Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 22

Không để ý tới sắc mặt Quý Lăng Hàn thay đổi lạ kỳ, Úc Khả Khả hỏi: "Xử lý êm xuôi rồi chứ?"

Thấy cô chú ý đến mình, Lê Hinh Nhụy lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Mặt cô ta hơi đỏ, ánh mắt sáng rực: "Dạ, đạo diễn Chu rất trịnh trọng xin lỗi em, nói không chú ý đến chuyện này, ông ấy thật không phải. Hy vọng có thể được em tha thứ, còn nói nhất định sẽ nhanh chóng đòi lại công bằng cho em."

"Cảm ơn chị, chị Khả Khả." Cô ta nghiêm túc đưa ra lời cảm ơn: "Chưa từng có ai bảo vệ em như thế cả, em thật sự vô cùng cảm động, chị Khả Khả, chị tốt quá."

Quý Lăng Hàn: "..."

Dù sao cũng là ánh trăng sáng giấu trong lòng, anh ta hiểu rõ biểu cảm của Lê Hinh Nhụy cỡ nào, lúc này tâm trạng có phần hơi kỳ lạ.

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Hệ thống đột nhiên phì cười: [Ha ha ha, đã quá pepsi ơi, tôi muốn nhìn thấy cảnh này lâu lắm rồi.]

Úc Khả Khả tỉnh bơ liếc mắt.

Cô nói chuyện thẳng thắn: "Tôi chỉ không quen nhìn bọn họ tính toán người khác như vậy, dù có là ai thì biết được việc này đều sẽ không nhịn được vạch trần thôi."

"Mặt khác, người quay được video là An Chanh, cô ấy ngồi sụp trong góc nhà kho đợi đến tận nửa đêm mới ghi lại được đoạn chứng cứ đó."

Lê Hinh Nhụy hoàn toàn không để ý lời thoái thác của cô, vui vẻ đáp lời rồi lại nghiêm túc quay đầu nói lời cảm ơn với trợ lý: "Vất vả cho cô rồi, cô An, thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người."

"Không có gì, như chị Khả Khả nói thôi, chỉ cần biết được việc này thì ai cũng không nhìn nổi."

Trợ lý không để ý phất tay: "Hơn nữa thật ra tôi chỉ quay video thôi, không làm gì khác nữa."

Mặt Lê Hinh Nhụy đỏ lên, cười ngượng ngùng, thầm nghĩ trong lòng, nói thì nói vậy, nhưng trước kia chưa từng có ai đứng ra giúp cô ta chứ đừng nói là sẽ có người âm thầm bảo vệ.

Quý Lăng Hàn quan sát bầu không khí giữa các cô, cảm nhận hoàn toàn không thể chen vào được, mắt lập tức tối đi, bình tĩnh lên tiếng: "Có điều tôi hơi tò mò, Khả Khả, sao em phát hiện được bọn họ tính toán cô Lê thế?"

Úc Khả Khả rũ mắt: "Thì cứ thế thuận tiện phát hiện ra thôi."

Có lẽ cảm nhận được sự không phối hợp của cô, Quý Lăng Hàn thoáng khựng lại rồi lập tức bật cười: "Anh không có ý nghi ngờ, đương nhiên là anh tin Khả Khả rồi. Chỉ là hơi tò mò thôi, không nói cũng không sao."

Thấy anh ta giải thích, mắt Lê Hinh Nhụy chớp chớp, đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, ấp a ấp úng nói: "Thật ra em cũng tò mò..."

"Thực ra là thế này..."

Thấy vẻ mặt Úc Khả Khả không để tâm, trong lòng trợ lý không khỏi có dự cảm chẳng lành, vội vàng muốn che đậy cho qua chuyện.

Nhưng cô ấy vừa mở miệng thì chợt nghe nghệ sĩ nhà mình thản nhiên nói: "Tôi nói thật mà. Vì tôi hóng chuyện, cho nên sau khi phát hiện chuyện của bọn họ thì bắt đầu thích quan sát, nghe được âm mưu của bọn họ đúng là chỉ tiện thôi."

Trợ lý: "..."

Mặt cô ấy như nứt ra, vô thức che mắt, hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của hai người kia.

Xong rồi, toang rồi, hình tượng của chị Khả Khả thật sự không nắn lại nổi nữa.

