Ở cửa khách sạn đang có một đám paparazzi ngồi xổm ở ven đường đang điều chỉnh camera.
"Đã bàn là đợi thông báo, chúng ta sẽ xông vào luôn. Kết quả đến giờ vẫn chưa có tin nhắn, có khác thường không đó."
Có người than phiền.
"Đừng nói nữa, nhận tiền rồi thì phải làm việc đàng hoàng."
"Haizz, không phải tôi sốt sắng đó sao anh trai? Anh nói xem người thuê này bất thường quá đi, chúng ta đã gửi nhiều tin nhắn thế mà bên cô ấy lại cứ thế mất liên lạc."
"Sốt sắng cái gì? Trông các cậu rất trẻ, nói sao tiền đã vào tài khoản, cho dù người thuê có gặp chuyện không may thì cùng lắm chỉ là một chuyến công cốc, có liên quan gì đến chúng ta đâu?"
Đám paparazzi trẻ nhất thời bị đàn anh bình tĩnh thuyết phục.
Chờ ở bên ngoài rất chán, bọn họ bắt đầu buôn dưa rằng đã thấy có những ai tham gia bữa tiệc lần này.
Đột nhiên có người tỏ vẻ thần bí nói: "Thật ra tôi còn nhìn thấy có chị Úc, các người đoán xem cô ấy đi cùng với ai tới?"
"Gì--- chị Úc á?"
Thấy bọn họ đột nhiên trừng lớn mắt, ra chiều giật mình, người này cực kỳ đắc ý nhướng mày: "Không thể ngờ đúng không? Hơn nữa tôi dám khẳng định chắc chắn là chị Úc. Phong cách đó của chị Úc, vốn không ai có thể bắt chước được, cho nên lúc đó tôi nhìn một cái là nhận ra luôn đó!"
Vẻ mặt của những người khác dần dần thay đổi, chỉ vào sau lưng cậu ta: "Không phải chứ, tổng, tổng giám đốc Quý..."
"Ôi, tôi còn chưa tiết lộ, thế mà các người đã đoán được rồi!"
Cậu ta hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường, còn đột nhiên vỗ đùi: "Đúng vậy, chính là cậu cả Quý ấy! Các người không biết đâu, lúc đó hai bọn họ nắm tay nhau vào đó, thân mật cỡ nào!"
Người này còn có phần tiếc nuối: "Không phải trước đó đều lan truyền chị Úc có thể chính là cô Úc vợ chưa cưới của tổng giám đốc Quý đó sao? Nhưng vẫn không có chứng cứ, nếu lúc ấy tôi mà chụp được thì ---"
Cuối cùng cũng có người cắt ngang anh ta: "Ý chúng tôi nói là, tổng giám đốc Quý và chị Úc đang đứng ngay cửa kìa!"
Người này: ?
Nghe nói vậy, cậu ta lập tức mở to mắt, nhanh chóng quay đầu lại...
Quả nhiên đã thấy Quý Cảnh Diệp đi tới cửa khách sạn ở đằng xa.
Chỉ thấy anh ôm Úc Khả Khả trong lòng, đang vững vàng bước xuống bậc thang.
Tà váy rộng của cô gái khẽ rủ xuống, rồi đung đưa tầng tầng lớp lớp theo động tác của bọn họ, tựa như đoá hoa đang lay động trong gió, nhỏ nhắn mong manh lại đẹp hút hồn, trong thoáng chốc đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hình như vì cơn gió đêm lạnh, lúc này Úc Khả Khả đang khoác áo vest của người đàn ông, chôn mặt trong lòng anh.
Áo vest rộng rãi bọc lấy cô ở bên trong tựa như ác long đang dùng đuôi giấu đi châu báu, không để bất cứ kẻ nào rình rập.
Còn Quý Cảnh Diệp, chiếc áo sơ mi sẫm màu ôm lấy dáng người lưng rộng eo thon của anh, vẻ lạnh lùng rõ ràng lại có vài phần dịu dàng vì màu tà váy của Úc Khả Khả, có cảm giác tuấn tú và kiêu ngạo khó thốt thành lời.
Trong ánh đèn đêm rực rỡ, bọn họ chính là tiêu điểm.
Khó trách đám paparazzi đều nhìn đến đần người, lưỡi như xoắn lại nói không thể thành lời.
Có điều đợi bọn họ bình tĩnh lại, lập tức giơ camera trong tay lên, điên cuồng chụp ảnh, thậm chí xuất phát từ filter của đám chồn fan với chồn chủ, đám paparazzi còn vô thức vận dụng kỹ thuật phác hoạ nhiều năm, càng chụp cảnh này đẹp đẽ động lòng người hơn.
