Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 21

Lúc này sắc mặt đạo diễn Chu xanh mét.

Hiển nhiên ông không ngờ được rằng người bạn thân mình tín nhiệm nhiều năm làm ra nhiều chuyện hoang đường ngay dưới mắt mình, thậm chí vì giấu giếm việc bản thân bị bệnh hoa liễu mà còn lừa gạt ông là chân mình bị thương.

Chuyện, chuyện này thật sự --- đây rốt cuộc là chuyện gì vậy trời!

Thật sự quá đáng lắm rồi, lại còn bị đúng nhà đầu tư nhìn thấy!

Trong lòng đạo diễn Chu lúc này thực sự là long trời lở đất, may mà ông vẫn nhớ rõ nhà đầu tư đang ở bên cạnh, miễn cưỡng giữ biểu cảm. Mà lúc này nhà đầu tư mà ông lo lắng lại không nghĩ nhiều như ông nghĩ.

Quý Lăng Hàn hơi sững ra nhưng nhìn Úc Khả Khả ở trong đám người, anh ta chỉ cảm thấy dường như cô đã thay đổi rất nhiều.

Thực tế giờ phút này, ánh mắt cô trong trẻo sâu thẳm, gương mặt phấn chấn tinh xảo đẹp rạng ngời, có vẻ đặc biệt lóa mắt dưới ánh mặt trời, giống như lần đầu tiên gặp lại cô sau khi đóng máy lần trước, những câu nói như xuyên tim lại có vẻ không cố ý, đâu đâu cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo tùy ý lại thờ ơ khiến đến mấy ngày sau, anh ta vẫn không nhịn được nhớ lại vẻ mặt "tạm biệt đặc biệt" ngập tràn vui sướng của cô khi ấy.

"À, cậu Quý, thật sự xin lỗi đã phải để cậu chứng kiến cảnh này."

Thật sự không nhìn ra được tâm trạng Quý Lăng Hàn ra sao, đạo diễn Chu ra sức ép nỗi hoảng hốt trong lòng, thấp giọng bảo đảm nói: "Tôi sẽ mau chóng xử lý những chuyện này, sẽ không kéo dài tiến độ quay của đoàn làm phim đâu."

Giọng nói của ông kéo suy nghĩ của Quý Lăng Hàn lại, lúc này anh ta mới ý thức được, bản thân nhìn Úc Khả Khả đến ngu người, thậm chí còn không chú ý đến người mình thầm thương bị bắt nạt trước, cũng không thể kịp thời tiến lên giúp giải quyết sự việc.

--- Tuy nhiên dưới tình huống tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm thế này, anh ta không có cách nào hành động cả.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Quý Lăng Hàn thoáng u ám, mắt nhìn chằm chằm vào phó đạo diễn và em họ ông ta với vẻ lạnh buốt thờ ơ như nhìn người chết vậy, khiến người ta không nén nổi nỗi sợ hãi.

Có điều trước khi đạo diễn Chu phát hiện ra sự khác thường, anh ta đã nén lại cảm xúc vô tình lộ ra, ánh mắt hờ hững: "Ừm."

Ngay lúc này, thậm chí Quý Lăng Hàn còn có phần biết ơn Úc Khả Khả, trong lòng cũng mềm đi.

Cảm giác này giống như cô đang chắn ánh nắng thay anh ta, không giữ chút băn khoăn nào mà thân thiết với Lê Hinh Nhụy. Hơn nữa vào lúc nguy cấp anh ta không thể nào lộ mặt lại giúp anh ta bảo vệ Lê Hinh Nhụy.

Vì thế lúc Úc Khả Khả nghe được hệ thống nhắc nhở, quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt có vẻ hơi phức tạp của Quý Lăng Hàn.

Úc Khả Khả: [? Anh ta lộ vẻ mặt gì đây, chắc là chê tôi cướp cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của mình à?]

Hệ thống thuận đà suy đoán: [Có lẽ là ghen tị, cảm giác đỉnh đầu mình hơi xanh rồi chăng.]

Dù sao nhìn nam chính lúc này đúng là cả người từ đầu đến chân đều rất xanh.

Úc Khả Khả im lặng: [... Đùa thì đùa thôi chứ đừng lấy truyện cười địa ngục ra làm trò đùa má ơi.]

Quý Lăng Hàn đến đoàn làm phim thăm ban, theo lý thuyết thì mọi người phải đi theo hầu chuyện.

Nhưng ai bảo Úc Khả Khả nã một trận pháo đạn xuống, tạc cho đoàn làm phim người ngã ngựa đổ, đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Cô ném búa tạ cho đã rồi lại phủi mông bỏ đi, những người khác đâu có dễ chịu vậy.

