Quả nhiên nữ phụ Tân Gia tìm tới.
Cô ấy quay xong cảnh quay hôm nay, vừa trở lại khách sạn đã gõ cửa phòng Úc Khả Khả.
"Xin lỗi chị Úc, có quấy rầy đến chị không?"
Cô ấy đứng ở cửa, mặt lộ vẻ ngượng ngùng nhưng lại nở nụ cười rất ngọt ngào.
So với trạng thái có phần hỗn độn hôm qua, tuy rằng nhìn Tân Gia có vẻ vẫn ngủ không ngon, quầng thâm mắt vẫn không giấu được, đôi mắt cô ấy lại khôi phục ánh sáng như trước kia, mặt mày có vẻ rạng rỡ hơn trông thấy.
Cho dù không có hệ thống nhắc nhở, chỉ nhìn ánh mắt cô ấy cũng có thể cảm nhận được cô gái này đã khác đi, hiển nhiên là đã nghĩ thông.
Nhìn thoáng qua giống như phá kén được sống lại lần nữa, còn toát ra vẻ quyết tuyệt dứt khoát.
"Đương nhiên là không rồi."
Úc Khả Khả khẽ chớp mắt với cô ấy, cười híp mắt nghiêng người để người đi vào, còn rót cốc nước chanh: "Có điều, nhìn thì hẳn là cô có chuyện muốn nói với tôi?"
"À, cám ơn chị."
Tân Gia ngồi trên ghế sofa đón lấy cốc nước chanh, mắt không lộ ra chút mờ mịt nào nữa: "Dạ đúng, kể ra có hơi ngại chút."
"Tối qua em đi gặp cô giáo, không ngờ vừa vào phòng đã bị cô nghiêm mặt hỏi cung rồi."
Tuy nói vậy nhưng cô ấy không hề lộ vẻ tủi thân chút nào, giọng điệu lại có chứa ý cười, cực kỳ nhẹ nhõm: "Còn bị cô trách móc thẳng thừng một trận, lúc đó em ngây ra, không biết rốt cuộc là mình đã khiến cô giáo tức giận ở đâu."
Chú ý xưng hô của cô ấy đối với đạo diễn Hách đã khác trước, Úc Khả Khả khẽ nhướng mày.
Tuy rằng trước kia dù là ai cũng có thể nhận ra sự tôn trọng của Tân Gia đối với đạo diễn Hách nhưng khi xưng hô, cô ấy vẫn chỉ gọi là “đạo diễn Hách”.
Và hôm nay, cô ấy lại thản nhiên gọi “cô giáo” một cách thân thiết.
Xem ra đạo diễn không chỉ thuyết phục Tân Gia, hai người còn trực tiếp chuyển qua quan hệ cô trò.
“Kết quả em xin lỗi, cô lại càng tức giận, còn phạt em úp mặt vào tường nhận lỗi, nói là để em suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có coi cô là cô giáo hay không rồi có lừa gạt không kể chuyện gì cho cô hay không.”
Tân Gia vô thức chột dạ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Em nghĩ một lúc lâu, chuyện gạt cô giáo cũng chỉ có chuyện kia… Thế nên lúc đó em đã chợt hiểu ra, hôm qua lúc ăn sáng, mấy câu chị Úc nói thật ra là để nói với em.”
Úc Khả Khả thành thật đáp: “Vừa biết không lâu thôi.”
“Đúng thật, em biết ngay mà.” Tân Gia có vẻ còn thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi chị Úc, trạng thái hôm qua của em kém quá, không thể nghe được ẩn ý thật sự trong lời chị nói, còn phiền chị tìm cô đi khuyên em. Thật sự cảm ơn chị, em không biết làm sao cảm ơn chị mới đủ.”
Úc Khả Khả: "Cô không trách tôi chưa được sự cho phép đã nói cho đạo diễn Hách là được rồi."
Tân Gia ngẩn ra, vội vàng vung tay: "Làm sao em có thể trách chị được? Chuyện này vốn không ít người biết, dù sao anh ta đã mượn hết một lượt mấy người quanh em rồi, trong giới kiểu gì cũng sẽ đồn mấy việc này."
