Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 171

Lúc tỉnh lại, chú hai vẫn ở phòng bệnh, ông ta nhìn trần nhà trắng bệch, mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, nhắm lại rồi mở ra, vẻ mặt đờ đẫn như không thể chấp nhận hiện thực.

"Chú hai, chú tỉnh rồi."

Giọng nói chậm rãi của Úc Khả Khả vang lên bên tai.

Chú hai Úc: "..."

Nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, ông ta khẽ chớp mí mắt, cứng ngắc quay đầu lại thì quả đúng là thấy cháu gái đang ngồi bên giường, cầm một chồng báo cáo kiểm tra sức khoẻ, cúi đầu đọc nghiêm túc.

Chắc là đang lo lắng tình trạng của sức khỏe của ông ta?

Nghĩ đến đây, lồng ngực vốn lạnh như băng của ông ta không nhịn được rưng rưng nước mắt.

Không ngờ kết quả người thật sự quan tâm ông ta lại là cô cháu gái không quá gần gũi, thậm chí còn ngồi lại đây chăm sóc ông ta.

Còn những người từng được ông ta để ý kia lại lừa gạt ông ta như đồ ngốc, thầm ngấp nghé công ty ông ta, đùa giỡn ông ta xoay vòng vòng.

Quả nhiên chỉ có người thân thật sự có quan hệ huyết thống mới đáng tin cậy nhất, tuyệt đối sẽ không phản bội ông ta!

Trong nháy mắt, ông ta cảm nhận được tầm quan trọng của huyết thống một cách sâu sắc, trong lòng chợt sinh ra cảm giác vui mừng đến lạ.

Cho dù không có hai đứa con hoang kia, nhưng may ông ta vẫn còn cháu gái.

Nghĩ đến mớ quan hệ rối rắm kia, lại chỉ có Úc Khả Khả mới là người thân duy nhất có quan hệ huyết thống với mình, chú hai Úc lại không nín được đau xót, run rẩy vươn tay, muốn nắm tay cô: "Khả Khả, chú hai chỉ còn cháu thôi."

Úc Khả Khả dịch sang bên cạnh, vẫn đang xem báo cáo: "Ừm."

Tay chú hai Úc vẫn cứng đờ bên chăn: "..."

Nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp, ông ta không quá để ý, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ tiếp tục tố khổ với cháu gái: "Cháu biết rồi đấy, không chỉ người đàn bà khốn nạn và đứa con hoang kia... còn cả đôi nam nữ chó má kia! Bọn họ đều lừa chú hai!"

"Có thế nào chú cũng không thể ngờ được, nuôi chúng nó nhiều năm --- thế mà, thế mà không một đứa nào là con của chú!"

Úc Khả Khả: "Hả, thật không?"

Chú hai Úc: "Đúng vậy! Lúc ấy cháu cũng nghe đó, Úc Nhiễm chính là con gái của đôi nam nữ chó má kia! Thế mà bọn họ còn mong hão chú giao công ty cho Úc Nhiễm, hừ! Mơ mộng hão huyền!"

Úc Khả Khả: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Chú còn chưa chết đâu, một đám hàng giả mà dám mơ ước công ty của chú, đúng là trơ trẽn!"

Chú hai Úc càng nói càng hăng, dường như muốn thông qua cách này để trút đi cơn bức xúc trong lòng: "Hừ, bọn họ tưởng rằng chú chỉ có thể lựa chọn bọn họ sao? Chỉ cần chú muốn tìm, sớm muộn gì cũng sẽ có người thừa kế."

Ông ta còn chờ Úc Khả Khả phụ hoạ, ai ngờ phòng bệnh đột nhiên im bặt.

Ban đầu chú hai Úc thấy hơi khó hiểu, lập tức nghĩ đến điều gì bèn vội vã căng thẳng đảm bảo nói: "Khả Khả à, cháu yên tâm, cổ phần công ty của cháu, chú hai tuyệt đối sẽ không động vào. Hiện giờ nhà họ Úc chỉ có hai chúng ta, sao chú hai có thể bạc đãi cháu được?"

