Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 168

Đặc sắc, chuyện thật sự quá đặc sắc!

Hoàn toàn không dừng lại được!

Úc Khả Khả nghe mà cực kỳ chấn động, lấy làm thán phục.

Tuy đã sớm biết ruộng dưa nhà họ Úc càng nuôi càng màu mỡ, hệt phim truyền hình, cách một khoảng thời gian là có thể tung ra một tình tiết mới.

Nhưng thế này cũng... bất ngờ quá rồi!

Rốt cuộc mấy người bọn họ làm sao mà làm tư thế đánh du kích được vậy?

Dù tình hình bên nào phát triển đều khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

Ai nấy đều cẩn thận tám trăm lần, chỉ có mình chú hai Úc là thành thật chờ đợi.

Cứu mạng, buồn cười quá.

Hệ thống: [Đến rồi, đến rồi, cuối cùng báo cáo giám định cũng đến rồi!]

[Quả nhiên thắng lợi vẫn nghiêng về phía thím hai Úc và mối tình đầu, mặc dù chỉ là tạm thời.]

[Chú hai Úc thấy tờ báo cáo kia, phát hiện ông ta và đứa con riêng không có quan hệ huyết thống thì lập tức tăng xông, ngất xỉu luôn!]

Tuy Úc Khả Khả đã sớm đoán được sẽ có chuyện này, nhưng thật sự nghe chú hai tức đến ngất xỉu, cô vẫn không nhịn được phụt cười mà cười trên sự đau khổ của người khác.

Nghĩ đến điểm công đức trong khoảng thời gian này thoắt cái biến mất vì nụ cười này, cô lại vội vã nín cười, thật lòng tỏ vẻ đồng cảm: [Ôi chao, chú hai kém quá. Giờ mới đến đoạn nào mà đã tức ngất xỉu rồi, sức khoẻ yếu quá.]

Hệ thống cũng thật lòng đáp: [Măng mấy trăm dặm chung quanh đều bị cô cướp hết rồi. Được cô đồng cảm đúng là "phúc phận" của chú hai Úc.]

[Khỏi nói, khỏi nói.]

Úc Khả Khả cười híp mắt khiêm tốn, lại quan tâm nói: [Thế chú hai sao rồi, giờ ông ta ở đâu? Nghe chuyện này mà sốt ruột, người làm cháu gái phải đi hỏi thăm chứ.]

Hệ thống: [Ở bệnh viện.]

Úc Khả Khả: ?

[Ông ta không đến nỗi tức đến độ ngất xỉu đưa đi cấp cứu giống ông Quý trước đó đấy chứ?] Cô bất ngờ sờ cằm: [Không nhìn ra được người kiên cường như chú hai, có thể sống sót từ tay Quý Lăng Hàn lại không chịu được đả kích như thế.]

Suy nghĩ một lát, sắc mặt cô nghiêm túc: [Thế này không ổn rồi, nếu ông ta mà biết Úc Nhiễm không phải con ruột, e là sẽ tức chết tại chỗ mất.]

Hệ thống vội vã trấn an: [À không phải.]

[Không có vấn đề gì khác, chỉ là lúc ngất đi lại đang đứng ngay cửa cầu thang, không cẩn thận lăn xuống, gãy xương nằm viện ấy.]

Úc Khả Khả: ?

Không ngờ lại có bước chuyển hướng này, cô lập tức lộ ra vẻ mặt khó tả.

Hay lắm, rốt cuộc chú hai là diễn viên hài kịch gì thế, vừa thảm vừa buồn cười.

Đang nghĩ vậy, thím hai Úc gọi điện thoại tới, báo cho cô chuyện chú hai Úc đang nằm viện.

Trên đường tới bệnh viện, cô còn say sưa nghe thím hai Úc kể lể ở đầu dây bên kia chuyện mình nhục nhã đối diện với việc chú hai ngoại tình, rồi phát hiện thân phận đứa con riêng bất thường ra sao, thì ra lại là giả mạo.

Có thể nói là liên tục có bước ngoặt, cực kỳ ngoạn mục.

Úc Khả Khả nghe mà đã ghiền, tiện thể lấy hoa quả chuẩn bị đi thăm chú hai Úc ra lột vỏ, còn ra vẻ thật lòng đáp lời: "Không phải chứ, là thật ư?”

"Ừm đúng vậy, thím hai, thím nói rất phải.”

"Vẫn may, vẫn may."

"Đúng rồi, tôi cũng cho là vậy."

Đến bệnh viện, hoa quả đi thăm chú hai Úc đã bị ăn sạch.

Úc Khả Khả cân nhắc, cứ thế tay không thản nhiên xuống xe.

Hiện giờ chắc chú hai Úc tức no rồi, ăn không vào đâu.

Cô làm cháu gái, giúp san sẻ ưu sầu cũng nên thôi.

Quả nhiên lúc này chú hai Úc không rảnh để ý cháu gái tới có mang đồ tới thăm mình hay không, hiển nhiên ông ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật, vẫn đang nổi trận lôi đình.

