Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 159

Đang lúc mấy người khe khẽ bàn luận phỏng đoán có phải ông Lý ngoại tình hay không, rốt cuộc ông Lý đứng trên bục đã phản ứng lại.

Mặt ông ta tối sầm trong nháy mắt, nhưng vẫn phản ứng nhanh chóng ôm lấy bà Lý đang vùng vẫy: "Đang ở nơi nào, bà đừng gây rối."

Ông ta nói vậy rồi tính để bảo vệ mang bà Lý đi, sau đó tìm cớ cho qua chuyện với mọi người ở bên dưới.

Ai ngờ vẫy tay mãi mà bên dưới lại không có ai hành động cả.

Cuối cùng ông Lý đã ý thức được có ý gì đó bất thường.

Dù bà Lý có thể dựa vào thân phận là vợ ông ta để trà trộn vào buổi họp báo nhưng để ngang nhiên xông lên đây, đến giờ vẫn chưa có ai ngăn cản thì tuyệt đối là có vấn đề.

Ánh mắt ông ta thoắt cái trầm xuống, quan sát bảo vệ ở xung quanh.

Vừa nhìn, ông ta mới kinh ngạc phát hiện, những người này có gương mặt rất xa lạ, không một ai quen mắt cả.

Đây rõ ràng không phải bảo vệ mà công ty bọn họ sắp xếp!

Chết tiệt, đây chính là cái mà Lạc Tây đảm bảo sẽ không có vấn đề gì sao!

Rốt cuộc cô ta đã sắp xếp kiểu gì vậy---

Không đợi ông ta ngẫm nghĩ tường tận lại đột nhiên cảm giác mặt mình đau rát.

Thì ra là bà Lý vùng vẫy như phát điên trong lòng ông ta, móng tay dài sắc nhọn cào ra vết máu trên mặt ông ta.

Sau khi ý thức được bản thân không cẩn thận thả lỏng sức mạnh trên tay, ông Lý lập tức biến sắc, thầm biết không ổn rồi.

Quả đúng vậy sau khi được thả ra, bà Lý lập tức không hề do dự giơ tay lên thừa dịp tát ông ta hai cái, giọng the thé: "Tôi gây rối? Tôi đây gây rối thì sao? Lý Tùng, ông có thể làm ra việc ác độc nhơ nhuốc này, chẳng lẽ không sợ người khác biết sao?"

Bà ta nhiều lần nhắc tới từ ác độc, hơn nữa lúc này giống như rơi vào trạng thái phát điên, hoàn toàn không trao đổi nổi, ông Lý càng lúc càng thấy bất an.

Chẳng lẽ bà ta thật sự biết được chuyện gì rồi sao?

Không, không thể nào.

Ông ta đã tiêu huỷ toàn bộ manh mối có thể điều tra ra, chỉ có ---

Nghĩ đến ai biết được đồng thời báo cho bà Lý, mặt ông Lý lập tức vặn vẹo, theo bản năng nhìn về chú hai Quý đang ngồi giữa dưới bục.

Thấy lúc này ông ta chau mày, sắc mặt nghiêm túc, như thật sự không hề hay biết gì, có điều sao ông Lý có thể tin tưởng được, chỉ cho rằng chú hai Quý đang giả vờ, càng nghĩ càng nghiến răng nghiến lợi ---

Lão! Hai! Quý! này!

Chẳng lẽ người này cố ý tìm tới tận nơi hợp tác chính là để cố ý bày tròng, mục đích là đối đầu với nhà họ Lý ư?

Chú hai Quý tự dưng bị nhìn chằm chằm: "... ?"

Tuy rằng suy nghĩ nhanh chóng nhưng bây giờ chuyện đang khẩn cấp, không rảnh tìm người này tính sổ được.

Nghĩ đến khi sự cố xảy ra, Lạc Tây phụ trách buổi họp báo lần này thấy tình hình khác thường nhất định sẽ tắt livestream. Ông Lý thoáng yên tâm lại, cường điệu động viên bà Lý trước, cố gắng để bà ta không nói bậy nói bạ nữa: "Tuy không biết bà đang nói cái gì nhưng đây không phải chỗ để gây chuyện, chúng ta đi xuống rồi nói sau được không?"

"Có phải ai đã nói với bà cái gì, tình cảm của chúng ta đã nhiều năm thế, lẽ nào bà còn chưa tin tôi sao?" Ông ta thấp giọng dụ dỗ: "Làm sao tôi có thể làm chuyện có lỗi với bà được, nên chắc hẳn là có gì đó hiểu lầm. Chúng ta đi xuống rồi giải quyết, nghe tôi giải thích có được không?"

