Hiển nhiên phó đạo diễn không ngờ Úc Khả Khả có thể đưa ra chứng cứ, vô thức bối rối, nhưng nghĩ có khi cô đang lừa dối mình cũng nên, lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù sao ông ta và em họ bàn bạc cùng tính kế lúc đang trong phòng, đến khi ra tay cũng rất kín kẽ.
Trừ phi có người đã biết được bọn họ muốn làm gì từ trước, cố tình đứng ở đó theo dõi, nếu không thì tuyệt đối không thể có người nào phát hiện ra được.
Nhưng... sao có thể có chuyện này được?
Mặt phó đạo diễn lại lần nữa lộ ra vẻ tươi cười, ngay cả ông ta cũng mới quyết định ra tay mà vào lúc em họ đột nhiên hiến kế, những người khác không thể biết từ trước được.
Còn việc em họ tính kế hãm hại ông ta, không phải ông ta chưa từng nghĩ đến.
Nhưng hai người bọn họ vốn là cá mè một lứa, em họ bám theo ông ta mới có thể sống tốt được, ông ta mà xảy ra chuyện thì em họ cũng không chạy thoát được, chứ đừng nói bây giờ đứa em này còn thích Lê Hinh Nhụy, muốn có được cô ta, vì thế tuyệt đối không có khả năng em họ phản bội ông ta.
Phó đạo diễn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng tự tin ưỡn ngực: "Nếu cô Úc đã nói thế, vậy thì xin mời lấy ra. Nhưng tôi cảnh cáo trước, nếu như cô Úc không lấy được chứng cứ ra thì đừng trách tôi không khách sáo---"
Ông ta còn chưa nói dứt lời thì thấy Úc Khả Khả đột nhiên lấy điện thoại, sau đó ấn mở màn hình, đưa màn hình về phía ông ta.
Đập vào mắt chính là một đoạn video.
Có lẽ màn hình đang quay ở một góc nào đó, tuy góc độ hơi nghiêng nhưng vẫn quay được rất rõ toàn bộ hành động em họ phó đạo diễn mang trang phục diễn đi.
Hiển nhiên người em họ không biết có người đang quay lại, chỉ thấy ông ta quay lưng lén lút tiến vào chỗ quản lý trang phục, lục tìm một bộ trang phục diễn màu đỏ thẫm.
Hình ảnh vô cùng rõ ràng, thậm chí quay được rõ rành rành vẻ ác độc và bỉ ổi trên gương mặt ông ta.
Đến khi cất trang phục đi, ông ta còn nấp sau cửa, cố ý nhìn quanh trái phải một lượt, phát hiện bên ngoài không có người, sau đó lập tức khóa cửa ra ngoài.
--- Mà chiếc váy đỏ thẫm ông ta lấy đi kia rõ ràng chính là trang phục diễn Úc Khả Khả đang cầm lúc này, cũng chính là trang phục mà Lê Hinh Nhụy phải thay vào hôm nay.
Nhìn chằm chằm gương mặt càng lúc càng trở nên cứng ngắc của phó đạo diễn, Úc Khả Khả khẽ chớp mắt: "Tôi nghĩ, chắc đây miễn cưỡng được coi là chứng cứ rồi nhỉ? Xin hỏi đêm hôm khuya khoắt em họ ông không ngủ, lén lút chạy tới nhà kho lấy trang phục diễn của người khác làm gì thế?"
"Chú ấy là người của tổ trang phục, đương nhiên là ---"
"Đúng rồi, chúng tôi đặc biệt để ý camera giám sát, sau đó ông ta không trở lại nhà kho, đương nhiên là không trả lại trang phục diễn rồi."
Không đợi phó đạo diễn nói hết, hình như Úc Khả Khả nghĩ đến gì đó, nói bổ sung: "Cho tới hôm nay lúc Lê Hinh Nhụy cần thay trang phục thì phát hiện trợ lý vốn phụ trách trang phục cho mình không ở đó, mà ông ta lại đưa trang phục tới tay cô ta, hơn nữa khi đó trang phục đã có vấn đề rồi."
Đồ đần này, lúc đi vào lại không hề chú ý bên trong có người hay không!
Phó đạo diễn mắc nghẹn, sắc mặt lập tức đen lại, thầm mắng.
