Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 173

Khi ấy Úc Khả Khả còn vì vậy mà cười trên nỗi đau của người khác nữa.

Cô nghĩ ngợi: [Hề Nguyệt phát hiện ra điều bất thường, điều tra ra được quan hệ của hai người à?]

Hệ thống: [Đúng vậy.]

Có lẽ chuyện đó là do ảnh hưởng của tình tiết mà ra.

Trong truyện gốc, hai người họ hẹn hò, Hề Nguyệt phát hiện ra điều bất thường mới đặc biệt về nước, nhắm vào Lê Hinh Nhuỵ. Còn sợi dây đỏ kia hẳn là không bị bất cứ ai phát hiện ra.

Nhưng hiện giờ, cho dù Quý Lăng Hàn và Lê Hinh Nhuy đã gần như không có liên hệ gì, cô ta lại có thể vô tình phát hiện ra sợi dây đỏ, còn tra ra được Lê Hinh Nhuỵ.

Nghĩ đến lúc tham gia game show, Lê Hinh Nhuỵ bất ngờ chứng kiến chuyện Hạng Triều ra ngoài, cô không nhịn được cảm thán: [Cô ấy xui xẻo thật đó, thể chất hút sự cố này đúng là quá phiền phức.]

Dù sao cũng là nữ chính, kể cả cô ấy không chọc vào phiền phức thì phiền phức cũng sẽ tự bò đến mà thôi.

Ví như hiện tại, cô ấy đang chăm chỉ đóng phim, thế mà Hề Nguyệt còn tìm tới tận cửa.

Hệ thống: [Đúng thật. Hề Nguyệt lần manh mối theo sợi dây đỏ sờn kia, tra được cô nhi viện hai người họ từng ở, cũng vì vậy nên biết đến sự tồn tại của nữ chính.]

[Sau đó thì giống trong truyện gốc, Hề Nguyệt đã xác nhận được, thật ra cô chính là lá chắn nam chính dùng để bảo vệ nữ chính, mà nữ chính mới là người anh ta thích thật sự.] Thống nói thong thả: [Thế nên dưới sự tính toán tỉ mỉ của Hề Nguyệt, hai người bọn họ tình cờ quen biết, đồng thời nhanh chóng lấy được thiện cảm của nữ chính.]

Úc Khả Khả: [Sau đó hợp lý mời nữ chính tới bữa tiệc luôn hả?]

[Đúng vậy.] Hệ thống trả lời: [Cô ta nói mình vừa về nước chưa lâu, bạn bè không nhiều nên hi vọng nữ chính có thể làm bạn tốt của mình, cùng cô ta mừng sinh nhật.]

Điểm này chọc trúng điểm nhạy cảm của Lê Hinh Nhuỵ.

Cô lập tức hiểu rõ: [Nếu đã cố ý làm vậy, khẳng định Hề Nguyệt muốn làm gì đó rồi?]

Hệ thống: [Cô ta tính hạ thuốc nữ chính, sau đó sẽ cũng nam chính đi bắt gian.]

Không hổ là truyện cũ rích, nữ phụ vĩnh viễn dùng loại thủ đoạn này.

Úc Khả Khả giơ tay kéo ngón tay Quý Cảnh Diệp, anh thấy vậy bèn rũ mắt nhìn qua, cô bèn cười tủm tỉm: "Muốn đi, anh đi cùng em nhé?"

Quý Cảnh Diệp như đã dự đoán được trước, chỉ nghịch tóc cô đáp: "Được."

---

Rất nhanh tới tiệc sinh nhật của Hề Nguyệt, hôm nay.

Bởi vì khác biệt về thân phận, lúc này Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp cùng nhau tiến vào, mọi người nhìn cô với ánh mắt có phần thận trọng hơn.

Trước kia cô là vị hôn thê của cậu cả Quý, giá trị con người đã đủ cao.

Chứ chưa nói đến bây giờ cô còn tiếp quản công ty nhà họ Úc, cho dù cô mặc kệ sự đời, nhưng trong tay nắm cổ phần công ty cũng đã đủ để những người khác phải thận trọng đối đãi rồi.

Nhất là thiên kim nhà giàu như Hề Nguyệt, hiện giờ Úc Khả Khả đã ở một cương vị mới, hoàn toàn không giống với đám cô ta nữa rồi.

