Hệ thống: [Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, cho tôi biến mất ngay bây giờ cho rồi! Có phải tôi đang nằm mơ không, thế giới sẽ không huỷ diệt rồi, cho nên rốt cuộc đây là tình tiết kinh dị gì a a!]
So với hệ thống hận không thể đục cái lỗ chui xuống, Úc Khả Khả chỉ thoáng ngây ra rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô sờ cằm, thử hỏi han: [Cho nên, nhiệm vụ của chúng ta thật sự đã hoàn thành rồi nhỉ?]
Không ngờ cô còn tâm trạng hỏi đến chuyện này, hệ thống đang xấu hổ rối loạn vẫn miễn cưỡng trả lời: [Tuy, tuy là hoàn thành thật, nhưng ---]
Úc Khả Khả "ồ" một tiếng, gật gật đầu: [Vậy được rồi.]
Hệ thống: [???]
Bị lây sự bình tĩnh của cô, thống không nhịn được hỏi: [Cô không sợ à? Đây chính là nhân vật phản diện đó! Hơn nữa nếu anh ấy vẫn ở trong kênh sóng điện của chúng ta mà nói, chứng tỏ đã sớm biết nhiệm vụ của chúng ta, vậy chẳng phải là ---]
Úc Khả Khả: [Nhân vật phản diện mà giá trị biến ác chỉ có 20?]
Hệ thống: [... ?]
Hình như cũng đúng ha.
Giá trị biến ác chỉ còn 20, thế nào cũng không thể huỷ diệt thế giới nữa đâu.
... Có vẻ không quá đáng sợ?
Không được, thật sự vẫn xấu hổ quá đi a a a!
Chỉ nghĩ đến đám số liệu kia chính là sóng điện não của nhân vật phản diện, hệ thống lại không nhịn được bắt đầu chế độ "bò sát u ám gào thét chói tai đến vặn vẹo".
Úc Khả Khả lại chợt hiểu ra toàn bộ.
So với cuộc nói chuyện của cô và hệ thống bị nghe thấy, cô càng để ý hơn là tất cả sự mờ mịt và khó hiểu trước đó về Quý Cảnh Diệp đến giờ rốt cuộc đã có đáp án.
--- Thảo nào anh biết được nhiều chuyện thế! Thì ra là vậy!
... Như ban đầu, nguyên nhân anh cứ tăng giá trị biến ác một cách khó hiểu đều đã tìm được rồi.
Mắt cô lập tức sáng lên, phấn khích gọi anh: "Quý Cảnh Diệp!"
Quý Cảnh Diệp: "Ừm."
"Thì ra chúng ta xài chung một bộ não thật." Cô trịnh trọng tuyên bố nói: "Cho nên bốn bỏ lên năm, quả nhiên em vẫn rất thông minh!"
Quý Cảnh Diệp: "... ?"
Hệ thống: [... ?]
Đợi chút, điểm chính là cái này à?
Hệ thống đành dừng ý đồ không sao hiểu được tìm cỗ máy thời gian, không thể tin nói: [Không phải chứ, cô cứ vậy chấp nhận à? Không do dự chút xíu nào sao!]
[Bởi vì tôi đột nhiên nghĩ đến.]
Úc Khả Khả cực kỳ vui vẻ đáp: [Anh ấy biết được mục đích của chúng ta, giá trị biến ác trước đó lại giảm xuống 20, vậy chẳng phải chứng tỏ càng yêu tôi sao?]
Hệ thống: ?
Úc Khả Khả: [Cho nên, chỉ cần nghĩ đến điều này, tôi không hề cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại càng vui vẻ hơn.]
Hệ thống: ???
Úc Khả Khả: [Ôi, Quý Cảnh Diệp anh ấy thật sự rất yêu tôi!]
Hệ thống: [...]
Tuy đã sớm biết mạch não của ký chủ rất khác nhưng trong trường hợp này cô vẫn có thể độc đáo đến thế, nghĩ đến những điểm mà người khác hoàn toàn không tưởng tượng ra được, thống nó thật sự tâm phục khẩu phục.
Có điều nghĩ đến từ ban đầu lúc ký chủ thu phục nhân vật phản diện vẫn luôn có dáng vẻ thế này, khi trước đều mặt dày mày dạn thế, giờ vui vẻ chấp nhận có vẻ cũng rất bình thường.
Hệ thống lại vô thức thoải mái.
Có câu nói rằng, chỉ cần bạn không ngại, người ngại sẽ là người khác... Ôi, đừng nha thống.
