tế là muốn giải thích cũng vô dụng, thử là biết, sẽ bị che đó (suỵt)]

Bình Luận (0)
Comment