Cho dù không nhìn vào tầng quan hệ này, ông ta vẫn còn cần dựa vào nhà họ Quý, sao dám động vào cổ phần công ty của Úc Khả Khả chứ?

Hơn nữa chỉ cần nhìn tấm lòng vẫn làm bạn chăm sóc ông ta, ông ta cũng muốn bồi thường nhiều hơn!

Chú hai Úc trọng nam khinh nữ hiển nhiên chưa từng lo lắng đến khả năng phải giao công ty cho Úc Khả Khả, chỉ tính chuyển cổ phần công ty vốn định cho Úc Nhiễm cho cô.

Đương nhiên Úc Khả Khả đã nhìn ra, hàng mày xinh đẹp khẽ nhếch, cô chợt nở nụ cười.

Sau đó khi chú hai Úc nhìn với vẻ chờ mong như muốn nhận được sự đồng ý từ cô thì cô lại đổi sang vẻ chần chờ.

Cô làm như muốn nói lại thôi nhìn chú hai Úc, nhưng vì băn khoăn, cô lại thở dài nặng nề.

Chú hai Úc lập tức ngẩn ra, còn tưởng là có chuyện gì, vội vàng hỏi: "Sao thế, đôi nam nữ chó má kia nhân cơ hội làm gì ư? Đúng rồi, hiện giờ bọn họ đang ở đâu, công ty có ổn không?"

Úc Khả Khả kiên nhẫn đáp: "Chú hai, sau khi chú ngất xỉu, bọn họ đã bị đưa tới đồn cảnh sát. Công ty vẫn ổn, tuy rằng việc mấy người tranh cãi ở bệnh viện bị khá nhiều người biết đến nhưng hiện tại đã đè tin xuống rồi, tạm thời không gây ảnh hưởng gì tới công ty, chỉ là hình tượng chú hai ở trên mạng có thể có chút vấn đề."

Môi chú hai Úc run lên, tính hỏi thử xem là vấn đề gì. Nhưng nghĩ lại, ngoại trừ mình bị cắm sừng, hai đứa con đều không phải của mình thì còn chuyện gì của ông ta có thể bị đám dân cư mạng bàn tán nữa?

Nghĩ đến thời gian trước, toàn cõi mạng bàn tán nhà họ Lý thế nào, chú hai khi trước còn sung sướng khi thấy người gặp hoạ ra sao thì lúc này trước mắt lại tối sầm, hận không thể ngất đi lần nữa.

Nhưng ngay sau đó, ông ta lại phát hiện có gì đó không đúng: "Nếu không có chuyện gì thì sao cháu lại bày ra vẻ mặt này?"

"Haizz."

Ông ta vừa nói vậy, Úc Khả Khả lại thở dài.

Chú hai Úc bị cô nói mà tim chợt hẫng một nhịp, tự dưng căng thẳng: "Rốt cuộc là chuyện gì, cháu nói thẳng đi, chú hai còn chịu được, có phải sức khoẻ của chú có vấn đề không?"

Úc Khả Khả chỉ chờ câu này của ông ta, vẻ mặt lập tức chuyển sang nghiêm túc: "Thôi được rồi, chính chú hai bảo tôi nói đó nhé."

Chú hai nuốt nước miếng: "... Cháu nói đi."

Trong thoáng chốc, thậm chí đến cả khám ra bệnh nan y, ông ta cũng đã nghĩ đến, cho đến khi nghe được cô chậm rãi nói---

"Chú hai, khả năng là chú không có người thừa kế đâu."

Chú hai Úc: "..."

