Sau khi hai người đăng ký kết hôn, đương nhiên sẽ bắt tay chuẩn bị hôn lễ.
Ban đầu Úc Khả Khả còn vui vẻ lập kế hoạch cùng Quý Cảnh Diệp nhưng sau khi phát hiện thì ra chuẩn bị đám cưới lại cực kỳ rườm rà, cô lập tức sợ hãi vô cùng mà mất sạch hứng thú, quyết định giao toàn bộ hạng mục công việc cho Quý Cảnh Diệp phụ trách.
Quý Cảnh Diệp như đoán được từ trước, hoàn toàn không hề bất ngờ với chuyện này.
Vì thế lúc Úc Khả Khả lại có thời gian chạy ra bên ngoài ăn dưa.
Thực tế là, sau khi tiếp nhận công ty nhà họ Úc rồi giao công ty cho Lạc Tây xong, cô dần dần chuyển sang nhà đầu tư đứng đằng sau, không lộ mặt nữa, đồng thời vẫn có thể quang minh chính đại chạy đến đoàn làm phim hoặc nơi tổ chức game show ăn dưa, thậm chí sống còn phóng khoáng, thoải mái hơn trước kia.
Như đoàn làm phim Trữ Tuyết và Lộ Sùng hợp tác lần thứ hai này là do cô đầu tư.
Càng trùng hợp hơn, đạo diễn của bộ phim chính là đạo diễn Chu có phần tình nghĩa thầy trò với cô, người từng quay phim "Truyền thuyết kiếm tiên".
--- Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Úc Khả Khả đi dạo tới lui vẫn chưa bị đuổi đi.
"... Lúc trước cô nói cô có chồng chưa cưới, ai mà ngờ được lại là vị tổng giám đốc Quý kia! Hơn nữa còn nói với ngữ điệu nhẹ bẫng nữa, đáng sợ thật."
Doãn Tịnh Nhã uống trà chiều Úc Khả Khả đưa tới, không nhịn được phàn nàn trách móc.
Như nghĩ đến gì đó, gương mặt xinh đẹp của cô ta đột nhiên lộ vẻ nghi ngờ rõ ràng: "Còn nữa, trước đó tôi thề thốt bằng được đảm bảo tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật, cô lại bảo không sao. Không phải là vì cô nghĩ dù tôi có nói ra ngoài cũng sẽ không có ai dám đắc tội với nhà họ Quý, đi đồn linh tinh đúng không?"
Đúng vậy.
Lần này trong đoàn làm phim không chỉ có Trữ Tuyết và Lộ Sùng, còn có cả Doãn Tịnh Nhã làm nữ phụ, cơ bản coi như toàn người quen.
Úc Khả Khả dựa vào người Trữ Tuyết, cười tủm tỉm cắn miếng bánh ngọt nhỏ, vẻ mặt cực kỳ chân thành: "Sao lại thế được? Rõ ràng là tôi tin chị Doãn mà."
Doãn Tịnh Nhã thấy gương mặt tươi cười này của cô là bắt đầu đau dạ dày theo phản xạ có điều kiện, không nhịn được bán tín bán nghi: "Thật hả? Sao tôi lại không tin được."
Úc Khả Khả: "Thế thì chắc chắn là ảo giác của chị Doãn rồi."
Doãn Tịnh Nhã: "... Cô càng khẳng định, tôi lại càng nghi ngờ."
Nhìn hai người nói chuyện qua lại, Trữ Tuyết không nhịn được muốn cười.
Sau đó cô ấy lại chợt nghe Lộ Sùng bổ sung: "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Cô ấy ngẩng đầu thì thấy anh ấy cười đi tới, đặt món tráng miệng lên bàn: "Tôi thấy bên kia còn dư một phần, nhớ Khả Khả thích ăn nên tiện tay cầm qua."
Nói xong, anh ấy lại đẩy cốc cafe tới trước mặt Trữ Tuyết, lén chớp mắt với cô ấy.
