Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 176

Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.

Hề Nguyệt là nhân vật chính, phát biểu một loạt cảm nghĩ khiến người ta xúc động. Sau đó dưới sự chúc mừng của mọi người, cô ta bắt đầu độc tấu đàn violin, sau đó đốt nến cắt bánh ngọt.

Nghe tiếng đàn violin du dương, Úc Khả Khả không nhịn được cảm thán: [Không hổ là nữ thần violin, quả thật rất êm tai.]

Hệ thống tỏ vẻ tán thành: [Mỗi lần cô ta biểu diễn ở nước ngoài, gần như hội trường đều ngồi kín người đó.]

Nhìn thấy Hề Nguyệt chân thành đi về phía bọn họ, cô lại không nhịn được cảm thán: [Có vầng hào quang này sao mà không lên hương được? Sao cứ cố chấp treo cổ ở chỗ Quý Lăng Hàn chứ, cần gì đâu.]

Trước kia cô không thể hiểu được suy nghĩ của Ôn Tuyết, đến giờ cô cũng vẫn không hiểu được Hề Nguyệt.

Chỉ có thể nói trong truyện cũ rích, dù là nam chính hay nữ phụ đều không theo lẽ thường.

... Ồ, cô chưa nói đến Lê Hinh Nhuỵ.

Suy cho cùng là nữ chính, cô ta bị thể chất xui xẻo quấn thân đã rất thảm rồi.

Lê Hinh Nhuỵ: ?

Cô ta đang nhìn chăm chăm vào Hề Nguyệt lại gần thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Úc Khả Khả.

Ánh mắt cực kỳ quen thuộc này khiến cô ta thoáng cái có dự cảm chẳng lành. Nghĩ đến mỗi lần bị nhìn như vậy, hình như cô ấy đều rơi vào trạng thái phiền phức một cách khó hiểu.

Hay là ---

Cô vô thức nhìn quanh một vòng, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người Hề Nguyệt tươi cười dịu dàng lịch sự chia bánh ngọt cho bọn họ.

Trước đó vẫn không sao, nếu thật sự phải nói người nào có vấn đề, vậy thì chỉ có cô Hề vừa tới này thôi?

Nhưng hình như lần này cô ta đâu bắt gặp phải cái gì đâu nhỉ?

Hay là trước đó cô Hề này tiếp cận mình rồi đột nhiên mời mình tham gia dự tiệc, thật ra là có mục đích gì đó?

Nghĩ đến bầu không khí kỳ dị của Úc Khả Khả và Hề Nguyệt lúc ở cửa trước đó, Lê Hinh Nhuỵ đã cảm thấy ám ảnh tâm lý chợt nghi ngờ.

Cũng chính vì chút vọng tưởng bị hại khó hiểu xông tới ấy, thế nên lúc Hề Nguyệt thân thiết giơ tay đưa bánh cho mình, trông Lê Hinh Nhuỵ có vẻ như được cưng chiều mà sợ đón lấy, nói lời cảm ơn rồi cẩn thận đặt trên bàn trước mặt chứ không hề có ý động đến.

Nụ cười trên mặt Hề Nguyệt chợt cứng lại.

Cô ta cố bình tĩnh, nói như trêu chọc: "Hinh Nhuỵ, em không nếm thử sao? Chị đặc biệt cắt cho em miếng bánh to nhất đó, người khác không có đâu."

Trong cái nhìn của Hề Nguyệt, Lê Hinh Nhuỵ vừa nhẹ dạ vừa coi trọng bạn bè. Chỉ cần nói vậy, dù xuất phát từ ngượng ngùng, cô gái này cũng sẽ nể tình cầm lên nếm thử.

Nhưng không ngờ, Lê Hinh Nhuỵ nghe cô ta nói "Đặc biệt" lại giật thót, vô thức dịch người về phía Úc Khả Khả.

Nghĩ một lát, cô ta vừa cẩn thận đẩy miếng bánh ngọt kia đi, tỏ vẻ cực kỳ chân thành: "À thì, tôi không thích ăn đồ ngọt lắm, thật ra không cần đưa miếng to nhất cho tôi đâu. Hơn nữa cô Hề là nhân vật chính của sinh nhật, lý ra nên để miếng bánh này cho cô mới phải."