Đại não ông ta chết máy, không nhịn được trợn trừng mắt, bật thốt lên: "Nghĩa là sao? Hiện giờ chú vốn không có người thừa kế, nhưng không có nghĩa là sau này ---"

Úc Khả Khả đưa báo cáo khám sức khỏe trong tay mình qua, đôi mắt hạnh trong suốt tràn ngập vẻ đồng cảm: "Chú hai, chú còn nhớ trước kia bác sĩ bị thím hai mua chuộc nói là báo cáo khám sức khỏe của chú đều bị ông ta âm thầm sửa lại không?"

... Hình như đúng là có chuyện này.

Dự cảm chẳng lành trong lòng chú hai Úc càng lúc càng mãnh liệt.

"Lúc ấy chú hai đột nhiên ngất xỉu, trông có vẻ rất nghiêm trọng, lại không thể xác định cụ thể là có vấn đề ở phương diện nào." Vẻ mặt cô chân thành, tỏ vẻ cực kỳ hiếu thuận: "Cho nên tôi đã làm khám tổng quát cho chú hai rồi."

Không đợi chú hai Úc hỏi lại, cô cực kỳ tâm lý thả chậm giọng, như sợ ông ta không nghe hiểu chữ nào đó: "Sau đó tôi phát hiện, thì ra chú hai bị chứng t*nh tr*ng yếu."

Chú hai Úc: "... ?"

Chú hai Úc: !!!

Ông ta ngồi bật dậy, quên đi cơn đau dữ dội ở chân, vẻ mặt dữ tợn giật lấy báo cáo: "Không, không thể nào! Sao chú có thể bị chứng t*nh tr*ng yếu được, tuyệt đối không thể có chuyện này!"

"Đúng là không thể."

Úc Khả Khả bất ngờ gật đầu, khi chú hai Úc chợt ngây ra khựng lại, cô lại tiếc nuối thở dài: "Dù sao nhiều năm vậy rồi, chú hai đã chuyển từ chứng t*nh tr*ng yếu sang chứng vô tinh rồi. Cũng có nghĩa là ---"

Chú hai Úc: "..."

Ông ta thở hổn hển, tay cầm bản báo cáo khám sức khỏe run rẩy.

Úc Khả Khả: "Chú hai, chắc chắn cả đời này chú sẽ không thể nào có con được nữa."

Chú hai Úc: "..."

[Cả đời này chú sẽ không thể nào có con được nữa.]

[Cả đời---]

[Không có con---]

Giọng nói cực kỳ kinh ngạc của Úc Khả Khả không ngừng lặp đi lặp lại bên tai, như thể lời nguyền quấn quanh người ông ta.

Vẻ mặt chú hai Úc dần trở nên vặn vẹo, chỉ cảm thấy máu nóng trong người sôi sục, đại não ong ong, cả người lại bắt đầu run rẩy.

Không, không thể nào, sao có thể ---

"Có điều, chú hai, tuổi chú lớn vậy rồi, chắc là cũng không được."

Làm như hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của ông ta, Úc Khả Khả nghĩ nghĩ rồi lại có lòng an ủi nói: "Cho nên thật ra có thể sinh con được hay không không quan trọng, đúng không?"

Chú hai Úc: "... !"

Câu "Không được, không quan trọng" cuối cùng cô vừa thốt ra giống như cọng rơm cuối cùng rơi xuống, ông ta không chống đỡ người nổi nữa, bỗng ngã xuống giường.

...

Đến khi tỉnh lại lần nữa, vẫn là phòng bệnh quen thuộc.

Huyết áp chú hai Úc vốn hơi cao, hơn nữa trong khoảng thời gian này liên tiếp chịu k*ch th*ch nhiều lần, suýt chút nữa bị tai biến.

Tuy là kịp cấp cứu nhưng tuyệt đối không thể chịu k*ch th*ch nữa.

Hơn nữa ông ta phát hiện, vì chân bị thương vài lần, hình như xương ông ta bị lệch mất rồi.