Nhưng nghe được câu hỏi của Úc Khả Khả, ông ta phản ứng rất nhanh chóng, trấn tĩnh trả lời: "Nếu như đã không giấu được vậy tôi chỉ đành nói thẳng. Thật ra chú ấy vẫn luôn thích cô Lê từ rất lâu, chỉ có điều biết địa vị chênh lệch nhau nên không dám thổ lộ."
"Tuy tôi đã từng khuyên chú ấy, cố gắng bảo chú ấy từ bỏ đi, nhưng xem ra không có hiệu quả rồi." Ông ta thở dài nặng nề, thương tiếc nói: "Chỉ là không ngờ chú ấy lại nhất thời nóng lòng muốn tiến tới, vì có thể kéo gần khoảng cách thân thiết với cô Lê hơn chút đã làm ra chuyện lén lấy trang phục diễn về này."
Đúng không hổ là người làm đạo diễn, chỉ dăm ba câu đã lại có thể biến sự ác ý nhằm vào Lê Hinh Nhụy, giảm nhẹ miêu tả cái vặn vẹo thành quan hệ tình cảm đôi bên vì yêu mà không có được cho nên đã làm ra chuyện nóng lòng để tiến tới.
Dù cho tạo thành ảnh hưởng tồi tệ cũng chỉ có thể được coi là vấn đề về phương diện đạo đức còn thuận lý thành chương mà kéo được bản thân ra khỏi âm mưu.
Kể cả người trong cuộc có tin hay không thì người xung quanh đã vô thức tin tưởng.
"Ô, ông ta là b**n th** à? Lại dám làm ra được việc này, thật buồn nôn."
"Không biết lấy quần áo về đã làm gì rồi, Lê Hinh Nhụy xui xẻo thật, may là kịp thời phát hiện, còn chưa mặc vào..."
"Nghĩ mà muốn phỉ nhổ, sao chỗ chúng ta có thể có loại người thế này, có cần báo cảnh sát hay không?"
"Đây chính là em họ của phó đạo diễn, có thể đuổi ông ta đi đã tốt lắm rồi, có điều tôi thấy tình hình này cũng quá mức rồi."
Em họ của phó đạo diễn ở trong đám người đón lấy ánh mắt khác thường của người xung quanh, còn chưa từng trải qua sự tủi nhục này, mặt không nhịn được đỏ lên nhưng trong lòng ông ta cũng rõ cách làm của anh họ là đúng.
Dù sao cũng do ông ta bất cẩn bị quay lại chứng cứ, muốn thành công thoát khỏi mối nguy này cũng chỉ đành theo đà thừa nhận vì ông ta thích Lê Hinh Nhụy cho nên mới không nhịn được lấy trộm trang phục diễn về làm ra chuyện b**n th**.
Nói sao thì chỉ cần anh họ không có việc gì thì ông ta vẫn có thể đi theo ăn thịt, bây giờ chỉ đội một cái nồi thôi, ông ta đâu có trong sạch gì, đương nhiên có thể tiếp nhận rồi.
Lúc này Lê Hinh Nhụy có ngốc cũng hiểu ra được toan tính của bọn họ, lập tức giận đỏ mặt: "Ông làm thế này là vu oan, rõ ràng trước đó tôi không cẩn thận gặp phải các người ---"
Phó đạo diễn dùng ngữ điệu cứng rắn cắt ngang cô ta: "Tuy không ngờ chú ấy sẽ làm ra việc này nhưng cô Lê, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng chuyện này. Thế này đi, đầu tiên tôi thay chú ấy xin lỗi cô, cam đoan nhất định sẽ đòi công bằng cho cô."
Lê Hinh Nhụy cao giọng: "Hoàn toàn không phải như vậy! Rõ ràng là tôi bắt gặp các người làm chuyện xấu, các người mới tính kế tôi thì có!"
Phó đạo diễn: "Thế thì càng buồn cười, tôi không nhận ra tôi đây thì làm chuyện xấu gì. Vu khống, cô Lê nói thế này có chứng cứ không?"
Đã qua lâu vậy rồi, cô ta lấy chứng cứ đâu ra?
Lê Hinh Nhụy lập tức nghẹn lời, vừa tức giận vừa tủi thân, suýt nữa không nhịn được khóc lên.
Cho đến bây giờ, hướng phát triển của sự việc khiến quần chúng ăn dưa xung quanh nghe đến hồ đồ.