"Thế nên dù giờ cô giáo không biết thì sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới tai cô, thật ra em vẫn ôm tâm lý trốn tránh, không biết kể thế nào. Hơn nữa..."
Cô ấy có vẻ hơi ngượng ngùng: "Hai hôm trước em có chủ động nói chuyện với chị Úc, bây giờ nghĩ lại, thật ra có phần muốn xin giúp đỡ theo bản năng."
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hot search của Chiêm Viên, sự thôi thúc trong cô ấy lại càng lúc càng mạnh hơn.
Vì thế dù trong tâm trạng rối bời, khi nhìn thấy Úc Khả Khả, cô ấy vẫn vô thức gọi cô lại. Sau một thoáng đấu tranh, cô ấy vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Có lẽ lúc ấy cô ấy muốn Úc Khả Khả giúp đẩy mình một cái, không ngờ rằng, dù bản thân đã nhận được đáp án nhưng vẫn chưa thể dũng cảm bước một bước ra ấy.
Cô giáo nói đúng, cô ấy thật sự không bằng anh Chiêm Viên.
Ban đầu Chiêm Viên còn biết báo cảnh sát bảo vệ mình, chỉ là sau đó không cẩn thận nghĩ sai nên mới tiến tới từng bước thỏa hiệp. Còn cô ấy lại sai ngay từ bước đi đầu tiên, sau khi biết rõ tình huống nguy hiểm lại mặc nhận như thả trôi chính mình rơi vào vực sâu, hoàn toàn không có ý định phản kháng.
Thấy cô ấy nghĩ vậy thật, Úc Khả Khả lập tức nở nụ cười: "Thế này xem ra, bây giờ cô nghĩ thông rồi?"
Tân Gia cấp tốc hoàn hồn, gật đầu: "Dạ đúng."
Thoáng dừng lại, cô ấy có vẻ cảm thấy chột dạ nhưng vẫn nhỏ giọng thẳng thắn nói: "Thật ra cũng không hẳn. Tuy hôm qua nghe chị Úc chỉ dẫn xong, em cảm thấy rất có lý nhưng vì sợ hãi, em dao động một lúc lâu vẫn không thể quyết định."
"Cuối cùng thật ra em vẫn nghĩ hay là thôi bỏ đi." Cô ấy có vẻ chưa hết thảng thốt sờ tai: "Kết quả không ngờ, vừa nghĩ đến chuyện đó chưa được bao lâu, buổi tối em đã bị cô giáo nhéo tai úp mặt vào tường nhận lỗi rồi."
Thấy dáng vẻ Tân Gia cúi đầu thành thật khai báo, không biết sao Úc Khả Khả lại tưởng tượng ra hình ảnh một bé thỏ bị nhéo chiếc tai dài, gục đầu xuống, bèn không nhịn được bật cười.
Khá đáng yêu.
[Chủ yếu là cô ấy mạnh miệng, hoặc có lẽ là không muốn đạo diễn Hách lo lắng, cũng không biết làm sao để thẳng thắn.] Hệ thống kịp thời bổ sung: [Dù đạo diễn Hách hỏi thế nào, cô ấy đều khăng khăng không thừa nhận, nói mình không có chuyện gì, còn muốn lảng sang chuyện khác. Cuối cùng khiến đạo diễn Hách tức giận đến độ nhéo tai cô ấy, bảo cô ấy úp mặt vào tường tự kiểm điểm.]
Úc Khả Khả nghe mà muốn cười, cô gái này bướng thật, thảo nào có thể khiến đạo diễn Hách dễ tính tức giận tới mắng người.
Cô thuận miệng hỏi: "Sau đó thì sao? Cô thẳng thắn à?"
Tân Gia thành thật gật đầu: "Em cảm thấy hẳn là cô giáo đã biết chuyện của mình, em mà phủ nhận nữa thì quá ngốc. Sau đó em khóc lóc với cô thật lâu, đến cả chuyện em bị anh ta chụp trộm uy h**p cũng đã nói rồi."