Hoặc có lẽ là vì quá sững sờ, có người còn quên tắt đèn flash.
Đến khi phát hiện có ánh sáng không ngừng chớp tắt, không đợi những người khác ảo não cứu cánh, chỉ thấy người đàn ông đã sải bước tới trước cửa xe lại đột nhiên dừng lại.
Như bị thứ gì đó quấy rầy, chỉ thấy anh khẽ quay đầu lại nhìn, gương mặt nghiêm nghị, nặng nề lộ ra cảm giác chèn ép khiến người khác hít thở không thông.
Chạm phải đôi mắt đen lạnh nhạt có phần tàn ác từ đằng xa, bọn họ vô thức run tay.
Toi rồi, xong rồi, bị phát hiện!
Ngay lúc bọn họ nín thở theo bản năng, căng thẳng đến độ người đổ mồ hôi lạnh, Úc Khả Khả vốn còn vùi đầu trong lòng Quý Cảnh Diệp lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của anh.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng paparazzi, cô còn rất thân thiện vẫy tay với bọn họ, cười tủm tỉm chào hỏi nói: "Chụp được rồi thì nghỉ đi, tiếp sau không có trò gì hay đâu."
Đám paparazzi: "... ?"
Nghe Úc Khả Khả nói vậy xong, quả nhiên Quý Cảnh Diệp không để ý đến bọn họ nữa.
Đến lúc tài xế ân cần mở cửa xe ra, anh xoay người đặt Úc Khả Khả lên ghế, còn khép lại tà váy cho cô, xác định cô ngồi ngay ngắn rồi, bản thân cũng ngồi xuống theo.
Tất cả đều có vẻ thong dong tự nhiên.
Nhưng xuyên qua khe cửa lại mơ hồ nhìn thấy anh như không kiềm chế được ôm Úc Khả Khả vào lòng.
Khoảnh khắc chiếc xe đóng cửa lại, người đàn ông đã cúi đầu.
...
Cho đến khi chiếc xe màu đen rời đi, đám paparazzi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, mới nghe có người lẩm bẩm: "Mẹ nó, chúng ta có thể chứng kiến được cảnh này sao? Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?"
"Tôi, tôi không chỉ thấy, còn chụp được nữa..."
"Đệch, mau mau cho tôi xem nào!"
"Người anh em nhớ gửi cho tôi một bản! Tôi mà bỏ qua tuyệt đối sẽ hối hận cả đời mất!"
Đàn anh paparazzi: "..."
Thấy đám người bất thường này lại bắt đầu tranh giành, đàn anh vẫn luôn bình tĩnh cạn lời luôn.
Anh khẽ hắng giọng rồi thấp giọng quát to: "Được rồi, đừng náo loạn nữa, chúng ta mau về thôi."
Những người khác nghe vậy thì sững ra: "Không phải còn phải đợi tin nhắn của người thuê à, chúng ta không đợi nữa sao?"
Đàn anh paparazzi liếc mắt coi thường, bĩu môi hướng về phía chiếc xe rời đi: "Các người gặm đường đến mất não rồi sao, quên chị Úc vừa nói gì à? Các người xác định còn muốn tiếp tục chờ?"
Mọi người: "... ?"
Mọi người đã chợt hiểu ra: !!!
Ừ nhỉ, chị Úc đã nói vậy rồi, chắc chắn đã biết bọn họ muốn làm cái gì!
Một khi đã như vậy, vậy thì không có bất ngờ, e là người thuê đã có chuyện ngoài ý muốn rồi.
Giờ còn không lui, chẳng lẽ cũng chờ chuyện ngoài ý muốn thật sao?
"Đợi đã."
Thấy đám người này cuối cùng đã phản ứng lại muốn chạy đi, đàn anh đột nhiên ho một tiếng, nhân lúc bọn họ quay đầu lại nhìn, anh ta lại ra vẻ bình thản nói: "... Sau khi trở về, nhớ gửi cho tôi một bản."
Đám paparazzi trẻ: ?
---
Không biết trên mạng đã bùng nổ vừa loạt ảnh mà đám paparazzi chụp được, lúc này Úc Khả Khả đã được đưa về nhà.
Lúc ở đại sảnh bữa tiệc, câu nói của cô như thể mở ra cơ quan gì đó cực kỳ khủng khiếp, Quý Cảnh Diệp trực tiếp ôm cô đang ngồi cuối bàn lên, đi thẳng ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cho đến trước khi lên xe, anh đều tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh. Nếu không phải cảm nhận được hơi thở của anh trầm hơn, Úc Khả Khả suýt chút nữa còn cho rằng anh thật sự không có phản ứng.