... Tóm lại, hiện giờ ông ta cần phải tĩnh dưỡng, nếu không có khi còn đi sớm hơn cả ông Quý đang bệnh tật nằm giường kia.

Sau khi chấp nhận sự thật, chú hai Úc có vẻ già đi rất nhiều, hơn nữa sắc mặt ảm đạm, không nhìn thấy chút hăng hái nào khi từng cứu vớt công ty nhà họ Úc nữa.

Trợ lý Ôn dẫn theo luật sự hàng đầu tới đây thì bất ngờ, suýt chút nữa không nhận ra ông ta.

Sau khi giải thích rõ mục đích đến, chú hai có vẻ thật sự chấp nhận sự thật, không hề có chút giãy giụa, chọn để Úc Khả Khả tiếp quản công ty, đồng thời run rẩy bắt đầu ký giấy tờ chuyển cổ phần công ty.

Nói sao thì ông ta đã vậy rồi, cho dù thông qua điều trị làm chứng vô tinh có chuyển biến tốt thì với tình trạng sức khoẻ không chịu nổi k*ch th*ch hiện giờ của ông ta thì có khi còn chưa thử đã đi đời rồi ấy chứ?

Vì thế, sau khi biết được mình thật sự không thể có người thừa kế nữa, dã tâm của ông ta cứ thế lụi hẳn, đồng thời đưa mắt về phía Úc Khả Khả.

Công ty nhà họ Úc là công ty gia đình, cũng là tâm huyết của ông ta.

Ông ta tuyệt đối sẽ không để người không có quan hệ huyết thống thừa kế công ty bọn họ được.

Vậy thì chỉ còn Úc Khả Khả.

Dù bị nói là tư tưởng truyền thống cũng được, cổ hủ cũng được, chú hai Úc thà giao công ty cho huyết mạch còn sót lại của nhà họ Úc, cũng tuyệt đối sẽ không để công ty rơi vào tay những người khác. Hơn nữa ông ta còn bị lừa hai lần liên tiếp, nỗi ô nhục này khiến ông ta càng vững quyết tâm hơn.

Tuyệt đối không thể!

Hơn nữa, thật ra ông ta cũng tính kỹ rồi, có Quý Cảnh Diệp, cho dù Úc Khả Khả không biết gì cả thì chắc chắn công ty nhà họ Úc vẫn có thể vận hành như bình thường.

Với tình hình hiện giờ của ông ta vốn không lo nổi cho công ty, không giao công ty cho Úc Khả Khả tiếp quản, chẳng lẽ còn chờ những người khác nhân cơ hội này nuốt trọn công ty ư?

Đương nhiên, trước khi ký tên, chú hai Úc vẫn đưa ra yêu cầu duy nhất.

Ông ta muốn mấy người đã lừa gạt mình phải trả giá đắt, đồng thời phải đòi lại toàn bộ những thứ mà ông ta đã cho đi.

Không ngờ chú hai lại sảng khoái đồng ý thế, Úc Khả Khả còn có phần bất ngờ mở to mắt.

Cô đã chuẩn bị sẵn, nếu ông ta không cam lòng giãy giụa trong cơn hấp hối, sau đó sẽ nói cho ông ta biết chuyện hội đồng quản trị quyết định bãi chức ông ta, khiến ông ta bỏ hẳn đi suy nghĩ đó.

Thế mà kết quả lại cứ thế dễ dàng lấy được rồi?

Không thể thành công "trở mặt thành thù" khiến cô thậm chí còn có phần tiếc nuối: [Chậc, không ngờ chú hai lại thức thời thế, đột nhiên có cảm giác mọi sắp đặt của Lạc Tây trong thời gian này đều uổng phí rồi.]