Hề Nguyệt: "..."

Không chỉ Hề Nguyệt, đến cả Úc Khả Khả và Quý Lăng Hàn hiển nhiên cũng không ngờ cô ta sẽ nói như vậy, động tác tính ngăn cản thoáng khựng lại.

Úc Khả Khả lại suýt nữa phụt cười, không nhịn được nhìn Lê Hinh Nhuỵ với ánh mắt hoàn toàn khác: [Wow, cô ta đột nhiên phát hiện khác thường nên sinh lòng cảnh giác à?]

Hệ thống cũng ngạc nhiên rồi thán phục: [Không nhìn ra được, nữ chính thật sự có tiến bộ!]

Không ngờ Lê Hinh Nhuỵ lại không nể mặt vậy, mí mắt Hề Nguyệt giật giật.

Nhưng cô ta lại nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, chị không biết Hinh Nhuỵ không thích ăn đồ ngọt, vậy để chị đổi miếng khác cho em nhé."

Thấy cô ta sảng khoái từ bỏ thế, Lê Hinh Nhuỵ lại ngẩn ra, thầm nghĩ liệu có phải mình đa nghi quá không.

Vì thế, lúc những người khác bưng ly sâm panh từ khay của tạp vụ, chuẩn bị chạm cốc. Thấy Hề Nguyệt cách mình và Úc Khả Khả khá xa như tiện tay cầm hai chiếc ly đưa tới, cô ta chợt nghĩ sẽ phải nhận thì Úc Khả Khả đột nhiên đè tay cô ta lại.

Lê Hinh Nhuỵ lập tức ngồi thẳng người, bàn tay kia không dám nhúc nhích.

... Quả thật vẫn có vấn đề rồi!

Hề Nguyệt: "..."

Cô ta thấy Úc Khả Khả ngăn cản Lê Hinh Nhuỵ đón lấy ly rượu, chính mình cũng không có hành động, trong lòng đột nhiên giật thót.

Hay là bị phát hiện rồi?

Không, không thể nào.

Cô ta làm kín kẽ thế, hẳn là không có ai biết mới phải.

Hề Nguyệt lấy lại bình tĩnh, làm như khó hiểu nhấc chiếc ly lên: "Cô Úc, tôi biết giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm nhưng không đến nỗi ngay cả chút thể diện này cô cũng không cho tôi vậy à?"

Cô ta nói với vẻ bất đắc dĩ và tự giễu, nếu là những người trước kia từng theo đuôi cô ta, e là đã sớm mổ tim ra cho xem rồi.

Nhưng lúc này, hội trường lại yên tĩnh.

Không chỉ thế, như thấy Úc Khả Khả muốn Hề Nguyệt đẹp mặt, đám Diêm Tịnh vốn còn tính cho chút thể diện chạm ly cho có lệ cũng đột nhiên thả ly rượu xuống.

Như thể cô Úc làm gì, các cô làm cái đó, làm một đám ngoan ngoãn nghe theo.

Hơn nữa các cô vốn không hợp Hề Nguyệt, làm vậy cũng sảng khoái.

Hề Nguyệt cầm ly, mặt bắt đầu tái đi.

Cô ta làm nhân vật chính của bữa tiệc, tự nhiên có không ít người để ý đến hướng đi của cô ta. Thế nên chứng kiến cảnh này, mọi người đều lộ ra ánh mắt kỳ lạ.

Đương nhiên Hề Nguyệt cảm nhận được, trong lòng rất khó chịu, không nhịn được thấp giọng nói: "Cô Úc, cô làm vậy là có ý gì?"

Úc Khả Khả bị chất vấn chỉ khẽ chớp mắt, hàng mi dày khẽ run run toát vẻ cực kỳ vô tội, như thể không hiểu cô ta đang nói cái gì.

Ngay lúc Hề Nguyệt khó chịu, muốn chất vấn tiếp đã thấy cô đột ngột giơ tay ra đón lấy chiếc ly trong tay mình.

