Đám người lại đổi đề tài, tiếp tục buôn dưa.
"Còn nữa, tôi cũng muốn kể một chuyện. Các người còn nhớ cô Hình trước khoe chuyện yêu đương với chúng ta không?"
"Ồ, tôi nhớ không phải cô ta bao nuôi tiểu bạch kiểm sao? Còn là phi công kém tuổi cơ bụng tám múi ấy."
"Haizz, trên danh nghĩa là yêu đương thôi, nhưng vẫn là cô ta bao nuôi mà?"
"Đừng chuyển hướng câu chuyện, không phải sau đó cô Hình thất tình rồi sao? Tôi thấy mấy nay cô ta đăng bài trên vòng bạn bè nói mình bị lừa, có vẻ tức tối lắm."
"Tức tối gì cơ, rõ ràng là vui quên trời đất ấy. Thật ra hôm đó cô ta phát hiện hai anh em sinh đôi cô ta nói chuyện lại gạt cô ta thay phiên nhau yêu đương với cô ta."
"... Hả? Còn có chuyện tốt này thật á?"
Úc Khả Khả đột nhiên trợn tròn mắt: "Vậy cũng được hả?"
Hệ thống: [Đúng là được thật, hình như cô Hình đó không bỏ được nên bao nuôi cả hai.]
Úc Khả Khả: [... Đôi khi thật không thể tưởng tượng nổi niềm vui của kẻ có tiền]
Lúc cô đang cảm thán lại chợt nghe có người mau mồm mau miệng nói: "Này làm gì đã khác thường, tôi cảm thấy kỳ lạ nhất là chuyện nhà Diêm Tịnh ---"
"Khụ khụ!"
Diêm Tịnh đang bóc hạt dưa cho Úc Khả Khả thấy tình thế không ổn đột nhiên ho mạnh vài tiếng.
Sau khi che đi tiếng của người đó, cô ta cố cười nhìn qua: "Các người có thôi đi không, nói mãi vẫn là dưa cũ rích, chẳng hay gì cả."
Mọi người: ?
Ngay lúc các cô muốn phản bác, chợt nghe Diêm Tịnh dè dặt cất giọng: "Nói đến anh em sinh đôi đương nhiên vẫn là chuyện tối đó của nhà họ Hà mới là bùng nổ nhất. Cô Úc có nghe nói chưa?"
Mấy người: "... !"
Đương nhiên các cô biết chuyện nhà họ Hà, không phải đã tính tiến hành theo chất lượng, để chuyện bùng nổ nhất kể cuối cùng rồi mà? Ai biết tự nhiên lại bị giành trước, mở đầu đã chơi vũ khí hạng nặng, dưa bùng nổ luôn vậy chứ.
Diêm Tịnh đúng là bất chấp!
Nhưng hiển nhiên Úc Khả Khả đã bắt đầu hứng thú: "Nhà họ Hà có chuyện gì cơ?"
Diêm Tịnh: "Năm đó bà Hà đẻ sinh đôi. Nhưng lúc bảy tuổi, hai đứa trẻ chạy ra ngoài chơi, em gái không cẩn thận bị lạc, chỉ còn chị gái quay về."
Những người khác nhao nhao bổ sung nói: "Trước đó không lâu nhà họ Hà tìm được em gái về, trong nhà ầm ĩ hết cả lên."
"Nghe nói vị giám đốc Lâu kia vốn đang theo đuổi cô chị gái, giờ lại quay sang thích em gái."
"Chẳng lẽ không phải hai chị em cùng thích giám đốc Lâu, giám đốc Lâu lại không biết chọn thế nào cho nên mới ầm ĩ sao?"
"Không đúng, không đúng, bản tôi nghe là lúc em gái còn lưu lạc ở bên ngoài chính là chim hoàng yến mà giám đốc Lâu đã nuôi. Không ngờ lại được nhà họ Hà tìm về, cho nên chị em mới ầm ĩ trở mặt."
Úc Khả Khả: [... ?]