Trước đó không lâu, trong bữa tiệc mừng thọ ở nhà họ Quý, Hề Nguyệt vẫn có thể duy trì cảm giác hơn người với Úc Khả Khả --- Tuy vài lần vẫn chưa thể thành công, ngược lại còn khiến mình nghẹn một bụng lửa giận, bạn bè bên cạnh cũng đều cố ý hoặc vô tình giữ khoảng cách với cô ta.

Nhưng hiện giờ, địa vị của hai người đã hoàn toàn đổi ngược.

Cho dù Úc Khả Khả chưa nói gì cả, chỉ đứng tại đây, Hề Nguyệt đã cảm giác bị khoe khoang.

Cố ý làm nhân vật chính trong tiệc sinh nhật của cô ta, không thể nói tránh đi là tránh đi được, còn phải nhiệt tình tiếp đón hai bọn họ.

Hề Nguyệt: "..."

Cô ta mặc chiếc váy màu hồng nhạt thuỳ mị lãng mạn, lúc này mặc lại có phần tái xanh, người khác không nhịn được nhìn thêm một chút.

Hề Nguyệt nghĩ thầm phải đưa bọn họ vào nhanh, nhưng sau khi Úc Khả Khả nhìn thấy cô ta lại cố ý bước chậm lại, còn rất thân thiện chào hỏi với cô ta: "Cô Hề, đã lâu không gặp."

Thấy gương mặt tươi cười ấy của cô, trong lòng Hề Nguyệt lập tức không yên.

Nhưng lướt nhanh qua Quý Cảnh Diệp đứng bên cạnh Úc Khả Khả, tuy không nói một lời nhưng cảm giác tồn tại rất cao, cô ta đành gắng gượng nuốt lại mấy lời móc mỉa, miễn cưỡng trưng ra bộ mặt tươi cười: "Đã lâu không gặp... cô Úc, ngoài cửa lạnh, cô nên vào mau thôi."

Úc Khả Khả: "Hả? Nhưng tôi không lạnh."

Hề Nguyệt: "..."

Đây rõ ràng chỉ là câu ngữ cảnh, cho dù cô nghe không hiểu, sao lần nào cũng coi là thật, còn trả lời nữa!

Cảm giác nghẹn họng quen thuộc lại đánh úp cô ta.

Những nghĩ lần này điểm chính không phải cô, Hề Nguyệt đành lặng lẽ hít một hơi thật sâu, ra sức kìm sự khó chịu trong lòng xuống.

Thật ra, sau khi xác nhận Úc Khả Khả chỉ là công cụ trong mắt Quý Lăng Hàn, hoàn toàn không quan trọng, quả thật cô ta đã dời mục tiêu, không tính để ý đến cô gái này nữa.

Nhưng ai ngờ được, cô ta cố ý không gửi thư mời cho nhà họ Úc, cô ta vẫn có thể đi theo cậu cả Quý đến đây.

Chuyện này coi như cho qua, lúc này bọn họ vừa mới vào đối mặt một cái, Hề Nguyệt đã không nhịn được muốn bùng nổ, hoàn toàn không có cách nào làm được việc không để ý đến cô.

--- Cho nên có phải Úc Khả Khả này thật sự có độc không vậy?

Đang nghĩ xem nên làm thế nào để bọn họ mau đi vào để tránh Lê Hinh Nhuỵ, Hề Nguyệt chợt nghe một giọng phấn khích: "Chị Khả Khả, chị cũng tới rồi!"

Hề Nguyệt: "..."

Cô ta nhìn chăm chăm vào Lê Hinh Nhuỵ vốn đang nghiêm túc đứng trong góc chờ mình đến tìm lại đột nhiên sải bước nhanh tới bên cạnh Úc Khả Khả, còn cực kỳ vui vẻ chào hỏi thì mắt lập tức tối đi.

Cô ta biết mối quan hệ của Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhuỵ rất tốt nên mới cố ý tránh để Úc Khả Khả xuất hiện, để càng tiện cho kế hoạch tiếp theo của mình.

Nhưng tính trăm kế đủ đường, cô ta vẫn xem nhẹ mối quan hệ tốt của hai nhà, dù thế nào đi chăng nữa nhà họ Quý chắc chắn sẽ nhận được thư mời. Chỉ có điều, cô ta càng không ngờ là, cậu cả Quý lại cho thể diện tham gia một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ.