Nói cho cùng ai cũng có lý, hai bên bên nào cũng cho mình là đúng, rồi lại nói hay như thể đều có lý lẽ, có chứng cứ, nhất thời bọn họ không biết nên tin ai.
Đúng lúc này, bọn họ chợt nghe Úc Khả Khả sảng khoái không kéo dài nữa: "Vậy thì coi như thế đi."
Tất cả mọi người: ?
Không phải chứ, thế này là định thôi à, không tính bóc tiếp sao?
Cô vô cùng quyết đoán, khiến mọi người vừa sửng sốt lại ngạc nhiên, ngược lại càng khiến cho phó đạo diễn nghi ngờ không chắc, thầm cảnh giác.
Đâu phải ông ta không có đầu óc, tuy không biết Úc Khả Khả định thế nào nhưng tuyệt đối không thể tin cô thật sự chịu bỏ qua trong tình huống đã đâm lao phải theo lao này.
Quả nhiên, ngay lúc ông ta đề phòng tiếp đó cô sẽ có bài sau gì thì chợt nghe cô nói: "Phó đạo diễn, nếu ông đã đại nghĩa diệt thân như vậy, đương nhiên chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận rồi. Có điều tôi đột nhiên hơi tò mò, ông đẩy hết trách nhiệm lên đầu em họ mình thế, ông ta có đồng ý không?"
Vẻ tươi cười của phó đạo diễn không đổi, đáp lại lại khá cẩn thận: "Tôi không rõ cô Úc đang chỉ điều gì, nhưng tôi chỉ cho rằng, chuyện đã làm sai thì theo lý nên dũng cảm gánh chịu. Nếu chú ấy làm sai, đương nhiên chú ấy phải chịu trách nhiệm."
Sắc mặt em họ phó đạo diễn xanh lại đỏ, nhưng vẫn cắn răng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, tôi---"
"Chậc, không ngờ ông sùng bái anh họ mình đến vậy, quả đúng là anh em tình thâm."
Lần này đến lượt Úc Khả Khả cắt ngang lời ông ta, nói chậm rãi: "Tuy tôi rất kính nể tinh thần hi sinh này của ông, tôi vẫn hơi tò mò xin hỏi nếu ông biết phó đạo diễn bị bệnh hoa liễu lại cố ý không nói cho ông biết, cái nồi mới này, ông có đội giùm được không?"
Cô hỏi đến nhẹ bẫng, giống như không có trọng lượng, suýt nữa khiến người ta không phản ứng được ẩn ý trong lời cô nói.
Đợi đến lúc ý thức được thật ra cô bâng quơ nện một quả pháo đạn, bùng nổ đến mức tất cả mọi người đều ồ lên.
Đm, đm, đm đm!
Bọn họ không nghe nhầm chứ, Úc Khả Khả vừa nói gì?
Mọi người thật sự không thể tin vào tai mình: Nếu như chuyện này là thật, vậy thì không đơn giản đâu à nghen!
Khỏi nói có phải thật hay không, cô vừa dứt lời, ánh mắt khác thường của tất cả mọi người lập tức tập trung trên người phó đạo diễn, còn tránh xa một khoảng theo bản năng, vẻ mặt kỳ dị.
"Không phải thật đâu? Vừa rồi ý của Úc Khả Khả ---"
"Hơn nữa, đúng là gần đây phó đạo diễn liên tục xin nghỉ, tôi nhớ là ông ta nói ngã chân bị thương mà. Chẳng lẽ thật ra là lấy cớ cho qua, lén đi bệnh viện trị bệnh à?"
"Đù, giờ tôi đang nổi hết da gà đây này. Trước kia hình như tôi còn không cẩn thận đụng phải ông ta, chắc là không sao đâu?"
"Má ơi, đây là bệnh hoa liễu đó, chắc chơi quá đà rồi. Thật sự không nhìn ra được, chậc chậc."
"Chơi quá đà lại không sao, trong giới đâu có hiếm, nhưng bị bệnh hoa liễu này thì khả năng là không đơn giản rồi, sẽ là liên lụy cả đám người đó."
"Đợi chút, chuyện xấu mà Lê Hinh Nhụy nói, chẳng lẽ là ---"
"Kết hợp lời nói của hai người bọn họ, hẳn là, thật ra em họ của phó đạo diễn cũng là một thành viên trong đó, cho nên lúc này mới..."