Trợ lý dốc sức liều mạng muốn giữ gìn hình tượng của nghệ sĩ lại chịu cảnh bị đâm sau lưng lập tức khóc không ra nước mắt: Tại sao có người có thể trực tiếp thừa nhận chính mình hóng chuyện, chị Khả Khả ơi!

Quý Lăng Hàn ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh trong veo của Úc Khả Khả, không biết có phải bị vẻ mặt chân thành của cô cảm động hay không: "Thì ra là thế, Khả Khả thật là giỏi quá."

Lê Hinh Nhụy vừa định buông lời nịnh nọt đã bị anh ta giành trước, lập tức liếc anh ta một cái rất nhanh.

Cô ta mấp máy môi, trong lòng tự nhiên xuất hiện chút háo thắng: "Chị Khả Khả vốn rất giỏi rồi, hơn nữa còn có thể nhanh chóng nghĩ cách lấy được chứng cứ, còn vạch trần được chuyện xấu của phó đạo diễn và em họ ông ta trước nhiều người như vậy, đặc biệt là lúc đứng trước mặt tôi còn cực kỳ hiên ngang ấy!"

Lê Hinh Nhụy nói một tràng dài, hơi gượm lại rồi cường điệu bổ sung: "Thật sự cực kỳ cực kỳ ngầu!"

Quý Lăng Hàn cứ cảm thấy người mình thầm thương đang lén chĩa mũi nhọn vào mình: ?

Là ảo giác à?

Có sự tham gia của Lê Hinh Nhụy và trợ lý, cuối cùng Úc Khả Khả không cảm thấy nhàm chán nữa.

Các cô trò chuyện trước đó phó đạo diễn đã làm gì, hai bên chia sẻ với nhau những chuyện mình đã hóng được, thời gian mau chóng trôi qua.

Mà trong lúc đó Quý Lăng Hàn mãi không chen miệng vào nổi, xem lại thời gian, cũng phải rời đi rồi.

"Thật xin lỗi, lần này cậu Quý tới lại không thể tiếp đón đàng hoàng được." Đạo diễn Chu chạy tới lúc cuối, xin lỗi anh ta: "Lần sau có cơ hội, nhất định tôi sẽ không để như hôm nay."

Quý Lăng Hàn không để ý chuyện này, cực kỳ phong độ nói: "Không sao, đạo diễn Chu, ông không có cách nào mà, tôi có hiểu được. Hơn nữa lần này tôi đã gặp được người muốn gặp, đã đạt được mục đích, lần này tới là đáng rồi."

Cùng lúc đó, trợ lý vẫn luôn ở bên cạnh Úc Khả Khả, nghe được đạo diễn Chu gọi nhà đầu tư kia là "cậu Quý" thì đột nhiên mở to đôi mắt: Đợi chút, người đàn ông này lại họ Quý à?

Người ta qua lâu như vậy, đến cuối cùng cô ấy mới biết họ của người này, lập tức thầm hít mạnh một hơi.

Trong đầu điên cuồng nhớ lại xem hôm nay cậu Quý này ở cùng với Úc Khả Khả như thế nào, sắc mặt cô ấy dần trở nên nghiêm trọng ---

Không thể nào, chẳng lẽ anh ta chính là "cậu Quý" mà chị Trương nói?

Trợ lý lập tức sợ hãi quá xá: Xong rồi, xong rồi, cô ấy lại nhất thời sơ sẩy không quan sát chị Khả Khả. Nếu chị Khả Khả lại "mất não" thì biết làm sao bây giờ?

Hệ thống: [Trợ lý của cô sắp bị dọa tới biến hình rồi kia, giờ đang quan tâm đầu óc của cô đó.]

Úc Khả Khả: [Cô ấy còn nhớ được nhiệm vụ của mình à, chắc khóc với tôi chết mất.]

Mà chỗ đạo diễn Chu lúc này, sau khi nghe Quý Lăng Hàn nói vậy thì lập tức liếc Úc Khả Khả, cuối cùng khẽ thở ra: "Vậy là tốt rồi, tôi tiễn cậu."

Quý Lăng Hàn nở nụ cười lịch sự từ chối: "Đạo diễn Chu, hôm nay ông đã vất vả rồi, không cần phải đặc biệt đi tiễn nữa."

