Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 180

Úc Khả Khả vừa ra khỏi thang máy đã thấy Quý Cảnh Diệp đứng ở cửa.

Cô lập tức nở nụ cười: "Quý Cảnh Diệp, anh đang đợi em à?"

Quý Cảnh Diệp: "Ừm."

Nghe anh thừa nhận, khoé miệng Úc Khả Khả lại nhếch càng cao hơn.

Cô tiến lên khoác lấy cánh tay anh, ngẩng mặt cười tủm tỉm vừa định nói gì đó lại đột nhiên nghe giọng nói kích động: "Cô Úc à, trùng hợp quá."

Cô nhẹ nhàng quay đầu thì thấy giám đốc Vu cười tươi như hoa đi từ phòng họp tới.

Anh ấy nhìn thấy bọn họ, trên mặt còn lộ ra vẻ chợt hiểu ra: "Tôi bảo sao tổng giám đốc Quý đột nhiên ra ngoài, hoá ra là tới đón cô Úc. À không, giờ hẳn phải gọi là tổng giám đốc Úc mới phải nhỉ, xem đầu óc tôi này ha ha ha."

Giám đốc Vu chính là bên hợp tác đã từng bị nữ trợ lý bắt cóc con gái.

Từ sau khi được Úc Khả Khả nhắc nhở tìm con gái về, anh ấy đối xử với cô cực kỳ nhiệt tình, mỗi lần gặp đều rất thân thiết.

Hiển nhiên là tính tò mò của anh ấy trước sau như một vẫn rất mạnh, ỷ vào hiện giờ quan hệ với Quý Cảnh Diệp đã quen thuộc, thấy anh đột nhiên đứng dậy đi ra bèn cũng tò mò đi theo sau ra ngoài xem có chuyện gì.

Anh ấy vỗ đầu, vừa cười khà khà nói: "Giám đốc Úc tới đón tổng giám đốc Quý tan làm à? Xem ra chúng tôi đúng là vừa vặn, có điều giám đốc Úc yên tâm, chúng tôi đã bàn xong cơ bản công việc rồi, tuyệt đối không chậm trễ kế hoạch sau đó của hai người đâu."

"Đúng đó, tôi bảo sao hôm nay tổng giám đốc Quý lại nhanh chóng quá."

Đằng sau có người tiếp lời, cười trêu nói: "Thì ra là có vợ chưa cưới đón cậu tan làm, sợ giám đốc Úc chờ sốt ruột nhỉ? Tình cảm hai người tốt quá, tôi nhớ lễ cưới của hai người cũng sắp rồi, đến lúc đó nhất định phải gọi chúng tôi tới hưởng chút không khí vui mừng đó nhé."

Úc Khả Khả nhìn qua, chỉ thấy hai người cũng từ phòng họp đi ra.

Hệ thống giới thiệu với cô: [Người ở bên phải vừa nói chuyện là tổng giám đốc Lương, bên trái là tổng giám đốc Ngô.]

Tổng giám đốc Lương nói xong, hình như nghĩ đến gì đó lại quay đầu: “Tổng giám đốc Ngô cũng thế, thế thì cả hai ngày cưới của mấy người nhé. Ban nãy tôi còn nghe vợ sắp cưới của cậu mang thai à? Thật sự là vui càng thêm vui rồi."

Ánh mắt Úc Khả Khả lập tức sáng lên nhìn qua.

Quả thật giống như đám Diêm Tịnh buôn chuyện, trông tổng giám đốc Ngô không quá xuất sắc, thậm chí vì có phần ấn tượng trước đó mà càng nhìn càng thấy khờ.

Sau khi nghe được lời tổng giám đốc Lương nói, anh ta lập tức tỏ vẻ vui mừng: "Đúng đúng, chính là ngày kia. Tôi cũng không ngờ sẽ có bất ngờ này, ha ha ha!"

Hiển nhiên tổng giám đốc Lương biết những chuyện anh ta từng bị, không nhịn được cảm thán nói: "Lúc trước mấy người giới thiệu cho cậu, cậu vẫn rất kiên trì, hiện giờ cuối cùng cũng được đền bù như ý, chúc mừng, chúc mừng nhé."

Vẻ mặt của tổng giám đốc Ngô lại càng như tươi như hoa.

