Nhận được hoa Quý Cảnh Diệp chủ động tặng, hiển nhiên tâm trạng của Úc Khả Khả rất tốt.
Thế là, sau khi dùng bữa tối, cô nhìn mấy chén rượu mình pha kia, lại nhìn bó hoa hồng nở rộ được bày trên bàn thì lập tức sờ cằm, chợt nghĩ rồi nói: "Xem phim không?"
Cảm giác mọi thứ đều vừa đẹp, bầu không khí cũng phù hợp, không cùng xem một bộ phim thì có vẻ không được.
Đương nhiên Quý Cảnh Diệp không có ý kiến.
Nhưng vừa đứng lên, tự nhiên anh đã bị cô nắm lấy tay, thoáng ngẩn ra đã bị kéo vào bếp rồi.
"... ?"
Không biết cô muốn làm gì, anh rũ mắt nhìn cô.
"Trước Tiểu Diệp xách về một cái máy làm bắp rang bơ, em vốn tính xem phim sẽ dùng." Úc Khả Khả chỉ vào máy làm bắp rang bơ trước mặt, nhẹ nhàng giải thích: "Nhưng lại nghĩ, buổi chiều em toàn ở dưới lầu nên vẫn để đây."
Quý Cảnh Diệp để ý, cô dùng từ "dưới lầu" chứ không phải "nhà anh".
Cách dùng từ ẩn ý không rõ ràng này như vô hình trung làm mờ đi giới hạn hai tầng, người khác nghe có phần thảng thốt như hai người thật sự sống chung vậy.
Anh liếc mắt, bờ môi mỏng khẽ mím: "... Ừm."
Thấp giọng đáp lại xong, Quý Cảnh Diệp lại vô thức đưa mắt nhìn quanh bếp.
Anh gần như không vào đây mấy, theo lý thuyết thì hẳn là không nhận ra được có gì thay đổi, thế mà không hề bất ngờ, anh liếc một cái đã nhận ra cái nào là đồ cô mua thêm.
Giống như trước đó cô thăm dò để lại dấu vết trong nhà, dần dần xâm chiếm địa bàn.
Đồ của cô mang theo cảm giác đặc biệt thuộc về riêng cô trông thấy.
Người khác liếc mắt là có thể phát hiện ra, đây là thứ cô thích.
Kỳ lạ khác người, tông màu ấm, đáng yêu hút mắt...
Đến cả máy làm bắp rang bơ trước mắt cũng có hình đầu chó shiba hài hước.
Nhìn chằm chằm vào đầu chó shiba kia, Quý Cảnh Diệp không nhịn được nhếch khóe môi, đôi mắt đen toát ra nét cười thấp thoáng.
Không phát hiện ra anh hơi cười, Úc Khả Khả còn cười tủm tỉm quay đầu: "Em còn chưa từng dùng, anh có muốn cùng dùng thử không?"
Tuy nói với ngữ điệu hỏi nhưng cô đã tỉnh rụi như không đưa hướng dẫn sử dụng qua cho anh.
Quý Cảnh Diệp cũng tự nhiên đón lấy, đọc vài lần, vẻ mặt bình tĩnh "ừm" một tiếng.
Máy làm bắp rang bơ này có vẻ khá đẹp nhưng tốc độ ra bắp lại rất chậm.
Hai người nghịch một lúc lâu mới miễn cưỡng làm được hai xô bỏng caramen.
Nhìn Quý Cảnh Diệp tự giác cầm lấy xô bỏng, Úc Khả Khả đột nhiên cười.
Anh nghe vậy nhìn qua, cô vội vàng nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc gọi anh: "Quý Cảnh Diệp."
Quý Cảnh Diệp: "Ừ."
Úc Khả Khả: "Thật ra em có chuyện chưa nói cho anh."
Thấy anh có vẻ dừng lại lắng nghe, cô lại chợt nổi ý xấu, cố ý tiến đến bên tai anh thì thầm: "Thật ra em chỉ đùa thôi, chứ trong phòng chiếu phim đã có chuẩn bị bắp rang bơ từ trước rồi."
Nói rồi, cô không nhịn được dựa vào anh bật cười.
Hệ thống nghẹn một lúc lâu mới phỉ nhổ: [Tôi đã nghi ngay mà, rõ ràng lúc cô xem phim đều dùng bắp rang bơ của phòng chiếu phim, sao đột nhiên muốn kéo nhân vật phản diện vào bếp? Cuối cùng giày vò nhau nửa ngày, thì ra chỉ để trêu anh ấy sao!]
[Đây gọi là bồi dưỡng tình cảm.] Cô nói cực kỳ hùng hồn: [Cùng nghịch mới vui chứ, cậu xem ---]
Không đợi cô nói xong lại có cảm giác cánh môi đột nhiên nóng lên, Quý Cảnh Diệp đưa ngón tay cầm bắp rang bơ đặt lên môi cô.
Cảm giác hương bắp rang bơ lan ra trên chóp mũi, còn chưa kịp phản ứng lại, Úc Khả Khả vô thức hé miệng cắn lấy, hương caramen ngọt ngào thoáng cái tan nơi đầu lưỡi.
