Bỏ qua lời oán thầm của hệ thống, Úc Khả Khả nói là làm, lập tức gọi điện thoại cho Quý Cảnh Diệp.
Đầu bên kia lại nghe máy rất nhanh.
Tốc độ này khiến Úc Khả Khả không nhịn được kinh ngạc: "Ui, anh vẫn luôn chờ điện thoại của tôi à?"
Vẻ lạnh lùng không vui của anh lập tức khựng lại, thậm chí muốn cúp điện thoại.
Quý Cảnh Diệp kết thúc cuộc họp thì nhận được tin nhắn tổng kết mà Ôn trợ lý điều tra được gửi tới.
Biết được Quý Lăng Hàn đi thăm ban thật, anh nghĩ đến lời cô bảo với hệ thống rằng anh thua, sắc mặt bỗng lạnh đi, đôi mắt đen cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt mỉa mai khiến người ta không rét mà run.
... Anh thua?
Cô đúng là lớn mật thật đấy, còn dám nói.
Tuy việc bọn họ gặp gỡ không có liên quan gì đến anh nhưng nghĩ đến gương mặt Úc Khả Khả nở nụ cười tủm tỉm lại chọc người ta giận điên người không đền mạng, cùng với những phiền toái cô mang đến cho anh, thế mà bản thân cô có vẻ rất phóng khoáng, Quý Cảnh Diệp lại khó chịu khó tả.
Ban đầu thấy cô gọi điện thoại tới, tâm trạng vốn đang không ổn của anh còn thoáng dịu lại chút.
Bởi vậy anh kìm nén chút hung dữ nơi đáy mắt, dù bận vẫn ung dung chờ xem cô sẽ giải thích ra sao. Ai ngờ câu đầu tiên cô mở miệng lại hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch.
Không phải chứ, cô bị bệnh à?
Rốt cuộc là ai thu phục ai, không phải cô đã quên nhiệm vụ của mình là gì rồi chứ? Huyệt Thái Dương Quý Cảnh Diệp nảy lên, mặt không cảm xúc nghĩ, sao bây giờ cô nói như anh chủ động xán tới vậy.
Hy vọng hão huyền.
Anh hờ hững ngước mắt, không để ý mấy lời không đáng tin của cô, nói chuyện ngắn gọn: "Có việc?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ vị hôn phu của tôi thôi. Dù sao một ngày không gặp như xa tựa ba thu, vậy thôi, chúng ta đã..."
Úc Khả Khả thử tính ngày, phát hiện mình lại không tính ra được, lập tức im lặng vài giây sau đó lại tỏ vẻ như không có việc gì bỏ qua đề tài này: "Chẳng lẽ anh không nhớ tôi à?"
Quý Cảnh Diệp im lặng cười lạnh, cô xem anh có tin nổi không.
Anh nói với giọng lạnh lùng vô tình: "Tôi cúp máy đây."
Dưới sự uy h**p của anh, cuối cùng Úc Khả Khả nghiêm chỉnh lại: "Thật ra là tôi thấy tin nhắn của trợ lý Ôn gửi tới, biết là anh đang quan tâm tới tôi cho nên cố ý gọi điện thoại cho anh, bảo anh đừng lo lắng cho tôi."
Không đợi anh phản bác, cô lại nói: "Anh biết không? Hôm nay Quý Lăng Hàn đã tới."
... Cô nói thế này là đang khiêu khích à?
Lần nữa nghĩ đến báo cáo mà trợ lý Ôn tổng kết, cùng với cuộc thảo luận về Quý Lăng Hàn của cô và hệ thống, đôi mắt Quý Cảnh Diệp lại lần nữa nhuốm màu âm u tối tăm, anh chậm rãi hỏi: "Cho nên là?"
"Anh xem, đến cả em chồng tương lai cũng biết đưa tài nguyên tỏ lòng hiếu thảo nịnh bợ tội, còn cố ý tới thăm tôi." Dường như không phát hiện ra giọng nói âm u lạnh lùng có vẻ nguy hiểm bên kia, Úc Khả Khả mặt không đỏ tim không nhảy nói: "Anh lại còn là vị hôn phu của tôi, sao không thể chủ động hơn chút?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Đôi khi anh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc cái miệng này của Úc Khả Khả lớn lên thế nào, mỗi ngày uống độc dược hả?
