Tống Tuyền: "..."
Lê Hinh Nhuỵ: "..."
Khi trước bàn bạc lúc đến mời, chị Khả Khả không hề nhắc đến "bất ngờ" này.
Tống Tuyền khẽ ho một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh thấp giọng đáp: "Không sao, hẳn là giờ này tổng giám đốc Quý chưa trở về đâu."
Lê Hinh Nhuỵ vừa định hùa theo thì chợt nghe được tiếng mở cửa.
Hai người lập tức cứng người, quay đầu lại thì thấy cửa đã bị đẩy ra thật.
Quý Cảnh Diệp đang đứng ở cửa.
Anh mặc áo bành tô màu xám nhạt, vai rộng chân dài, cả người lộ ra vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo.
Hơn nữa trong lòng anh còn ôm một bó hoa hồng rực rỡ, tạo ra phần nào tông màu ấm khiến anh có phần bớt sắc bén.
Lúc nhìn thấy bọn họ, anh có vẻ cũng không bất ngờ, chỉ thản nhiên nhìn lướt sau đó đưa mắt về phía Úc Khả Khả đứng ở sau hai người họ.
Sau đó, chợt nghe anh thấp giọng nói: "Có cần anh tránh đi không?"
Hai người: !!!
Sao bọn họ dám để anh tránh đi, nhưng không dám chen miệng vào nói, còn điên cuồng lắc đầu với Úc Khả Khả.
Úc Khả Khả bật cười.
Cô vô cùng vui vẻ đi tới trước mặt anh, nhận lấy bó hoa: "Wow, đẹp quá."
Thấy cô ôm bó hoa hồng đó cười rạng rỡ, gương mặt Quý Cảnh Diệp cũng dịu dàng đi: "Ừm."
Cảm giác tương phản này khiến khán giả vốn còn đang sững sờ lập tức hét ầm lên.
[Hoa hồng tặng cho chị Úc thật này! Oh my god, kết hôn lâu vậy rồi, thế mà tổng giám đốc Quý vẫn tặng hoa ư!]
[Khí chất của tổng giám đốc Quý này quá tuyệt, ánh mắt cũng có cảm giác chèn ép. Ban đầu lúc thấy anh ấy nhìn tới, tôi còn vô thức nín thở, nhưng anh ấy còn đang cầm hoa tặng cho chị Úc đó.]
[Anh ấy còn hỏi con gái có cần mình tránh đi không.]
[Khóc quá, không ngờ vừa ước được xem tổng giám đốc Quý và chị Úc phát đường, ước mơ đã được thực hiện rồi! (thét chói tai)]
[Gặm được rồi, gặm được rồi, ánh mắt tổng giám đốc Quý nhìn con gái kìa, a a a ngọt chết tôi mất!]
[Lúc Khả Khả nhận hoa cười ngọt ngào quá đi, hu hu, vợ chồng đích thực là ngọt nhất mà!]
Tuy không biết mưa bình luận đang bàn tán điều gì cũng đủ tưởng tượng ra được sự giật mình và tiếng thét chói tai của khán giả.
Úc Khả Khả không nhịn được cười, lặng lẽ chọc anh: [Anh cố ý à?]
Rõ ràng cô đã từng nói, hôm nay Lê Hinh Nhuỵ và Tống Tuyền sẽ tới đây.
Lúc ấy anh ở trước bàn ăn nghe được rõ ràng, còn dừng lại một lát rồi mới bình thản đáp "Đã biết".
Cho nên "Đã biết" của anh chính là về sớm hơn.
Còn mang theo cả hoa hồng?
Đương nhiên Quý Cảnh Diệp không thừa nhận.
Anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, nâng tay nắm lấy bàn tay không an phận của cô. Ánh mắt có vẻ bình tĩnh như bâng quơ liếc qua Tống Tuyền đang rối rắm trông thấy ở bên kia.
Tống Tuyền: "..."
Vô tình chạm phải đôi mắt đen ấy, cậu ấy tự dưng có hơi hoảng sợ.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu ấy cứ cảm giác vừa rồi tổng giám đốc Quý đang nhìn mình. Tuy chỉ như bâng quơ liếc một cái, thậm chí còn không nhìn thẳng vào cậu ấy nhưng lại có cảm giác nguy hiểm đến lạ.
