Cô vừa nói xong, không chỉ phó đạo diễn và em họ mà ngay cả nam phụ số hai và nữ phụ số ba tham gia hóng chuyện cũng lập tức hít mạnh một hơi, sắc mặt tái nhợt: "Sao có thể có chuyện này được?"
Đến khi ý thức được không chỉ mình nói lời này, hai người vô thức quay đầu xem là ai.
Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, dường như bọn họ đã hiểu ra điều gì, lại đồng thời kinh ngạc nói: "Thì ra anh/cô cũng---?!"
Đám quần chúng ăn dưa nhanh chóng nhìn qua: Cái gì, gì cơ? Lẽ nào---
Nhưng rõ ràng bọn họ không có ý thỏa mãn sự tò mò của những người khác.
Không cần phải tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ từ đối thoại này có thể hiểu ra được, thì ra đối phương cũng thông qua phó đạo diễn mới lấy được vai diễn, chỉ là lừa gạt lẫn nhau mà thôi.
Nghĩ đến bọn không những đều ngủ cùng phó đạo diễn mà còn ngủ cùng cả với em họ của phó đạo diễn, hai người họ còn từng ngủ với nhau, nghĩ thế nào cũng thấy chắc chắn trốn không thoát, sắc mặt lập tức tái nhợt chửi thành tiếng: "Mẹ nó."
--- Mẹ nó đây rõ là chỉ muốn cái vai diễn thôi, sao đến cả mình cũng góp vào luôn rồi!
"Sao có thể có chuyện này, chắc chắn là cô châm ngòi ly gián, đừng hòng thực hiện được!" Em họ phó đạo diễn không thể nào tin nổi, phảng phất như bị sét đánh vậy, lại vội vàng cầu cứu nhìn về phía phó đạo diễn: "Anh, không phải thật đúng không? Không phải chúng ta đã làm biện pháp bảo vệ tốt lắm mà, sao anh đột nhiên bị bệnh?"
Phó đạo diễn đã mồ hôi đầy đầu, giọng nói giống như rít ra từ kẽ răng: "Mẹ nó, cậu câm miệng lại cho tôi!"
Thằng ngu này, không ý thức được mình đã làm lộ hết mọi chuyện ra rồi ư?
Cho dù thật sự không có chuyện gì thì cũng sắp thành có chuyện rồi!
"Ôi chao, thật ra em họ phó đạo diễn à, ông đừng cuống. Tuy rằng phó đạo diễn đâm sau lưng ông nhưng xét về tình thì có thể tha thứ mà." Úc Khả Khả nói với ngữ điệu bao dung khiến người ta đau dạ dày, chân thành khuyên nhủ: "Dù sao không một ai muốn để người khác biết được bản thân mình bị bệnh hoa liễu đâu, đúng không? Ông với tư cách là người thân của ông ta, lại có tình anh em sâu nặng nhiều năm rồi, hẳn là có thể hiểu được cho ông ta."
Em họ phó đạo diễn nghiến răng nghiến lợi giậm chân, nổi giận đùng đùng mắng cô: "Mẹ nó cô câm miệng cho ông đây! Cô là thánh mẫu Maria à, hả? Sao lại có thể cảm thấy loại chuyện này mà có thể đáng tha thứ cho được, đù, ai mẹ nó sẽ thông cảm chuyện này?"
Úc Khả Khả: [Chà, ông ta quýnh lên, sốt ruột rồi!]
Hệ thống: [Chậc, trước đó lúc bọn họ âm thầm cùng tính kế, nào nghĩ sẽ như thế này.]
"Nhưng---"
Úc Khả Khả rõ ràng là hóng chuyện không chê lớn chuyện, tranh thủ xử sự công bằng lý nào ra lý đó: "Tôi lại cảm thấy hai người thế này cũng rất chú trọng công bằng đó, dù sao không phải ông đã sớm đâm sau lưng phó đạo diễn rồi sao?"
Em họ: !!!
Phó đạo diễn đang tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen: "... ???"
Người xung quanh lại lần nữa hít mạnh, không hề che giấu sự hưng phấn của mình, mắt sáng quắc: Ô mai gót, lại vẫn còn dưa á?
Cho nên em họ này lại có chuyện gì nữa, cô Úc mau bóc luôn đi, dù sao cũng đừng ngừng mà!
Em họ phó đạo diễn lập tức lộ vẻ sợ hãi lùi về đằng sau, ánh mắt nghi ngờ lướt nhìn xung quanh: "Cô, cô có ý gì, cái gì mà đâm sau lưng, tôi đâu có làm gì với anh họ---"
Hốc mắt phó đạo diễn như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô khích bác chia rẽ đủ chưa? Nếu như cô muốn chúng tôi trở mặt thành thù, vậy thì tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không tin cô đâu, đừng mong thực hiện được!"