... Ơ?
Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh hờ hững thu tay lại, hỏi: "Có ngon không?"
Úc Khả Khả không đáp, chỉ cười tủm tỉm rồi hé miệng, ý bảo anh đút thêm cái nữa.
Quả nhiên Quý Cảnh Diệp đưa thêm cái nữa.
Lần này lúc cắn bắp, cô làm như vô tình cắn phải đầu ngón tay anh, và khi anh lên án trong lặng lẽ, Úc Khả Khả lại không hề xấu hổ, còn cười mỉm trả lời: "Ngon, anh đút còn ngon hơn."
Quý Cảnh Diệp: "... Ừ."
Đẩy cửa ra, quả nhiên phòng chiếu phim cũng có thay đổi rõ ràng.
Ngoại trừ ghế sofa mát xa vốn có, không biết khi nào bên trong đã thêm một quầy bar nhỏ, trên đó có bày máy pha cà phê và đồ dùng pha chế đồ uống gì đó. Bên cạnh còn có một chiếc tủ lạnh nhỏ chứa đầy đồ uống không cồn rồi có cồn, ở một góc sáng sủa có để máy làm bỏng ngô cô đã nhắc đến.
Hai bên sofa cũng có giá đựng đồ với đủ đồ loại đồ ăn vặt từ bao giờ.
Có thể nói là chuẩn bị rất đầy đủ.
Úc Khả Khả trước giờ vẫn rất thành thật.
Cho nên xem ra lúc anh không ở nhà, cô thật sự đã chạy xuống không ít lần, làm ổ hưởng thụ trong này.
Nhưng Quý Cảnh Diệp trước kia rất nặng về giới hạn, sau khi phát hiện điểm này lại không hề không vui chút nào.
Ngược lại, khi phát hiện địa bàn của mình bị chiếm lấy, dần dần biến thành căn cứ địa của cô, bờ môi mỏng lại vô thức khẽ nhếch lên.
Trong lòng tựa như có cảm giác nào đó nhẹ nhàng dâng trào trôi giạt khiến anh nắm chặt tay cô theo bản năng.
Úc Khả Khả đang cực kỳ hưng phấn chọn phim: "Để em xem xem, chọn bộ này hay hơn... Hay là chúng ta xem phim kinh dị nhé?"
Quý Cảnh Diệp vẫn không có ý kiến gì: "Được."
Vì thế cô vội vàng thúc giục: [Mau mau, tra thử giúp tôi xem bộ nào được chấm cao nhất, bộ kh*ng b* nhất cho tôi!"
Tuy hệ thống nghe theo nhưng vẫn không nhịn được nghi ngờ: [... Hai người xem phim này á? Cô sợ hay nhân vật phản diện sợ đó?]
Úc Khả Khả nghiêm túc: [Cậu không hiểu. Dù có sợ hay không nhưng nhất định phải là kiểu bầu không khí này.]
Hệ thống: [...]
Tắt đèn, trong phòng chiếu phim chợt mờ tối, chỉ có ánh sáng màn hình chiếu sáng.
Bọn họ vốn ngồi sofa hai người, khá sát nhau. Có hiệu ứng âm thanh kh*ng b* quẩn quanh, giác quan như vô hình trung được phóng đại trong hoàn cảnh mờ tối này.
Bộ phim vừa bắt đầu, như đã cảm thấy k*ch th*ch nên tay Úc Khả Khả thầm lén lút mò tới bên cạnh, mà còn chưa kịp hành động đã bị tay Quý Cảnh Diệp chặn lại.
Kéo vài lần, tay vẫn chưa động đậy được, cuối cùng, cô đành ngồi yên.
Dường như bên cạnh có truyền đến tiếng cười nhạt rất khẽ, tai Úc Khả Khả run lên, cảm giác tay mình bị nắm lấy.
Tay anh từ tốn v**t v* ngón tay cô, cho đến khi mười ngón đan xen.
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của người trên màn hình bị ma đuổi giết vang lên, khóe miệng Úc Khả Khả nhếch cao, trực tiếp dựa đầu vào vai anh.
Hệ thống còn đang cực lực tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên bị mặt con ma đột ngột xuất hiện dọa đến độ bắn hết số liệu: [Mẹ ơi, k*ch th*ch quá!]
Úc Khả Khả: [Ừm, k*ch th*ch ghê.]
Hệ thống: [?]
Cảnh ma ăn thịt người đáng sợ như vậy, sao giọng cô gái này còn ngọt ngào thế?
Không đúng.
Không ngờ hoá ra chỉ có mình nó xem phim điện ảnh phải không?
Thấm thoát, hai người đã ăn hết một xô bỏng ngô.
Úc Khả Khả cảm thấy hơi khát nước, vừa giơ tay muốn lấy chén rượu trước mặt thì thấy Quý Cảnh Diệp đã lấy trước, đưa tới cho cô.
Cô nương theo ánh sáng nhạt từ màn hình nhìn anh, phát hiện lúc này anh cũng đang nhìn cô.
Hai người mặt đối mặt, Úc Khả Khả lại không nhịn được cười.