Cho nên ngoảnh đi ngoảnh lại kết quả là chỉ có mình thống bị tổn thương thôi :)
Quý Cảnh Diệp nghe câu trả lời của cô một cách rõ ràng: "..."
Thật ra anh vẫn biết, Úc Khả Khả rất tò mò về bí ẩn trên người anh.
Nhưng anh chưa từng nói cho cô, ban đầu xuất phát từ tâm lý trả thù, sau đó là vì dần dần không mở miệng nói được, lo lắng cô sẽ không chấp nhận được, giống như hệ thống lúc này.
Bởi vậy, sau khi đột nhiên bị vạch trần, tuy ngoài mặt Quý Cảnh Diệp bình tĩnh, trong lòng cũng có hơi căng thẳng, người vô thức căng chặt.
Nhưng không ngờ rằng, cô lại dễ dàng chấp nhận thế, hơn nữa còn ---
Úc Khả Khả đột nhiên kéo anh nhào về phía giường.
Cô đè lên người anh, đưa tay chống trước ngực anh, cúi đầu nhìn anh chăm chú với đôi mắt lấp lánh: [Quý Cảnh Diệp, Quý Cảnh Diệp! Anh có thể nghe được không?]
Cô liên tục gọi tên anh thông qua kênh sóng điện não.
Giọng nói vẫn hồn nhiên nhẹ nhàng trong đầu, thậm chí còn lộ ra vẻ sung sướng rõ ràng, không hề có chút lo lắng nào.
Yết hầu Quý Cảnh Diệp trượt lên xuống, chút căng thẳng chút đó lẳng lặng tan đi.
Anh thử đáp lại: [... Ừm.]
Úc Khả Khả: !!!
Cô như phát hiện ra đại lúc mới, mắt trợn tròn: [Wow, anh ở trong đó, còn có thể đáp lại thật!]
Quý Cảnh Diệp cũng hơi bất ngờ.
Trước đó dù anh thử thế nào đều trong trạng thái cấm ngôn đơn phương trong kênh buôn chuyện. Mà hiện giờ, kênh buôn chuyện vốn chỉ có thể lắng nghe, tiếng nói của anh có vẻ lại trở nên thông suốt rồi.
[Khỏi nói, cảm giác này thật sự quá mới lạ...]
Úc Khả Khả chậm rãi thưởng thức, đột nhiên nở nụ cười sung sướng: [Giọng anh có vẻ càng êm tai hơn đó.]
Tay Quý Cảnh Diệp đỡ lấy thắt lưng cô, nhìn chăm chú vào ý cười trong đôi mắt trong veo ấy, tai anh đột nhiên bắt đầu nóng lên.
Úc Khả Khả: [Quý Cảnh Diệp, Quý Cảnh Diệp, Quý Cảnh Diệp!]
Cô lại gọi tên anh.
Cảm giác nói chuyện trực tiếp và chỉ có thể nghe giọng cô nói chuyện thật sự khác biệt.
Hơn nữa còn được cô gọi tên không ngừng, có thể cảm nhận giọng cô càng lúc càng ngọt, suy nghĩ như muốn tan ra trong đó.
Anh khẽ nhướng bờ môi mỏng, đôi mắt đen sáng lên: [Ừm.]
Vì thế Úc Khả Khả lại nở nụ cười.
Cô cúi đầu, không nhịn được vươn tay lên v**t v* gương mặt anh, khẽ chớp mắt.
Sau đó, Quý Cảnh Diệp lại đột nhiên nghe giọng cô trong đầu ---
[Em nói thích anh là thật đó, không liên quan đến nhiệm vụ.]
Nhẹ nhàng, nghiêm túc lại ngọt ngào khó tả.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Thật ra anh không quá để ý chuyện này.
Thế nhưng nghe cô nói vậy thật giống như ngọn lửa chảy lan khắp đồng cỏ, Quý Cảnh Diệp chợt mất khống chế.
Anh đưa tay kéo cô xuống, hôn lên môi cô.
...
Đợi đến khi hơi thở chậm lại, Úc Khả Khả ghé vào trong lòng Quý Cảnh Diệp, nghe anh thấp giọng kể lại chuyện mình sống lại.
Đối với việc anh sống lại, cô là người xuyên sách dễ dàng chấp nhận, trái lại hệ thống lại không thể tin tự bế rồi.