Cảm giác này giống như... đang tỉnh queo cân nhắc xem nên xử lý cậu ấy ra sao.
Giật mình vì ý nghĩ của mình, Tống Tuyền đột nhiên đứng thẳng người, nói theo bản năng: "Anh, anh rể Quý, xin chào!"
Tống Tuyền muộn màng hiểu ra mình vừa chào cái gì: ...?
Khán giả: [???]
Lúc này mưa bình luận cũng chỉ toàn dấu hỏi chấm.
[Đợi chút, anh rể Quý là gọi kiểu gì đó?]
[Ha ha ha ha ha cứu mạng, Tuyền ngốc của mị, căng thẳng buột miệng luôn rồi sao? Đang đẹp trai ngời ngời, sao đứng trước mặt tổng giám đốc Quý lại ngớ ra thế!]
[Phong thái của tổng giám đốc Quý thật sự là khiến người khác hết hồn, Tống Tuyền quá là chân chó trước mặt hai vợ chồng bọn họ rồi đó ha ha ha.]
[Khỏi phải nói, lầu trên đừng nói nữa, gọi anh rể cũng đúng mà. Chồng của chị Úc tôi, gọi anh rể thì có gì sai đâu?]
[Tuy đúng vậy, hình như vừa rồi tổng giám đốc Quý nhìn Tống Tuyền chằm chằm sao ta? Cảm giác đó, ừm... giống như có hơi khó tả, chưa chắc lắm, tôi phải nhìn lại đã.]
[Tôi chợt nhớ đến, hình như lúc đầu Tống Tuyền xuất hiện là trong hot search tiểu bạch kiểm của chị Úc thì phải?]
[Có khi nào tổng giám đốc Quý vẫn nhớ việc này hay không?]
[!!!]
Thế là Quý Cảnh Diệp nghe cậu ấy đột nhiên chào hỏi cũng bỗng khựng lại.
Hình như anh không ngờ sẽ được gọi như vậy, mắt hơi tối đi, nhưng ánh mắt vốn khó đoán lại như dịu đi đôi chút.
Người khác không phát hiện được sự khác biệt nhỏ bé này nhưng Úc Khả Khả chú ý đến anh lại liếc một cái đã nhận ra.
Cô lập tức dựa vào vai anh, cười đến run người: [Ha ha ha em nói gì ấy nhỉ, rõ ràng anh cố ý tới vào lúc này mà!]
Hệ thống cũng vào buôn chuyện theo: [Tôi đã bảo là anh ấy ghen tị rồi, chắc chắn là vẫn nhớ chuyện cô và Tống Tuyền lên hot search ấy?]
Quý Cảnh Diệp: [... Không có.]
Mặc kệ anh phủ nhận, Úc Khả Khả như chợt được nhắc nhở, nhớ lại chuyện trước kia.
Cô bỗng ngẩng mặt, trong mắt vẫn còn nét cười chưa tan, nhỏ giọng kề tai thì thầm với anh: "Quý Cảnh Diệp, lúc trước anh mời em tham gia tiệc từ thiện, không phải anh tức giận vì ghen đó chứ?"
Không đợi Quý Cảnh Diệp phản bác, hệ thống cũng chợt hiểu ra: [Tôi đã hỏi sao hôm đó anh ấy lạ thế, có phải cô chọn đi tiệc với người khác hay không. Cho nên anh ấy thấy hot search đợt đó, hiểu lầm quan hệ của cô với Tống Tuyền cho nên tức giận?]
[Nói đúng là, đang hờn dỗi đó.] Úc Khả Khả cẩn thận sử lại cho đúng rồi bỗng cười không ngừng: [Ai bảo anh ấy không nói gì, đến hỏi cũng không hỏi. Có điều tự dưng tôi hiểu ra sao anh ấy cứ cau có suốt rồi ha ha ha.]
Hệ thống: [Đã hiểu, đã hiểu. Quả thật là cau có (*) luôn cau có mà, phì.]