Giờ phút này, không cần Lê Hinh Nhụy chứng minh trong sạch thêm nữa, tất cả mọi người đều vô thức tin tưởng nghiêng về phía cô ta. Đồng thời cũng biết được "chuyện xấu" mà cô ta nói là cái gì, hơn nữa tại sao phó đạo diễn phải tính kế cô ta.
Phó đạo diễn bị bóc đến q**n l*t cũng không chừa lại: "..."
Câu hỏi như lơ đãng kia của Úc Khả Khả, vốn đã khiến mặt ông ta biến sắc hoàn toàn, trong lòng cũng loạn lên, bị nói cho suýt chút nữa không đứng vững người.
Đến khi bên tai truyền tiến tiếng bàn luận tới tấp xung quanh, ông ta vốn có lòng tự trọng cực lớn, càng vừa giận lại vừa sợ, tức đến mức trước mắt biến thành màu đen, hận không thể ngất đi ngay.
Lời, lời cô ta vừa nói là ý gì? Giọng điệu chắc chắn kia lại là như thế nào --- Sao Úc Khả Khả có thể biết được chuyện này?
Rõ ràng chuyện ông ta bị bệnh chỉ có ông ta và bác sĩ biết, thậm chí ông ta còn đưa cho bác sĩ một số tiền lớn để bịt miệng rồi mà!
Phó đạo diễn biết, dù ông ta có thật sự đưa ra chứng cứ làm sáng tỏ sự thật thì không phải tất cả mọi người đều sẽ tin, huống chi ông ta còn đang cố điều tra.
Thậm chí ông ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra đủ, vết nhơ bị bệnh hoa liễu này sẽ cứ thế bám lấy ông ta, không chỉ sự nghiệp sẽ phải chịu ảnh hưởng liên đới mà thậm chí tất cả mọi người đều không dám tiếp xúc với ông ta.
Nhất là đạo diễn Chu đã hợp tác nhiều năm với ông ta, trong mắt lại càng không chấp nổi một hạt cát. Nếu như biết được chuyện này, người này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông ta---
Chết tiệt! Tất cả đi tong rồi!
Mà em họ của phó đạo diễn vẫn chưa kịp phản ứng, đang bất mãn giải thích: "Đội nồi gì cơ, chẳng qua là vì tôi rất thích cô Lê mới kìm lòng không đặng làm chuyện đó, vốn không có gì với anh họ --- cô nói cái gì?"
Đợi sau khi ý thức được, mặt ông ta bỗng biến sắc hẳn, không thể tin cao giọng: "Bị bệnh hoa liễu, anh họ tôi? Không, không thể có chuyện này, sao có thể chứ?"
Úc Khả Khả: [Chà, cậu thấy hết không! Đây hẳn là bảng đèn neon trong truyền thuyết nhỉ?]
Hệ thống: [Làm nhục cái đèn đó, khuôn mặt này đã vặn vẹo tới biến dạng rồi còn đâu, không đẹp.]
[Tôi nói gì ấy nhỉ, bọn họ quả đúng là tình anh em plastic mà.] Úc Khả Khả chỉ trỏ trong lòng: [Chậc chậc, nhìn cái vẻ mặt chịu đả kích lúc này, tôi thật sự có thể cười cả năm.]
"Thì ra ông vẫn chưa biết à, xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Thưởng thức sắc mặt thay đổi tới lui của bọn họ xong, lúc này Úc Khả Khả mới như chậm lại nửa nhịp mở to mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ vô tội kinh ngạc một cách tự nhiên, ngại ngùng nói xin lỗi với ông ta.
Rồi sau đó, có vẻ cô cảm thấy dù gì đã nói ra rồi nên chẳng còn gì phải giấu giếm, vẫn thương hại có ý tốt nói: "Thật ra phó đạo diễn đã có chẩn đoán khẳng định rồi từ trước rồi, đang lén trị bệnh."
"Nhưng khả năng lây của bệnh này rất cao, cho nên kiểu thường xuyên theo chân phó đạo diễn chơi ba người như ông ấy, e là không chạy thoát được rồi à nha."
Cô lộ vẻ "hết thuốc chữa", chậm rãi lắc đầu: "Haizz, trở về ăn đồ bổ chút đi."
Em họ: "...!!!"