Úc Khả Khả chậm rãi "ồ" một tiếng, giọng điệu tiếc nuối: "Thế à? Vốn tôi còn muốn có lòng nhắc nhở ông, em họ ông vẫn luôn đề phòng ông, cho nên mỗi lần ba người các người làm đều lén quay video lại, coi như là chứng cứ để sau này uy h**p ông ấy."
Phó đạo diễn: "..."
"À đúng rồi, ông ta còn cố ý lấy video của các người bán ra ngoài đó." Gương mặt xinh đẹp của Úc Khả Khả lộ vẻ hồn nhiên vô tội: "Như vậy cũng không sao nhỉ?"
Phó đạo diễn đã run rẩy cả người không nói nên lời: "..."
"Đương nhiên, ông không tin, tôi cũng không có cách nào."
Dường như còn chê chưa đủ k*ch th*ch, Úc Khả Khả hắng giọng, trong khi biểu cảm của bọn họ đã hoàn toàn vặn vẹo muốn nổ tung, giọng điệu lại có vẻ chân thành khiến người ta đau dạ dày, cười tủm tỉm nói: "Dù sao tôi chỉ tùy tiện an ủi chút thôi chứ thật ra chuyện này của các người là chó cắn chó đâm sau lưng nhau, không ai nợ ai, cho nên cũng không cần phải hổ thẹn trong lòng đâu."
Hai đồng chí chó cắn chó: "..." Đù, an ủi cái quỷ ấy, rõ ràng là cô đang mắng bọn họ!
Mọi người: "..."
Bọn họ không nhịn được khiếp sợ muốn ngã ngửa, như thể lần đầu tiên quen Úc Khả Khả: Rốt cuộc cô Úc làm thế nào dùng gương mặt có vẻ ngây thơ vô (số) tội này nói ra mấy lời móc mỉa được vậy!
Thực tế mỗi lần thả bom, giọng điệu của cô đều đặc biệt bay bổng, cứ luôn ngay lúc bâng quơ nổ cho người ta thay đổi hoàn toàn.
Hẳn là câu "Quả đúng chân thành là kỹ năng all-kill lợi hại nhất" trong truyền thuyết nhỉ?
"À đúng rồi..."
Úc Khả Khả vừa mở miệng đã thấy dáng vẻ như gặp phải quân địch hùng mạnh, suýt nữa thất bại trong gang tấc của phó đạo diễn và em họ, suýt nữa không chịu nổi bị chọc cười.
"Đâu phải căng thẳng vậy? Dù sao lúc trước các người cố ý bịa đặt người ta, không phải còn được đà đưa ra lời thề thốt sao, sao đến lúc tới chính mình lại rối lên rồi."
"Tôi nói ấy, làm người không thể tiêu chuẩn kép vậy được, chúng ta phải đối xử công bằng." Cô nhìn bọn họ từ trên xuống, ẩn ý đánh giá: "Các người xuống biển*" làm nam chính phim hành động rồi, vốn đã không sạch sẽ, còn dễ bị đả kích tâm lý vậy, thế này là không được đâu à nha ngài chó gầy**."
(*) Xuống biển: Ý chỉ tham gia thị trường công nghiệp không khói của Nhật Bản :)))
(**) Từ gốc: Tế cẩu, ban đầu dùng để chỉ một loại chó với thân hình cực kỳ mảnh khảnh có nguồn gốc từ tỉnh Sơn Đông, miền Đông Trung Quốc, được dân cư mạng dùng để chỉ những người đàn ông rất gầy. Thuật ngữ này có phần mỉa mai, ám chỉ rằng người này yếu đuối về thể chất và có thể không đủ năng lực để hoàn thành một số việc nào đó (không được).
Mọi người vốn còn giật mình, bất ngờ nghe được cô nói vậy, suýt nữa không nhịn nổi mà phì cười.
"Trời ơi đã quá! Trước đó nghe lời giải thích của phó đạo diễn với Lê Hinh Nhụy đã khiến tôi cực kỳ không thoải mái, bây giờ thì thở phào rồi."
"Tôi cũng cảm thấy thế, bọn họ thích dùng lời bịa đặt làm nhục con gái, bây giờ bản thân trở thành nhân vật chính của chủ đề, chắc là cảm giác phải thoải mái lắm nhỉ?"