Là nòng cốt của đoàn làm phim, đạo diễn Chu phụ trách thu dọn cục diện rối rắm, không chỉ phải trấn an lòng dân, còn phải mau chóng xử lý chuyện này cho gọn gàng. Bởi vậy khi ông thấy Úc Khả Khả xoay người muốn bỏ chạy thì lập tức nghiêm mặt gọi cô, sau đó nhờ cô dẫn Quý Lăng Hàn đi thăm đoàn làm phim.

Dù sao mục đích đến đây của Quý Lăng Hàn đúng là vì cô, ông cũng không bị coi là thất lễ với nhà đầu tư.

Úc Khả Khả: "... ?"

Úc Khả Khả từ trước đến nay gây chuyện xong rồi bỏ chạy đến là nhanh, rõ ràng không ngờ tình hình như vậy rồi mà đạo diễn Chu vẫn có thể phản ứng nhanh chóng được, hơn nữa tinh mắt túm được cô, vì vậy lần đầu tiên cô không thể chạy trốn thành công.

Hệ thống: [Phì.]

Úc Khả Khả không tình nguyện xoay người, lúc cô cảm thấy Quý Lăng Hàn đang nở nụ cười với mình thì sự không tình nguyện trong lòng càng lên tới đỉnh điểm.

Nhưng ngay lúc cô vừa định tìm cớ từ chối thì lại phát hiện trên mặt đạo diễn Chu vẫn còn sót lại vẻ hoảng hốt, rõ là chưa thoát ra khỏi việc bị người cộng tác đâm sau lưng: "..."

Ngẫm lại thì đúng là đạo diễn Chu thảm thật, hơn nữa sự cố cũng do cô khơi ra, Úc Khả Khả hắng giọng rồi vẫn chột dạ đồng ý.

Tuy lúc này đoàn làm phim vẫn người ngã người đổ nhưng đạo diễn Chu đã chấn chỉnh lại tình hình nhanh chóng. Ông gọi một nhóm đạo diễn khác, bảo đám người đó tiến hành việc quay hôm nay, còn mình thì tiếp tục xử lý chuyện bên này.

Vì vậy Úc Khả Khả đành vừa tản bộ vừa dẫn Quý Lăng Hàn tới địa điểm quay mới, còn tiện tay dịch cái băng ghế ngồi xuống, hành động tự nhiên khiến người ta không kịp phản ứng.

Chạm phải cái nhìn xuống của Quý Lăng Hàn, cô không hề có chút áy náy cho có lệ với anh ta mà trái lại, vẻ mặt cô rất chân thành, thẳng thắn khảng khái nói: "Anh vốn là nhà đầu tư, tới thăm ban thì chắc chắn là muốn xem tình hình quay của đoàn làm phim nhỉ?"

Thoáng ngừng lại, dường như cuối cùng cô đã nhớ ra trước đó mình đã làm gì, lập tức hắng giọng: "Thật ra chuyện hôm nay chỉ ngoại lệ, bầu không khí ở đoàn làm phim chúng tôi vẫn rất hòa hợp, chưa từng làm chậm trễ tiến độ."

Nhìn cô có vẻ như đang đối diện với nhà đầu tư có khả năng gây phiền phức, muốn nói đỡ cho đoàn làm phim, Quý Lăng Hàn yên lặng cụp mắt, nhìn qua chỗ đang quay phim ở đằng trước: "Anh biết."

Anh ta vừa dứt lời, cũng học theo cô tìm một băng ghế, tỏ vẻ thản nhiên ngồi xuống.

Thật ra hành động này khiến Úc Khả Khả có phần bất ngờ liếc mắt nhìn anh ta.

Chỉ thấy Quý Lăng Hàn với dáng người cao lớn ngồi trên băng ghế nhỏ, đôi chân dài bị buộc phải co lại một góc, có vẻ cực kỳ khó chịu. Nhưng khi chạm phải ánh mắt khác thường xung quanh, gương mặt anh ta vẫn giữ nụ cười thản nhiên như trước, dường như không hề cảm thấy xấu hổ.

Úc Khả Khả: [Thật không hổ là nam chính, da mặt này đủ dày đó.]

Hệ thống: [Nếu không thì anh ta đâu thể chỉ dùng thân phận con riêng đã khiến mấy nữ phụ đều thích mình được.]

Hình như anh ta phát hiện ra ánh mắt cô bèn nghiêng đầu qua, điềm đạm nở nụ cười với cô: "Hình như trước kia anh chưa từng thấy em nói chuyện đỡ cho đoàn làm phim, lúc nào cũng không vui sầu não. Bây giờ nghe em nói vậy, có vẻ lần này chọn đoàn làm phim cho em chắc là đúng rồi."

Quý Lăng Hàn: "Em có thể vui vẻ ở đoàn làm phim, hình như còn kết bạn được nữa, vậy là anh yên tâm rồi."

Quả là lựa chọn đúng đắn, cô ăn dưa cực kỳ vui vẻ luôn.