Úc Khả Khả thấy nhìn vậy là đủ: [Tổng giám đốc Ngô có thành tựu hiện giờ thật sự là nhờ vào năng lực phòng thủ à? Trong cuộc sống bị lừa liên tục, ngược lại sự nghiệp lại càng ngày càng thành công?]

Quý Cảnh Diệp: [Vận may của anh ta khá tốt.]

Úc Khả Khả: ?

Cô lặng lẽ tới gần Quý Cảnh Diệp, tò mò hơi nghiêng đầu: [Thật à, vận may tốt tới cỡ nào?]

Thế là Quý Cảnh Diệp bèn nói ngắn gọn với cô vài ví dụ kinh điển trong quá trình gây dựng sự nghiệp của tổng giám đốc Ngô.

Úc Khả Khả tổng kết lại, đại khái là quá trình thật sự rất thuận lợi, không những có thể liên tục gặp được quý nhân, đến cả trực giác tuyển người rồi hạng mục nào đầu tư đều luôn đạt được thu hoạch không nhỏ.

Đương nhiên, so với người làm bừa khi vừa gây dựng sự nghiệp ấy thì hiện giờ anh ta thật sự có năng lực.

Chỉ đoạn truyền thuyết cũ may mắn đến lạ đã đủ khiến Úc Khả Khả thán phục rồi.

Thật sự có người như thế ư.

Kính phục, kính phục.

Cô không nhịn được ý kiến: [Cho nên vẫn đúng là do năng lực phòng thủ mà, dùng gian truân trong cuộc sống để đổi lấy thuận lợi trong sự nghiệp? Anh xem sắp kết hôn, giám đốc Vu lại đột nhiên dẫn anh ta đến bàn chuyện hợp tác. Cô hot girl mạng mang thai, vừa khéo đàm phán thành công hạng mục này.]

Quý Cảnh Diệp lại không nghĩ đến phương diện này, nhưng cô vừa nói vậy, vẻ mặt lại tự dưng trở nên khó tả.

... Hình như có hơi trùng hợp thật.

Đúng lúc này, hệ thống bất ngờ không hé răng lại đột nhiên xuất hiện: [Wow, tôi lại ăn được một quả dưa siêu to nữa!]

Hình như nó còn nhớ chuyện bị nhân vật phản diện giành tiết lộ trước, nó cẩn thận cường điệu nói: [Đảm bảo thật, tin tức trực tiếp tuyệt đối!]

Úc Khả Khả: ?

Sự chú ý của cô lập tức bị kéo đi: [Gì gì, là của ai? Không phải cô hot girl mạng xác nhận được đứa trẻ là của ai đó chứ?]

Hệ thống trả lời theo bản năng: [Tôi vẫn cảm thấy đứa trẻ hẳn là của bạn tình thứ hai của cô ta, dù sao số lần của bọn họ nhiều nhất --- không đúng, không đúng, cái tôi định nói không phải cái này.]

Phát hiện bị kéo sang chuyện khác, nó vội vàng kéo lại: [Là chuyện của tổng giám đốc Lương.]

Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp đều nhìn về phía tổng giám đốc Lương theo bản năng.

Người đàn ông này còn đang hồn nhiên không hề hay biết vẫn đang nói với tổng giám đốc Ngô chuyện vợ chồng: "... Đầu tiên cậu phải đối xử tốt với vợ, cô ấy mới có thể có tình cảm với cậu."

"Tôi nói với cậu này, người không được đẹp, cũng không quá có tiền như chúng ta ấy, nếu muốn tìm vợ đẹp thì phải tốn nhiều công sức hơn chút, cũng phải tự biết mình chút."

"Không cần để ý cô ấy có phải vì tiền hay không, đương nhiên cũng không thể luôn nghĩ đến việc đưa tiền suốt, còn phải cố gắng thực hiện vài hành động ra dáng ở phương diện khác một chút." Anh ta nói với vẻ chân thành sâu sắc: "Quan trọng nhất là cũng không thể có tự tin rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không chạy. Cậu đối xử tốt với cô ấy, tự nhiên dần dần cô ấy sẽ đối xử tốt với cậu, thế là sẽ có tình cảm vợ chồng rồi không phải sao?"

Tổng giám đốc Ngô gật đầu liên tục: "Ý anh nói đúng như em nghĩ vậy."

