Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 18

Quan hệ của Trữ Tuyết và Lộ Sùng dần dần thân thiết hơn, cô ấy thường xuyên nghiên cứu và thảo luận cảm giác và cách hiểu cũng như kỹ thuật diễn trong phim mình diễn trước kia với anh ấy, sau đó lại truyền đạt cho Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy.

Bốn người bọn họ đã nghiễm nhiên trở thành một nhóm nhỏ học tập đối diễn, được quay thành video tuyên truyền ngoài lề đăng lên Weibo dẫn đến một loạt cuộc thảo luận và trêu đùa.

Cuối cùng Úc Khả Khả đã có chút nổi tiếng, cũng biết Trữ Tuyết và Lê Hinh Nhụy rất thích cô, quan hệ với mọi người trong đoàn làm phim rất tốt.

---Tuy nhiên cô vẫn không quan tâm lắm như trước.

Gần đây nam phụ số hai cực kỳ yên lặng, nam phụ và nữ phụ số ba thì vẫn còn tiếp tục dây dưa. Chỉ có phó đạo diễn điều trị mỗi ngày, sắc mặt lại càng ngày càng kém. Thực tế thì ánh mắt ông ta nhìn Lê Hinh Nhụy càng lúc càng khác thường, dường như quy hết mọi chuyện là do lỗi của cô ta.

Hiển nhiên Lê Hinh Nhụy cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng khó chịu của ông ta với mình. Tuy không biết có chuyện gì nhưng cô ta nghĩ có lẽ là có liên quan đến lần chơi bời bị cô ta bắt gặp đó.

Có điều cô ta vẫn không dám nói gì, mỗi ngày chỉ thầm run sợ, ngoại trừ lúc quay phim thì chỉ vùi đầu đi theo Úc Khả Khả, làm cái đuôi nhỏ của cô.

Có lẽ bởi vì thế, lúc phó đạo diễn không tìm thấy lúc nào cô ta lạc đàn, cuối cùng chỉ đành lựa chọn địa điểm khác để ra tay.

Tối hôm đó, vì hôm sau Úc Khả Khả không có phần diễn nên có thể ở lại khách sạn nghỉ ngơi, cố ý đặt đồ ăn khuya, coi như là khao bản thân vất vả trong khoảng thời gian này. Hơn nữa cô còn tiện tay lần nữa gửi bài văn năm trăm chữ cho Quý Cảnh Diệp để đảm bảo anh không quên chính mình.

Tổng giám đốc Quý nhận được tin nhắn quấy rối: "..."

Trải qua khoảng thời gian này, đối với việc mỗi lần cô đặt đồ ăn mới nhớ có thể nhớ đến mình, Quý Cảnh Diệp đã quen với kiểu liên lạc hoàn toàn là mất bò mới lo làm chuồng này rồi.

Mỗi lần chỉ cần thấy được bài văn thao thao bất tuyệt mà cô gửi tới, biết rõ cô đã đặt đồ ăn giao tận nơi về ở bên kia, vì thế anh cũng chỉ lướt nhìn sơ sơ sau đó lạnh lùng trực tiếp lướt qua.

Chỉ có thể nói, cái được coi là ưu điểm duy nhất của Úc Khả Khả chính là ---

Những bài văn này đều do chính cô viết, nội dung gửi tới chưa từng lặp lại lần nào, hơn nữa đều là đánh ra từng chữ, từng chữ. Tối thiểu là không qua loa đến tùy tiện copy paste rồi gửi cho anh, coi như là đã bỏ công sức "nhớ nhung và yêu thương".

Không biết tổng giám đốc Quý tràn đầy kỳ thị đối với cách cô bày tỏ tấm lòng, Úc Khả Khả gõ chữ, thỏa mãn gửi đi xong thì đột nhiên nghe được tiếng hệ thống: [Có chuyện rồi, tôi đã nói phó đạo diễn không thể nào dễ dàng tha thứ cho nữ chính mà.]

Cô lập tức ngồi thẳng người: [Sao, ông ta sắp ra tay à?]

[Nói đúng ra là, hai người cùng bày kế.] Hệ thống nói: [Bởi vì lúc trước nên phó đạo diễn vẫn luôn ghi thù nữ chính, mà em họ của ông ta thì đột nhiên nhìn trúng nữ chính, đồng thời lại sợ cô ta sẽ lan truyền chuyện kia đi, vừa đúng lúc biết được phó đạo diễn muốn dạy dỗ trả thù cô ta cho nên đã đề xuất cách này.]

...

Bắt đầu từ buổi sáng, Lê Hinh Nhụy đã cảm thấy mí mắt phải giật giật, mãi đến khi tới phòng trang điểm cũng không dừng.

Con người cô ta hơi mê tín, tin chắc là mí mắt trái giật là phát tài, mí mắt phải giật là có tai, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành khó tả. Nhưng vì không tìm được nguyên nhân, cô ta không nhịn được bắt đầu hoảng hốt.

Phần diễn hôm nay của cô ta rất quan trọng, là thời điểm mấu chốt tiểu sư muội của môn phái biến thành thánh nữ ma tộc. Vì để làm nổi bật sự thay đổi, trang phục của cô đã đổi thành một bộ đồ màu đỏ thẫm.

Và nhân viên lấy trang phục mới cho cô lại trùng hợp là em họ của phó đạo diễn.