Sao mà không hạ độc chết chính cô đi nhỉ.
Đối mặt với sự chỉ trích khác thường lại có vẻ thẳng thắn khảng khái của cô, Quý Cảnh Diệp không muốn trả lời dù chỉ một câu.
Trong đầu anh vô thức vọng lại câu nói kia của cô "Thủ đoạn quyến rũ này, đã học được, về thử xem sao", anh đưa tay vuốt ấn đường, bờ môi mỏng khẽ nhếch, đột nhiên cảm thấy dù có trả lời thế nào cũng có hơi nguy hiểm.
Thực tế cái cô am hiểu nhất đúng là đón ý nói hùa, dù có né tránh chủ đề thì vẫn có thể mặt dày mày dạn quay lại đạt được mục đích.
Quý Cảnh Diệp: "Không phải lúc cô đặt đồ ăn Ngự Vị Hiên rất cảm động sao?"
Thậm chí còn vì thế thường xuyên gửi mấy bài văn tình cảm đi, lúc này lại trở mặt.
Nhắc đến chuyện này, Úc Khả Khả lại càng lớn gan: "Nhưng khi thấy được lời bày tỏ của tôi, anh không hề lung lay, thậm chí lạnh lùng thờ ơ đến cả một dấu chấm tròn cũng không chịu trả lời, đây là chuyện mà vị hôn phu nên làm đó à?"
Quý Cảnh Diệp vẫn không hề dao động như trước: "Cô cãi nhau chưa đã nên cố ý bới móc à?"
"Ơ, sao anh biết tôi bị bắt nạt? Tôi biết ngay mà, bề ngoài anh vẫn luôn thờ ơ nhưng thật ra cũng chỉ ra vẻ, trong lòng toàn là tôi!"
Vốn không nắm được điểm chính, Úc Khả Khả đã lập tức hóa thân thành Sherlock Holmes: "Chắc chắn là anh vẫn luôn chú ý đến tình hình của tôi ở đoàn làm phim cho nên mới biết rõ chuyện tôi bị bắt nạt đầu tiên, cố ý bảo trợ lý Ôn tìm tôi, đúng không?"
Cô lộ vẻ tình cảm dạt dào: "Tôi thật sự rất cảm động."
Hệ thống: [Truyện tổng giám đốc ngang ngược yêu đơn phương coi như bị cô chơi đã luôn rồi.]
Úc Khả Khả: [Ngại quá, ngại quá, giờ này mới đâu vào đâu chứ. Còn tuyệt hơn nữa ý, này không phải vì anh ta không ở trước mặt, không sai bảo được sao?]
Hệ thống: [? Cô đừng xằng bậy, tôi còn chưa muốn xuống đáy biển vét tro cốt cho cô đâu.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Bị bắt nạt?
Anh lặp lại ba chữ này lần nữa trong lòng, đột nhiên nhớ đến trong video mà trợ lý Ôn lấy được từ nhân viên đoàn làm phim, Úc Khả Khả làm thế nào để từng bước bức tử hai người đối diện.
Úc Khả Khả có vẻ ngoài xinh đẹp, nhất là khi đứng dưới ánh nắng lại càng rực rỡ chói mắt, giống như đèn pha vậy, dù có bị vây quanh vẫn khiến người ta liếc một cái là phát hiện ra cô.
Cô là tiêu điểm tuyệt đối.
Nhưng cô mang gương mặt đơn thuần xinh đẹp khiến người ta thương tiếc ấy lại nhả từng chữ, từng chữ như châu như ngọc, câu nào câu nấy lại có lực sát thương, đánh trúng điểm yếu, mặt không đỏ, tim không nhảy mà bóc người đối diện tới q**n l*t cũng không chừa.