Tuy thống đã đoán trước được phần nào, nhưng lúc nhân vật phản diện thật sự thừa nhận, thì ra anh đã có trong kênh sóng điện não ngay từ đầu rồi, thống suýt sụp đổ.
Nghĩ đến kênh buôn chuyện riêng tư thật ra lại là nhóm của ba người thì thôi, các cô còn trao đổi đủ chuyện không kiêng nể gì, thậm chí còn bàn tán xem làm cách nào để thu phục nhân vật phản diện...
Ai có thể ngờ được, tình cảnh đội quần này lại tìm đến hệ thống này chứ!
Có nhất thiết phải khác thường thế không!
[Nhân vật phản diện... rõ ràng anh ấy sống lại chính là nguyên nhân giá trị biến ác bị bug!]
Cho dù biết nhân vật phản diện ở trong nhóm buôn chuyện, nó vẫn không nhịn được nói: [Tôi nghĩ rồi, hẳn là hồi đó vì tìm kiếm ký chủ để cứu vớt thế giới đã vô tình kéo cả anh ấy vào, sau đó lại đi theo trở lại cùng nhau.]
Thế mà nó vẫn mãi không phát hiện ra, huhu.
Úc Khả Khả nghe vậy lại an ủi nó: [Không có việc gì, chúng ta phải nghĩ thoáng chút. Thật ra đổi góc độ suy nghĩ chút, đây là chuyện tốt mà. Cậu xem chúng ta chưa cần làm gì, Quý Cảnh Diệp đã trong tầm tay rồi, có phải rất nhẹ nhàng hay không?]
Lúc cô nói vậy còn không nhịn được đi v**t v* yết hầu của Quý Cảnh Diệp, sau đó lại bị anh giữ tay lại.
Hai người đối mặt, khoé miệng Úc Khả Khả lại nhếch lên.
Hệ thống: [...]
Dù rằng cô an ủi hơi lấy lệ nhưng nghĩ lại cẩn thận, nó thấy cũng đúng.
Hình như ngoại trừ nói miệng, rồi mỗi ngày chụm đầu vào nhau cùng buôn dưa thì có vẻ các cô đều trong trạng thái không làm việc đàng hoàng làm biếng.
Trái lại nhân vật phản diện, không chỉ yên lặng giải quyết chuyện của mình, còn muốn thu phục ký chủ, tự mình giảm giá trị biến ác...
Anh thật sự rất cố gắng!
Rốt cuộc hệ thống nghĩ thông suốt, cũng kính nể sâu sắc tag anh: [Vất vả rồi, vất vả rồi, ông lớn ơi, anh cứu vớt thế giới vất vả rồi.]
Quý Cảnh Diệp: [.]
Úc Khả Khả nghe mà lập tức cười ngã vào lòng anh: [Ha ha ha ha ha.]
---
Chuyện lộ thân phận cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Còn trên mạng lại đang điên cuồng ăn dưa vì phát hiện Úc Khả Khả lại chính là vị giám đốc Úc tiếp quản công ty nhà họ Úc đã đính hôn với tổng giám đốc Quý kia.
[A a a mị biết ngay mà, mị đoán đúng rồi!]
[Tôi đã nói vì sao chị Úc bị hãm hại lại có đoàn luật sư của công ty nhà họ Quý ra tay, còn có quan hệ tốt với cô Quý nữa--- thì ra cô Quý còn phải gọi chị ấy một tiếng chị dâu nữa!]
[Sinh thời còn ăn được cả dưa của chồn chủ chúng tôi, huhu cảm động quá!]
[Không hổ là chị Úc của tui, đây là thứ chị ấy nên được! Giám đốc Úc quá ngầu! (khản cổ)]
[Vẫn không thể tin được con gái tôi đã đính hôn từ lâu rồi, nhưng nhìn đám ảnh chụp này, hình như cũng không phải không thể nhỉ?]
[Tổng giám đốc Quý đẹp trai quá trời quá đất, hơn nữa chỉ qua ảnh đã có thể cảm nhận được khí thế của anh ấy, đúng là quá tuyệt vời. Quả thực là chị Úc tôi tích đức vô số kể, có được người chồng chưa cưới này là chị ấy đáng có được!]
[Nói thật, đám này là do paparazzi chụp ảnh, không phải cố ý sắp xếp để chụp ư? Ngọt quá, ngọt tràn màn hình rồi, tôi đây lọt sâu vào hố của CP này mất rồi!]
[Cạp cạp cạp, mọi người sao hiểu được, nhìn đám ảnh này không chui ra được. Quả đúng là gặm đường tình yêu đích thực mới ngon nhất!]