Thấy anh ấy bất công một cách quang minh chính đại, Trữ Tuyết không nhịn được cười nhưng vẫn tỉnh bơ nhận lấy cốc cafe còn ấm, hưởng thụ phần thiên vị này.
Đương nhiên Úc Khả Khả cũng chú ý tới cảnh này, bèn cố ý kéo thật dài giọng, ẩn ý "ồ" một tiếng với Lộ Sùng.
Hệ thống: [Gặm được rồi, gặm được rồi.]
Lộ Sùng vội vàng đặt món tráng miệng tới trước mặt cô, làm động tác cầu xin: "Bà cô ơi, cô kín tiếng chút được. Đây chính là vị chocolate mà cô thích nhất, coi như phí bịt miệng nhé."
"Chỉ là..."
Úc Khả Khả chớp mắt nói giọng chân thành: "Đây hình như là bữa trà chiều em đưa đến mà, anh Lộ."
Lộ Sùng: "..."
Anh ấy ho "khụ" một tiếng: "À gì nhỉ, không phải không ngờ cô đột nhiên tới đó sao? Lát nữa tôi sẽ bù, chắc chắn bù cho cô."
Trước đó không lâu Lộ Sùng đã tỏ tình với Trữ Tuyết.
Xuất phát từ thất bại của cuộc hôn nhân trước, Trữ Tuyết thật sự có hơi băn khoăn. Nhưng trong thời gian dài tiếp xúc, cô ấy cũng có thiện cảm với Lộ Sùng thật, bởi vậy sau khi đắn đó, cô ấy vẫn quyết định thử một lần nữa.
Đương nhiên, sau khi hai người họ bắt đầu hẹn hò, đã kể tin tức này cho Úc Khả Khả đầu tiên.
Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu cô hay chạy tới đoàn làm phim.
Úc Khả Khả hùng hồn ăn bánh chocolate anh ấy hối lộ, tò mò truy hỏi: "Cho nên, sao anh Lộ đột nhiên lại tỏ tình thế? Với tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh Lộ, em còn nghĩ anh còn phải rối rắm rất lâu nữa cơ."
Lộ Sùng rất muốn phản bác, nhưng ngẫm lại dáng vẻ không nhịn được hoảng hốt trước mặt Trữ Tuyết, anh lại không nhịn được chột dạ sờ mũi.
Anh nhìn Trữ Tuyết, bất đắc dĩ nói: "Thật ra nói đến chuyện này còn phải cảm ơn Khương Kỳ."
Đã lâu chưa nghe đến cái tên này, Úc Khả Khả còn hơi khựng lại.
Khương Kỳ và Trình Lộ là hai người bọn họ quen ở game show cắm trại. Hai cô ấy trông giống tình địch nhưng thật ra lại yêu đơn phương lẫn nhau, chẳng qua vì hiểu lầm nên tình cảm mới rạn nứt.
Vừa nhắc đến lại nghĩ không biết hiện giờ bọn họ thế nào.
Trong ấn tượng của Úc Khả Khả, sau khi hai cô ấy kết thúc game show đã quyết định đi du lịch một thời gian, vì thế Trình Lộ còn giới thiệu cô tham gia game show du lịch.
Hệ thống: [Trong lúc hai cô gái đi du lịch đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm với nhau rồi.]
Úc Khả Khả: !!!
Cô trợn tròn mắt: [Wow, nhanh chóng thế sao? Tôi còn nhớ trước khi hai cô gái đi du lịch còn đang trong trạng thái phục hồi lại tình bạn, không phải đã nói ra hết rồi đó chứ?]
Hệ thống: [Đúng vậy.]
[Nhưng không phải hai người họ đi du lịch đôi sao? Bọn họ ngầm hiệu chọn ở cùng một phòng, hơn nữa rạn nứt đã lâu, nên đã không kìm lòng được giải thích.]
Úc Khả Khả vội vàng hỏi: [Ai giải thích trước?]
Hệ thống: [Đương nhiên là Trình Lộ.]
