Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 170

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên, giọng của bọn họ lại lần nữa truyền đến.

Thím hai Úc hoàn toàn không biết mình bị nghe lén, hiển nhiên bị chọc giận hoàn toàn vì ông bác sĩ không biết xấu hổ này.

Chỉ thấy bà ta siết chặt tay thành nắm đấm, phẫn nộ gào lên: "Ông đừng có mà cho mặt mũi lại không thèm! Tôi nói cho ông biết, muốn tiền nữa không có đâu. Chúng tôi nào có nhiều tiền thế cho ông trả nợ, giờ kiểu gì cũng phải đi gom đã!"

"Được, hai người không có tiền đúng không, thế thì tôi chỉ đành đi tìm chồng bà vậy."

Mặt bác sĩ lập tức sầm xuống, giọng lộ ra vẻ uy h**p: "Tổng giám đốc Úc nhiều tiền vậy, tôi tin rằng vì để biết bí mật của vợ mình, ông ta chắc chắn sẽ bỏ ra chút tiền này thôi?"

Thím hai Úc và mối tình đầu nghe vậy thì lập tức biến sắc.

Giọng bà ta có phần chói tai không kiềm chế được: "Ông đừng quá đáng! Đừng quên sự việc trước kia cũng có một phần của ông, chúng tôi không xong thì ông cũng đừng mong chạy thoát được!"

Ông bác sĩ: "Tôi mặc kệ, so với việc đợi đến khi đó, tôi chỉ biết bây giờ mà không trả tiền thì chắc chắn xong đời luôn rồi. Nếu muốn tôi chết, cùng lắm là cá chết lưới rách, mọi người cùng chết thôi."

Thấy thím hai Úc tức đến độ sắp mất lý trí, mối tình đầu đột nhiên ghì bà ta xuống.

Mặt ông ta nặng nề nhìn chằm chằm ông bác sĩ, nhìn chăm chăm mãi đến khi vẻ mặt bất chấp của ông này biến mất, chuyến thành kiêng dè, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Có thể đưa tiền cho ông nhưng chúng tôi cần thời gian, dù sao ông tìm chúng tôi đột ngột quá, chúng tôi hoàn toàn không xoay xở kịp."

"Không được!"

Ông bác sĩ không chút nghĩ ngợi quả quyết từ chối: "Tôi nhất định phải lấy ngay bây giờ, nếu không đưa được, giờ tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc Úc luôn."

Phát hiện vẻ mặt mối tình đầu càng lúc càng u ám, ánh mắt nhìn ông bác sĩ cũng trở nên tối tăm.

Úc Khả Khả không nhịn được hít vào một hơi: [Mẹ ôi, ông bác sĩ này cứ muốn tìm đường chết ghê. Thế này nếu như đặt trong phim truyền hình, nhất định sẽ biến thành người bị hại tiếp theo rồi đó.]

Hệ thống nuốt nước miếng: [Nhìn ánh mắt này của mối tình đầu, tôi cảm thấy dù không phải phim truyền hình, chưa biết chừng ông này cũng phải thành xác chết dự bị rồi.]

Thế mà rõ ràng ông bác sĩ lại không hề cảm nhận được chút lo lắng nào của các cô, còn cố ý tiến lên một bước uy h**p nói: "Thế nào, hai người nghĩ kỹ chưa?"

Mối tình đầu tỏ vẻ nguy hiểm híp mắt, lát sau lại buông tay vốn siết chặt nắm đấm, nở nụ cười có vẻ ôn hoà.

"Nghĩ kỹ rồi. Tôi cảm thấy giữa chúng ta không nhất thiết phải đi tới bước này, không phải những năm này chúng ta hợp tác rất vui vẻ sao?" Giọng ông ta trầm thấp: "Bây giờ ông có thể đi tìm tổng giám đốc Úc, đúng là ông ta sẽ đưa ông một khoản tiền, nhưng một khi sự việc kia bị bại lộ, ông tuyệt đối không thể nào thoát khỏi liên đới được đâu."

Khi ông bác sĩ lộ vẻ không đếm xỉa, mối tình đầu lại chậm rãi nói thêm: "Ông cảm thấy người có tiền như bọn họ sẽ để người khác lừa dối bọn họ, còn có thể sống thoải mái được ư?"

Ông bác sĩ: "..."