Dù ngôn ngữ sâu cay nhưng đôi mắt hạnh phảng phất như có ánh nước vẫn trong trẻo không gợn khiến người ta cảm nhận sự tương phản cực lớn, dường như lại càng có sức hấp dẫn hơn.
Nghĩ đến đây, Quý Cảnh Diệp hơi khựng lại, đầu ngón tay gõ đầu gối, chợt lặng lẽ cười giễu.
Trong cả quá trình, dường như chỉ có mình cô là không chịu chút thiệt thòi nào.
Rốt cuộc là ai bị bắt nạt?
Không biết nhân vật phản diện đang nghi ngờ chính mình, Úc Khả Khả còn lén hóng hớt từ anh: "Anh nói nhỏ cho tôi biết, tai mắt anh đặt ở đoàn làm phim là ai, tôi cam đoan sẽ không vạch trần anh ta, thế nào?"
Quý Cảnh Diệp nâng mắt, tiếp tục giữ yên lặng.
Câu này vẫn khó trả lời giống câu trước, chẳng lẽ anh nói, hai người - thống chính là tình báo?
Hừ, nếu Úc Khả Khả đã muốn biết, anh còn lâu mới nói.
Anh hiểu được sâu sắc sự tò mò của một người một thống này nhiều cỡ nào, tổng giám đốc Quý chịu tra tấn khoảng thời gian này kiên trì im miệng không đáp, trong lòng lại nảy sinh cảm giác được trả thù.
Đối diện với sự im lặng mang tính trả thù ở đầu dây bên kia, Úc Khả Khả không hề xấu hổ mà lại rộng lượng tha thứ cho anh: "Không nói cũng không sao, tôi biết anh không có ý muốn giám thị tôi, mà chỉ là quan tâm tôi thôi."
"Tuy rằng trước kia anh luôn lạnh lùng khi thấy tin nhắn của tôi, đến cả dấu chấm câu đều không có, dù có chủ động gọi điện thoại đều là uy h**p tôi cúp máy khiến tôi rất khổ sở." Cô nói chậm rãi: "Nhưng giờ không giống lúc trước nữa, qua việc anh lén để ý hoạt động của tôi, tôi thật sự đã cảm nhận được rất rõ sự quan tâm và lo lắng anh dành cho tôi rồi."
Cô tổng kết lại: "Có lẽ đây gọi là tình yêu vặn vẹo ấy. Có điều cũng không sao, tôi rất yếu đuối nhưng vẫn có khả năng chịu đựng được."
Ấn đường Quý Cảnh Diệp giật giật: "..."
Trong khoảnh khắc không biết phản bác câu này ra sao, tự dưng anh lại nhớ đến câu kia của Úc Khả Khả [Cho nên Quý Cảnh Diệp thua là vì da mặt không đủ dày], không khỏi đen mặt.
Tại sao cô không nói da mặt cô không những dày mà còn có thể dày hơn được nữa vậy?
Úc Khả Khả vẫn đang lầm rầm ở đầu dây bên kia: "Chỉ cần anh đừng hoá ác vì ghen, muốn giam cầm tôi trong nhà gì đó--- à, cẩn thận suy xét chút, hình như cũng thú vị đó."
Rốt cuộc Quý Cảnh Diệp không chịu nổi nữa, lạnh lùng nói lời uy h**p: "Nếu như cô chỉ muốn nói mấy lời nhảm nhí này thì có thể câm miệng được rồi."
Quả nhiên Úc Khả Khả ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhưng lại hoàn toàn không ngừng trò chuyện trong đầu, lầm rầm đến là hăng say.
Úc Khả Khả: [Toi rồi, đột nhiên nghĩ muốn đọc kiểu tiểu thuyết này, tốt nhất phải có chút nhan sắc, vào vai đúng thật là có chút cảm giác đó.]
Hệ thống cạn lời: [Cô có thể câm miệng rồi, đây chính là trùm phản diện trong tiểu thuyết cũ rích đó. Tôi sợ cô mà gây rối nữa, cô có thể thực hiện nguyện vọng ở nhà thật đấy, cái kiểu không còn hoàn chỉnh ấy.]