Quả đúng vậy.
So với Khương Kỳ bình thản kiềm chế, Trình Lộ càng thẳng thắn dễ kích động. Bởi vậy, nếu có người đứng ra giải thích trước trong hai người, vậy thì chắc chắn đó là Trình Lộ, còn Khương Kỳ thì e là chỉ có thể nhịn đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Cô nghĩ một lát rồi đột nhiên tò mò hỏi: [Thế giờ Tiêu Hoán đã biết chưa? Cái gọi là tam giác tình yêu, thật ra vốn không có chỗ của anh ta.]
Hệ thống: [Hai cô gái hẹn hò rất bí mật, nhưng sau đó trở về đã nói rõ với Tiêu Hoán, hoàn toàn giữ khoảng cách.]
Tưởng tượng ra vẻ mặt sững sờ của Tiêu Hoán, Úc Khả Khả lập tức sung sướng bật cười khi thấy người gặp hoạ: [Ha ha ha, đây là muốn chân đạp hai thuyền, cuối cùng lại rơi vào kết cục công dã tràng! Vì bạn xứng đáng!]
Không biết cô đã nói đến dưa của Khương Kỳ, Lộ Sùng còn giải thích: "Khương Kỳ và cô Trữ là bạn bè, lần trước cô ấy đến đoàn làm phim thăm cô Trữ, có vẻ như đã nhìn ra được tâm tư của tôi."
Nói đến đây, anh ấy ngượng ngùng sờ mũi, liếc nhanh nhìn Trữ Tuyết, nhỏ giọng nói: "Sao tôi cảm giác như cả thế giới đều biết tôi yêu đơn phương vậy."
Ngoài mặt Trữ Tuyết có vẻ thờ ờ nhưng khi nâng cafe lên nhấp một ngụm, khoé miệng cô ấy lại khẽ nhếch cao.
Nghe Lộ Sùng nói câu trước, Úc Khả Khả không quá bất ngờ.
Ví như trước đó anh ấy có thể nhận ra sự khác thường giữa Trình Lộ và Khương Kỳ, tự nhiên Khương Kỳ cũng có thể phát hiện ra tâm tư của anh ấy. Dù sao họ đều là những người đã yêu đơn phương lâu năm mà.
Đến khi nghe được câu sau, cô lại không nhịn được phì cười: [Cả thế giới có biết hay không, tôi không rõ lắm nhưng chắc chắn trong lòng Trữ Tuyết biết rõ rồi.]
Hệ thống cũng không nhịn được: [Ha ha ha cô bớt bớt đi!]
"Cho nên chính Khương Kỳ nhắc nhở tôi, còn bảo nếu không nói thì vĩnh viễn sẽ không có được đáp án."
Lộ Sùng dịu dàng nở nụ cười, lại không nhịn được nhìn về phía Trữ Tuyết.
Lần này Trữ Tuyết cũng nhìn về phía anh ấy.
Hai người nhìn nhau cười.
Úc Khả Khả lập tức nâng tay lên che trước mắt: "Ôi, chói mắt quá!"
"Người sắp kết hôn rồi còn nói gì nữa, người cảm thấy chói mắt thật sự phải là tôi mới đúng."
Doãn Tịnh Nhã trợn mắt khinh bỉ, không nhịn được trách móc: "Đừng cho là tôi không biết tình cảm giữa cô và tổng giám đốc Quý tốt cỡ nào, đám ảnh treo trên hot search đợt trước vẫn còn đó, trên mạng còn thảo luận cả mấy ngày liền."
Úc Khả Khả rất thản nhiên thừa nhận: "Đương nhiên tình cảm của bọn tôi tốt rồi, nhưng không phải Quý Cảnh Diệp không có ở đây sao?"
Thấy cô nhắc đến Quý Cảnh Diệp lại không nhịn được cười lên, đôi mắt sáng lấp lánh, Doãn Tịnh Nhã lập tức nghĩ đến đám ảnh đã lên hot search kia.