Không đợi cô ta phản ứng lại đã trơ mắt nhìn Úc Khả Khả cực kỳ tự nhiên đưa ly sâm panh đó tới tay Quý Lăng Hàn ở bên cạnh.

Quý Lăng Hàn: "... ?"

Hề Nguyệt: "... !"

Chạm phải ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên của những người khác, Úc Khả Khả chỉ cười tủm tỉm nói: "Quý Lăng Hàn, anh không chạm ly với cô Hề trước sao?"

"Nghe nói cô Hề có vẻ rất thích Quý Lăng Hàn, hôm nay cô là nhân vật chính, đương nhiên nên để hai người chạm ly trước rồi."

Không đợi Quý Lăng Hàn đáp lời, cô quay đầu lại nhìn về phía Hề Nguyệt đang tái mặt, vẻ mặt cực kỳ săn sóc: "Tôi biết chắc chắn cô Hề rất biết ơn tôi, đừng khách sáo, mỗi ngày làm một việc tốt ấy mà."

Không biết tức giận hay xuất phát từ sợ hãi, người Hề Nguyệt lập tức run rẩy.

Quý Lăng Hàn trước giờ luôn cẩn thận lại thoáng ngây ra, cúi đầu nhìn ly sâm panh được Úc Khả Khả đích thân đưa tới trong tay mình. Như thể hiểu ra gì đó, anh ta đột nhiên mỉm cười với Hề Nguyệt, giơ ly lên: "Nếu Khả Khả đã nói vậy, tôi đây chúc cô Hề sinh nhật vui vẻ."

"Từ từ đã ---"

Hề Nguyệt vốn còn muốn kiếm cớ, thấy anh ta hoàn toàn không tính chạm cốc đã muốn uống luôn thì lập tức mở to mắt. Không kịp do dự thêm, lời ngăn cản đã lập tức bật thốt ra: "Không cần!"

Quý Lăng Hàn chợt dừng động tác lại.

Anh thấy sắc mặt Hề Nguyệt tái đi, đôi mắt dần dần lạnh như băng.

Mọi người đều nhìn cô ta, như đoán ra được gì đó.

Không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, Úc Khả Khả lại có hơi bất ngờ: [Wow, đây là tình yêu đích thực ư? Cô ta thà để kế hoạch thất bại cũng không chịu làm tổn thương đến Quý Lăng Hàn. Cô ta thật là, tôi khóc mất.]

Phản ứng đầu tiên sẽ không lừa được người.

Úc Khả Khả vốn nghĩ rằng, để không bị vạch trần, cô ta sẽ tận mắt chứng kiến Quý Lăng Hàn uống ly rượu đã bỏ thuốc. Không ngờ cô ta hoàn toàn không cả nghĩ ngợi đã ngăn cản theo bản năng rồi.

Có điều có vẻ cũng không quá bất ngờ.

Nghĩ đến trước đó Hề Nguyệt cho rằng mình và Quý Lăng Hàn hẹn hò, thế nên đã tránh trước mặt Quý Cảnh Diệp để che đi dấu vết cho bọn họ thế nào, cô chợt khịt mũi cảm thán nói: [Đột nhiên hiểu được tác dụng kì diệu của yêu đương mù quáng rồi.]

[Trong truyện gốc, cô ta đối xử với nữ chính cũng điên như thế, thậm chí còn bắt cóc cô ấy, ép nam chính lựa chọn.] Hệ thống cũng không ngờ được: [Xem ra cô ta thật sự cuồng si nam chính.]

Phát hiện xung quanh yên lặng, không ai nói chuyện, Lê Hinh Nhuỵ nhìn trái rồi lại nhìn phải, thoáng chần chừ rồi vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Quý, trong rượu có thể có vấn đề, anh vẫn nên không uống thì hơn."

Quý Lăng Hàn: "..."

Anh ta không nhịn được nở nụ cười, quả nhiên cô gái ấy vẫn đơn thuần và lương thiện vậy.