Cô nghe mà tỉnh cả người, bình luận: [Còn nhỏ đi lạc trời xui đất khiến được tìm về, đây chẳng phải đúng với tiêu chí nữ chính khổ vì tình à? Hơn nữa chị em tranh giành, tam giác tình yêu ánh trăng sáng- tổng giám đốc bá đạo - thế thân... giỏi thật, này đúng là tập hợp một rổ máu chó mà.]
Cô nghĩ nghĩ rồi bổ sung: [Nếu trước đó em gái không cẩn thận bị đi lạc là do chị gái làm thì càng giống phim thần tượng ngược luyến.]
Hệ thống: [Đúng như cô nói thật.]
Úc Khả Khả: ?
Cô nhanh chóng phản ứng lại, trợn tròn mắt vì kích động sâu sắc: [Thật á? Ý cậu là câu tôi bảo chị gái cố ý vứt bỏ em gái là thật ấy hả?]
Hệ thống: [Chị em nhà họ Hà là thai đôi, nhưng chị gái vẫn luôn không thích em gái, cảm thấy em gái giành một nửa sự yêu chiều của bố mẹ. Cho nên hôm đó cô ta dẫn em gái ra ngoài chơi, tận mắt chứng kiến người khác ôm em gái đi nhưng không kêu cứu mà lén chạy về.]
Nếu nhớ không nhầm, năm đó hai cô bé mới có bảy tuổi.
Úc Khả Khả hít mạnh một hơi: [Tình tiết này... thật sự không phải phim cẩu huyết tám giờ ư sao? Toàn văn đặt ở đây cũng phải chịu thua.]
Hệ thống: [Còn cẩu huyết hơn nữa cơ.]
Không đợi Úc Khả Khả truy hỏi, chợt nghe Diêm Tịnh cất lời: "Các người nói đều không đúng."
Chỉ thấy cô ta liếc mắt khinh thường, cực kỳ đắc ý nói: "Dì của anh rể của cháu gái người hầu nhà tôi làm ở nhà họ Hà nên tôi đã biết được chuyện này rồi, hoàn toàn không giống lời đồn bên ngoài đâu."
Mấy người liếc nhau, lập tức hưng phấn đẩy cô ta, bảo cô ta mau kể rõ chuyện ra sao.
[Ồ.] Úc Khả Khả cũng vô thức đưa ánh mắt hứng thú qua: [Lúc trước tôi đã bảo mà, Diêm Tịnh chắc chắn có thiên phú ăn dưa, đúng là giờ lộ ra này.]
Hệ thống cực kỳ tán thành: [Chuyện nhà họ Hà đúng là rất ly kỳ, Diêm Tịnh có thể biết được, thật là có thiên phú trên phương diện này.]
Nghe thống nói vậy, cô lại càng mong đợi.
"Cô cả nhà họ Hà là ánh trăng sáng mà giám đốc Lâu đã thích nhiều năm, nghe nói khi nhỏ còn từng cứu anh ta, duyên phận đủ sâu chưa." Diêm Tịnh kể một cách thần bí: "Cho nên vì cô cả nhà họ Hà, giám đốc Lâu mới chịu giúp nhà họ Hà vượt qua nguy cơ."
"Nhưng không ngờ hoa rơi cố ý, nước chảy lại vô tình, cô cả Hà chỉ đơn thuần mập mờ với anh ta, sau khi nguy cơ của nhà họ Hà được loại bỏ, cô ta bỏ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Vì thế vị giám đốc Lâu này lén tìm một thế thân rất giống với chị gái, để phần nào bớt nhớ nhung mối tình này."
Úc Khả Khả: [... ?]
Hình như cô hiểu được ý của hệ thống rồi.
Tình tiết này... đúng là truyện cẩu huyết tám giờ cũ rích mà!
Những người khác nghe cũng hiểu ra phần nào: "Thế thân này không phải chính là cô hai nhà họ Hà đó chứ?"
"Chứ còn gì nữa, nếu không sao có thể giống vậy được. Hai cô này vốn là chị em sinh đôi mà." Thấy các cô lộ vẻ mặt khiếp sợ, Diêm Tịnh còn bình thản phất tay: "Chuyện này đã là gì, chuyện hay còn ở phía sau."