Nhưng nghe ông ta nói, bà Lý không những không dao động, trái lại càng trợn trắng mắt như muốn nứt ra: "Đến giờ mà ông vẫn gạt tôi, chỉ vì muốn tạm dỗ tôi, sợ tôi vạch trần chuyện xấu mà ông làm ---"

"Ông hoàn toàn không hề thấy hổ thẹn, Lý Tùng, ông không phải người! Mẹ nó ông là đồ súc sinh! Không, đến súc sinh cũng không bằng, đồ cặn bã!"

Bốp!

Cùng với tiếng gào chói tai của bà ta, là một cái tát dữ dội, qua micro vang vọng trong không gian!

Mọi người lại không nhịn được hít mạnh một hơi, vô thức sờ mặt mình.

Chỉ nghe đã cảm thấy đau mặt, bà Lý rõ là hoàn toàn không hề có ý nương tay.

Thế nên, rốt cuộc là chuyện xấu gì, bà Lý mau nói đi!

Ngộ nhỡ bị người ta cản lại thật, không thể nào vạch trần công khai thì làm sao đây?

Mặc dù mọi người đều im bặt không lên tiếng nhưng trong lòng đã cồn cào ruột gan, muốn biết lắm rồi.

Úc Khả Khả đang theo dõi livestream, lúc này cũng không nhịn được sốt ruột.

Cô nắm tay, ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình: [Sốt ruột chết đi được, sao bà Lý này cứ đi gào mấy thứ này với ông ta thế? Ngộ nhỡ livestream bị tắt thì làm sao đây!]

Hệ thống lập tức động viên: [Không đâu, buổi họp báo lần này do vợ chưa cưới của cậu Lý phụ trách, cô ấy đã sắp xếp tất cả từ trước, sẽ không tắt livestream đâu.]

Úc Khả Khả: ?

[Được lắm, thế thì đỉnh quá rồi. Thảo nào cô ấy lại chọn vạch trần ở chỗ này, có lẽ đã nắm chắc rồi.] Cô suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cảm thán: [Có điều giao việc này cho cô ấy phụ trách, ông Lý có vẻ hoàn toàn giao phó và tin tưởng cô ấy thật rồi.]

Hệ thống: [Còn gì nữa. Thế nên sau khi sự cố xảy ra, ông ta hoàn toàn không cân nhắc livestream đã tắt hay chưa, cảm thấy cô ấy nhất định sẽ xử lý tốt toàn bộ đó.]

[Có thể làm tới mức độ này, Lạc Tây giỏi thật, rất không dễ dàng mà.] Cô chợt thấy kính nể: [Bà Lý đúng là không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, chậc.]

Không biết livestream đã tắt hay chưa, ông Lý vốn không để ý tới việc bị tát mấy cái này, cùng với đau đớn trên mặt, nghe bà Lý nói xong, mặt ông ta biến sắc hoàn toàn, đưa tay che miệng vợ mình lại. Nhưng bà Lý nào có đứng yên, sau khi phát hiện không thể giãy giụa lại bất chấp hung dữ cắn tay ông ta!

"A ---!"

Như thể bị cắn mất một miếng thịt, ông Lý đau đớn kêu lên, vô thức tát lại bà ta một cái.

Ông ta lùi về sau vài bước, nắm bàn tay mình đang chảy máu, không kiềm chế nổi cao giọng quát mắng: "Bà điên rồi!"

"Đúng, tôi điên thật rồi!"

Thấy ông ta đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gò má sưng đỏ, bà Lý lại thấy sảng khoái cười khẩy.

Sau đó chỉ thấy trong mắt bà ta hiện lên vẻ điên cuồng, đột nhiên lớn tiếng nói: "Sau khi biết ông giết con tôi, tôi đã điên rồi!"

Mọi người: "... ?"

Mọi người chợt hiểu ra: !!!

Đệch.

Đù.

Bọn họ vừa nghe được cái gì? Mẹ nó doạ nhau thế!

"Không phải chứ, ban nãy bà Lý nói gì cơ? Lý Tùng giết con bà ta, ấy, thế không phải là cậu Lý - Lý Diệu à?"

"Không phải đâu, hôm qua tôi còn thấy cậu Lý mà, bảo là muốn mang đồ tráng miệng cho vợ chưa cưới mà. Không thế nào hôm nay đã bị giết rồi chứ?"

"... Truyện cười địa ngục gì đây, có khi nào có một khả năng, thật ra Lý Diệu không phải con ruột bà Lý không?"

Anh ta vừa thốt ra lời này, người xung quanh lập tức lộ vẻ chợt hiểu ra: Cũng đúng, đúng là có khả năng...