"Nói đến đây em vẫn muốn cảm ơn chị Úc, nếu như không phải chị kể cho cô giáo, có khi em vẫn không biết cô thật sự coi em như học trò, còn đặc biệt quan tâm đến em." Cô ấy không nhịn được cười lên, nụ cười ngọt ngào khiến người ta nhìn mà vui vẻ: "Em thật sự cực kỳ cực kỳ vui, đây chắc chắn là chuyện khiến em hài lòng nhất từ trước tới giờ."
Úc Khả Khả chân thành chúc mừng: "Đạo diễn Hách đúng là thật sự rất quan tâm đến cô. Thật ra lúc đó tôi chỉ cảm thấy cô rất tôn trọng cô ấy, nếu là cô ấy khuyên cô thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn tôi."
"Không phải, là do hôm qua em vô tri vô giác, không nghe hiểu được ý tứ thật sự của chị Úc, nhưng ---"
Thấy Tân Gia có vẻ vội vàng lắc đầu, cuống cuồng muốn giải thích, cô tiện tay đưa chiếc gối ôm bên cạnh tới rồi động viên: "Sợ gì chứ, tôi hiểu, bình thường mà."
Tân Gia: "... À, vâng."
Cô ấy mờ mịt vô thức ôm chiếc gối ôm vào trong lòng, cảm nhận dễ chịu hơn chút rồi đành nở nụ cười ngượng ngùng.
"Lúc đó tôi có hỏi suy nghĩ của đạo diễn Hách về cô, cô ấy trực tiếp thừa nhận cô là học trò mà cô ấy coi trọng nhất, cũng rất quý cô." Úc Khả Khả cười híp mắt: "Thế nên tôi kể chuyện cho cô ấy, quả nhiên cô ấy rất tức giận, cảm thấy cô không nên che giấu cô ấy. Sau đó còn cảm ơn tôi thay cô, nói phải nói chuyện đàng hoàng với cô."
Cô nhẹ nhàng chớp mắt: "Giờ xem ra có vẻ thành công thật?"
Tân Gia gật đầu thật mạnh: "Sau đó, em được cô giáo an ủi rất lâu, còn phân tích cho em nên xử lý chuyện này thế nào. Vào lúc ấy, em đột nhiên cảm thấy mấy chuyện gặp phải trước đó vốn chẳng đáng là gì."
"Tuy đã gặp phải chuyện rất tồi tệ nhưng em có rất nhiều người quan tâm đến mình, vẫn luôn ở bên em." Cô ấy nghiêm túc nói: "Em cảm thấy mình không nên để chuyện như vậy đánh bại, cũng không việc gì phải sợ anh ta đe doạ."
"Cũng như chị Úc nói, chỉ cần anh ta giữ ảnh của em thì dù có thể chứng minh người đó là em hay không đều sẽ là chứng cứ anh ta phạm tội. Điều em muốn làm là tống cổ anh ta vào tù, để anh ta không thể huỷ hoại cuộc sống của em được nữa."
Tân Gia vừa nói vậy, vừa vô thức ưỡn thẳng sống lưng.
Mắt cô ấy cực kỳ sáng, lấp lánh vẻ kiên định, rạng ngời tựa như đã trải qua lột xác, thật đúng là trở nên khác hẳn kia.
Úc Khả Khả nhìn mà không nhịn được cảm thán: [Nếu như trụ cột trong lòng Chiêm Viên là Nhân Nhân, vậy thì người cho Tân Gia dũng khí chính là đạo diễn Hách rồi.]
Hệ thống: [Đúng vậy, thật sự rất kỳ diệu.]
Cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ cô còn sợ không?"
"Thật ra là em vẫn hơi sợ." Tân Gia nghĩ một lát rồi thật thà gật đầu: "Nhưng nghĩ đến bạn bè và cô giáo, còn cả chị Úc cũng đang giúp em thì dường như cũng không quá đáng sợ nữa."