"Thật đáng tiếc, nếu như bọn họ trông đẹp trai chút, chưa biết chừng tôi còn có thể hứng thú với phim họ quay ấy."
"Hahaha cậu tếu vậy!"
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng chỉ trỏ bàn luận của người xung quanh, phó đạo diễn và em họ cảm thấy bị sỉ nhục, mặt lập tức méo xệch.
Nhưng chạm phải ánh mắt như chứa ý cười, lại lộ ra vẻ nhìn kĩ từ trên xuống kì lạ kia của Úc Khả Khả, bọn họ không biết làm sao lại đột nhiên có cảm giác như bị l*t s*ch trước mặt mọi người, còn phải chấp nhận ngàn người ở đó chỉ trỏ trong nỗi sợ hãi nhục nhã.
Bị cảm giác nhục nhã trước giờ chưa từng có vây lấy, bên tai toàn tiếng thì thầm không dừng, mặt hai người lập tức nóng bừng, cả người run rẩy, hận không thể lập tức đào cái hố chui xuống.
... Sao bọn họ dám, sao có thể nói như vậy!
Rõ ràng vốn có phải như vậy đâu, dựa vào cái gì---?
Úc Khả Khả cố ý dừng lại một lúc, bảo đảm cho hai người họ có thể nghe được xong đánh giá của mọi người xung quanh mới nhẹ nhàng tiếp tục chủ đề bị ngắt quãng trước đó.
"... Thật ra vừa rồi tôi muốn nói là, không phải trước đó vì các người không có chứng cứ mới có thể khảng khái có lý chẳng sợ phủ nhận chính mình làm chuyện xấu đó sao?"
Thấy bọn họ sắp nghẹn tới thổ huyết, rốt cuộc cô sung sướng tổng kết: "Vậy bây giờ thì có rồi."
Trước mắt phó đạo diễn tối sầm, phảng phất đã hiểu ra điều gì, lập tức dữ tợn nhằm về phía cô: "Cô, cô---"
Úc Khả Khả: "Đương nhiên, nếu như ông tiếp tục không thừa nhận cũng không sao. Dù sao em họ ông có những chứng cứ kia của ông trong tay, chỉ cần lấy ra xem thử là rõ hết chân tướng."
--- Quả nhiên!
Cảm thấy cô ta bóc nhiều chuyện xấu thế là vì giúp Lê Hinh Nhụy giải thích câu nói kia sao?
Cuối cùng đạo diễn đã kịp hiểu ra, trong lòng như nghẹn lại, lúc này thật sự muốn thổ huyết đến nơi. Ông ta không chống đỡ nổi liên tiếp lùi về đằng sau vài bước, đầu lưỡi phảng phất như bị thắt lại, không thốt ra lời, toàn thân run rẩy.
Úc Khả Khả: [Chà, đã quá pepsi ơi!]
Hệ thống điên cuồng nịnh bợ: [Đúng là quá sảng khoái! Kí chủ, cô giỏi thật đấy!!]
Lê Hinh Nhụy cũng hiểu ra, lập tức mở to hai mắt không hề chớp nhìn Úc Khả Khả trước mặt mình, trong mắt như ngập tràn ánh sáng lấp lánh.
Bóng lưng cô gầy yếu lại mỏng manh, không hề rộng lớn, dường như không có cách nào che mưa chắn gió cho người khác. Nhưng lúc này trong mắt của Lê Hinh Nhụy lại đáng tin cậy lạ kỳ, khiến người ta có cảm giác an toàn.
Thật ra, sau khi cô ta vào giới giải trí, dường như những chuyện bị ức h**p, sỉ nhục thường xuyên xảy ra, chỉ có điêu lần này không nghiêm trọng quá mà thôi.
Nhưng hình như lần này là lần đầu tiên trong trí nhớ có người kiên định kéo Lê Hinh Nhuỵ, chắn trước người nhằm bảo vệ cô ta.
Lê Hinh Nhụy thật sự có thể cảm nhận được, cảm giác của Úc Khả Khả với mình có vẻ hơi phức tạp, không quá thân thiết. Chẳng qua lúc cô ta đi theo cố chấp đến gần thì Úc Khả Khả không từ chối mà thôi.
Có điều đối với người chưa từng có bạn đồng giới như Lê Hinh Nhụy thì việc này đã đủ vui sướng rồi.
Cho đến bây giờ, hóa ra thật sự có người giống như anh hùng cái thế, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sẽ có ý bảo vệ cô ta vào lúc đến chính cô ta còn chưa biết nguy hiểm và khó khăn ngay trước mặt; vào lúc cô ta ăn nói vụng về không biết phản bác thế nào, cũng sẽ vì cô ta ra mặt đòi lại công bằng.