Có một bức ảnh vừa khéo chụp được mặt Úc Khả Khả.
Dáng vẻ cô nhìn Quý Cảnh Diệp chăm chú lúc ấy, ánh mắt cũng sáng lấp lánh thế này, ánh đèn đường êm dịu vương lên nét cười trên đôi mắt cô như thể chứa hết những ánh sao trên bầu trời vậy.
Thì ra người trước đó vẫn luôn khác người, đến khi thích một người đều sẽ trở nên như vậy.
... Đợi chút.
Doãn Tịnh Nhã chợt hiểu ra, biểu cảm đột nhiên sụp đổ.
Trữ Tuyết và Lộ Sùng thì không nói, sao rõ ràng nửa kia không có mặt ở đây, chỉ có một người vẫn có thể cho cô ta ăn cơm chó từ xa thế!
Sau khi phản ứng lại, mặt cô lập tức căng ra, muốn ê răng, bèn mắt không thấy tâm không phiền đuổi người đi: "Ôi trời ơi, được rồi, được rồi, cô đã nhớ anh ta thì mau đi tìm tổng giám đốc Quý nhà cô đi. Vừa khéo khỏi phải chậm trễ tiến độ quay của chúng tôi nữa, cô nói xem thế này không phải đang kiếm tiền cho cô đó sao?"
Úc Khả Khả rất chân thành: "Thật ra tôi cũng muốn nhưng hiện giờ anh ấy đang bàn hợp tác. Cho nên tôi phải đợi anh ấy kết thúc mới đi đón anh ấy tan làm được."
... Doãn Tịnh Nhã ù ù cạc cạc lại càng ê răng hơn.
Sao, bình thường ở cùng còn chưa đủ, còn phải đón người ta tan làm nữa? Rốt cuộc này là dính nhau nhiều cỡ nào.
Không biết Doãn Tịnh Nhã đang nghĩ gì, Úc Khả Khả thật sự bị cô ta nói mà nghĩ ngợi.
Thế nên cô không nhịn được đi chọc Quý Cảnh Diệp: [Quý Cảnh Diệp, Quý Cảnh Diêp, chỗ anh sắp xong chưa, em muốn tới đón anh đó.]
Quý Cảnh Diệp nhanh chóng trả lời: [Sắp rồi.]
Hệ thống lén mật báo: [Rõ ràng vừa mới tiến hành được một nửa, tôi thấy anh ấy muốn lừa cô qua đi cùng anh ta thì có.]
Úc Khả Khả lập tức phì cười.
Hình như nghe được tiếng cô cười, Quý Cảnh Diệp ở bên kia khẽ khựng lại.
Sau đó, cô chợt nghe anh bình tĩnh thấp giọng nói: [Ngô Hoành Vĩ đã biết chuyện vợ chưa cưới của anh ta mang thai rồi.]
Úc Khả Khả: ...?
Hệ thống: !!!
Ngô Hoành Vĩ chính là tổng giám đốc Ngô chính là người đã quyết định kết hôn với cô hot girl mạng kia.
Một người một thống lập tức trăm miệng một lời hỏi: [Gì cơ, gì cơ, thật á?]
Hệ thống nhanh chóng phản ứng lại: [Không đúng, sao tôi lại không biết?]
Quý Cảnh Diệp: [Anh ta đang ngồi đối diện tôi.]
Hệ thống: [... ?]
Hiển nhiên nó vẫn chưa hiểu ra: [Không phải hôm nay tổng giám đốc Vu dẫn tổng giám đốc Ngô tìm anh bàn chuyện hợp tác sao? Anh ta vốn ở ngay trong phòng khách mà.]
Quý Cảnh Diệp: [À.]
Hệ thống: ???
Người này còn cười nhạo nó? Đây là châm chọc, có đúng không, có đúng không?
Úc Khả Khả không nhịn được phì cười.