Vì thế anh ta nghe theo bỏ ly xuống, giọng điệu ôn hòa: "Được, cảm ơn cô Lê đã nhắc nhở."

Lê Hinh Nhuỵ lại có hơi ngượng ngùng, vội vàng xua tay: "Thật ra là chị Khả Khả đã phát hiện bất thường, hơn nữa ly này hẳn là cho tôi ---"

Cô ta hơi khựng lại, chợt hiểu ra: Đúng rồi, ly này cho mình, quả nhiên Hề Nguyệt muốn hại mình mà!

Cho nên anh ta và Hề Nguyệt có ân oán gì mà lại hận mình như thế?

Song ngay lúc Lê Hinh Nhuỵ nhìn về phía Hề Nguyệt lại bị ánh mắt ghen ghét của cô ta làm cho hoảng sợ.

Hề Nguyệt siết chặt chiếc ly, giọng thản nhiên nói: "Thì ra cô Lê coi tôi là người như vậy? Sâm panh đều ở trên khay, tôi chỉ tiện tay đưa mà thôi, sao có thể xác định ly nào có vấn đề?"

Không ngờ cô ta sẽ trả đũa, Lê Hinh Nhuỵ sững người: "Chỉ là ---"

"Hơn nữa tôi và cô Lê không oán không thù, vì sao phải hại cô?" Cô ta nhìn Lê Hinh Nhuỵ từ trên cao xuống: "Đây chính là tiệc sinh nhật của tôi, rượu tôi tự tay đưa cho cô có vấn đề khiến tất cả mọi người biết tôi có vấn đề, chẳng lẽ không hoang đường sao?"

Lê Hinh Nhuỵ nói lí nhí: "Sao tôi biết cô nghĩ thế nào, quả là hoang đường thật mà."

Úc Khả Khả suýt chút nữa phụt cười.

Hề Nguyệt: "..."

Cô ta chợt thẳng lưng, lặng lẽ hít thở sâu, rồi nhìn thẳng về phía Úc Khả Khả, giải thích với ngữ điệu hoà nhã: "Xin lỗi, ban nãy tôi thật sự không ngờ tới cô Úc lại trực tiếp lật tẩy tâm tư của tôi... cho nên mới có hơi sốt sắng không phải."

Úc Khả Khả "Ồ" một tiếng: "Thì ra là thế."

Cô chân thành đề nghị: "Ngại quá, tôi không biết da mặt cô Hề mỏng thế, vậy giờ hai người chạm ly nhé?"

Hề Nguyệt: "..."

Mí mắt cô ta giật giật, lòng bàn tay toát mồ hôi, cuối cùng vẫn nở nụ cười: "Vậy tôi đây thật sự phải cảm ơn sự thành toàn của cô Úc rồi. Lăng Hàn, anh có muốn chạm ly với em không?"

Ánh mắt Quý Lăng Hàn lạnh lẽo thâm trầm, anh ta đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Hề Nguyệt, rồi cúi đầu nhìn vào mắt cô ta, cười nhẹ nhàng đưa yêu cầu: "Đương nhiên, nhưng tôi nghĩ phải đổi ly rượu, có được không Hề Nguyệt?"

Tay Hề Nguyệt run lên, giọng run rẩy: "Sao... phải đổi?"

"Không phải cô thích tôi à?" Quý Lăng Hàn thản nhiên nói: "Coi như vào sinh nhật cô, tôi bằng lòng nể mặt cô uống rượu giao bôi."

Hề Nguyệt: "..."

Nếu không phải người trước mặt là Quý Lăng hàn, cô ta thật sự sẽ chửi bậy thành tiếng mất. Ai đi hiểu uống rượu giao bôi thành đổi chén rượu thế!

Cuối cùng Úc Khả Khả vẫn không nhịn được, bỗng phụt cười: [Ha ha ha không nhìn ra được, Quý Lăng Hàn cũng mỉa mai giỏi ghê!]

Hệ thống cũng cực kỳ sảng khoái: [Thế thì áp lực chuyển sang Hề Nguyệt rồi, nên là rốt cuộc cô ta có uống hay không đây!]