Không để ý tới lời anh ta lắm, Úc Khả Khả thờ ơ "ờ" một tiếng rồi nghiêng đầu, chống cằm không nói gì nữa.

Vì để giảm bớt nhàm chán, cô tiếp tục buôn chuyện với hệ thống.

Úc Khả Khả: [Cậu nói xem, có phải nhân vật phản diện Quý Cảnh Diệp thua ở chỗ này hay không?]

Hệ thống cẩn thận phụ họa cô: [Ý cô là gì?]

Mặt Úc Khả Khả đầy vẻ cảm thán: [Nếu anh ta có da mặt và khả năng đáp trả co được giãn được như nam chính thì sẽ không đến mức bị tôi chọc tức gần chết đâu? Cậu nhìn lại nam chính mà xem, đúng là thua mà.]

[...]

Với góc nhìn xảo trá này của cô, hệ thống thật sự tâm phục khẩu phục, không có cách nào phản bác.

...

Phòng họp tòa nhà Quân Minh, Quý Cảnh Diệp vừa giãn mày lại vô thức nhíu chặt lại. Rõ ràng trên mặt anh không lộ ra biểu cảm gì nhưng qua hành động này lại khiến người ta cảm giác tâm trạng của anh không tốt.

Vốn gương mặt nặng nề tàn nhẫn của anh đã cực kỳ có tính công kích, vào lúc này đôi mắt đen lại có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trông càng nham hiểm và hung dữ hơn, có cảm giác bị chèn ép khó tả.

Mọi người: "... !"

Bởi vì sợ tổng giám đốc Quý đang tâm trạng không tốt răn dạy, bề ngoài bọn họ nghiêm túc nghe họp, thực tế là đang âm thầm lén lút quan sát, thấy vậy thì trong lòng lại thầm hít mạnh một hơi.

Nhất là người đang thuyết trình PPT trên bục lại càng kinh hồn táng đảm, giọng nói cũng không bình thường được nữa, sợ như thể là một giây sau Quý Cảnh Diệp sẽ mở miệng, lạnh lùng thờ ơ bảo anh ta cút ra ngoài.

Cho nên rốt cuộc là vì sao chứ? Rốt cuộc lúc này tổng giám đốc Quý đang nghĩ gì thế, rõ ràng mới nãy nhìn sắc mặt anh đã tốt hơn chút rồi, sao giờ lại đột nhiên tức giận?

--- Cứu mạng, rốt cuộc là ai chọc đến boss!

Vì vậy trong lúc phòng họp càng ngày càng yên tĩnh này, ngay cả giọng người trên bục cũng vô thức nhỏ đi thì Quý Cảnh Diệp bỗng lấy điện thoại ra.

Mọi người: ?

Tuy rằng lúc họp không được nghịch điện thoại, đặc biệt là tổng giám đốc Quý còn chẳng hề nể nang, nhưng mọi người ở đây lại không có một người dám lên tiếng lên án. Dù sao không phải chưa sống đủ, bởi vậy lúc này bọn họ đều tự nhiên cực kỳ tự giác gục đầu, phảng phất như mắt đột nhiên bị mù vậy, giả vờ như không phát hiện ra nhưng vẫn thoáng lén lút đưa đuôi mắt nhìn qua bên này, tò mò muốn xem thử anh muốn gửi tin nhắn cho ai.

Đầu tiên là loại trừ phương diện yêu đương, vừa rồi mặt tổng giám đốc Quý nặng nề như vậy, chắc chắn là đang cân nhắc phương án sắp xếp tiếp theo cho công ty rồi. Chắc giờ này anh đang gửi tin nhắn cho người phụ trách liên quan, hoặc là đối tượng hợp tác.

Tóm lại, người có thể được boss lựa chọn nhắn tin vào lúc này, chắc là chuyện quan trọng lắm?

Trong lúc mọi người ở đây đang thầm suy đoán thì người trong cuộc nhận được tin nhắn này lại giật mình sửng sốt chớp mắt một cái, chậm rãi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Quý Cảnh Diệp.

Trợ lý Ôn thoáng chần chừ, không chắc rằng có phải bây giờ mình nên xem thử hay không, sau đó anh ấy nhìn thấy boss lạnh lùng cất điện thoại đi rồi lại thờ ơ liếc mình một cái.

Anh ấy lập tức hiểu rõ, xem ra đúng là chuyện rất quan trọng, nếu không thì tổng giám đốc Quý sẽ không chọn lúc họp gửi tin nhắn cho anh ấy, rồi còn ra hiệu anh ấy xem, là lo liệu công việc, hay là điều động nhân sự, hay là---

[Tổng giám đốc Quý: Đi điều tra đoàn làm phim của Úc Khả Khả xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì.]

Trợ lý Ôn: ???

Không chắc chắn, anh ấy nhìn lại.