Hiển nhiên giám đốc Vu đang nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được chen miệng: "Câu này nói có lý, có điều tôi cảm thấy tình cảm phải từ đôi bên, không thể đơn phương trả giá được."

"Haizz, chúng ta không thể so với giám đốc Vu được." Tổng giám đốc Lương cười ha ha, chế nhạo nói: "Ai mà không biết tình cảm của vợ chồng anh cực kỳ tốt, đến giờ vẫn dính lấy nhau? Hai người đã làm vợ chồng già nhiều năm, hiểu nhau, trả giá vì nhau, còn người như tổng giám đốc Ngô ấy, vẫn đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm mà."

Giám đốc Vu cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng đúng.

Anh ấy và vợ từ yêu đương đến kết hôn như nước chảy thành sông, nhưng tình huống của phía tổng giám đốc Ngô lại không giống với bọn họ, bèn giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên vẫn là tổng giám đốc Lương cậu mới hiểu biết."

Tổng giám đốc Lương xua tay: "Hiểu gì đâu, em chỉ là nói từ kinh nghiệm. Đã từng thất bại một lần cuộc hôn nhân trước, không phải lần thứ hai sẽ phải cân nhắc cho cẩn thận đó sao? Cho nên khẳng định không thể so sánh với vợ chồng giám đốc Vu được."

"Cũng không thể nói vậy, ai mà không biết vợ chồng tổng giám đốc Lương hiện giờ hoà thuận, còn có hai người con trai." Giám đốc Vu vội vàng nói: "Hơn nữa vợ tổng giám đốc Lương cũng là vợ hiền, không chỉ tự tay chăm sóc mẹ cậu, đối xử với con riêng thậm chí còn tốt hơn cả đứa bé do chính mình sinh ra, cậu đã rất thành công rồi."

Đầu tiên tổng giám đốc Lương không nhịn được cười, còn có phần ngượng ngùng tiếp tục xua tay: "Ôi ôi, không có đâu. Thật ra do bản thân vợ em vốn dịu dàng, lương thiện lại hết lòng, là em may mắn gặp được người tốt như cô ấy. Có điều cô ấy thật sự đối xử rất tốt với em, tốt lắm ha ha ha."

Thấy vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta không giống giả, Úc Khả Khả lại càng thấy hứng thú.

Cô vội vàng thúc giục nói: [Nói mau nghe thử coi, anh ta làm sao đó?]

Hệ thống: [Là thế này, vợ hiện giờ của tổng giám đốc Lương là vợ hai của anh ta. Hôn nhân lần trước là vì hai vợ chồng đều bận công việc, cuối cùng tình cảm lạnh nhạt thế là ly hôn.]

[Còn người vợ hiện giờ của anh ta thì ngoài mặt có vẻ hiền lành dịu dàng, như thật sự thương anh ta, nhưng thật ra chỉ là để bòn tiền của anh ta thôi.]

Úc Khả Khả lại không cảm thấy có vấn đề.

Chính tổng giám đốc Lương cũng rất tự biết mình, bòn tiền cũng không sao, nhưng hiện giờ vợ chồng hòa thuận thì cũng tốt lắm rồi.

Sau đó nó lại nghe hệ thống nói quay ngoắt một cái: [Bởi vì giả ấn tượng rất tốt, vợ anh ta làm bộ như đích thân chăm sóc mẹ tổng giám đốc Lương bị bệnh, sau lưng lại rất căm ghét. Thậm chí còn lén đổi thuốc, muốn cho mẹ anh ta sớm giải thoát chút.]

Úc Khả Khả: ?

Cô trợn mắt: [Chị ta không muốn giả bộ hiền lành chăm sóc mẹ của tổng giám đốc Lương nữa cho nên mới đổi thuốc à?]

Hệ thống: [Đúng vậy. Trước đó chị ta nghĩ mẹ của tổng giám đốc Lương sắp chết rồi, cho nên mới chọn đích thân chăm. Ai ngờ sức khoẻ mẹ tổng giám đốc Lương lại càng ngày càng tốt, chị ta không bình tĩnh nổi nữa.]

Úc Khả Khả thầm hít mạnh một hơi.

Chỉ vì lười giả bộ nên ra tay hạ độc thì ác độc quá rồi.