"Cho dù bây giờ ông lấy được tiền nhưng ông có từng suy xét đến sau này không? Nếu vẫn không có tiền, lẽ nào tổng giám đốc Úc vẫn có thể tiếp tục đưa tiền cho ông ư?" Ông ta dụ dỗ từng bước: "Nhưng chúng tôi sẽ không thế, ông nắm nhược điểm của chúng tôi, ông có thể tìm chúng tôi đòi tiền bất cứ lúc nào. Chỉ là bây giờ chúng tôi không có cách nào gom được nhiều tiền như thế, nhưng đợi sau đó..."

Ông ta không nói hết, chỉ lộ vẻ mặt ẩn ý.

Nhưng hiển nhiên ông bác sĩ đã hiểu rõ ý của ông ta, nuốt nước miếng, ánh mắt ngập tràn ngóng trông: "Ý ông là chờ Úc Nhiễm thừa kế công ty ---"

Mối tình đầu: "Thế nào, ông nghĩ kỹ chưa?"

Úc Khả Khả nghe thì không nhịn được thán phục: [Giỏi thật, tôi biết ngay mối tình đầu này không phải dạng hiền lành gì mà. Đầu tiên dùng cà rốt treo để nhử ông bác sĩ, bây giờ còn hỏi ngược lại bằng câu y chang."

Hệ thống cực kỳ tán đồng: [Nếu không sao ông ta có thể khiến chú hai cô nuôi con giúp nhiều năm thế? Có điều hình như hiện giờ chú hai cô đã kịp hiểu ra rồi.]

Úc Khả Khả: ?

Cô vội vàng nghiêng đầu qua, quả thật đã thấy mặt chú hai Úc xanh đỏ đan xen, cuối cùng biến thành giống hệt con cá trong ao, xanh biếc đến đáng sợ.

Liền trời lá biếc vô cùng tận*, lúc này thật sự là càng lúc càng xanh biếc.

(*) Trích từ Tây hồ tuyệt cú, ý để nhấn mạnh sắc xanh lúc này của chú hai Úc.

Liền trời lá biếc vô cùng tận,

Ánh chiếu hoa sen một dáng hồng.

Đúng là lúc này chú hai Úc đã hiểu ra.

Tuy bọn họ nói khó hiểu, nhưng đã đủ để khiến ông ta ý thức được chuyện không đúng. Hơn nữa nét mặt không lừa dối được, người trước đó ông ta tưởng là ác ôn vợ mình mời tới, lúc này lại đang đứng cùng với bà ta, ghì tay bà ta lại, thân mật thật sự còn giống vợ chồng hơn cả với ông ta.

Chỉ dựa vào việc ông ta luôn miệng gọi "chúng tôi", chú hai Úc vốn không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra được hai người này tuyệt đối có vấn đề.

Hơn nữa, mấy câu bọn họ nói ra, rồi đúng là vợ có vẻ thúc giục ông ta chuyển cổ phần cho Úc Nhiễm...

Thế nên còn có thể là bí mật gì nữa, đôi nam nữ chó chết này muốn kết hợp với ông bác sĩ lừa dối ông ta, lại để lại nhược điểm. Dù cho đến tận khi Úc Nhiễm thừa kế công ty vẫn phải chịu sự uy h**p của ông bác sĩ, cũng không muốn để ông ta biết đến?

Vừa làm giám định cha con, có kinh nghiệm bị tình nhân và con riêng kết hợp lừa dối xong, dường như ông ta rất dễ dàng liên tưởng tới được.

Chú hai Úc không thể nào chấp nhận được th* d*c, huyệt thái dương giật giật liên tục, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Không thể nào, không thể nào. Con riêng không phải của mình thì đành, ông ta không thể nào xui xẻo vậy chứ, hai đứa đều ---

Nhưng ông ta chưa kịp tự dỗ mình xong lại nghe ông bác sĩ ở bên kia trả lời sau một hồi dao động.

"Được, vậy tôi cũng sẽ không đòi tiền hai người bây giờ nữa. Nhưng hai người nhất định phải đi chung với tôi, đứng ra chúng minh tôi nhất định sẽ trả lại tiền sớm!"

Ông bác sĩ cắn răng, thẳng thừng uy h**p: "Đừng quên, những năm này báo cáo khám sức khoẻ của tổng giám đốc Úc và Úc Nhiễm đều do tôi bỏ đi, tôi có bằng chứng!"

"Nên là, nếu hai người nuốt lời thì đừng trách tôi tìm tổng giám đốc Úc, nói cho ông ta biết chuyện Úc Nhiễm không phải con ruột ông ta!"

Uỳnh ---!

Hai câu cuối cùng này của ông bác sĩ lập tức như sấm đánh giữa trời quang trực tiếp nổ uỳnh uỳnh trên đầu chú hai Úc.