Giống như hôm đó, cô ta vô tình bắt gặp phó đạo diễn làm chuyện xấu, hốt hoảng đi ra, thậm chí đã quên mất mình phải làm gì, rõ ràng là cô ta gọi lại Úc Khả Khả trước nhưng không nói gì cả, thế mà Úc Khả Khả lại chẳng hề nề hà, chỉ cười nhắc nhở cô ta đi quay phim, sau đó lại lặng lẽ tìm thợ trang điểm tới giúp cô ta.
Tất cả đều có vẻ quan tâm và đáng tin.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chính vì ngày hôm đó Úc Khả Khả phát hiện cô ta rối rắm, bởi vì không muốn cô ta rối rắm nên Úc Khả Khả đã lén đi thăm dò, lúc này mới phát hiện ra âm mưu của phó đạo diễn và em họ nhằm vào cô ta chăng?
Lê Hinh Nhụy tự tưởng tượng một loạt, lập tức cảm động đến đỏ vành mắt: Trời ơi, sao chị Khả Khả có thể tốt vậy!
Hệ thống muốn nói lại thôi: [Tôi cảm thấy ấy... thôi, không có gì đâu.]
Úc Khả Khả: [?]
Hệ thống: [Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên phát hiện, nguyện vọng trước kia của tôi trở thành sự thật rồi, cảnh này thật sự bị nam chính nhìn thấy.]
Úc Khả Khả: [Nam chính chó chết ở đây á? Anh ta đến đây lúc nào?]
Hệ thống: [Ngay lúc cô ra sức thể hiện khí thế, đúng lúc anh ta đến thăm ban, đạo diễn Chu phụ trách tiếp anh ta.]
--- Đúng vậy, lúc này Quý Lăng Hàn và đạo diễn Chu đang đứng đằng sau đám người, nghe rõ ràng đâu ra đó trò hề "Phó đạo diễn muốn chứng cứ được ngay chứng cứ" này.
Quý Lăng Hàn vốn lấy cớ thăm ban Úc Khả Khả để tới, và từ lúc anh ta nhét Úc Khả Khả vào đoàn làm phim, đạo diễn Chu đã biết quan hệ của hai người họ.
Có thể lăn lộn, nổi tiếng được trong cái giới này, tuy nhìn ông có phần nghiêm túc cứng nhắc nhưng cũng hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế. Bởi vậy khi nghe Quý Lăng Hàn nói muốn qua một chuyến thì ông đã ngầm hiểu dẫn người tới.
Theo sự chỉ dẫn của nhân viên, lúc hai người xuất hiện ở bên này vừa khéo nhìn thấy cảnh phó đạo diễn trách cứ Lê Hinh Nhụy và Úc Khả Khả.
Đạo diễn Chu vô thức nhíu mày lại, tuy ông cũng có phần bất mãn với sơ xuất của Lê Hinh Nhụy nhưng tình tính của người bạn nối khố này có vẻ càng ngày càng gắt gỏng rồi, rõ ràng không hỏi gì cả đã lập tức trách cứ, còn đúng lúc bị cậu Quý bắt gặp nữa.
--- Thế này không phải là trực tiếp đắc tội với phía đầu tư sao?
Mặt ông căng ra, âm thầm lo lắng liếc Quý Lăng Hàn, đúng là sắc mặt anh ta trầm xuống, ánh mắt chỉ còn vẻ lạnh lùng tàn ác, rõ ràng là mất hứng vì việc phó đạo diễn nhằm vào Úc Khả Khả.
Đạo diễn thở dài trong lòng, không nhịn được nghĩ đến mình nên lấp l**m thế nào. Nhưng không đợi ông tiến lên ngăn cản đã thấy Úc Khả Khả cầm trang phục với vẻ mặt vô tội, nhẹ nhàng ném ra quả bom.
Bởi vì vô cùng ngạc nhiên, ông lập tức sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời đã quên mất phải làm gì: Phó đạo diễn động tay vào trang phục, nhắm vào Lê Hinh Nhụy? Sao có thể có chuyện này?
Tuy là bạn thân nhiều năm, đạo diễn Chu muốn tin phó đạo diễn nhưng từng câu của Úc Khả Khả đều quá rõ ràng, điều này lại khiến ông không thể không tin.
Vì vậy hai bọn họ cứ đứng nguyên tại chỗ, tận mắt nhìn cô làm thế nào lấy chứng cứ nện chết phó đạo diễn và em họ.
"..."