Cô nghĩ dù anh đột ngột ôm lấy mình, ngoại trừ lực hơi mạnh một chút nhưng vẻ mặt vẫn như trước không có gì thay đổi, cô ngửa đầu nhìn thấy cằm anh siết chặt lại, không nhịn được nghĩ linh tinh: Cho nên khi Quý Cảnh Diệp thật sự mất bình tĩnh sẽ có vẻ mặt thế này à?
Đi cùng với chút tò mò ấy, cô cũng có hơi rộn ràng, cánh tay giấu dưới áo khoác vest đã bắt đầu không thành thật.
Cô khẽ sờ mó hết chỗ này đến chỗ khác, rồi khẽ nâng mắt lén quan sát vẻ mặt của anh.
Nhưng ngoại trừ ban đầu Quý Cảnh Diệp hơi thoáng dừng bước một chút thì nhịp bước anh đều mạnh mẽ vững vàng.
Úc Khả Khả bèn chán nản vùi đầu trong lòng anh, ngón tay nghịch cúc áo sơ mi của anh, cảm thấy chắc chắn đêm nay lại không có hy vọng rồi.
Cho đến khi được đặt lên ghế sau xe, cô còn đang thầm nghĩ, rốt cuộc là phải dùng cách nào mới có thể thật sự k*ch th*ch đến Quý Cảnh Diệp.
Nói sao thì không thể bỏ thuốc anh thật chứ?
Bị chính ý nghĩ của mình chọc cười, Úc Khả Khả vừa định than vãn với hệ thống thì đột nhiên cảm giác xung quanh tối sầm lại.
Quý Cảnh Diệp cũng vào cùng rồi.
Cửa xe được đóng lại một cách từ tốn.
Trong điều kiện mờ tối, anh dịch sát bên cạnh, dường như không gian trong xe trở nên chật chội không ít.
Bóng dáng mờ mờ ấy mang theo hơi thở đặc biệt của anh vây trọn lấy cô, như đang ngang ngược tản ra cảm giác chèn ép mạnh mẽ, lộ ra sự xâm lược khiến người ta run rẩy.
Tim Úc Khả Khả chợt hẫng nửa nhịp.
Cuối cùng đã ý thức được có điều khác thường, cô muốn ngẩng đầu đã bị anh giữ chặt lấy gáy.
Ánh mắt người đàn ông như mang theo nhiệt độ thiêu đốt, lộ ra vẻ công kích nguy hiểm.
Như đã bị thứ gì đó k*ch th*ch, đến động tác hôn môi cô cũng có phần l* m*ng khó kiềm chế.
Không biết rốt cuộc ai là người bị bỏ thuốc, dọc đường đi cô chìm trong cơn mơ màng hỗn loạn, chỉ có thể cảm nhận được luồng nóng từ người Quý Cảnh Diệp, giày vò qua lại bị anh hôn môi.
Những cái hôn dày đặc nóng rực dần đuổi từ cánh môi tới vành tai, cổ, xương quai xanh...
Cổ tay đẩy ra lại bị tóm lấy, còn chưa kịp phản ứng, hai tay cô đã bị anh chụp lại một chỗ.
Chiếc cà vạt cô từng tặng anh vào lúc này lại đang mạnh mẽ ngang ngược quấn vào cổ tay cô thể hiện rõ sự tồn tại của mình.
Úc Khả Khả hoàn toàn không nhìn ra sao đã bị trói lại: "... Từ từ đã?"
Không biết có ý muốn dạy dỗ cô hay lo lắng tay cô không thành thật, dù sau khi xuống xe, dọc đường đi về nhà, Quý Cảnh Diệp vẫn không có ý cởi cà vạt cho cô.
Cho đến tận khi cô được thả lên chiếc giường mềm mại, tấm đệm mềm mại lún sâu xuống, Quý Cảnh Diệp lại phủ người lên, cái hôn nóng rẫy dừng lại trên cổ, tay Úc Khả Khả bị ép phải giơ cao, đầu cũng vô thức ngẩng lên.
Sau đó, sức lực của cô đều bị tiêu hao hoàn toàn mất sạch.
...
Úc Khả Khả vừa tỉnh lại đã sắp giữa trưa rồi.
Tối hôm qua Quý Cảnh Diệp hẳn là cố ý trừng phạt, ngoại trừ hơi đau nhức thì thật ra trên người cô lại có phần khoan khoái nhẹ nhàng.