--- Đợi chút, đợi đã, là thật á?

Cuối cùng trợ lý Ôn đã phản ứng kịp: "..." Cho nên thì ra vừa rồi boss chỉ vô tình nghĩ sang chuyện khác, đang nghĩ đến cô Úc thôi sao?

...

Lúc này, ở phim trường.

Có lẽ biết rõ nếu như mình không chủ động tiếp lời, Úc Khả Khả tuyệt đối sẽ không mở miệng nói tiếp, Quý Lăng Hàn trầm ngâm rồi vẫn lên tiếng: "Em chặn số anh."

Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, rốt cuộc Úc Khả Khả nghiêng đầu bố thí, ngẫm nghĩ: "À, thế à?"

Quý Lăng Hàn: "..."

Thấy dáng vẻ cố ý giả ngu khiến người ta mắc nghẹn này của cô, anh ta lại không nhịn được muốn cười.

"Em nhận bộ phim này, anh còn tưởng là có ý tha thứ cho anh rồi." Tuy Úc Khả Khả hờ hững lạnh lùng thấy rõ nhưng anh ta vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng: "Không ngờ sau khi anh xử lý xong việc muốn liên lạc với em thì phát hiện em đã chặn số anh rồi."

Anh ta không có vẻ tức giận thật sự, chỉ nói trần thuật: "Anh nghĩ có lẽ là em vẫn đang giận trước đó anh không tới thăm ban, cho nên lần này tới, chủ yếu là vì muốn thăm em, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của em."

Úc Khả Khả: "Ồ."

Quý Lăng Hàn: "Cho nên giờ em đã bớt giận chút nào chưa?"

Úc Khả Khả nghĩ nghĩ, nói thật lòng thật dạ: "Nếu như anh có thể biến mất trước mắt tôi thì tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không giận anh nữa."

Quý Lăng Hàn: "... ?"

Anh ta im luôn.

Úc Khả Khả khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt đến cùng, lại hoàn toàn không hề ngại ngùng. Mà đúng lúc ban nãy nói nhiều quá hơi mệt, giờ có thể lấy lại sức rồi.

Không biết lúc này Quý Lăng Hàn đang nghĩ gì, trên mặt có vẻ đang suy ngẫm, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô.

Bầu không khí yên lặng khác thường.

Cũng may hai người có vẻ không biết ngượng ngùng là gì, vẻ mặt đều rất thản nhiên, bình tĩnh. Trái lại lại khiến người gần đó đi ngang qua cảm thấy bầu không khí khác lạ giữa hai người có hơi gượng gạo dời mắt đi.

Vì vậy, khi Lê Hinh Nhụy rốt cuộc đã nói xong xuôi chuyện trước đó, chuẩn bị đến tìm Úc Khả Khả thì trông thấy cảnh này.

Úc Khả Khả chống cằm nhìn đằng trước, vẻ mặt thờ ơ. Còn Quý Lăng Hàn đang yên lặng nhìn cô, ánh mặt trời vừa vặn, ánh mắt anh ta cũng rất dịu dàng.

Cô ta dừng bước.

Đợi đến khi trợ lý vội vàng chạy tới thì không khỏi kinh ngạc vỗ vỗ Lê Hinh Nhụy: "Cô Lê, cô đứng đây làm gì, không đi thay quần áo trước à?"

Giọng của cô trợ lý không quá lớn lại vừa khéo hấp dẫn ánh mắt của hai người yên lặng bên kia tới.

Nhìn thấy Lê Hinh Nhụy đứng sau hai người, sắc mặt Quý Lăng Hàn chợt thay đổi.

Hệ thống: [Chà chà, tôi phảng phất ngửi được mùi chiến trường đẫm máu rồi.]

Úc Khả Khả: [Ý cậu là ba người thiếu một, cần nhân vật phản diện tới cứu net à?]

Hệ thống: [? Tôi thấy cô sắp bị dìm xuống biển rồi.]

Thấy bọn họ đều nhìn qua, Lê Hinh Nhụy kiềm chế cảm xúc lại, cười gật đầu với Quý Lăng Hàn.

Cô ta đến bên cạnh Úc Khả Khả, dè dặt ngồi xổm xuống: "Chị Khả Khả, thì ra chị ở đây, ban nãy em tìm chị cả buổi đó."

Quý Lăng Hàn có thể cảm nhận rõ ràng sự phân biệt đối xử giữa hai người: "..."

Còn có chút hụt hẫng lạ lẫm này là sao?

---

Lời tác giả:

Hệ thống: Tôi nói cái gì nhỉ, sẽ có một ngày mặt của tên chó nam chính còn xanh hơn cả đầu.

Úc Khả Khả: Hiện trường ba thiếu một @ Quý Cảnh Diệp.

Boss Quý: ...

Bình Luận (0)
Comment