Đương nhiên Hề Nguyệt không thể uống.

Cô ta biết thuốc này mạnh cỡ nào, bởi vậy không thể cam đoan lúc thuốc có tác dụng vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Nếu Quý Lăng Hàn uống thì còn đỡ, cô ta có thể giúp làm thuốc giải, nhưng nếu cô ta uống thì ---

Nghĩ đến ánh mắt Quý Lăng Hàn nhìn mình ban nãy, người Hề Nguyệt lập tức rét run.

Với tính cách có thù tất báo của anh ta, chưa biết chừng vì trả thù có khi còn vô tình ném cô ta cho người khác.

... Cô ta không dám uống.

Nhưng không chờ cô ta định nói gì, chỉ thấy Quý Lăng Hàn đột nhiên nắm lấy cằm mình.

Đây còn là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật đến vậy, thế mà Hề Nguyệt hoàn toàn không có cảm giác sung sướng.

Cô ta tính giãy giụa, lại hoàn toàn không thắng được sức Quý Lăng Hàn. Thậm chí anh ta còn giữ vẻ mặt tỉnh bơ như trước chậm rãi đút ly rượu cho cô ta.

Đồng tử Hề Nguyệt không ngừng run rẩy, thật sự không thể tin.

Quý Lăng Hàn, anh điên rồi sao?

Hiện giờ vẫn còn trong buổi tiệc, anh ta lại dám ép cô ta uống rượu trước mặt mọi người -- anh ta thật sự không để ý gì sao?

Đúng lúc này, cô ta đột nhiên nghe giọng Quý Lăng Hàn dịu dàng nói bên tai: "Đừng lo, tôi sẽ dẫn cô đi."

Hề Nguyệt: "..."

Quý Lăng Hàn chưa từng dịu dàng nói chuyện với cô ta nhiều thế, cô ta lập tức hoảng hốt, sức đẩy ra càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, không cần Quý Lăng Hàn ép, cô ta đã chủ động uống hết ly rượu đó.

Quý Lăng Hàn thả Hề Nguyệt ra, chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn.

Anh ta không nhìn ai cả, chỉ cười với người nhà họ Hề vội tới: "Tửu lượng của Hề Nguyệt không tốt, có cần tôi dẫn cô ta lên lầu nghỉ ngơi không?"

Người nhà họ Hề lập tức xanh mặt.

Bọn họ đã nghĩ sơ sơ ra được chuyện thế nào rồi, nào dám để Quý Lăng Hàn đưa Hề Nguyệt đi?

Tổng giám đốc Hề vừa sợ vừa giận: "Quý Lăng Hàn, cậu --- được được được, gan cậu được lắm! Nhà họ Hề sẽ không bỏ qua cho cậu."

Nhưng Quý Lăng Hàn không những không sợ, còn dịu dàng cười cười: "Đi, tôi chờ các người. Có điều hy vọng các người hành động nhanh lên, nếu không bị anh cả tôi giành trước thì sẽ không hay đâu."

Anh ta ẩn ý không rõ, nói: "Anh nói đi, anh cả?"

Người nhà họ Hề: ?

Bọn họ chợt biến sắc, quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Cảnh Diệp đang đi về bên đây.

Chỉ thấy gương mặt đẹp đẽ ấy có vẻ như không có biểu cảm gì, đôi mắt đen sâu hun hút lại lộ ra vẻ lạnh lùng hờ hững, càng tôn lên vẻ độc ác trên gương mặt vốn đã có tính công kích, hơi thở xung quanh cũng càng lúc càng lạnh lẽo đè nén.

Anh vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mọi người trong bữa tiệc thoáng cái lặng ngắt như tờ.

"Tổng giám đốc Quý, thế nào anh cũng phải đòi lại công bằng cho chúng tôi."

Sợ hãi cảm giác chèn ép từ anh, khí thế của tổng giám đốc Hề yếu đi vài phần, vẫn cố mạnh miệng nói: "Quý Lăng Hàn dám làm loại chuyện này với Hề Nguyệt nhà chúng tôi trước mặt mọi người, nhà, nhà họ Quý không có hành động thì nhà họ Hề tuyệt đối sẽ không chịu để yên đâu!"