Úc Khả Khả: [Sao cơ, ép yêu thoắt cái lại biến thành kênh pháp luật rồi? Nếu như anh ta thật sự vào vai thì tôi coi như là vị anh hùng lớn cứu vớt thế giới rồi, tôi quá là ngầu!]
Hệ thống: [...]
Quý Cảnh Diệp đang ong ong cả tai và đầu: "..."
Anh ngầm chịu đựng khép mắt, cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày chính mình sẽ bị cô làm cho tức chết thật mất.
Ngay lúc trong đầu anh đang hiện lên vô số ý nghĩ nguy hiểm, Úc Khả Khả như thể cuối cùng đã phát hiện ra được nguy cơ gì đó, đột nhiên cái khó ló cái khôn: "Ui chao, đều do anh tùy tiện ngắt lời, hại tôi quên mất muốn nói gì rồi."
Quý Cảnh Diệp vừa đưa tay định cúp điện thoại thoáng dừng lại: "...?"
"Thật ra tôi gọi điện thoại cho anh, ngoài việc bày tỏ nỗi nhớ thì còn một việc nữa." Úc Khả Khả nói nhẹ nhàng: "Thật ra tôi có chuẩn bị một sự bất ngờ dành cho anh, nhưng vì trước đó đến đoàn làm phim vội vàng quá nên vô tình quên mất."
Quý Cảnh Diệp kìm nén sự tàn ác trong lòng, lộ vẻ lạnh lùng.
Không cần nghe nửa câu sau, hình như anh đã đoán được cô muốn nói gì rồi.
Chuẩn bị bất ngờ? Cái đó thì đúng là "bất ngờ".
Bị cô nhắc nhở, anh lập tức nhớ lại việc trước đó Úc Khả Khả nói muốn dọn nhà, chẳng mấy chốc đã không quay đầu lại bay suốt đêm tới đoàn phim, anh cười lạnh, huyệt Thái Dương lại giật dữ dội.
--- Chẳng qua là hận không thể khiến anh tức chết, trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ "bất ngờ" mà thôi.
Úc Khả Khả: "Tôi nghĩ dù sao chúng ta đã đính hôn lâu vậy rồi, thật sự nên chuẩn bị cho chuyện kết hôn, tăng thêm thời gian ở chung để hiểu rõ thói quen sinh hoạt của đối phương hơn."
"Cho nên, tôi quyết định dọn tới trên lầu của anh, có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không?"
"Thế à?" Quý Cảnh Diệp giật giật khóe miệng, chậm rãi nói: "Vậy chừng nào cô qua ở thì báo trước một tiếng."
Không ngờ anh lại phản ứng như vậy, Úc Khả Khả thăm dò: "Cho nên anh muốn tới đón tôi hả?"
Quý Cảnh Diệp: "Tôi dọn đi."
Úc Khả Khả: "... ?"
Hệ thống: [Phì.]
Úc Khả Khả sững ra chớp mắt, khiếp sợ ngửa đầu ra sau: [Ôi, anh ta thay đổi rồi! Anh ta còn biết nói mát!]
Hệ thống: [Có thể có một khả năng hay không, lời anh ta nói là thật lòng?]
Úc Khả Khả quyết đoán phủ nhận: [Không có.]
"Anh lạnh nhạt quá." Cô khéo léo ngẫm nghĩ, chậm rãi lên tiếng: "Có điều không sao, tôi biết là anh giữ tình yêu trong lòng khó mà nói thành lời. Dù gì thì đâu phải tất cả mọi người đều giống tôi được, có thể nhiệt tình, hào phóng, thẳng thắn, chân thành thể hiện tấm lòng của mình."
Kế tiếp, cô thực sự thể hiện vừa nhiệt tình vừa hào phóng: "Dù anh có thế nào, tôi đều thích cả, mà như bây giờ cũng được, chúng ta vừa khéo bổ sung---"
Đến lúc này rốt cuộc nhịn không được nữa, Quý Cảnh Diệp hờ hững cúp điện thoại.