Phát hiện chuyện đã bị bại lộ, tình nhân và con riêng của chú hai Úc đã nhân lúc ông ta ngất xỉu lén chạy trốn rồi.

Rõ ràng là bọn họ chột dạ, càng khiến chú hai Úc tăng xông hơn, không cần xác nhận cũng biết là thật.

Không ngờ sự việc vốn chỉ để khiến thím hai Úc yên lòng lại thật sự bị Úc Nhiễm nói trúng.

Thằng nhóc khốn đó lại không phải con trai ông ta!

Trong thoáng chốc, chú hai Úc cảm thấy thảm cỏ xanh phủ trên đầu, tức đến độ cả người run rẩy.

Đặc biệt khi nghĩ đến trước đó mình bị mẹ con kia dỗ đến xoay vòng vòng, còn ngu ngốc như diễn xiếc suýt nữa thật sự giao công ty vào tay đồ con hoang... ông ta suýt nữa không thở nổi.

Đây chính là công ty ông ta tốn hết tâm huyết, phục vụ quên mình đổi lấy đó!

Chú hai Úc vốn đã tức đến độ muốn thổ huyết, mà khổ cái sau khi tỉnh lại chỉ có thím hai Úc ở bên cạnh.

Bà ta không chỉ săn sóc, còn chê cười không ngừng, cười trên sự đau khổ của người khác bảo chi bằng ông ta nhanh chóng về hưu, giao công ty cho con gái bọn họ, đỡ phải không biết từ đâu xuất hiện thứ hàng giả, công ty nhà họ Úc sẽ phải đổi họ.

Chú hai Úc suýt nữa tức ngất đi lần nữa.

Nhưng nỗi nhục khi bị lừa gạt và lửa giận khiến ông ta cố chịu đựng, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, dặn cậu ta nhất định phải tìm được hai mẹ con kia, lấy hết toàn bộ đồ ông ta đã tặng cho bọn họ về.

--- "Mẹ nó tôi có cho chó ăn cũng tuyệt đối không để cho bọn họ!"

Úc Khả Khả vừa đẩy cửa đi vào đã nghe ông ta giận dữ rống lên.

Cô chợt dừng bước, không nhịn được ngoáy lỗ tai: [Chậc, không phải nghe tiếng rống của chú hai vẫn to lắm đó sao? Xem ra sức khoẻ không có vấn đề gì thật.]

Hệ thống: [Chắc là không có vấn đề gì đâu, nhưng thím hai Úc lại gặp phải phiền toái.]

Úc Khả Khả: ?

Cô lập tức hứng thú, đưa mắt nhìn nhanh vào bên trong thì quả thật thấy thím hai Úc đang cúi đầu nhìn điện thoại, như đang gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, nhíu mày thật chặt, còn nghiến răng nghiến lợi nữa.

Chẳng lẽ phía bác sĩ kia lại có chuyện gì rồi ư?

Cô chưa kịp hỏi dò, thím hai Úc lại bất ngờ ngẩng đầu lên.

Thấy Úc Khả Khả đứng ở cửa, mắt bà ta lập tức sáng lên, cao giọng hô: "Khả Khả, cháu đến rồi à!"

Tiếng rống giận dữ của chú hai Úc lập tức im bặt.

Phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh.

Thím hai Úc bước nhanh tới, căn dặn một tràng: "Khả Khả à, thím hai tạm thời có chút việc phải xử lý, phiền cháu trông chú hai một lát nhé."

Úc Khả Khả hơi nhíu mày, mắt liếc nhanh qua điện thoại bà ta nắm chặt trong tay, sau đó ngay khi thím hai Úc bàn giao xong xuôi muốn rời đi, cô đột nhiên nắm chặt tay bà ta, đứng ở cửa ngăn nhịp bước đi của bà ta lại.

Thím hai Úc: ?

Làm như không phát hiện ra vẻ lo lắng giữa hàng mày của thím hai Úc, cô còn lộ vẻ quan tâm nói: "Thím hai gặp phải phiền toái gì à? Sao sốt sắng vậy."

Thím hai Úc: "..." Đã biết bà ta sốt sắng rồi, cô còn không buông tay!

Mí mắt bà ta giật giật, mấy lần nỗ lực rút tay về đều thất bại, mặt lập tức đen đi.

Nhưng khi chạm vào ánh mắt chân thành của Úc Khả Khả, thím hai Úc không cách nào trút ra được, chỉ đành khô khốc nở nụ cười cho qua chuyện: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là..."

Úc Khả Khả: "Ồ, còn có chuyện quan trọng hơn chăm sóc chú hai sao?"

Thím hai Úc: "..."

Cảm nhận được tầm mắt nghi ngờ đằng sau, bà ta nhìn gương mặt chân thành vô tội của Úc Khả Khả, lần nữa có cảm giác đau tim quen thuộc.

Con nhóc chết tiệt này, lại nữa rồi!