Thấy cô ấy cười, Úc Khả Khả cũng không nhịn được cười lây theo: "Vậy sau này cô tính làm thế nào?"
Tân Gia: "Tối qua cô đã báo cảnh sát cho em rồi. Với cũng như chị Úc nói, nếu đã biết anh ta muốn làm gì, vậy thì phải b*p ch*t mối nguy ngay từ trong trứng nước."
"Hôm nay anh ta lại gọi điện thoại cho em, em cố ý ghi âm lại. Có thể chứng minh được anh ta không những dùng danh nghĩa của em đi vay tiền người khác, hơn nữa sau đó còn liên tục quấy rầy em, đến giờ thì còn tính dùng ảnh chụp lén để uy h**p đòi tiền em." Cô ấy giải thích: "Hơn nữa em và bạn đã chuẩn bị các bằng chứng khác, đám đó hẳn là đủ lập án, hi vọng tiếp sau có thể thuận lợi tìm được ảnh của em để tiêu huỷ."
"Vậy là tốt rồi." Úc Khả Khả gật đầu: "Nếu cần giúp thì có thể tới tìm tôi."
"Cám ơn chị, chị Úc." Tân Gia cười vui vẻ: "Có điều bây giờ chưa cần, cô giáo bảo sẽ giúp em, cũng sẽ luôn bầu bạn với em."
Tân Gia tới đây chủ yếu là vì muốn nói lời cảm ơn cô, nói xong thì chuẩn bị chào tạm biệt.
Đến khi tiễn cô ấy ra cửa, chỉ thấy cô ấy đứng cửa có vẻ chần chừ rồi bỗng ôm Úc Khả Khả.
"Thật sự cảm ơn chị, chị Úc." Cô ấy nghiêm túc nói: "Nếu như không có chị, có lẽ em sẽ thỏa hiệp thật, chưa biết chừng còn bị anh ta uy h**p cả đời. Chỉ nghĩ thử em đã không dám tưởng tượng tương lai ấy tuyệt vọng cỡ nào."
"Nhưng hiện giờ, so với bị anh ta uy h**p cả đời, thậm chí tương lai còn chưa biết sẽ ra sao, dù ảnh có bị tuồn ra ngoài đi chăng nữa, em vẫn cảm thấy không sợ hãi quá."
Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, không từ chối cái ôm có phần run rẩy của cô gái này mà chỉ cười híp mắt thẳng thắn đáp: "Không có đâu. Thật ra cô nên cảm ơn bản thân nhất, là cô đã cứu bản thân."
Tân Gia lại nghiêm túc gật đầu.
---
Sau khi đạo diễn Hách báo cảnh sát giúp Tân Gia, phía cảnh sát lập tức có hành động.
Mãi đến khi Tân Gia tận mắt nhìn chứng cứ bị tiêu huỷ, tên bạn trai cặn bã cũng bị tống vào tù thật, chuyện này cứ vậy kết thúc.
Ngoại trừ những người biết chuyện, thậm chí những người khác còn không nghe được phong thanh.
Không thể tạo ra được chút sóng gió gì, Tân Gia cũng thở hắt ra, trạng thái tinh thần cũng trở nên tốt hơn.
Nụ cười trên gương mặt cô ấy càng lúc càng rạng rỡ, cảm giác như phát ra hào quang vậy.
Quan hệ của cô ấy và Úc Khả Khả cũng trở nên càng ngày càng tốt trông thấy.
Thường xuyên thích chạy đến phòng cô sau khi đóng phim xong, dù chỉ là tán chuyện thôi đều rất vui vẻ.
Buổi họp báo của nhà họ Lý tới khá nhanh.
Chiều hôm đó, Úc Khả Khả quay xong thì tức tốc chạy về phòng ở khách sạn: [Tình hình hiện tại thế nào rồi, tôi không bỏ lỡ đó chứ?]
Hệ thống: [Không, không, tuy là họp báo đã bắt đầu nhưng Lạc Tây còn chưa kịp bắt đầu hành động đâu.]