Quý Lăng Hàn không để ý nở nụ cười: "Ly rượu đó là do Hề Nguyệt đưa tới. Cô ta thích tôi, chủ động muốn chạm ly với tôi, cho nên tôi đút ly rượu đó cho cô ta thì có vấn đề gì?"

Mặt tổng giám đốc Hề đen đi, nghiến răng nói: "Cho dù, dù như thế, cậu cũng không thể ---"

"À, đúng rồi."

Quý Lăng Hàn nghiền ngẫm đáp: "Hai ly rượu đó, vốn định đưa cho cô Úc và cô Lê. Cụ thể là cho ai, hẳn là các người rõ ràng rồi."

Người nhà họ Hề: "... !"

Anh ta vừa nói hết câu, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi hoàn toàn.

Tổng giám đốc Hề vốn còn muốn cố chống đỡ đòi hành động lại đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Nếu Hề Nguyệt định bỏ thuốc Quý Lăng Hàn, bọn họ còn miễn cưỡng nguỵ biện được.

Nhưng nếu là Úc Khả Khả ---

Đó là chính là vợ chưa cưới của Quý Cảnh Diệp đó!

Cậu cả Quý đã chẳng ít nhiều tỏ vẻ coi trọng cô, nếu Hề Nguyệt thật sự nhằm vào Úc Khả Khả, vậy thì sao bọn họ còn có mặt mũi dám đòi hành động?

Vết xe đổ của nhà họ Ôn vẫn còn ngay trước mắt.

Đắc tội với cậu cả Quý, Hề Nguyệt này vốn muốn chôn cả nhà theo à!

Quả nhiên Quý Cảnh Diệp có phản ứng.

Thấy anh sải đôi chân dài đi tới, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cảm giác bị chèn ép khó tả kia.

Nhất là người nhà họ Hề còn yết hầu khô khốc, suýt chút nữa hít thở không thông, nơm nớp lo sợ nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng tàn nhẫn của anh: "À thì, cậu cả Quý, chúng tôi không biết chuyện mà..."

Quý Cảnh Diệp không để ý đến bọn họ.

Anh coi bọn họ như không khí, đi thẳng tới trước mặt Úc Khả Khả, sau đó bất chấp ánh mắt sững sờ của những người khác, anh ngồi xổm xuống, như quan sát cô: "Vẫn ổn chứ?"

Úc Khả Khả nhìn anh, lặng lẽ cọ lòng bàn tay anh.

Thấy cô vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, quả thật không có việc gì, sắc mặt Quý Cảnh Diệp vốn căng ra rốt cuộc mới dịu xuống.

Dừng một lát, anh thờ ơ liếc bên kia, thấp giọng hỏi: "Em muốn xử lý thế nào?"

Vì thế Úc Khả Khả cũng nhìn lướt qua người nhà họ Hề theo anh.

Chú ý đến vẻ mặt căng thẳng của bọn họ, cô bèn sờ cằm.

Nếu đã ầm ĩ đến mức độ này rồi, hình như cũng không ngại gì cô làm thêm chút nhỉ?

Vì thế cô thả tay vào lòng bàn tay Quý Cảnh Diệp, như thuận miệng đáp: "Lại nói, không chỉ hai ly rượu, thật ra miếng bánh ngọt cô ta đưa tới cũng có vấn đề."

"Cho nên ---"

Cô nhìn chăm chú vào Hề Nguyệt đang giả bộ ngất xỉu rõ ràng được mẹ mình ôm vào lòng.

Như thật sự không tin, cô chậm rãi thật thà hỏi một câu: "Rốt cuộc cô Hề hận tôi thấu xương hay là muốn trả thù xã hội mà ngang nhiên đầu độc thế?"

Người nhà họ Hề: !!!

Mọi người: !!!

"Đệch, Hề Nguyệt, cô phát điên thật à?"