[Bức ảnh tổng giám đốc Quý ôm Khả Khả đi xuống này thật sự quá thần thái! Giống như ác long giấu kỹ châu báu, hơn nữa khi phát hiện có người rình rập, ánh mắt ấy thật sự là, cách màn hình đều cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch.]
[Tôi đây thích bức trong xe hơn, cảm giác góc độ nhập vai nhòm ngó cực kỳ đỉnh. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng cảnh tổng giám đốc Quý giữ chặt lấy Úc Khả Khả cúi đầu này thật sự tình quá tình, tôi đã tưởng tượng ra tiểu thuyết s*c t*nh mười vạn chữ rồi.]
[Cảm ơn nhé, tôi cũng gặm được đường rồi. Mau giao tiểu thuyết ra đây, không chế chết với tui.]
[Chúc chị Úc của tôi hạnh phúc! 9999!]
[Cái đó cần sức mạnh đó, dù sao chỉ nhìn tổng giám đốc Quý ôm Khả Khả một mạch vào trong xe thế là có thể nhìn ra thắt lưng và thể lực đều rất tốt (đầu chó)]
[? Chế bất thường rồi đó nha!]
[Nếu tất cả mọi người đều đen tối vậy rồi, vậy tôi cũng giả bộ nữa, tôi muốn xem xe chấn. Cầu xin chị Úc thoả mãn tâm nguyện của chồn fan!]
...
...
Nhưng Úc Khả Khả không để ý đến hot search trên mạng.
Cô vừa thăm ban đoàn làm phim của Tỉnh Nguyệt về thì chợt nghe hệ thống báo cáo: [Mẹ ôi, Hề Nguyệt bị đưa vào bệnh viện tâm thần, là do nam chính làm đó.]
Úc Khả Khả ngồi trên xe, nghe vậy thì lập tức hứng thú: [Quý Lăng Hàn làm gì rồi?]
Hiển nhiên hệ thống đã quen với hình thức buôn chuyện nhóm, không hề so đo chuyện nhân vật phản diện đã ở trong đó, chỉ phấn khích kể cho cô.
Thì ra hôm đó sau khi Quý Cảnh Diệp ôm Úc Khả khả đi, Quý Lăng Hàn cũng rời đi.
Hề Nguyệt không bị anh ta kéo đi, nhưng vì thuốc quá mạnh phải chịu đựng cả đêm, không biết vì bị k*ch th*ch hay vì do tác dụng thuốc ảnh hưởng đến sức khoẻ, hôm sau tỉnh lại cô ta trở nên đần độn, trạng thái tinh thần có phần mơ hồ.
Có điều Quý Lăng Hàn không hề nương tay chút nào, vẫn bắt tay vào đối phó với nhà họ Hề.
Rõ ràng người nhà họ Hề không ngờ một đứa con riêng lại tạo thành uy h**p lớn với bọn họ thế. Hơn nữa phía nhà họ Quý cũng tạo có áp lực, cuối cùng bọn họ không trụ nổi, chỉ đành thoả hiệp đưa Hề Nguyệt vào bệnh viện tâm thần.
Úc Khả Khả không nhịn được bình luận: [Anh ta làm vậy là trực tiếp kết án rồi, đúng là bất chấp pháp luật, sống càng lúc càng tra tấn.]
Nghĩ một lát, cô còn đặc biệt tag Quý Cảnh Diệp đang làm việc: [Anh phải kiên trì tuân thủ pháp luật sống lâu trăm tuổi đó, muah muah.]
Quý Cảnh Diệp: [Được.]
Không ngờ anh đồng ý nhanh thế, hệ thống đã nhanh mồm nhanh miệng vạch trần: [Đừng nói nữa, sau đó nam chính đã bị phản diện nhà cô tống vào tù đó.]
Hệ thống phản ứng lại: [... Ý tôi là, anh ấy quả đúng là người tốt tuân thủ pháp luật.]
Nhưng Úc Khả Khả lại không để ý ý bổ sung của nó, sự chú ý của cô đã bị dời đi: [Wow, không phải chứ? Quý Lăng Hàn đã bị tống vào tù rồi á, nhanh thế?]
Giọng Quý Cảnh Diệp bình tĩnh: [Cậu ta có dính líu đến án hình sự, bị nhân viên tố cáo có nhiều hành vi vi phạm pháp luật nên bị dẫn đi điều tra, không liên quan đến anh.]