Thấy hệ thống vẫn không thể tin nổi, cô hắng giọng, có lòng cho nó biết: [Thật ra ý của Quý Cảnh Diệp là, tổng giám đốc Ngô ở đối diện anh ấy, cho nên tự nhiên sẽ biết chuyện này sớm hơn cậu.]
Hệ thống: [...]
Cho nên quả đúng là vừa rồi nhân vật phản diện cười nhạo nó ngu xuẩn đúng không! Người này trả thù chuyện nó tố cáo, tức ghê!
Ngây thơ!
Tuy biết Quý Cảnh Diệp cố ý lấy dưa của tổng giám đốc Ngô để dụ dỗ cô đi đón mình sớm hơn nhưng Úc Khả Khả vẫn thật thà cắn câu, cũng không phân được rõ rốt cuộc mình bị củ cà rốt nào nhử, cuối cùng cam tâm tình nguyện chào tạm biệt đám Trữ Tuyết rồi lên xe trở về trước giờ.
Trên đường đi, cô đã gấp gáp truy hỏi: [Cho nên rốt cuộc là có chuyện gì? Sao tổng giám đốc Ngô lại đột nhiên biết chuyện vợ chưa cưới mang thai, không phải anh ta vẫn luôn bị lừa sao?]
Trước đó hệ thống đã từng tiết lộ dưa này.
Thì ra cô hot girl mạng đi khám sức khỏe tiền hôn nhân thì bất ngờ phát hiện mình mang thai, tính thử thời gian thì vừa đúng vào tháng tổng giám Ngô đi vắng, cô với đám bạn tình chơi bời điên cuồng đó.
Tuy không biết rốt cuộc đứa bé là của ai nhưng chắc chắn không phải của tổng giám đốc Ngô. Cho dù biết tổng giám đốc Ngô rất dễ lừa nhưng cô ta không dám mạo hiểm quá nữa, nói sao thì phần chu kỳ này rất rõ ràng.
Vì thế sau khi chán nản sao mình có thể bất cẩn như thế, cô ta quyết định tìm thầy thuốc lén bỏ báo cáo chu kỳ mang thai này đi.
Trùng hợp cô ta có một bạn tình là bác sĩ, cho nên cô ta đã lấy cớ đứa bé đó là của người đàn ông này, ép gã giúp đỡ mình.
Nhưng bác sĩ này không thừa nhận, kiên quyết bảo mình làm các biện pháp an toàn rất đầy đủ, đứa bé này tuyệt đối không thể nào là của gã.
Lúc này hai người còn đang phân bua, đương nhiên cô hot girl mạng không dám kể chuyện mang thai cho tổng giám đốc Ngô.
Cho nên theo lý thuyết, hẳn là đến giờ tổng giám đốc Ngô vẫn không biết "tin tức" này mới phải.
Quý Cảnh Diệp bình thản nói: [Hiện giờ anh ta và vợ chưa cưới ở chung, trong lúc bảo mẫu trong nhà dọn phòng đã vô tình lục ra bản báo cáo khám sức khoẻ.]
Úc Khả Khả hít một hơi thật sâu: [Sau đó bảo mẫu chúc mừng tổng giám đốc Ngô à? Không phải chứ, cô ta đã biết đứa bé không phải của tổng giám đốc Ngô rồi, sao còn bất cẩn thế?]
Hệ thống vội vàng chen miệng: [Chuyện này tôi biết! Tôi biết rất rõ!]
[Bảo mẫu do tổng giám đốc Ngô này thuê có thói quen ăn cắp, thường xuyên lén đi lục đồ của cô hot girl mạng. Hôm nay cô hot girl mạng lại đi tìm gã bác sĩ, báo cáo sức khỏe ở ngay trong túi, kết quả cô ta cầm nhầm túi, thế là vừa đúng lúc bị bảo mẫu phát hiện!]
Úc Khả Khả: [... Cô ta còn để báo cáo trong túi á? Còn không mau vứt đi luôn.]