Gian nan lăn lộn trên giường một lúc, cảm thấy người không quá cứng ngắc nữa, lúc này cô mới chống đệm chuẩn bị ngồi dậy.
Sau đó cô thấy tấm thẻ gỗ được đặt ở gối đầu có hơi quen mắt.
Úc Khả Khả tò mò cầm lên, phát hiện thì ra là thẻ nguyện vọng mình đã đưa cho Quý Cảnh Diệp.
Trên đó không chỉ viết cô ước được hôn, còn viết thêm ở bên dưới để k*ch th*ch anh.
[Ước được làm vài chuyện mùa xuân làm với cây anh đào.]
Úc Khả Khả: "..."
Nghĩ đến tối hôm qua Quý Cảnh Diệp giày vò mình thế nào làm chuyện này, cô lại nhìn chữ viết trên đó, chỉ cảm thấy như mũi tên quay đầu đâm vào người mình.
Người có hơi đau nhức.
Có điều...
Anh cố ý đặt thẻ nguyện vọng ở bên gối để cô nhìn, chẳng lẽ là muốn thông qua cách này để trả lời: "Anh rất được"?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên phì một tiếng, không nhịn được nở nụ cười.
Thật là, mỗi lần phát hiện chút cẩn thận trong âm thầm khó mà phát hiện ra đó của Quý Cảnh Diệp, cô đều không nhịn được cảm thấy thật đáng yêu.
Thấy hơi đói, Úc Khả Khả thong thả bò xuống giường, đi vào toilet rửa mặt.
Đợi đến khi ra ngoài, cô mới đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, đến giờ này hình như hệ thống vẫn chưa nói chuyện.
Cô thử gọi vài tiếng vẫn không nhận được câu trả lời.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ sâu xa, có phải mình lại không cẩn thận khiến hệ thống nóng quá offline hay không, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Quý Cảnh Diệp mang bữa sáng đến.
"Đói bụng chưa?"
Thấy cô tỉnh, gương mặt anh dịu dàng hơn trông thấy, chậm rãi đi tới: "Người có chỗ nào không thoải mái không?"
Úc Khả Khả sờ bụng, thật thà trả lời: "Người thì vẫn ổn, chỉ là bụng hơi đói thôi."
Quý Cảnh Diệp đáp "ừm" một tiếng, đưa thứ gì đó trong tay tới.
Hiển nhiên hôm nay anh không định tới công ty, định bụng ở cùng cô.
Vì thế lúc Úc Khả Khả vui vẻ ăn đồ ăn, anh ngồi yên ở một bên, mở laptop ra xử lý công việc.
Tuy rằng trong lúc đó hai người không nói chuyện nhưng bầu không khí lại cực kỳ ấm áp.
Cho đến khi ăn được phân nửa bữa sáng, cuối cùng cô cũng nghe được giọng sinh động của hệ thống: [Ồ, ký chủ, cô tỉnh rồi.]
Úc Khả Khả vội vàng quan tâm hỏi han: [Rốt cuộc thế nào mà giờ cậu mới ra? Không phải bị offline nữa đó chứ?]
Hệ thống giải thích: [Không có, không có. Tôi phát hiện giá trị biến ác của nhân vật phản diện giảm đến mức đạt yêu cầu thì quyết định nhiệm vụ hoàn thành. Cho nên đã tiến hành tự kiểm tra trình tự, đang đi sửa bug lúc trước.]
Úc Khả Khả: [? Cứ thế là hoàn thành à?]
[Đúng vậy, tôi cũng không ngờ đến.] Hệ thống cực kỳ hạnh phúc: [Chỉ một đêm, giá trị biến ác của nhân vật phản diện trực tiếp tụt xuống 20 rồi, ký chủ quá đỉnh!]
Úc Khả Khả: [Ồ.]
Cô lập tức quay đầu lại, nhìn Quý Cảnh Diệp đang gõ bàn phím với ánh mắt sáng lấp lánh.
Như nhận ra ánh mắt của cô, anh thoáng dừng động tác, nghiêng đầu.
Có thể thấy đôi mắt đen của anh toát ra vẻ dịu dàng, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Úc Khả Khả được nhìn mà như mở cờ trong bụng.
Miệng cô vểnh lên, còn ra vẻ nghiêm túc dịch sát lại, chia sẻ bí mật với anh: "Anh biết không? Em vừa cứu vớt thế giới rồi đó!"
Quý Cảnh Diệp khẽ hé cánh môi mỏng về phía trước: "Thật à?"
Úc Khả Khả gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"
Nghĩ nghĩ, cô lại sảng khoái nói: "Đương nhiên, phương diện này cũng có một phần sự cố gắng của anh đó."