Đạo diễn Chu biết chắc là anh ta muốn để Úc Khả Khả tiễn mình, nhưng nhất định phải theo quy trình. Bởi vậy sau khi bị từ chối như dự đoán, ông ta bèn gật đầu: "Thế Úc Khả Khả, cô---"

Úc Khả Khả: "Tôi mệt rồi, để Lê Hinh Nhụy tiễn đi."

Đạo diễn Chu không ngờ sẽ bị từ chối: ?

Bọn họ sao thế, thế này là đang giận dỗi à?

Lê Hinh Nhụy không ngờ cô sẽ nhắc đến mình, không nhịn được mờ mịt ngẩng đầu, có điều cô ta nhanh chóng đồng ý: "Được, hôm nay chị Khả Khả thật sự mệt quá rồi, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm chút."

Cuối cùng không bị ép làm việc* nữa, tâm trạng Úc Khả Khả lập tức sung sướng, vẫy tay rồi tiêu sái quay người rời đi.

(*) 被迫营业: Bị ép làm việc, dùng để chỉ việc bị ép làm cái gì đó mà bản thân không thực sự tự nguyện làm hoặc không nghĩ tới sẽ làm.

Úc Khả Khả: [Ôi, tan làm rồi, tan làm rồi, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.]

Hệ thống căn cứ theo tình hình phát ra một tràng mô phỏng tiếng vỗ tay.

Không ngờ Úc Khả Khả thật sự nói đi là đi, đạo diễn Chu không khỏi nghẹn họng, vẻ mặt ngạc nhiên.

Ông vừa định quay đầu nói gì đó cứu vớt tôn nghiêm của Quý Lăng Hàn thì thấy anh ta lại rất tự nhiên chấp nhận, khẽ gật đầu với Lê Hinh Nhụy: "Vậy thì phiền cô Lê rồi."

Đạo diễn Chu: "..."

Đạo diễn Chu chìm trong hỗn loạn, có phải quan hệ này của bọn họ có chỗ nào lạ lạ hay không?

...

Quý Lăng Hàn và Lê Hinh Nhụy đi trên đường.

Hiếm khi được ở riêng với người mình thương, theo lý thuyết, tâm trạng của Quý Lăng Hàn phải rất tốt.

Nhưng bây giờ anh ta lại có vẻ bồn chồn, cứ không nhịn được nhớ lại bóng lưng xoay người khoái chí của Úc Khả Khả ban nãy.

[Tôi mệt rồi, để Lê Hinh Nhụy tiễn đi.]

Bên tai vang vọng câu nói kia của cô, Quý Lăng Hàn lặng lẽ trầm ngâm, có phải cô đang tỏ ý gì với anh ta hay không?

Rốt cuộc là cô thuận miệng từ chối, hay là thật sự phát hiện gì đó...

Trên đường đi, Quý Lăng Hàn đều cố hiểu, cho đến khi Lê Hinh Nhụy mở miệng nói lời tạm biệt với anh ta, lúc này anh ta mới tỉnh táo lại.

Ý thức được mình lại bỏ lỡ thời gian hai người ở riêng vất vả lắm mới có, anh ta không nhịn được nhéo ấn đường, có vẻ rầu rĩ.

Cũng vào lúc này, cuối cùng anh ta phát hiện sự khác thường, dọc đường anh ta không nói gì, Lê Hinh Nhụy cũng vẫn luôn giữ yên lặng.

Quý Lăng Hàn nhíu mày, không biết sao lại đột nhiên nghĩ đến sự chĩa mũi nhọn của cô như vô ý lại như cố ý hôm nay.

Anh ta đứng trước mặt Lê Hinh Nhụy, chớp mắt: "Hôm nay cô có tức giận không?"

Lê Hinh Nhụy mờ mịt lắc đầu: "Không."

"Vậy sao hôm nay cô..." Anh ta lựa từ, nói lấp lửng: "Thái độ có vẻ hơi là lạ."

Mặt Lê Hinh Nhụy xuất hiện vẻ ngượng ngùng: "Hả, anh nhận ra được à?"

Cô ta khẽ nói xong, vẻ mặt có phần nản lòng, dường như không ngờ bản thân đã che giấu cẩn thận như vậy mà vẫn bị phát hiện.

Cô của lúc này, mới là Lê Hinh Nhụy mà anh ta quen.