"Cô điên sao? Không chỉ bỏ thuốc vào rượu mà còn dám bỏ trong bánh ngọt, sợ chúng tôi không sao à!"

"Đúng vậy, đúng vậy, không phải chúng tôi chỉ không hợp cô thôi sao? Lại dám bỏ loại thuốc này, sao cô ác độc thế?"

"Tôi nói sắp đặt ở đây, nếu Hề Nguyệt làm chuyện này, nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua nhà họ Hề đâu!"

Tuy biết không liên quan đến các cô nhưng đám thiên kim cầm đầu là Diêm Tịnh vẫn đứng ra tăng thêm áp lực dựa theo lời nói của Úc Khả Khả.

Đằng nào giờ cũng không cùng phe rồi, chẳng lẽ còn cần phải lo lắng à?

Người nhà họ Hề: "..."

Bọn họ rất muốn mắng những người này thêm dầu làm gì, Hề Nguyệt nghĩ thế nào cũng sẽ không có lý do xuống tay với bọn họ. Nhưng Úc Khả Khả vừa nói vậy thoáng cái đã khiến chuyện Hề Nguyệt làm nghiêm trọng hơn khiến bọn họ không thể không cẩn thận cư xử.

Huống chi ---

Bọn họ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Quý Cảnh Diệp đến giờ vẫn không nói gì.

Hoàn toàn không dám nghĩ vì Úc Khả Khả, anh sẽ làm ra chuyện gì.

Mà đúng lúc này, Úc Khả Khả lại thăm dò đề nghị nói: "Còn nữa, không phải các người nên đòi lại công bằng cho Quý Lăng Hàn sao?"

"Tôi đề nghị trực tiếp báo cảnh sát, điều tra chuyện này rõ ràng." Cô thân thiện nói: "Như vậy mọi người đều có thể yên tâm, đúng không?"

Người nhà họ Hề: "..."

Đúng cái rắm ấy! Tuyệt đối không thể báo cảnh sát!

Nếu việc này mà ầm ĩ lên thì nhà họ Hề thật sự xong đời rồi! Bọn họ sẽ chính là nhà họ Ôn kế tiếp!

Có điều hiển nhiên Úc Khả Khả không có ý thông cảm với bọn họ.

Sau khi đề nghị xong, cô rất vô trách nhiệm quay đầu lại, nhìn về phía Quý Cảnh Diệp.

Ầm ĩ đến giờ, chắc chắn bữa tiệc không thể tiếp tục được nữa.

Úc Khả Khả vừa định đề nghị rời đi lại chợt thoáng thấy miếng bánh ngọt vốn chưa động vào kia, đột nhiên dừng lại.

Không biết nghĩ đến gì đó, chỉ thấy cô khẽ đưa mắt, dịch lại gần nhỏ giọng hỏi: "Quý Cảnh Diệp, vừa rồi anh hỏi em gì nhỉ?"

Không rõ cô muốn làm gì, Quý Cảnh Diệp chỉ thấp giọng lặp lại: "Em muốn xử lý thế nào?"

"Không phải câu này." Cô khẽ vẫy tay anh, nhắc nhở nói: "Câu trước đó."

Quý Cảnh Diệp dừng lại một lát, vẫn nghe lời lặp lại: "Vẫn ổn chứ?"

Úc Khả Khả đột nhiên nở nụ cười.

Rồi sau đó cô đột nhiên nhẹ giọng, thật thà nói: "Em cảm thấy không ổn lắm."

Quý Cảnh Diệp: "... ?"

Anh lập tức nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, đánh giá người cô. Nhưng không đợi anh hỏi, chỉ thấy cô giơ tay trước mắt anh.

"Không biết có phải ban nãy dính bơ hay không, em hơi không thoải mái lắm."

Hơi thở ấm áp của cô phả bên tai, anh có thể nghe rõ giọng cô mang theo ý cười, chậm rãi nói thêm: "Làm sao giờ Quý Cảnh Diệp, thuốc này mạnh quá, liệu có cần anh đến làm thuốc giải cho em không?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh chợt siết tay cô, hơi thở dần nặng nề hơn.

Bình Luận (0)
Comment