... Đợi chút.

Cô đột nhiên phản ứng lại: [Thế trước đó tổng giám đốc Ngô nói, chị ta đối xử với con riêng còn tốt hơn con đẻ của mình, không phải cũng có vấn đề chứ?]

Hệ thống: [Đúng vậy, hơn nữa còn độc ác hơn cô nghĩ.]

[Không chỉ có đứa lớn con riêng nhát gan tự kỷ là do chính chị ta ngược đãi sau lưng tạo thành, đến cả đứa nhỏ cũng không phải của tổng giám đốc Lương.]

Úc Khả Khả: ???

Mẹ nó, đây đúng là dưa siêu to mà!

Cô lại không kìm được hướng ánh mắt về phía tổng giám đốc Lương còn đang cười khà khà truyền thụ kinh nghiệm cho tổng giám đốc Ngô.

Gì mà người đồng cảnh ngộ, đây hoàn toàn chính là kẻ tám lạng, người nửa cân mà!

Quý Cảnh Diệp cũng nhìn kỹ về phía bên đó.

... Kinh nghiệm này không truyền thụ cũng vậy thôi.

Vì thế ngay lúc tổng giám đốc Lương sung sướng vỗ vai tổng giám đốc Ngô, vô tình vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt khó tả cực kỳ giống nhau mà hai người đồng thời nhìn qua.

Tổng giám đốc Lương: "... ?"

Tổng giám đốc Ngô ngẩng đầu theo: "... ?”

Hai người họ vốn còn ra chiều phóng khoáng lại lập tức trở nên mất tự nhiên, trong lòng đều không nhịn được thấp thỏm.

Mẹ ơi, không phải bọn họ nói chuyện vui quá làm ồn đến đôi Quý - Úc này chứ?

... Có điều bọn họ đúng là có tướng phu thê mà.

Đến cả vẻ mặt trông đều giống nhau thế, khiến bọn họ đều tự dưng có cảm giác sắp gặp xui.

Đợi chút.

Người đồng cảnh ngộ vô thức liếc nhau, suýt nữa lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

--- Không thể nào?

Không biết hai anh em cùng khổ suy nghĩ đến điều gì, Úc Khả Khả vội vàng truy hỏi: [Cho nên đứa bé là con của ai?]

Hệ thống: [Em vợ trên danh nghĩa của anh ta.]

Úc Khả Khả: [... ?]

Đợi chút, câu ngắn ngủ này suýt chút nữa đốt cháy CPU của cô.

Cô lặng lẽ chọc Quý Cảnh Diệp: [Cho nên điều này có nghĩa là, thật ra đứa bé là con của vợ tổng giám đốc Lương và em trai chị ta ấy à?]

Quý Cảnh Diệp: [Ừm.]

Úc Khả Khả lập tức hít mạnh một hơi.

Hệ thống vội vàng bổ sung: [Chỉ là trên danh nghĩa. Vợ tổng giám đốc Lương và em trai chị ta không có quan hệ huyết thống, chỉ là em trai thôi.]

[Em trai chị ta năm đó phạm tội nợ một số tiền lớn, cho nên chị ta mới chú ý đến tổng giám đốc Lương.] Thống kể tỉ mỉ: [Chị ta là giáo viên mầm non, con của tổng giám đốc Lương lại vừa khéo học trong lớp chị ta. Vì thế, thông qua con của tổng giám đốc Lương biết được nguyên nhân thất bại hôn nhân của anh ta, chị ta bèn cố ý giả bộ thể hiện tính cách hoàn toàn tương phản với vợ cũ của anh ta, hơn nữa đối xử đặc biệt dịu dàng với con của tổng giám đốc Lương, cuối cùng đã thành công hấp dẫn được anh ta.]

Úc Khả Khả: [Cho nên tổng giám đốc Lương đã giúp xử lý chuyện của em trai vợ mình à?]

Cô lập tức hiểu ra, vì sao tổng giám đốc Lương lại tự mình biết mình, cũng biết vợ vì tiền của mình từ đầu.

Hệ thống: [Đúng vậy.]