[Thứ chú hai cô coi trọng nhất chính là người thừa kế, giờ phát hiện chỉ có cô là người duy nhất có quan hệ huyết thống, đương nhiên chỉ có thể chọn cô.] Hệ thống lại có thể hiểu được: [Hơn nữa, trợ lý Ôn đại biểu cho nhân vật phản diện đứng đây, ông ta không đồng ý chẳng phải sẽ chờ công ty nhà họ Úc bị chèn ép rồi lụn bại trong tay ông ta sao.]

Thế thì còn khó chấp nhận hơn việc trực tiếp giết chú hai Úc.

Có khi thà bị cắm sừng cả trăm lần, ông ta cũng không chịu để công ty nhà họ Úc lụn bại.

[Cũng phải.]

Úc Khả Khả nhanh chóng nghĩ thông, cảm thán nói: [Xem ra có đôi khi, tư tưởng phong kiến cũng không phải không có lợi.]

Mặc dù trong phương diện này buông tay khá sảng khoái, nhưng khi đối mặt với việc bản thân bị lừa dối, chú hai Úc lại cực kỳ hẹp hòi.

Còn chưa xuất viện, ông ta đã thu hồi hết toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của tình nhân và thím hai Úc, còn khởi tố ly hôn, muốn khiến thím hai Úc phải ra đi tay trắng, dẫn theo Úc Nhiễm lập tức rời khỏi nhà, thậm chí còn tạo sức ép khiến mối tình đầu của thím hai mất việc.

Ông bác sĩ thì bị người đòi nợ ép trực tiếp đi tự thú, thà ngồi trong đồn cảnh sát chứ không dám lượn lờ bên ngoài nữa.

Không ngờ ông ta xử lý sạch sẽ đến vậy, tình nhân và thím hai Úc còn tới cửa làm ầm ĩ.

Kết quả ai ngờ oan gia ngõ hẹp, hai bọn họ lại chạm mặt, vì thế thù mới hận cũ tụ lại, bọn họ trực tiếp đánh nhau ngay trước cửa.

Sau khi video bị tung lên mạng, đám dân cư mạng lập tức như con chồn ngửi được mùi dưa, nhanh chóng tụ lại.

[Tôi cười chết mất, không ngờ chuyện của tổng giám đốc Úc còn có sau đó!]

[Các người mau dừng tay, đừng đánh nữa, đánh thế này không chết được đâu!]

[Tuy đã có người tổng kết, nhưng vẫn không thể phân rõ được rốt cuộc là ai cắm sừng ai, tổ tam giác xanh này phức tạp quá đi à! (ngã ngửa ra sau)]

[Chúa ơi, tổ tam giác xanh ha ha ha! Có điều dù là bên nào, hình như đều củng cố tam giác ấy (đùa thôi).]

[Nói này, nếu cả hai đứa con đều không phải của tổng giám đốc Úc, vậy thì chẳng phải công ty nhà họ Úc không có người thừa kế à?]

[Vừa đọc là biết bạn không ăn dưa đàng hoàng rồi, nghe nói tổng giám đốc Úc còn một cô cháu gái, hơn nữa vì nguyên nhân sức khoẻ, tổng giám đốc Úc đã từ chức để cô Úc kia tiếp quản rồi.]

[Cô Úc tiếp quản vốn là danh chính ngôn thuận, công ty vốn là của cô ấy mà.]

[Tui không quan tâm chuyện khác, chỉ muốn biết rốt cuộc trước có người bới ra chuyện cháu gái của tổng giám đốc Úc chính là chị Úc nhà tui có phải sự thật hay không. Cứu với, đã muốn biết đến cồn cào ruột gan được vài ngày rồi!]

[Chắc phải tám chín mươi phần trăm rồi, không phải có người phân tích từng ảnh cap lại được ở bệnh viện sao? Tuy rằng bóng lưng rất mờ, nhưng đều là chồn fan, nào ai có thể không nhận ra chồn chủ được (đầu chó)]

[A a a chị Úc của tôi ngầu quá! Tôi nói câu này phát chán rồi!]