Hệ thống: [Thì không phải cô ta tính nếu gã bác sĩ vẫn không thỏa hiệp thì sẽ tìm bạn tình khác thương lượng, xem ai coi tiền như rác sẽ nhận đứa trẻ này sao? Cho nên cô ta vẫn giữ bên người, không ngờ bảo mẫu sẽ có thói quen lục túi của mình.]
Úc Khả Khả đã hiểu.
Nếu muốn tìm những người khác đổ vỏ, vậy thì nhất định phải mang theo báo cáo có ghi rõ chu kỳ, có thể đổ cho người nào hay người đó. Cách làm này giống với tình nhân của chú hai Úc năm đó, tuy rằng cha ruột là ông chủ mỏ than không nhận nhưng không phải có chú hai Úc coi tiền như rác vội vàng nhận đó sao.
Cô lập tức đồng cảm: [Tổng giám đốc Ngô này thảm quá, sao ai cũng có thể lừa được anh ta, đến cả bảo mẫu thuê đến cũng có vấn đề được.]
Hệ thống: [Nhưng chỉ bất ngờ khiến anh ta biết chuyện cô hot girl mạng mang thai trước thôi.]
Quý Cảnh Diệp: [Cho nên tổng giám đốc Ngô cho bảo mẫu một chiếc lì xì dày cộp, giờ còn đang khoe với tổng giám đốc Vu.]
Úc Khả Khả cực kỳ chấn động muốn ngã ngửa: [... Cho nên quả thật anh ta vẫn không chú ý đến vấn đề chu kỳ. Không hổ là anh ta, người đàn ông liên tiếp thất bại mà vẫn dễ lừa như trước.]
Vì thế trong lúc Quý Cảnh Diệp bình thản tiếp sóng, cuối cùng Úc Khả Khả đã tới tòa nhà Quân Minh.
Trợ lý Ôn đã đứng ở cửa chờ từ trước, vội vàng dẫn cô lên thang máy.
Cùng lúc đó.
Các nhóm chat công ty đột nhiên trở nên sôi động.
[Báo cáo! Boss Úc đã tới! Tôi tận mắt thấy cô ấy đi vào rồi!]
[A a khẳng định là lại tới đón tổng giám đốc Quý tan làm rồi! Ngọt muốn chết tui!]
[Đừng trách tôi không nhắc nhở, hôm nay ai làm gì sai hoặc có vấn đề thì mau mau tranh thủ báo cáo đi. Cọng rơm cứu mạng đã tới rồi, còn không mau chạy nhanh tới cúi chào.]
[Đúng đó, đúng đó, mỗi lần cô Úc tới, tâm trạng của tổng giám đốc tốt hơn rõ ràng! Khà khà, tôi yêu chị Úc quá, hôm nay lại là một ngày lén gặm đường.]
[Cứu cứu, chồn fan lâu năm chỉ muốn tận mắt gặp chị Úc một lần. Xin hỏi tôi có thể lấy cớ chạy việc vặt lén đi theo chị Úc để tình cờ chạm mặt không?]
[Tổng giám đốc Quý is watching you.]
[Mẹ nó, đừng dọa tôi. Tôi vừa nghĩ đến tổng giám đốc Quý đi ra, bầu không khí đã lập tức trở nên lạnh lẽo.]
[Có khi nào tổng giám đốc Quý đã đi ra, hơn nữa còn đang đợi cô Úc không?]
[!!!]
---
Lời tác giả
Thế là từ sau khi kết thù, boss Quý và hệ thống bắt đầu xỉa xói nhau hàng ngày (không phải chứ)
Trợ lý Ôn: Tôi rất thích đối tượng xem mắt của tôi, suýt nữa đã kết hôn.
Tổng giám đốc Ngô: Khéo vậy, tui cũng thế.
Chú hai Úc: Con của tình nhân tôi lại không phải của tôi.
Tổng giám đốc Ngô: Khéo vậy, tôi cũng thế.
Tổng giám đốc Ngô à, anh Ngô à, sao cứ luôn là anh thế!