(*) Mọi người xem lại chú thích "ngốc nghếch và cau có" ở chương trước nhé.
Tổng giám đốc Quý bị một người một thống điên cuồng giễu cợt: "..."
Anh nương theo động tác cô dựa vào, duỗi tay ôm cô vào lòng, tỉnh rụi đưa tay khoác lên gáy cô, nhẹ nhàng v**t v*.
Sau đó cô cảm thấy hơi nhột muốn tránh đi, anh lại đột nhiên nhéo khẽ vành tai cô, vừa như trêu chọc vừa như nuông chiều: [Cho nên giờ em mới ý thức được, đúng là ngốc nghếch mà.]
Dừng lại một lát, anh lại thản nhiên nói: [Kẻ tám lạng người nửa cân.]
Người tám lạng thống nửa cân đến giờ mới hiểu ra: [...]
Nhưng đối mặt với sự phản kích của anh, người và thống lại vô thức phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Hệ thống: [Tức ghê, anh ấy lại châm biếm chúng ta!]
Úc Khả Khả: [Ôi, cho nên anh thừa nhận đúng là lúc đó đang ghen đúng không?]
Hệ thống phát hiện cô lại không cùng một chiến tuyến: [? Sao cô cứ không nắm được điểm chính thế!]
Xem nhẹ sự phản đối của thống, Úc Khả Khả tò mò nhiều chuyện hỏi: [Cho nên rốt cuộc anh bắt đầu yêu đơn phương em từ khi nào, bắt đầu từ khi đó hả?]
Hiển nhiên hệ thống cũng rất tò mò, thế là nghe cô hỏi vậy, nó lập tức ngậm miệng, ra vẻ thật sự chờ hóng.
Nhìn vào đôi mắt hạnh của cô ngập tràn mong chờ, Quý Cảnh Diệp thoáng dừng lại một lát rồi chợt khẽ nhếch bờ môi mỏng: [Em đoán xem.]
Úc Khả Khả: ?
Hệ thống: ?
Anh lại thế rồi! Quá đáng!
[A a a muốn biết vợ chồng họ đang nói chuyện gì ghê, chị Úc cười vui vẻ quá! (dài cổ)]
[Kề tai thì thầm, bọn họ lại còn kề tai thì thầm, ai hiểu a a a tôi quắn quéo trên giường mất rồi!]
[Sao cái khoé miệng kia đột nhiên nhếch lên thế, a a a ngọt quá!]
[Hu hu động tác tổng giám đốc Quý ôm trọn chị Úc vào lòng đó, "man" quá đi mất.]
[Giận ghê, tổng giám đốc Quý đừng nhỏ mọn vậy. Đã trên game show rồi, nhìn thế nào đó?]
[Tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Quý, gọi anh một tiếng anh rể, mau thả chị Úc của tôi ra nào!]
[Có phải bọn họ đang buôn chuyện hay không, hay là trêu tiếng anh rể kia của Tống Tuyền? A a a muốn biết quá đi!]
Bởi vì Quý Cảnh Diệp bất ngờ xuất hiện trong ống kính, khiến người xem phát sóng trực tiếp tăng vọt trông thấy, đồng thời đều thảo luận sôi nổi.
Thật sự trong cuộc sống bình thường, hai người họ quá kín tiếng, đến cả tin tức bọn họ kết hôn đều là do paparazzi bất ngờ biết được. Bọn họ muốn tìm nơi quang minh chính đại gặm đường rất lâu, cuối cùng đến giờ mới có cơ hội thực hiện, thật sự không thể nào không kích động được!
Thấy độ hot của phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt, đề tài liên quan trên bảng hot search lại xuất hiện liên tiếp không ngừng, khóe miệng của tổ đạo diễn chương trình cười muốn lệch khớp hàm.
Tuy đã sớm nghĩ đến việc mời cô Úc sẽ tăng thêm độ hot cho chương trình, nhưng ai có thể ngờ được còn có bất ngờ này đâu?
Chỉ có thể hô to một câu: Chị Úc quá đỉnh!