[Đúng vậy. Đã biết đều là họ Úc, hơn nữa với bối cảnh vững chắc của chị Úc tui, còn vừa khéo xuất hiện ở sự kiện tranh cãi của nhà tổng giám đốc Úc... mấy điều này hẳn là đã đủ chứng minh, chị Úc chính là cô Úc tiếp quản công ty kia rồi.]

[Thật ra việc này cũng không có gì, mấu chốt là xâu chuỗi hết mấy chuyện này lại, hình như tui có thể hiểu ra quan hệ của chị Úc và nhà họ Quý rồi (suỵt).]

Đám dân cư mạng: [!!!]

Dân cư mạng đột nhiên xôn xao vì tin tức bất ngờ bùng nổ này, Úc Khả Khả lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Cô vốn không hề để ý mình có thể bị người khác biết thân phận và chuyện đính hôn hay không, vì thế dù bọn họ nói gì cũng đều sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng cô.

Từ sau khi tiếp nhận công ty nhà họ Úc, thật ra khoảng thời gian này cô không có gì khác trước cả.

--- Cùng lắm là trở nên có tiền hơn.

Dù sao có Lạc Tây ở đó, công ty vận hành bình thường, hoàn toàn không cần cô quan tâm.

Cô lại làm yên tâm, thoải mái làm cá mặn.

Ví như hiện giờ, Úc Khả Khả rảnh rỗi không có việc gì bèn làm ổ ở dưới lầu tiếp tục luyện tập kỹ thuật pha chế rượu.

Đợi khi Quý Cảnh Diệp trở về, cô đã thành công pha được vài chén liên tiếp.

Nghe tiếng mở cửa, cô xoay đầu thì thấy Quý Cảnh Diệp chậm rãi đi vào.

Chỉ thấy anh mặc bộ vest đen đứng đắn, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, toát ra sự kiêu ngạo khiến anh càng có chút cao không thể với tới, thế nhưng bó hoa hồng đẹp đẽ anh ôm trong lòng lại như làm phai đi cái lạnh thấu xương khiến người khác sợ hãi ấy.

Úc Khả Khả nhẹ nhàng chớp mắt, đặt chén rượu xuống: "Tặng em à?"

Quý Cảnh Diệp bình thản đáp lại: "Ừm."

Không đợi cô hỏi, anh đã đưa bó hồng tới, giọng nói trầm thấp vang lên: "Chúc mừng em lấy lại được công ty nhà họ Úc."

Wow, hiện giờ anh thật là ngầu.

Cô đón lấy bó hoa theo bản năng, cúi đầu ngắm nghía một lúc lâu. Nghĩ đến gì đó, cô chợt nhếch khóe miệng lên: "Không phải anh vẫn còn nhớ chuyện khi trước tặng hoa hướng dương, em có nói nếu là hoa hồng thì càng tốt đến giờ đó chứ?"

Cô hơi ngẩng mặt, đôi mắt hạnh trong veo mang theo nụ cười trêu chọc, cực kỳ động lòng người.

Yết hầu Quý Cảnh Diệp lăn lên xuống, vén sợi tóc rủ xuống trán cô, cũng không phủ nhận: "Có thích không?"

"Đương nhiên là thích rồi."

Úc Khả Khả cười tủm tỉm: "Dù là hoa hướng dương hay hoa hồng, miễn là anh tặng, em đều thích."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Cô vẫn luôn không hề keo kiệt buông những lời đường mật, bày tỏ suy nghĩ của bản thân một cách thẳng thắn và chân thành.

Lời nói thẳng thắn này, như mang theo độ ấm khẽ khàng dừng bên tai anh, bám lấy như muốn phỏng cả mảng da.

... Anh rất thích.

Nghĩ vậy, Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch môi, gương mặt dịu dàng hơn trông thấy: "Ừm."

Bình Luận (0)
Comment