Quả nhiên, sau khi mở livestream lên, phát hiện tình hình vẫn đang yên ổn.
Ông Lý đang phát biểu trên bục, người bên dưới đều đang tập trung nghe.
Lúc này Úc Khả Khả mới thở phào nhẹ nhõm, đổi sang tư thế thoải mái rồi xem tiếp.
Tuy nghe ông ta nói cực kỳ khô khan nhưng nghĩ đến chuyện có thể xảy ra sau đó thì chút đợi chờ ấy lại trở nên có ý nghĩa.
Quả đúng vậy, kiên nhẫn đợi khoảng một lúc, sự cố đột ngột xảy ra.
Ngay khi cuối cùng ông Lý kết thúc phát biểu, hội trường vang lên tiếng vỗ tay thì trên màn hình đột nhiên thoắt qua một bóng người. Còn chưa kịp phản ứng đã thấy người đó xông thẳng tới trước mặt ông Lý đang chuẩn bị xuống bục, đồng thời túm chặt lấy cổ tay ông ta.
"Lý Tùng ---! Đồ khốn nạn máu lạnh vô tình, tên súc sinh này!"
Micro trên bục vẫn đang bật, tiếng người phụ nữ kêu đau đớn xé lòng trong thoáng chốc vang vọng toàn hội trường: "Sao ông dám làm ra chuyện như thế? Hừ? Ông xứng với tôi và con tôi sao? Làm sao ông có thể độc ác đến vậy, đồ không biết xấu hổ!"
Mọi người: !!!
Mọi người vốn còn ngồi ngay ngắn chưa hiểu ra chuyện gì, bị giọng nói lên án gay gắt này làm giật mình, lập tức bị dọa giật mình, vô thức rướn cổ lên muốn nhìn xem là có chuyện gì.
Cái, cái quái gì xảy ra vậy?
Còn cố ý gây sự trong buổi họp báo, cố ý huỷ hoại hợp tác của hai nhà Lý - Quý hay là...
Đợi chút, hình như là bà Lý mà?
Sau khi nhận ra người gây chuyện, mọi người đều không nhịn được ồ lên, tỏ vẻ kinh ngạc. Lại móc nối với câu lên án ban nãy của bà ta, lẽ nào ---
Ông Lý ngoại tình à?
Không phải bọn họ nổi tiếng với tình yêu cổ tích, tình cảm thắm thiết đến mức sắp trở thành truyền thuyết trong giới rồi sao?
"Hay lắm, tôi biết ngay mà. Gì mà tình yêu cổ tích, thì ra toàn là giả dối hết."
"Nhưng đã nhiều năm hình như chưa từng nghe Lý Tùng có ai bên ngoài mà. Hơn nữa ai ai cũng biết vợ chồng bọn họ thắm thiết, ai hẹn ông ta đều từ chối không chút do dự, lẽ nào thật sự có thể đóng đạt thế, không lọt ra chút tin đồn nào sao?"
"Không lọt ra không có nghĩa là không có người, chưa biết chừng người ta đã sớm kim ốc tàng kiều, yêu thật lòng rồi đó."
"Đúng đó, hơn nữa Lý Tùng này cực kỳ kín đáo mưu trí, có thể để cho các người nắm được đằng chuôi à?"
"Có điều dù nói thế nào cũng không đến mức phải ầm ĩ trong buổi họp báo chứ?"
"Chuẩn. Đây chính là hợp tác giữa hai nhà Lý - Quý, nếu hạng mục này bị huỷ thì bà Lý cũng chẳng ra sao cả. Tôi thấy bà ta không biết điều chút nào."
"Chắc bị giấu nhiều năm quá, đột nhiên biết được sự thật nên không thể chấp nhận nổi, bị k*ch th*ch chăng?"
"Đừng quên, giờ đang livestream đó. Tôi nói này, bà Lý biết điều này nên mới cố ý phá hoại buổi họp báo, muốn trả thù Lý Tùng đó."
"... Thế thì phải hận Lý Tùng cỡ nào, đáng sợ quá."