Hoặc là phải nói, anh nên làm vậy sớm rồi.
Dù sao đâu phải ai cũng có thể kiên trì nghe một đàn vịt ồn ào đến tận giờ.
Đúng là lãng phí thời gian.
Nhưng đến khi Quý Cảnh Diệp đột nhiên cảm nhận được sự yên bình đã lâu không gặp thì mới ý thức được tai và đầu đều yên lặng đi.
Cho nên ngoại trừ tiếp xúc mặt đối mặt, thông qua nói chuyện điện thoại cũng có thể chữa trị tín hiệu trục trặc của sóng điện não à?
Quý Cảnh Diệp hờ hững rũ mắt, nhìn chăm chú vào ảnh chân dung của Úc Khả Khả trên màn hình điện thoại, nếu như thông qua cách này...
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói sôi nổi hoạt bát: [Chúng ta vừa khéo bổ sung---]
Mặt anh không cảm xúc gấp điện thoại: Thôi được rồi.
---
Đạo diễn Chu xử lý sự việc cực kỳ nhanh chóng.
Chưa đến một tuần, không chỉ phó đạo diễn và em họ của ông ta rời khỏi đoàn làm phim, nữ phụ số ba và nam phụ số hai cũng lặng lẽ tự giác rời đi.
Còn nam phụ số hai và nữ phụ số ba mới đã nhanh chóng thông qua buổi thử vai dự bị phạm vi nhỏ vào đoàn rồi.
Cũng may phần diễn liên quan đến hai người này trước đó không quá nhiều, miễn cưỡng nằm trong phạm vi đoàn làm phim có thể chấp nhận dự trù được, coi như là tin tức tốt nhất gần đây.
Thật ra, ban đầu đạo diễn Chu từng do dự, rốt cuộc là nên đối xử với phó đạo diễn thế nào.
Đầu tiên là không thể làm ầm ĩ chuyện trong đoàn làm phim lên, chỉ có thể lặng lẽ bảo bọn họ rời đi. Nhưng hành vi của bọn họ khiến ông canh cánh trong lòng, cảm thấy nếu cứ để hai bọn họ đi như vậy thì thật quá dễ dàng.
Mà trong lúc ông đang giãy giụa lại phát hiện Úc Khả Khả nhìn bề ngoài có vẻ là về khách sạn nhưng thật ra lại đang lén lút báo cảnh sát.
Bởi vì chuyện nhắm vào Lê Hinh Nhụy không dễ định tính, cho nên cô dứt khoát lấy cớ lén buôn bán video của phó đạo diễn và em họ, trực tiếp báo cáo hai người tiến hành giao dịch liên quan đến m** d*m, hơn nữa giao chứng cứ đã thu thập được cho cảnh sát.
Đạo diễn Chu: "..."
Trong lúc nhất thời tâm trạng ông rất phức tạp, không phải ông cảm thấy Úc Khả Khả làm không đúng mà là xấu hổ vì chính mình lại không làm việc quyết đoán bằng cô.
Vì vậy đạo diễn Chu dứt khoát trực tiếp ngầm thừa nhận, hết sức phối hợp lúc cảnh sát tới lấy chứng cứ, rồi sau đó quăng việc này ra sau đầu.
Sau đó, theo sự sắp xếp của ông, thời gian tới, đoàn làm phim hoạt động dưới áp lực cao, hiệu suất cao. Trò hề trước đó dần dần lắng xuống, đoàn làm phim lần nữa khôi phục sự yên ổn.
Niềm tiếc nuối duy nhất của Úc Khả Khả chính là đoàn làm phim thiếu dưa to, sau này lương thực tinh thần muốn bổ sung lại không đủ rồi.
Có điều rất nhanh, đoàn làm phim lại có sóng gió.
---
Lời tác giả:
Boss Quý: Ồn quá, lãng phí thời gian, cô ấy có bệnh thật đấy!
--- nhưng anh vẫn kiên trì nghe đến cuối cùng mà.
Boss, anh thật là, tôi khóc thét mất.