... Là vì Úc Khả Khả sao?

Nghĩ đến cảm giác nhục nhã khi ở tiệc mừng thọ nhà họ Quý, vẻ dịu dàng thanh lịch trên gương mặt Hề Nguyệt suýt chút nữa không thể duy trì nữa.

Chẳng qua lúc này hiển nhiên không có ai để ý đến vẻ mặt cô ta.

Úc Khả Khả cười tủm tỉm chào hỏi với Lê Hinh Nhuỵ: "Đúng vậy, sao cô đã ở đây rồi? Tôi nhớ hẳn là giờ này cô vẫn đang quay phim nhỉ?"

Trong truyện gốc có nhắc, lúc Quý Nhạc Quân nghĩ không thông, tự tử được đưa tới bệnh viện, Lê Hinh Nhuỵ nằm viện do bị thương khi đang quay ở một đoàn làm phim.

Quý Lăng Hàn mượn cơ hội thăm em họ để bồi dưỡng tình cảm với Lê Hinh Nhuỵ.

Bởi vậy, sau game show Cùng đi du lịch, đạo diễn Tỉnh Nguyệt lại tìm đến Úc Khả Khả đầu tư cho bộ phim mới, cô đã thuận miệng giới thiệu Lê Hinh Nhuỵ.

Khả năng diễn xuất của Lê Hinh Nhuỵ vốn không kém, cũng rất phù hợp với hình tượng của nữ chính, Tỉnh Nguyệt nhanh chóng đi đến quyết định.

Lê Hinh Nhuỵ: "..."

Nụ cười phấn chấn trên mặt cô ấy chợt tắt, đột nhiên cảm nhận được cảm giác của Tống Tuyền bị "ân cần hỏi han" khi ấy.

"Là thế này, em được chị Hề Nguyệt..."

Nhìn thấy gương mặt tươi cười đó của Úc Khả Khả, không biết sao cô ấy lại vô thức sửa miệng, cẩn thận giải thích: "Em nói là cô Hề, cô ấy nói sinh nhật mình không có bạn mấy, cho nên mời em tới đây,"

Nghĩ nghĩ, cô ấy lại thề thốt nói thêm: "Em quay xong mới tới, tuyệt đối không ảnh hưởng đến công việc!"

Hề Nguyệt: "..."

Sau khi gặp Úc Khả Khả, đến cả xưng hô cũng biến thành "cô Hề" luôn à?

Dáng vẻ chột dạ như bị nắm thóp này là thế nào?

Úc Khả Khả hiểu ra gật đầu: "Thì ra bạn của cô Hề không nhiều à? Tôi nhớ lần trước gặp mặt, cô còn lo tôi không quen ai ở bữa tiệc nên đã có lòng dẫn tôi đi gặp bạn cô cơ mà."

"Không ngờ ---"

Cô khẽ chớp mắt, không nói phần tiếp theo, chỉ là trong đôi mắt hạnh trong suốt lặng lẽ toát ra vẻ thương hại.

Vô thanh thắng hữu thanh.

Bị vẻ mặt "thì ra cô là kiểu phùng má giả làm người mập" k*ch th*ch, mặt Hề Nguyệt dần đỏ lên, người run rẩy.

Cô còn không biết ngượng nói thế?

Chẳng lẽ không phải mẹ nó bởi vì cô, cho nên đám la l**m không biết sĩ diện kia mới chạy ư?

Hề Nguyệt vốn muốn theo đà thừa nhận vì kế hoạch, nhưng thấy ánh mắt thương hại của Úc Khả Khả thì dù thế nào, cô ta đều không thể tỏ ra yếu thế.

Cô ta cắn răng nói: "Tuy rằng tôi... nhưng vẫn có vài người bạn, chỉ là ---"

Không đợi cô ta tìm cớ giải thích bổ sung, chỉ thấy Úc Khả Khả "À" một tiếng.

Cô gật đầu, thuận miệng đáp: "Vậy à. Vậy chúng tôi tạm thời không quấy rầy cô Hề đón bạn bè, vào trước đây."

Hề Nguyệt: "..."

Cô ta trơ mắt nhìn Úc Khả Khả kéo Lê Hinh Nhuỵ đi, mà Lê Hinh Nhuỵ lại không hỏi một tiếng nào đã trực tiếp đi theo rồi, thậm chí còn không nhớ đến chào cô ta một tiếng.