Hệ thống nghẹn một lúc lâu, vẫn không nhịn được h*m m**n hóng chuyện, nhỏ giọng mật báo: [Án hình sự mà anh ấy nhắc đến chính là chú hai cô lấy thân phận người bị hại tiến hành báo án. Hơn nữa nhân viên tố cáo kia, chính là nữ thư ký.]
Tạm thời không nói sao chú hai Úc đột nhiên quyết định báo án, sau đó nữ thư ký cũng ra sức đâm cho Quý Lăng Hàn một nhát dao nữa.
Nữ thư ký đã sớm phản bội rồi, không phải do nhân vật phản diện sai khiến mới có vấn đề.
Úc Khả Khả thật sự cảm thấy không có vấn đề gì, còn thật sự tính toán: [Nói vậy, chẳng phải hiện giờ nhà họ Quý chỉ còn mỗi các thím và đám em họ à?]
[Đàn ông nhà họ Quý thật là... ồ, ngoại trừ Quý Cảnh Diệp.] Cô lập tức vui vẻ: [Có điều ha ha ha, hình như ngoại trừ ông Quý thì đều bị Quý Cảnh Diệp tống vào tù hết rồi.]
Hệ thống thấp giọng bổ sung: [Sau khi biết nam chính cũng bị tống vào tù, giờ này ông Quý cũng thoi thóp rồi.]
[Khụ khụ, tôi cảm thấy thím hai nói rất đúng, quả thật ông Quý nên nghĩ thoáng chút.] Úc Khả Khả nghiêm túc bảo vệ đáp: [Quý Cảnh Diệp giỏi giang thế còn tuân thủ kỷ cương pháp luật, mạnh hơn đám chú hai Quý nhiều, ông ta còn cái gì không hài lòng?]
Hệ thống: [... Gấu trúc đều bị cô bỏ đói rồi đó, nhiều măng quá đi.]
Dọc đường cứ vậy trò chuyện, Úc Khả Khả về đến nhà.
Vừa đẩy cửa ra, đã thấy đèn led trong phòng khách sáng, phóng tầm mắt từ cửa đi xuống tận cuối là một loạt hoa tươi tựa như biển hoa lãng mạn.
Xung quanh có treo đầy đèn ông sao, ánh sáng màu cam rải xuống, chỉ thấy vầng sáng đang trải khắp dải ngân hà.
Trong lòng Quý Cảnh Diệp cũng có ôm một bó hoa hồng, đang chậm rãi đi về phía cô.
Úc Khả Khả đã thầm phỏng đoán nhưng khi thật sự thấy anh quỳ một gối, mở chiếc hộp trong tay hé ra chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đẹp đẽ thì tim vẫn không kiềm chế được hẫng một nhịp.
"Trước đó em nói đợi xử lý xong chuyện của chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."
Anh có vẻ hơi căng thẳng, vẻ mặt căng ra, còn thấp giọng nói: "Giờ hẳn là lúc thực hiện lời hứa rồi."
"Khả Khả, em bằng lòng lấy anh chứ?"
Úc Khả Khả: "Đương nhiên là bằng lòng rồi."
Cô thậm chí không hề có chút do dự đã lập tức vươn tay để anh đeo nhẫn cho mình.
Quý Cảnh Diệp nhìn cô chăm chú không dời, gần như chìm trong nét cười lấp lánh nơi đôi mắt cô.
Sau đó anh chợt nghe được âm thanh đẹp đẽ nhất của thế gian này: "Mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, Quý Cảnh Diệp?"
Ánh mắt Quý Cảnh Diệp thoáng thay đổi, anh lập tức nắm lấy tay cô: "Sẵn sàng rồi."
Ngay lúc bầu không khí vừa tốt đẹp, trong đầu hai người đột nhiên vang lên tiếng của hệ thống: [Nói trước nhé, tôi làm vậy không phải trả thù đâu.]
[Tôi vừa ăn được quả dưa siêu to khổng lồ! Thực ra cô hot girl mạng khiến tổng giám đốc Ngô phải đổ vỏ, còn tính chơi k*ch th*ch vào đêm tân hôn đã mang thai! Đứa bé không phải con của anh ta!]
---
Lời tác giả
Hoàn phần truyện chính.
Như vậy tiếp sau chính là buôn dưa theo nhóm rồi ~
Vừa khéo chương 99, khà khà, chúc boss Quý và Khả Khả một đời hạnh phúc nhé! 9999!