Đợi đã, nếu cậu Lý không phải con ruột, vậy thì con của bà Lý...

Liên kết lại với lời bà Lý nói ra ban nãy, bọn họ nhất thời biến sắc, mắt trực tiếp mở to vì sốc: Đệch! Thế không phải càng kinh khủng hơn à!

Rốt cuộc đây là câu chuyện khủng khiếp gì thế?

Lúc này mặt ông Lý cũng ngây ra.

Gì mà giết con bà ta?

Ông ta còn chưa kịp nghĩ đến việc "quả nhiên người phụ nữ này đã biết chuyện", thậm chí không quan tâm chuyện mình bị bà ta vạch trần nữa.

Nào phải, đúng là năm đó ông ta đã tráo đứa bé nhưng vì đứa bé kia vừa sinh ra chưa được bao lâu đã chết non, sao lại thành ông ta giết rồi?

--- Tên lão hai Quý kia, rốt cuộc toàn nói cái gì thế!

Chú hai Quý ở dưới bục: "..."

Vào lúc này, ông ta cũng sững ra. Gì cơ, thì ra đứa bé không chết non mà bị Lý Tùng lén g**t ch*t á?

Từ lúc bà Lý đột nhiên lao ra, ông ta đã cảm thấy không ổn rồi. Song dưới ánh mắt của người xung quanh, ông ta hoàn toàn không thể tiến lên giúp đỡ được, ngộ nhỡ thật sự lộ ra chuyện gì thì chắc chắn ông ta không thể nào thoát khỏi dính líu được.

Ai ngờ chỉ chần chừ một lúc lại nghe được bà Lý bật mí tin sốc như thế.

Mẹ nó, hổ dữ không ăn thịt con, Lý Tùng làm vậy quá tàn nhẫn!

Nghĩ đến trước đó mình bất chấp uy h**p Lý Tùng, ép ông ta thoả hiệp đã đi đến hợp tác, lưng chú hai Quý bỗng toát mồ hôi lạnh, nghĩ mà thấy sợ. Mặc dù tay ai cũng đều không sạch sẽ, nhưng thế, thế này thì...

Quá điên rồ.

Có thể nghe tiếng xôn xao rõ ràng ở bên dưới, ông Lý lập tức cuống lên: "Gì mà tôi giết con, bà đang nói xằng bậy gì thế? Rõ ràng là ---"

Bà Lý: "Dám làm mà không dám nhận? Thế ông nói đi, đến cùng Lý Diệu là con của ai?"

Ông Lý: "..."

Sắc mặt ông ta vặn vẹo, nhưng cắn răng quyết không thừa nhận: "Bà điên thật rồi, sao đến cả con ruột của mình cũng nghi ngờ được, nó không phải bà sinh thì còn có thể là ai sinh?"

"Ai sinh? Ông hỏi tôi --- ai sinh à?"

Bà Lý lặp lại mấy chữ này, đột nhiên phát điên nở nụ cười, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Ngay lúc ông Lý thầm kêu không ổn, vừa muốn đưa tay ngăn cản bà ta nói thêm, bà Lý lại bất ngờ giơ chân đá thẳng về phía ông ta.

Chứng kiến chiếc giày cao gót sắc nhọn này khúc xạ ra một đường ánh sáng lạnh rồi nhắm thẳng vào vị trí quan trọng, cùng với tiếng kêu lên bi thảm đến lạc giọng của ông Lý, Úc Khả Khả và hệ thống đều hít mạnh một hơi.

Đây, đây rốt cuộc là tình cảnh gà bay trứng vỡ gì?

Với mức độ ban nãy, e là gãy rồi...

Cả hội trường yên lặng như tờ.

Đặc biệt là đám đàn ông, đột nhiên cảm thấy đồng cảm cứng người, không nhịn được run rẩy.

Mà trong hội trường yên lặng khác thường này, bà Lý vừa làm chuyện này lại đang từ trên cao nhìn xuống ông Lý đang ôm b* ph*n b*n d*** lăn lộn.

Nụ cười của bà ta méo mó, nhả từng chữ từng chữ cao giọng chất vấn: "Ông hỏi tôi Lý Diệu là ai sinh à? Làm sao, lẽ nào không phải do ông và cô nhỏ của ông loạn luân sinh ra ư?"

Mọi người trong hội trường: "..."

---

Lời tác giả

Đám đàn ông tại đây: Đù!

Chậc chậc, thế này chắc là gà bay trứng nát rồi (.)

---

Note: Phát hiện trùng tên nên đổi tên cho vợ chưa cưới của cậu Lý ha ~

Bình Luận (0)
Comment