Bà ta hít một hơi thật sâu, nhanh trí tìm cớ: "Thật ra là Nhiễm Nhiễm nó nghe nói chú hai cháu nằm viện nên muốn tới thăm một lát. Thím không cho phép, con bé đang làm ầm lên ở nhà."

Bà ta cố ý nhấn mạnh từ "ầm ĩ", quả nhiên chú hai đã chấp nhận cớ của bà ta.

Gì mà muốn thăm một lát, rõ ràng là vì biết được đứa con riêng kia không phải con ruột của ông ta thật, thế nên con bé phản nghịch này mới muốn qua đây hóng chuyện, đồng thời trào phúng ông ta thì có!

Mặt chú hai Úc lập tức tối sầm: "Tôi chỉ không cẩn thận ngã gãy chân, còn có chuyện gì được? Bà mau về đi, bảo nó ở nhà học lễ nghi cho đàng hoàng, không cần nó qua đây thăm!"

Thím hai Úc thầm thở hắt ra.

Phát hiện Úc Khả Khả vẫn không có ý buông tay, bà ta lại ra hiệu nhìn cô chằm chằm.

Hiển nhiên Úc Khả Khả đã phát hiện ra ánh mắt của bà ta, làm như không hiểu khẽ chớp mắt.

Sau đó nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên lộ ra chợt hiểu ra, giọng thành khẩn nói: "Thím hai muốn tôi cùng về khuyên nhủ Nhiễm Nhiễm sao? Thế cũng được, tôi ---"

Được cái mông ấy!

Thím hai Úc sốt ruột suýt nữa bật thốt lên.

Biết tính cách không đâu của cô cháu gái này, bà ta rất sợ cô hiểu nhầm tưởng là thật.

Bà ta gian nan nhếch khóe miệng, lộ nụ cười giả lả: "Biết cháu có lòng nhưng chú hai không ai chăm thì thím không yên tâm được. Thế nên chỗ Nhiễm Nhiễm để thím đi là được, Khả Khả, cháu đừng lo lắng."

Thấy Khả Khả còn định hé miệng, bà ta lập tức cắt ngang, cường điệu nói: "Chỉ mình thím đi là được, Khả Khả, cháu trông chú hai, nhé?"

Quả nhiên Úc Khả Khả lộ vẻ tiếc nuối: "Được rồi."

Thấy cuối cùng cô cũng dịch người, thím hai Úc nhất thời không nghĩ ngợi gì nữa mà mau chóng rời đi.

Ai ngờ còn chưa đi được vài bước lại đột nhiên nghe tiếng kêu của Úc Khả Khả từ sau truyền đến: "Đợi chút, thím hai ---"

Tưởng rằng cô lại nghĩ ra ý xấu gì, trong lòng thím hai Úc chợt xuất hiện dự cảm chẳng lành, bước chân không những không ngừng mà trái lại càng thêm nhanh, gần như chạy chậm vào thang máy.

Mãi đến khi nhìn thấy cửa thang máy đóng, Úc Khả Khả không đuổi kịp, cuối cùng bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng chuyện xảy ra dưới lầu, mặt thím hai Úc lập tức lộ vẻ lo lắng.

...

Cùng lúc đó.

Thấy thím hai Úc chạy vội vào thang máy như bị chó rượt, Úc Khả Khả không nhịn được tiếc nuối thở dài: "Xem ra thím hai sốt sắng thật, ngay cả tôi gọi mà bà ta cũng nghe thấy."

Chú hai Úc vừa tính bảo cô không cần phải lo thì thấy cô chợt nghiêng đầu nhìn.

Úc Khả Khả vô tội quơ quơ điện thoại trong tay: "Chú hai, điện thoại của thím hai vẫn còn trong tay tôi đây, chú xem chúng ta có cần đi đưa không."

Chú hai Úc: ?

Thấy đúng là điện thoại của thím hai Úc thật, ông ta hoàn toàn không hề nghi ngờ lời cô nói, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Đến điện thoại mà bà ta cũng quên được, đáng đời, mặc kệ bà ta làm gì đi."

Dừng một lát, nghĩ thật sự là do mình ngoại tình khiến nhà loạn cào cào, khí thế ông ta lập tức yếu đi.

Cảm thấy chưa biết chừng nhân cơ hội này có thể xoa dịu tình hình với vợ mình, chú hai Úc lại duỗi tay ra: "Thôi, đưa điện thoại cho chú, chú đi đưa."

Úc Khả Khả chớp mắt, "À" một tiếng rồi đưa điện thoại thẳng cho ông ta.

Ngay khi ông ta nhận lấy, màn hình điện thoại chợt sáng lên, một loạt tin nhắn hiện lên.

Bác sĩ: [Chết tiệt, sao bà không trả lời? Bây giờ tôi đang ở vườn đằng sau! Bà không muốn bí mật của bà bị chồng biết đâu đúng không?]

---

Lời tác giả

Chú hai Úc: ???

Bình Luận (0)
Comment