[Thật ra ban đầu tổng giám đốc Lương cũng vì chị ta đối xử tốt với con mình, hơn nữa con của tổng giám đốc Lương thật sự thích chị ta nên mới quyết định theo đuổi chị ta.] Nó giải thích: [Vì thế để đền bù, anh ta không chỉ xử lý phiền phức của cậu em trai, hơn nữa sau khi biết được chị ta rất coi trọng em trai, đến giờ cũng vẫn luôn để ý đến cậu này.]

Úc Khả Khả đã hiểu.

Cho nên trong cái nhìn của tổng giám đốc Lương, bọn họ thuộc kiểu cưới trước yêu sau, đang chậm rãi bồi dưỡng tình cảm. Cũng vì thế nên cực kỳ kích động mới truyền thụ kinh nghiệm cho người hơi giống mình là tổng giám đốc Ngô.

Nhưng ai ngờ...

Nghĩ đến cuộc hôn nhân mà tổng giám đốc Lương tự cho rằng rốt cuộc thành công được một lần, thật ra cậu em vợ mình đặc biệt chăm sóc lại lấy danh nghĩa chị em thân thiết mỗi ngày dần dần từng bước, còn tạo ra cả em bé.

Úc Khả Khả càng nhìn anh ta với ánh mắt đồng cảm.

Đây rốt cuộc là kiểu coi tiền như rác gì.

Còn thảm hơn cả tổng giám đốc Ngô!

Tổng giám đốc Lương: "..."

Tuy rằng vẻ mặt Quý Cảnh Diệp không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt thoáng có phần phức tạp nhưng anh ta chú ý tới vẻ mặt Úc Khả Khả càng lúc càng khác thường rõ ràng, quả thật khiến anh ta như đứng ngồi không yên, cả người không thoải mái.

Anh ta không nhịn được hắng giọng, đứng càng nghiêm túc hơn: "Xem chúng ta thật đúng là không có mắt nhìn, giám đốc Úc đã cố ý tới đón tổng giám đốc Quý tan làm rồi thế mà chúng ta còn vẫn ở đây cản trở, thật là không nên. Hay là giờ đi nhé?"

Tổng giám đốc Ngô vội vàng gật đầu: "Tôi thấy được."

"Sao có thể? Không có chuyện gì đâu."

Úc Khả Khả đột nhiên cười tủm tỉm: "Vừa rồi chúng tôi nghe hai người đang nói kinh nghiệm chuyện vợ chồng nên cảm thấy khá hứng thú mà thôi. Đúng rồi, nghe nói vợ chưa cưới của tổng giám đốc Ngô mang thai, đã quên nói tiếng chúc mừng."

Dù sao hai người sắp tổ chức hôn lễ, cảm thấy có hứng thú với chuyện vợ chồng ở cùng nhau cũng bình thường.

Bởi vậy cô vừa nói, thật ra lại khiến tổng giám đốc Ngô khẽ thở ra.

Đặc biệt là tổng giám đốc Ngô bị chúc lại vô thức nở nụ cười có phần khờ khạo: "Cảm ơn, cảm ơn."

Úc Khả Khả khẽ khàng chớp mắt, làm như tò mò hỏi han: "Lại nói, mang thai chắc vất vả lắm nhỉ? Có đi khám xem mấy tháng chưa, đứa bé khoẻ chứ?"

Tổng giám đốc Ngô ngây ra, sờ gáy: "Chắc là sắp hai tháng rồi, tôi chỉ mải vui, chưa xem kỹ báo cáo."

Dù sao khẳng định không thể nào qua được hai tháng, nói cho cùng lúc ấy anh ta mới đi công tác về mà.

Nghĩ vậy, anh ta lấy di động ra xem kỹ báo cáo: "Đứa bé chắc là khoẻ mạnh thôi, 12 tuần... từ từ, 12 tuần là mấy tháng?"

Giám đốc Vu cười giễu: "Đương nhiên là ba tháng, cậu vui quá quên cả cách tính số à?"

Tổng giám đốc Ngô: "... Ba, tháng? Hơn một tháng kia là sao?"

Thấy vẻ mặt anh ta cứng ngắc, tổng giám đốc Lương còn tưởng bạn cùng khổ vui đến sững người, đành dở khóc dở cười vỗ vai anh ta: "Cậu nói một tháng này là thế nào? Con cậu có lúc nào mà cậu còn không biết à?"

Tổng giám đốc Ngô: "..."