"Đến khi em gái được tìm về, chị gái cũng về nước. Lúc này giám đốc Lâu mới phát hiện, thì ra người cứu anh ta khi trước là em gái, chẳng qua năm đó lúc anh ta tìm đến, em gái đã đi lạc, mà chị gái lại nhận thay phần ơn cứu mạng này cho em gái."
Mọi người: !!!
"Mẹ nó, bùng nổ thế sao?"
"Cho nên nói kết duyên, thật ra là giám đốc Lâu với cô hai Hà à? Kết quả vì cô cả Hà miễn cưỡng nhận khiến ân cứu mạng chân chính lại thành thế thân?"
"Thế thì cẩu huyết quá rồi! Thảo nhà họ Hà ầm ĩ thành vậy."
So với các cô cực kỳ chấn động, thật ra giữa chừng Úc Khả Khả đã đoán được phần nào tình tiết rồi.
Có điều, cô nghĩ nghĩ rồi vẫn không nhịn được lộ ra vẻ khó tả: [Có gì nói nấy, thế này thật sự không phải đang chỉ người nào đó sao?]
Tuy rằng không cẩu huyết lắm nhưng cùng là kết duyên khi còn nhỏ, đàng trai nhớ mãi không quên, nhiều năm rồi đều coi đàng gái là ánh trăng sáng khắc vào tim. Sao cứ cảm giác như đang ám chỉ người nào đó nhỉ?
Cô quay đầu theo bản năng, quả nhiên thấy hai người có vẻ im lặng khác thường trong đám người thảo luận sôi nổi.
Lê Hinh Nhuỵ: "..."
Quý Lăng Hàn: "..."
Hai người cứ cảm thấy câu chuyện này có hơi quen thuộc, lại có vài phần như phản chiếu mình vô thức liếc nhau. Rồi không biết vì nguyên nhân gì lại có vẻ như trốn tránh dời mắt đi.
Không ngờ giới nhà giàu cũng có nhiều dưa thế, thậm chí hết dưa này tới dưa khác còn khiến tam quan của cô ta chấn động.
Mắt Lê Hinh Nhuỵ trợn càng lúc càng lớn, cứ cảm thấy ở bên chị Khả Khả sẽ luôn có thể biết được đủ thứ khác biệt.
Ngay trong cơn hoảng hốt này, cô ta đột nhiên nghe được câu chuyện của nhà họ Hà.
Hơn nữa liên hệ sang mình, cô ta không biết sao lại vô thức chột dạ nghĩ: Hình như cô ta cũng có bạn thuở nhỏ, tuy rằng không nhớ rõ lắm... quan trọng nhất là, anh Quý không nhận nhầm chứ?
Mà vẻ mặt Quý Lăng Hàn cũng khó tả.
Bởi vì đã từng hợp tác với giám đốc Lâu, tự nhiên anh ta cũng nghe đến chuyện của nhà họ Hà này lâu rồi. Thậm chí, đầu tiên anh ta còn lần nữa điều tra cô nhi viện năm đó lần nữa.
Nhưng sau khi xác định không tìm nhầm, anh ta không những không thở hắt ra mà ngược lại trong lòng lại có cảm giác trống trải đến lạ.
Thậm chí anh ta cũng không biết vì sao, cho đến khi đột nhiên nghe Lê Hinh Nhuỵ lẩm bẩm cảm thán: "Nói vậy, thật ra thông qua ký ức từ khi còn nhỏ nảy sinh tình cảm này có vẻ cũng không bình thường lắm."
Cuối cùng Quý Lăng Hàn không nhịn được quay đầu nhìn cô gái này.
Lê Hinh Nhuỵ đang ghé vào bên cạnh Úc Khả Khả, còn nghiêm túc phát biểu quan điểm: "Em có thể hiểu tình bạn, nhưng mọi người đều còn nhỏ mà, chỉ gặp một lần đã chia tay, thậm chí còn chưa kịp tiếp xúc nhiều với nhau, thật sự có thể nảy sinh tình cảm được ư?"