Có lẽ là vì có sự tham gia của Quý Cảnh Diệp, hai người Tống Tuyền và Lê Hinh Nhuỵ đều có phần mất tự nhiên.
Úc Khả Khả thấy vậy bèn đề nghị cùng chơi trò chơi, sau khi kéo bọn họ chơi vài ván, quả thật hai người họ đã dần thoải mái lại.
[Tôi cười chết mất, lúc Tống Tuyền và Lê Hinh Nhuỵ căng thẳng chơi trò chơi nhất định không ngờ chị Úc đang lén dính lấy tổng giám đốc Quý đâu.]
[Không phải chứ tôi nói, con gái thật sự không ngừng làm mấy động tác nhỏ đâu. Tuy rất muốn giải thích Úc Khả Khả sợ lơ là tổng giám đốc Quý, nhưng nhìn dáng vẻ tập mãi thành quen của anh ấy... rõ ràng chính là hàng ngày rồi!]
[Hơn nữa tổng giám đốc Quý tỉnh khô ngăn cản hành động của cô ấy, thuần thục đến khiến người ta đau lòng (đùa đó)]
[Tuy vậy nhưng cảnh tượng này thật sự rất giống kiểu tôi hít mèo nhà tôi, bị nó dùng móng vuốt giữ lại và nhìn tôi với vẻ không đồng ý ha ha ha.]
[Hơn nữa khi chị Úc chơi trò chơi, tổng giám đốc ngồi ngay bên cạnh, chưa từng rời mắt khỏi cô ấy. Giống kiểu mèo của tôi và tôi lúc đi công tác về, ôi ôi, tổng giám đốc Quý à, anh yêu Khả Khả quá rồi.]
[Cứu mạng, không quay đầu được nữa! Cho nên đợi bọn họ rời đi, Khả Khả quấy rối sẽ bị anh mèo trừng phạt ư? (cười xấu xa)]
[Chỉ tưởng tượng thôi, khóe miệng tôi đã muốn nhếch lên ngoài hệ mặt trời rồi, ngọt quá a a a!]
Buổi chiều cứ thế trôi đi, Tống Tuyền và Lê Hinh Nhuỵ liên tục từ chối lời mời cùng ăn bữa tối, chuẩn bị chào tạm biệt.
Dù rằng mưa bình luận khóc lóc thảm thiết xin bọn họ đừng đi, mọi người còn chưa xem đã chuyện hàng ngày của đôi vợ chồng nhưng hai người thật sự không dám tưởng tượng hình ảnh ăn cơm cùng tổng giám đốc Quý nên vẫn kiên quyết rời đi.
Còn tổ đạo diễn có hơi tiếc nuối nhưng thấy đã quay được kha khá tư liệu sống rồi, hai người lại kiên quyết thế cũng chỉ đành đồng ý.
Ngay khoảnh khắc hai người chào tạm biệt rồi đóng cửa ấy, màn hình vô tình lướt qua đột nhiên chộp được cảnh Quý Cảnh Diệp chặn ngang ôm lấy Úc Khả Khả.
Khán giả tận mắt chứng kiến: [!!!]
A a a đừng đi mà, để chúng tôi xem xong đã!
Thế nên tổng giám đốc Quý đã nhịn lâu lắm rồi, chuẩn bị trừng phạt chị Úc thật sao?
Úc Khả Khả không biết bị nhìn thấy, sau khi được Quý Cảnh Diệp ôm vào phòng ngủ còn ôm lấy cổ anh, nhớ mãi không quên câu hỏi trước đó.
Cô kéo dài giọng: "Cho nên rốt cuộc anh yêu đơn phương em từ khi nào, lúc đó là ghen thật hả?"
Rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh lấp lánh ấy, Quý Cảnh Diệp cúi người nói gì đó bên tai cô.
Sau đó thừa dịp Úc Khả Khả ngây ra, anh lập tức đặt cô lên giường, cúi đầu hôn lên.
"Đợi, đợi đã ưm..."
Hệ thống: [Đợi đã, cho nên vừa rồi nhân vật phản diện vừa nói gì, vì sao ngay cả tôi cũng chặn!]
— Kết thúc —