Hệ thống điên cuồng tâng bốc: [Đúng vậy, ký chủ chính là anh hùng lớn lao cứu vớt thế giới! Cô và nhân vật phản diện đều siêu cố gắng! Thật là quá tuyệt vời!]
Úc Khả Khả nghĩ đến tối qua "cố gắng" cỡ nào: [... Khụ khụ, câu khen trước là được rồi, câu sau thì không cần đâu.]
Quý Cảnh Diệp: "Ừm."
Thấy anh tuy không biết cô đang nói gì mà vẫn kiên nhẫn trả lời, khoé miệng Úc Khả Khả lại không nhịn được nhếch lên.
Cô dịch qua hôn anh một cái, trong lòng vui vẻ nói: [Ôi, anh ấy cũng thích tôi thật. Đương nhiên, tôi cũng rất thích anh ấy! Chúng tôi đều chạy về phía nhau đó.]
[Nói đến đây, thật ra tôi nghi ngờ nhân vật phản diện đã thích cô từ lâu rồi.]
Hệ thống như được nhắc nhở, đột nhiên buôn chuyện với cô: [Sau khi chữa bug giá trị biến ác, tôi lại phát hiện trong di động của nhân vật phản diện có lưu rất nhiều ảnh cô từng gửi cho anh ấy.]
Úc Khả Khả: [... ?]
Úc Khả Khả đã kịp phản ứng: !!!
Nói đến đây, cô lại bắt đầu hứng thú rồi!
Không ngờ có thể ăn được dưa của Quý Cảnh Diệp, người này lại là lén yêu đơn phương cô.
Cô nhất thời hưng phấn đến mắt sáng lấp lánh: [Thật á? Tất cả ảnh tôi gửi cho anh ấy đều được lưu à? Trong điện thoại á??]
Hệ thống: [Đương nhiên là thật. Hơn nữa ngay ban nãy, tôi còn thấy anh ấy lưu lại toàn bộ ảnh cô bị chụp hôm qua đó.]
[Nếu không phải giá trị biến ác bị bug, chắc chắn tôi đã phát hiện ra sớm rồi, không đến nỗi sửng sốt vậy đâu.]
Thống không nhịn được cảm thán: [Nói cũng kỳ, hình như nhân vật phản diện gỡ bỏ tường lửa với tôi vậy -- Ơ, thôi không thèm nghe cô nói nữa. Hình như đám số liệu của kênh sóng điện não của chúng ta cũng được chữa rồi, để tôi đi xem thử xem.]
Hoàn toàn không nghe hệ thống nói gì, Úc Khả Khả đã sớm bị tin tức thống tiết lộ trước đó hấp dẫn sự chú ý.
Thấy di động của Quý Cảnh Diệp để trong tầm tay anh, cô lập tức nóng lòng, thấy anh như còn đang xử lý tài liệu, tay lại không kìm được lén lút duỗi qua s* s**ng.
Ngay lúc cô sắp chạm được vào điện thoại, không ngờ Quý Cảnh Diệp đột nhiên nâng tay, giữ lấy tay cô và di động lại.
Còn chưa lấy được đã bị tóm, Úc Khả Khả vừa định giả vờ vô tội thì đột nhiên nghe được tiếng hệ thống khiếp sợ kêu to từ trong đầu truyền đến: [Đợi chút? Không phải chứ, sao kênh sóng điện não của hai chúng ta còn gắn với cả một người nữa? Lại còn là nhân vật phản diện a a a tôi muốn chết, muốn chết!]
Úc Khả Khả: ?
Bị tiếng kêu sợ hãi đinh tai nhức óc của nó doạ, cô còn chưa kịp quan sát kỹ đã nhào vào lồng ngực Quý Cảnh Diệp rồi.
Đợi đến khi dần dần hiểu ra ý nghĩa, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô không kìm được dần dần trợn tròn lại.
Đợi chút, nếu kênh sóng điện não của cô và hệ thống còn gắn cả với Quý Cảnh Diệp thật, thế thì không phải là ---
Úc Khả Khả tức tốc ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải đôi mắt đen nhìn tới của Quý Cảnh Diệp.
Chỉ thấy anh khẽ nhếch bờ môi mỏng rồi lại làm như không biết gì, còn thong dong thấp giọng hỏi: "Sao thế, không nói tiếp à?"
Úc Khả Khả: !!!
Hệ thống: !!!
Đã hỏi đến thế này rồi, cho nên rốt cuộc anh gắn với kênh sóng điện não của các cô từ khi nào thế?