Như ý thức được gì đó, tay anh ta đột nhiên run rẩy: "Nhưng tôi, hình như không biết thật."

Dựa theo thời gian anh ta đi công tác, dù thế nào cũng không thể tính tới ba tháng được!

Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, đại não anh ta chợt trống rỗng như bị sét đánh, thậm chí là long trời lở đất.

Nếu khoảng thời gian đó anh ta không ở nhà, vợ chưa cưới lại mang thai đúng khoảng đó...

Cho nên rốt cuộc làm sao đứa bé này có được? Không, phải hỏi là, rốt cuộc đứa bé đó là của ai!

Nụ cười trên mặt tổng giám đốc Ngô lập tức trở nên khó coi hơn cả khóc, chỉ cảm thấy đầu mình chợt hiện tầng mây xanh (*), người tựa như Hulk (*) tái thế.

(*) Tầng mây xanh / Hulk - người khổng lồ xanh, đều để miêu tả màu xanh lá, ẩn ý của việc bị cắm sừng.

Hình như có thứ gì đó chợt rơi vỡ.

Lại, lại lần nữa ---

Anh ta đột nhiên khóc oà lên.

Úc Khả Khả: [Phì.]

Cho dù biết là không nên cười nhưng dáng vẻ tổng giám đốc Ngô đột nhiên khóc thật sự vừa thảm vừa buồn cười ha ha ha ---

Hiển nhiên hệ thống cũng không nhịn được: [Ha ha ha tôi thật sự không cố ý mà, nhưng lúc này anh ta khóc còn thảm hơn lúc trước bị lừa qua mạng, chỉ là không lăn đi mà chạy thôi ha ha ha.]

Mà tổng giám đốc Lương rõ ràng đã bị tiếng khóc của anh ta doạ, vội vàng ân cần hỏi han: "Làm sao thế, sao thế, sao đột nhiên khóc oà rồi?"

Tổng giám đốc Ngô lau nước mắt, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Em, em lại bị lừa rồi... sao lại là em, sao lần nào cũng là em bị lừa! Hu hu!"

Anh ta khóc lóc kể lể cực kỳ chua xót, quả thật vừa thảm vừa hề.

Úc Khả Khả suýt chút nữa không nhịn được phì cười, vội vàng ôm lấy cánh tay Quý Cảnh Diệp, kề đầu bên vai anh, run rẩy vài cái: [Ha ha ha cứu em, em thật sự không nhịn được! Sắp hết điểm công đức rồi!]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Thấy có người sắp bị tiếng khóc hấp dẫn sự chú ý, tò mò nhìn lại đây, anh bình tĩnh cúi người, giúp che đi tầm mắt của những người khác.

Nhưng rõ ràng, lúc này không ai chú ý đến chỗ bọn họ.

Nghĩ đến tổng giám đốc Ngô cứ luôn nhắc đến một tháng là thế nào, bọn họ dần phản ứng lại, lập tức trừng mắt: "Đợi đã, chẳng lẽ đứa bé không ..."

Không phải của cậu hả?

Tiếng khóc của tổng giám đốc Ngô dừng lại, vài giây sau lại càng dữ dội hơn.

Người Úc Khả Khả càng run mạnh hơn.

Quý Cảnh Diệp bị véo cánh tay: "..."

...

Một lúc lâu sau, cuối cùng tổng giám đốc Ngô đã miễn cưỡng chấp nhận sự thật, cảm xúc bình tĩnh lại.

Anh ta cố gắng hít thở sâu, giương đôi mắt đỏ quạnh giải thích với mấy người: "Ừm, xin lỗi, tôi hơi quá đà."

Tổng giám đốc Lương thấu hiểu vỗ vai anh ta: "Ôi, tôi hiểu. Nếu là tôi, có khi còn khóc thảm hơn cậu ấy. Đừng nói nữa, cậu vẫn nên chạy mau đi xử lý việc này đi."

Tổng giám đốc suýt nữa lại khóc tiếp, hai mắt đẫm lệ cầm tay tổng giám đốc Lương: "Tổng giám đốc Lương à, không ngờ kinh nghiệm anh truyền thụ, em lại không dùng được. Anh nói xem sao em lại xui xẻo thế, nếu không phải giám đốc Úc hỏi một câu..."