Cô dịch sát lại kề tai nói nhỏ với anh: "Wow, đáng sợ quá."
Quý Cảnh Diệp: "Ừm."
"Anh có xem cảnh ma nữ đi ra kia không? Sợ thật đấy."
Quý Cảnh Diệp hơi khựng lại: "... Cũng tạm."
Úc Khả Khả đột nhiên đặt đầu vào hõm cổ anh, khẽ run run, cả người tràn ra vị rượu trái cây.
Người Quý Cảnh Diệp cứng đờ, vốn nghĩ cô lại trêu anh, giờ lại có phần không chắc chắn.
Nghĩ cô bị doạ thật, tay anh khựng lại sau lưng cô, vừa định nói gì đó.
Giọng hệ thống chợt xuất hiện: [Hả? Ma nữ nào? Không phải vừa đêm Giáng sinh sao? Có phải cô xem nhầm rồi hay không?]
Người Úc Khả Khả lập tức run rẩy dữ dội hơn.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Hiểu ra cô đang trốn trên vai cười trộm, anh rũ mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô.
Quả nhiên cô gái này vẫn trêu anh.
Nghĩ vậy, tay Quý Cảnh Diệp xoa gáy cô, nhẹ nhàng v**t v*, sau đó đột nhiên bóp nhẹ vành tai cô.
Úc Khả Khả nhất thời như bị k*ch th*ch, chợt run lên.
Cô muốn ngẩng đầu lên theo bản năng, tay Quý Cảnh Diệp vốn đang để sau lưng để vỗ về cô cũng theo đà đi lên, giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể động đậy.
Úc Khả Khả: ?
Cô thử lắc lư cái đầu, lại bị anh lặng lẽ ấn lại.
Thế nên cô càng cố giãy mạnh hơn.
Hệ thống nhìn thấy hai người như chó mèo đang vờn nhau: [...]
Không phải chứ, tốt xấu gì hai người cũng phải tôn trọng bộ phim kinh dị nghe nói là kh*ng b* nhất này chứ?
Chậc, đôi tình nhân thối.
Ngây thơ.
Nhân vật phản diện cũng bị kéo theo ngây thơ mất rồi!
...
Xem xong bộ phim, bọn họ đều không nhớ tình tiết cụ thể nào.
Úc Khả Khả nằm trên đùi Quý Cảnh Diệp, lười biếng mặc cho anh giúp mình chải lại phần tóc lộn xộn.
Ngay lúc cô đang nhìn chăm chú vào phần đường viền cằm sắc sảo của anh, tâm trạng lại bắt đầu có phần nhốn nháo thì đột nhiên nghe anh thản nhiên nói: "Mấy hôm nữa nhà họ Hề tổ chức tiệc, em có muốn đi không?"
Sự chú ý của Úc Khả Khả lập tức bị kéo đi: "Nhà họ Hề, Hề Nguyệt?"
Hề Nguyệt chính là nữ phụ trong truyện gốc, cực kỳ tôn sùng Quý Lăng Hàn, hai người còn có quan hệ thân thiết lâu đời.
Có điều ấn tượng của Úc Khả Khả về cô ta sâu sắc nhất vẫn là trong tiệc mừng thọ của Quý Viễn Giang. Vì để bảo đảm an toàn cho Quý Lăng Hàn, cô ta lại cam chịu giúp mình và Quý Lăng Hàn "giương đông kích tây" nhằm lấp l**m dấu vết trước mặt Quý Cảnh Diệp.
Không thể không cảm thán một câu, quả nhiên là tình yêu thật lòng.
Quý Cảnh Diệp lên tiếng.
Hệ thống kịp thời chen giọng: [Nhà họ Hề tổ chức tiệc sinh nhật cho Hề Nguyệt, nữ chính cũng sẽ đi.]
Úc Khả Khả: ?
Cô vốn đang hứng thú, nghe nó nói vậy lại cảm thấy có gì đó bất thường: [Lê Hinh Nhuỵ cũng đi? Vì sao?]
Hệ thống: [Nói đến chuyện này cũng dài.]
[Cô còn nhớ sợi dây đỏ được nam chính giữ rất cẩn thận không? Chính là sợi dây anh ta mang theo lúc được người nhà họ Quý đón khỏi cô nhi viện, cái mà nữ chính tặng anh ta ấy.] Thống giải thích: [Từ sau khi Hề Nguyệt về nước thì vẫn theo đuổi nam chính không từ bỏ, vô tình phát hiện ra sợi dây đỏ đó.]
Đương nhiên Úc Khả Khả có ấn tượng.
Sợi dây đỏ đó vốn xuất hiện ở phần sau truyện, sau khi hai người yêu nhau mới được Quý Lăng Hàn lấy ra.
Nhưng vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Lê Hinh Nhuỵ, trong tiệc đóng máy của "Kiếm tiên", anh ta đã đeo, thậm chí còn cố ý khoe ra lúc hai người gặp nhau trên máy bay vào hôm sau.
Có điều, đáng tiếc là Lê Hinh Nhuỵ không những không nhận ra, sau đó còn có vẻ càng xa cách với anh ta hơn.