Có hơi sợ người lạ, dễ dàng thẹn thùng, rồi lại rất dễ phát hiện cảm xúc của cô.

Quý Lăng Hàn: "..." Thế mà không phải ảo giác thật.

Anh ta bất đắc dĩ nói: "Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên có thể nhận ra ít nhiều cảm xúc của cô."

Nếu là Lê Hinh Nhụy không có bạn bè của trước kia, tự nhiên sẽ vui vẻ khi anh ta nói như vậy, dường như cuối cùng cũng phát hiện có người để ý, hiểu được chính mình.

Mà bây giờ...

Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật ra chúng ta chỉ gặp vài lần khi còn bé, mà giờ thì thời gian tiếp xúc cũng không nhiều lắm..."

Ít nhất thì chắc chắn không tiếp xúc nhiều bằng ở cùng chị Khả Khả sớm chiều.

Nghĩ vậy, cô ta lại thoáng vui vẻ, tự dưng cảm thấy thắng rồi.

Nhưng Quý Lăng Hàn không hiểu được mấy cảm xúc nhỏ nhặt này của con gái, nghe cô phủ nhận lời nói của mình thì lập tức giật mình.

Hình như đây là lần đầu tiên cô phủ nhận bọn họ đã từng gắn bó, rõ ràng trước kia anh ta nói như vậy, cô đều tỏ vẻ rất vui vẻ.

Là vì cô ghen, nên giờ nói vậy, có phải là đang giận dỗi với anh ta hay không?

Quý Lăng Hàn nghĩ đến trước đó anh ta bị Lê Hinh Nhụy phát hiện mình và Úc Khả Khả ngồi cùng nhau, mắt chớp chớp thì không khỏi trầm ngâm: Có lẽ cô đang uyển chuyển thể hiện rằng, thời gian tiếp xúc của hai người họ quá ít.

Thế nhưng... bây giờ vẫn chưa được.

Anh ta không thể bị người nhà họ Quý phát hiện ra nhược điểm thật sự, còn những người kia, tạm thời anh ta vẫn chưa thể xử lý. Một khi bị bọn họ phát hiện thì chắc chắn bọn họ sẽ không hề do dự ra tay với Lê Hinh Nhụy, dùng cô để uy h**p anh ta.

Quý Lăng Hàn đang nghĩ xem nên trả lời sao để an ủi cô thì chợt nghe Lê Hinh Nhụy chủ động hỏi: "Anh Quý, thì ra anh và chị Khả Khả cũng quen nhau à?"

Anh ta khẽ đảo mắt: "Ừ."

Lê Hinh Nhụy rối rắm nhưng vẫn hỏi vì tò mò: "Vậy sao hai người quen nhau đó, quen lâu chưa?"

Hình như cảm thấy mình đã truy hỏi quá đà, cô ta ngại ngùng xin lỗi: "Xin lỗi, có phải tôi hỏi nhiều quá rồi không, chỉ là nhìn quan hệ của hai người có vẻ rất tốt..."

Quý Lăng Hàn yên lặng, tránh nặng tìm nhẹ: "Tôi quen sau khi nhà họ Quý nhận lại về, cũng coi như là bạn bè."

Dường như phát hiện được anh ta không muốn nhiều lời, Lê Hinh Nhụy nhẹ nhàng "À" một tiếng, gật đầu rồi không hỏi tiếp nữa.

Nhìn chăm chăm Quý Lăng Hàn lên xe rời đi, mặc dù Lê Hinh Nhụy cảm thấy hơi ngượng vì cảm xúc nhỏ nhặt kia của mình nhưng cô ta vẫn không nhịn được thở hắt ra.

Dù không tiếp xúc nhiều nhưng anh Quý coi như là người bạn đầu tiên của cô ta. Chỉ có điều anh ta thường xuyên bận công việc, bình thường không gặp được mấy, cho nên lần gặp gỡ ngoài ý muốn này, thật ra cô rất vui.

Nhưng lúc thấy bọn họ ngồi cùng nhau tự nhiên như vậy, Lê Hinh Nhụy lại không rõ mình có cảm giác gì.

Cô ta vẫn cảm thấy lúc ở cùng người khác, Úc Khả Khả luôn có phần xa cách, thế mà Quý Lăng Hàn lại có thể ngồi sóng vai cùng cô.

Cho nên chắc là quan hệ của hai người họ tốt lắm nhỉ?