Tổng giám đốc Lương lại càng đồng cảm.

Nhưng khi đang tính an ủi anh ta, tổng giám đốc Lương chợt khựng lại, cảm thấy có gì đó không đúng.

Đợi chút.

Lại nói, hình như ban nãy tổng giám đốc Quý và giám đốc Úc nhìn bọn họ với ánh mắt coi tiền như rác, sắp xui xẻo này có phải không?

Sau đó...

Anh ta cẩn thận nghĩ lại, ngay lúc bọn họ chuẩn bị chào tạm biệt, Úc Khả Khả nói hai câu có vẻ như tò mò lại lập tức khiến tổng giám đốc Ngô trực tiếp suy sụp thành người tan nát cõi lòng.

Tổng giám đốc Lương vô thức tê rần da đầu.

kh*ng b* quá!

Có điều nghĩ lại đánh giá về cô trên mạng, cùng với sự tích trong bữa tiệc trước, anh ta dần dần muộn màng hiểu ra, không phải giám đốc Úc đã biết việc này cho nên ra vẻ bâng quơ nhắc nhỏ tổng giám đốc Ngô ư?

Anh ta lập tức hít mạnh một hơi.

Trong lòng nảy sinh sự kính sợ và bội phục, đồng thời đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Anh ta nhớ rất rõ, lúc ấy hai người tổng giám đốc Quý và giám đốc Úc không chỉ nhìn tổng giám đốc Ngô, mà còn nhìn cả mình.

Thậm chí còn nhìn mình với thời gian còn lâu hơn, có vẻ như chính mình còn xui xẻo hơn cả tổng giám đốc Ngô vậy.

Tổng giám đốc Lương: "..."

Thế thì lại phải hỏi.

Tổng giám đốc Ngô cho qua, vì sao bọn họ lại nhìn mình như vậy?

Ý thức được có chuyện không ổn, vẻ mặt anh ta dần dần cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Úc Khả Khả đang yên lặng nhìn mình chằm chằm, sau đó nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "À thì, giám đốc Úc... cô cảm thấy tôi với tổng giám đốc Ngô, ai thảm hơn?"

Úc Khả Khả: ?

Không ngờ anh ta sẽ hỏi thế, cô vô thức trợn mắt: [Ôi, không phải tổng giám đốc Lương đã ý thức được rồi chứ?]

Quý Cảnh Diệp thản nhiên nhìn lướt qua đã có đáp án: [Anh ta có vẻ hiểu ra rồi.]

Úc Khả Khả lập tức tỏ vẻ khen ngợi.

Cô vốn đang nghĩ nên nhắc nhở anh ta thế nào, không ngờ là không cần cái này, xem ra tổng giám đốc Lương thật đúng là người thông minh.

Vì thế cô bèn hắng giọng, thật thà uyển chuyển đáp: "Vậy thì hẳn là, vẫn là anh."

Tổng giám đốc Lương: "..."

Trên đời này, đột nhiên lại nhiều thêm một người tan nát cõi lòng.

Nửa tiếng sau.

"Sao ả có thể đối xử với tôi như thế!"

"Sao ả có thể làm chuyện độc ác này!"

"Tôi muốn báo thù!"

"Không được, giờ tôi báo cảnh sát ngay!"

"Hu hu hu."

"Hu hu hu hu oa!"

Cửa phòng họp đóng lại, ngăn cách tiếng khóc tràn ngập đau thương lẫn căm giận của đôi anh em cùng khổ, bên ngoài hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh.

Úc Khả Khả nắm tay Quý Cảnh Diệp, chậm rãi đi vào thang máy.

Ấn nút thang máy, cô bỗng ngửa mặt, cười rạng rỡ nói: "Quý Cảnh Diệp, chúng ta về nhà thôi."

Gương mặt Quý Cảnh Diệp lập tức dịu dàng đi.

Anh giơ tay vén sợi tóc bên gò má cô ra sau tai, cúi đầu hôn lên trán cô gái: "Được."

Hôm nay lại là một ngày làm việc thiên.

--- À không, là hai việc thiện.

---

Lời tác giả

Từ nay về sau, trên đời lại có thêm hai người tan nát cõi lòng [thắp nến] [thắp nến] [thắp nến].

Bình Luận (0)
Comment