Nghe được quan điểm của cô ta, Úc Khả Khả lại cực kỳ hứng thú hỏi: "Thế nếu đó là cô thì sao?"
Mắt Quý Lăng Hàn tối đi, như đang chờ đợi đáp án của cô ta.
"Nếu là em... nói thật là em không tưởng tượng ra được." Lê Hinh Nhuỵ nghĩ ngợi, có hơi ngượng ngùng đáp: "Hẳn là em sẽ không vì thuở nhỏ mới gặp vài lần đã có tình cảm này đâu... nhiều nhất chỉ là tình bạn thôi."
"Dù sao thời gian tiếp xúc quá ngắn, em cảm thấy hoàn toàn không đủ để hiểu được đối phương. Hơn nữa, xa cách lâu như vậy, sao có thể biết được đối phương có thay đổi hay không? Cho nên nếu cứ vậy đã yêu, cảm giác có hơi không trách nhiệm?"
Quý Lăng Hàn: "..."
Thật lạ, sau khi nghe cô gái nói đến câu này, anh ta lại không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn có phần thoải mái.
Có lẽ anh ta đã sớm đoán được rồi.
Trước giờ Lê Hinh Nhuỵ chưa từng tỏ vẻ có thiện cảm với anh ta, vẫn luôn cảm thấy anh ta chính là người bạn thuở nhỏ gặp lại, thậm chí vì anh ta cố ý bảo vệ và xa cách, hai người vốn không có quá nhiều thời gian tiếp xúc, càng miễn bàn đến chuyện gia tăng tình cảm.
Hơn nữa, sau đó hình như Lê Hinh Nhuỵ nhận ra được gì đó, còn cố ý giữ khoảng cách với anh ta...
Quả thật bọn họ đã rất lâu chưa từng liên lạc.
Cẩn thận nghĩ lại, thật ra không biết từ khi nào, chấp niệm của Quý Lăng Hàn với cô gái này như đã dần dần tan đi trong sự hiểu ngầm này.
Chưa kể đến việc sau khi chú hai Úc thoát, nữ thư ký đột nhiên phản bội, anh ta còn có dự cảm chẳng lành.
Sau đó đối diện với sự chèn ép của Quý Cảnh Diệp, cũng chỉ càng khiến phần trực giác này trở thành sự thật.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn cho việc thất bại, cũng không tính liên luỵ đến bất cứ ai.
Bởi vậy, để lộ quan hệ của bọn họ ra sẽ chỉ khiến Lê Hinh Nhuỵ cảm thấy bối rối hơn. Chi bằng cứ duy trì khoảng cách với cô gái ấy thế này, nhìn cô càng ngày càng tốt lên từ đằng xa mới là sự lựa chọn và bảo vệ tốt nhất.
Sự trống rỗng và mờ mịt khó hiểu từng cảm nhận kia, có lẽ chính là đã ý thức được.
Vòng đi vòng lại đến giờ, thật ra anh ta chưa từng có được thú gì, cuối cùng cũng chỉ rơi vào cảnh công dã tràng thôi?
Quý Lăng Hàn đột nhiên nở nụ cười.
Lần này, xuất phát từ không cam tâm, anh ta muốn gặp Úc Khả Khả một lần cuối cùng.
Chỉ là không ngờ Lê Hinh Nhuỵ sẽ được Hề Nguyệt mời tới...
Anh ta biết thủ đoạn của Hề Nguyệt.
Cho nên, anh ta sẽ không để cô ta thực hiện được. Giải quyết được cô ta, có lẽ chính là sự bảo vệ cuối cùng của anh ta với Lê Hinh Nhuỵ.
Còn về phần Úc Khả Khả... không có anh ta, cô sẽ chỉ càng vui vẻ hơn thôi.
Huống chi còn có Quý Cảnh Diệp bảo vệ cô, giống như ác long bảo vệ châu báu của mình, dù thế nào anh ta đều sẽ không thể làm hại, ức h**p đến cô được.
Quý Lăng Hàn đã chuẩn bị chào đón thất bại cuối cùng tới.