Cái gì mà "cũng không phải con ông ta"?

Thế thì còn có thể là con của ai?

Dùng cách này để triệt để cắt đứt tâm lý trốn tránh của ông ta, mặt chú hai Úc lập tức xanh lét như thể người khổng lồ xanh tái thế.

Đại não ông ta trống rỗng, bên tai đủ tiếng ong ong, hoàn toàn không khống chế được muốn nhào lên---

Rầm!

Úc Khả Khả bị tiếng rầm này doạ đến mức vô thức khép mắt lại theo bản năng, sau đó cô nghĩ đến điều gì đó lại vội vàng mở một mắt.

Cô cúi đầu nhìn chú hai Úc không cẩn thận lật khỏi xe lăn, ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi chú hai nhé, tôi làm vậy là vì sợ chú trượt khỏi xe nên muốn tạm thời cố định giúp chú... à thì, chú vẫn ổn chứ?"

Chú hai Úc: "..."

Hoàn toàn không để ý đến câu trả lời của cô, ông ta nghiến răng bò lên xe lăn, hai mắt đỏ hiện cả tia máu, không nói một lời mở khoá bánh sau xe lăn, đẩy xe lăn lao về bên kia!

Úc Khả Khả cực kỳ ngưỡng mộ nhìn theo ông ta bức tốc trăm mét về phía trước: [Chú hai dũng sĩ! Xông lên! Chiến đấu vì tôn nghiêm của mình đi!]

Hệ thống cũng ra sức phất cờ cổ vũ: [Đánh đi! Đánh đi!]

Hiển nhiên thím hai Úc ở bên kia cũng nghe được tiếng rầm ấy.

Bọn họ vô thức quay đầu đã thấy chú hai Úc mặt mày dữ tợn, lao về phía bọn họ như điên vậy: "Đôi nam nữ chó chết này! Tôi liều mạng với các người!"

Ba người bên kia: !!!

Bọn họ hoàn toàn không phản ứng kịp nữa, lập tức giật mình hô lên rồi bỏ chạy!

Thấy chiếc xe lăn chú hai ngồi đã biến thành vũ khí giết người bừa bãi, đến cả mối tình đầu lòng dạ độc ác kia cũng không dám ngăn cản, chỉ biết che chở cho thím hai Úc liên tục trốn tránh.

Tình cảnh này thật sự quá náo loạn, cùng với đó là tiếng rống gân cổ giận dữ không ngừng của chú hai Úc, rồi tiếng sợ hãi cầu cứu của ba người bị đuổi.

Úc Khả Khả ôm bụng chậm rãi ngồi xổm xuống đất, cười đến rũ rượi: [Ha, ha ha ha, tôi chết mất, ha ha ha ha, cứu mạng, sao đến bắt gian mà bọn họ cũng khác mọi người thế!]

Hệ thống: [Ha ha ha ha chết tôi mất, tôi cười sắp rớt mạng mất!]

Một lúc lâu sau, lúc mối tình đầu không thể chịu được nữa muốn phản kháng, rốt cuộc hành động ở bên này cũng bị những người khác phát hiện bèn vội vàng chạy tới can ngăn.

Trong tiếng kêu sợ hãi, mọi người chỉ thấy mối tình đầu xông tới, chú hai Úc lại đột nhiên ôm ngực, thở hổn hển, lập tức trượt khỏi xe lăn ngất xỉu.

Mọi người: !!!

"Mau mau, giữ mấy người này lại! Người bị thương thế nào rồi?"

"Không xong rồi, hình như chân ông ta bị thương nặng, mau mau đưa đi điều trị."

"Không không, ông ta sắp tắt thở rồi, hay là đưa đi cấp cứu trước đi!"

"Trời ạ, đám người kia phát điên à, lại dám hợp lại bắt nạt một bệnh nhân!"

Nhóm ba người phát điên: "... ?"

Đặc biệt là mối tình đầu đang bị mọi người thấy việc bất bình chẳng tha, ba chân bốn cẳng đè lại thì không cam tâm vùng vẫy.

Mẹ nó, rõ ràng ông ta chẳng làm cái gì cả, ngược lại còn bị lão hai Úc này rượt đến muốn đồng quy vô tận mà!

Ông ta oan uổng! Rõ ràng lão hai Úc này ăn vạ mà!

--- Thần thiếp oan uổng quá mà!

undefined

---

Lời tác giả

Cảm ơn chú hai Úc - thím hai Úc đã cống hiến tên cảnh truyện!

Xe lăn bứt tốc đồng quy vô tận (khà khà)

Bình Luận (0)
Comment