Anh Quý là bạn tốt hồi nhỏ, lần này vất vả lắm mới gặp mặt được một lần; chị Khả Khả là người bạn thật sự mà cô ta muốn thân thiết, hôm nay còn bảo vệ cô ta.

Đây vốn là hai chuyện đáng lẽ phải rất vui, cộng lại phải là niềm vui nhân đôi mới đúng, thế nhưng, nhưng vì sao...

Trong lòng Lê Hinh Nhụy nặng nề nghĩ: Quả nhiên tình bạn của ba người chật chội thật.

--- Giống như lúc này, cô ta sắp bị gạt ra ngoài mất rồi! Rõ ràng là cô ta tới trước mà!

Lúc này, Úc Khả Khả đã trở lại phòng nghỉ, đột nhiên nghe được tiếng hệ thống phụt cười: [Phì.]

Úc Khả Khả: [? Sao thế, sao thế?]

Hệ thống: [Cuối cùng tôi đã biết lúc này nữ chính đang nghĩ gì rồi, câu chuyện này đúng là học uổng công rồi, ha ha ha.]

Úc Khả Khả: [Không phải giờ cô ta đang tiễn Quý Lăng Hàn ra ngoài à, bọn họ nói chuyện gì?]

Hệ thống cực kỳ phấn khích chia sẻ với cô: [Cô ta hoàn toàn không phát hiện được cảm xúc của nam chính với mình, còn cảm thấy hai người vốn là bạn của cô ta, nhưng bây giờ hai người lại lén thân thiết sau lưng cô ta, cho nên tưởng là mình bị gạt ra ngoài, cảm thấy rất tủi thân.]

Úc Khả Khả: Hở?

Tuy không thể hiểu rõ mạch não của Lê Hinh Nhụy nhưng lúc này cô không quan tâm lắm, mà bị tin nhắn trợ lý Ôn đột nhiên gửi tới thu hút sự chú ý.

[Trợ lý Ôn: Cô Úc, cô có gặp phiền phức gì ở đoàn làm phim không? Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ thì có thể lập tức nói cho tôi biết.]

Úc Khả Khả như có điều suy nghĩ: [Thống, cậu nói xem tin nhắn này của trợ lý Ôn, là do Quý Cảnh Diệp bảo cậu ta nhắn à?]

Hệ thống: [Thì đương nhiên rồi.]

Úc Khả Khả: [Thế cậu nói xem, tôi vừa bóc phốt phó đạo diễn ở bên này xong, sao anh ta đã biết?]

Lần này không đợi cô tự hỏi tự trả lời, hệ thống tập mãi đã thành quen giành trả lời trước: [Bởi vì trong lòng anh ta có cô, vẫn luôn chú ý đến cô ở bên đây, cho nên mới có thể lập tức phát hiện cô cần trợ giúp phải không?]

Úc Khả Khả vừa định nói có vẻ bất thường, chậm rãi vẽ một dấu hỏi chấm: ?

... Mà khi bị nó giành lời như vậy, cô cẩn thận nghĩ lại thì có vẻ cũng đâu có vấn đề gì đâu nhỉ.

Úc Khả Khả lập tức nuốt câu nghi vấn hệ thống "Lúc nào thay đổi thành CPU suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương rồi" lại, chợt gật đầu.

[Thì ra là thế, cho nên rõ ràng anh ta có Wechat của tôi nhưng lại bảo trợ lý Ôn nhắn tin, chắc chắn là đang đợi tôi chủ động liên lạc!] Cô trầm ngâm: [À... Quý Cảnh Diệp lại có thuộc tính nói một đằng làm một nẻo à?]

Hệ thống không rõ về phương diện tình cảm, tuy cảm thấy không đúng ở đâu đó nhưng nó vẫn đồng ý: [... Chắc thế?]

[... À.] Úc Khả Khả đột nhiên nặng nề ngồi xuống: [Toi rồi.]

Hệ thống: [? Sao đó?]

[Nghĩ thế nào cũng có phần đáng yêu quá đi.] Úc Khả Khả nói chậm rãi: [Không được rồi, hơi kích động, đột nhiên muốn gọi điện cho anh ta.]

Hệ thống: [... Giờ tôi lại hơi nghi ngờ trạng thái tinh thần của cô.]

Bình Luận (0)
Comment