Sau thoáng không thể tin, cô ta lập tức tức giận đến mức run rẩy cả người.

Đây chính là Lê Hinh Nhuỵ nhẹ dạ dễ lừa? Coi trọng bạn bè?

Cô ta tốn một thời gian dài mới khiến Lê Hinh Nhuỵ gọi mình một tiếng "chị Hề Nguyệt". Kết quả vừa gặp Úc Khả Khả đã lập tức không nhận bạn bè là cô ta, chưa kể lần nữa bị biến thành "cô Hề"; người ta cười một cái là mơ màng đi theo, hoàn toàn quên mất hôm qua đã cam đoan thế nào, sẽ cùng mừng sinh nhật cô ta---

Rốt cuộc cô gái chân chó từ đâu ra thế!

Hề Nguyệt tức muốn nổ phổi.

Vì sao bên cạnh cô ta cứ xuất hiện mấy loại la l**m không biết đấu tranh thế này chứ!

A a a cô ta tức chết mất!

...

Tuy không biết tâm trạng hiện tại của Hề Nguyệt nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cô ta sẽ sụp đổ thế nào.

Khoé miệng Úc Khả Khả lập tức nhếch lên.

Cho đến khi Úc Khả Khả dừng bước lại, Quý Cảnh Diệp vẫn chưa cất lời đến giờ mới thấp giọng hỏi: "Anh phải đi gặp người nhà họ Hề một lát đã, có muốn đi cùng anh không?"

Người nhà họ Hề thì có gì hay ho mà gặp?

Đương nhiên Úc Khả Khả quyết đoán lắc đầu, còn cực kỳ quan tâm nói: "Em đi tìm bạn chơi đây, anh cứ bận đi."

Quý Cảnh Diệp cũng không bất ngờ, chỉ gật đầu, sau đó tỉnh bơ liếc mắt nhìn Lê Hinh Nhuỵ ngoan ngoãn đi bên cạnh cô rồi mới cất bước rời đi.

Nhìn theo anh lên lầu xong, Úc Khả Khả mới quay đầu, cười tủm tỉm hỏi thăm: "Cô cứ thế đi theo tôi vào thế này không sợ cô Hề không vui à?"

Lê Hinh Nhuỵ ngây ra, thành thật trả lời: "Vì chị Khả Khả kéo em mà."

Úc Khả Khả: "Tôi kéo cô thì cô vào à?"

Lê Hinh Nhuỵ gật đầu thật: "Vâng, vì chị Khả Khả quan trọng hơn."

Nghĩ ngợi, cô ấy lại ngượng ngùng nói: "Đương nhiên, thật ra em cũng có cảm giác chị và cô Hề có vẻ... Tuy em không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao đi theo chị Khả Khả chắc chắn đúng."

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, không nhịn được cười: "Cô nói đúng, vậy thì lát nữa đừng chạy linh tinh đó."

Tuy rằng không biết lý do nhưng Lê Hinh Nhuỵ vẫn trịnh trọng gật đầu.

Vốn trong bữa tiệc này cô ấy không quen biết ai, có thể đi theo chị Khả Khả đương nhiên là tốt nhất rồi.

Nhưng cô ấy vừa nở nụ cười vui vẻ lại thấy một đám người đột nhiên nhiệt tình vây lại, thoắt cái đã loại mình khỏi vòng vây ---

"Cô Úc! Cô cũng tới đây ư."

"Gì mà cô Úc, phải đổi xưng hô gọi là tổng giám đốc Úc rồi chứ, đúng không tổng giám đốc Úc?"

"Ôi, gọi gì đều giống nhau mà. Hiện giờ cô Úc có bận không? Tôi đặc biệt chuẩn bị bánh ngọt và nước trái cây, còn có rất nhiều dưa! Chỉ chờ cô tới thôi."

"Đúng, đúng, cô Úc có muốn cùng ngồi với chúng tôi không?"

Lê Hinh Nhuỵ: "... ?"

Không hiểu nổi muốn hỏi, giới giàu có mấy người đều gạt người khác ra ngoài vậy sao?

---

Lời tác giả

Lê Hinh Nhuỵ: Cùng là "chân chó" (đùa thôi), sao còn gạt nhau ra vậy chứ?

Quả nhiên giới nhà giàu thật đáng sợ QAQ

Bình Luận (0)
Comment