"Sao cô tới muộn thế, không biết tất cả mọi người đều đang đợi cô à?" Vẻ mặt ông ta mất kiên nhẫn ném trang phục qua, giục cô ta mau chóng thay đồ: "Đã biết cảnh quay hôm nay của cô rất quan trọng, thế mà còn không đến sớm chút, phó đạo diễn đã chờ cô từ lâu rồi, mau lăn qua đây."

Lê Hinh Nhụy: "..."

Không ngờ lại là ông ta, vừa thấy được gương mặt khiến mình có ấn tượng sâu sắc này, người cô ta vô thức run rẩy, cảnh đã từng không cẩn thận chứng kiến lại lần nữa xuất hiện trong đầu.

Ánh mắt cô ta nhìn loạn xung quanh, cố gắng che giấu tâm trạng lo lắng và xấu hổ, đã quên phải hỏi thăm xem trợ lý lo trang phục đóng phim của cô trước kia đi đâu, chỉ mím môi khẽ gật đầu với ông ta: "Tôi biết rồi, thật xin lỗi."

Cứu mạng, thảo nào mí mắt phải của cô ta cứ giật mãi, thì ra là chuyện ứng ở đây!

Người phụ trách quay phim là phó đạo diễn thì cũng thôi, sao người tới đưa trang phục mới cũng là nhân vật chính của sự kiện hôm đó?

Đợi đến khi em họ phó đạo diễn lộ vẻ mặt khinh thường cười nhạo rời đi xong, Lê Hinh Nhụy nắm chặt trang phục, mặt không nhịn được đỏ bừng lên---

A a a, rốt cuộc là tại sao phải biến thành vậy!

Mặt cô ta hoàn toàn như muốn nứt ra, hận không thể đập đầu vào tường, không nhịn được nghĩ: Nếu như là chị Khả Khả thì tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như cô ta, không chỉ không dám hé răng câu nào mà còn đắc tội người khác khiến sự việc càng lúc càng hỏng bét đâu?

Lê Hinh Nhụy vừa ủ rũ thở dài, vừa cầm trang phục định tiến vào phòng thay đồ. Không ngờ đúng lúc này, cửa phòng trang điểm đột nhiên bị gõ, cô ta đi qua mở thì thấy người tới lại là Úc Khả Khả ban nãy cô ta còn đang thầm xin giúp đỡ.

Không ngờ sẽ trùng hợp thế này, Lê Hinh Nhụy nhất thời ngây ra, kinh ngạc hỏi: "Chị Khả Khả, sao chị lại ở đây? Không phải sáng nay chị không có cảnh quay---"

Có điều không đợi cô ta hỏi xong, Úc Khả Khả lại đột nhiên vươn tay, lấy bộ trang phục màu đỏ thẫm kia trong tay cô ta tới.

Nét mặt và hành động của cô đều cực kỳ tự nhiên khiến Lê Hinh Nhụy dù bị giành trang phục diễn cũng không kịp phản ứng, chỉ mờ mịt nhìn cô: "... Sao chị lại ở đây?"

Úc Khả Khả không trả lời, chỉ cúi đầu quan sát trang phục trên tay này.

Nhìn bên ngoài thì đúng là không có vấn đề gì nhưng cô dựa theo lời nhắc nhở của hệ thống, lúc lật lại trang phục thì có thể phát hiện ra phần bên trong đã bị cố ý chơi xấu rồi.

Có lẽ lúc này mặc vào thì không nhìn ra cái gì nhưng hôm nay Lê Hinh Nhụy lại có cảnh đánh nhau. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, lúc cô ta treo trên dây thép, chỉ cần hơi động mạnh cái là sẽ bị lộ, lại khiến người ta không cẩn thận thấy được gì.

Úc Khả Khả: [Thủ đoạn này thật sự là đủ bỉ ổi, buồn nôn ghê.]

Tuy Úc Khả Khả vẫn duy trì khoảng cách với Lê Hinh Nhụy như trước nhưng trải qua thời gian tiếp xúc này, thật sự rất khó ghét một người luôn gần gũi với cô, nhìn thấy cô là sẽ lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Cho dù bỏ những yếu tố này, cho dù Úc Khả Khả thật sự có ghét Lê Hinh Nhụy đi chăng nữa thì cũng không thể thật sự để mặc cho phó đạo diễn và em họ ông ta tính kế một cô gái vậy được.

Hệ thống: [Đúng là ban đầu em họ phó đạo diễn rất kiêng dè nữ chính, nhưng lại vô thức dần dần thích cô ta. Bởi vì cảm thấy cô ta vô cùng thuần khiết, tốt đẹp, chắc chắn sẽ không đồng ý ở bên ông ta, cho nên nghĩ ra cách này.]

Chỉ cần trên người cô gái này có vết bẩn, bị tất cả mọi người chán ghét vứt bỏ thì ông ta sẽ có cơ hội tiếp cận.

Ông ta lại thừa cơ chụp được ảnh, dù không khiến Lê Hinh Nhụy động lòng thì cũng có thể nắm cái chuôi này, nhân cơ hội ép cô ta đi theo mình.

[Có điều tôi cảm thấy, thật ra cô không cần phải xen vào, đây là sức hút của cốt truyện.] Hệ thống nói: [Không phải trước kia chúng ta từng thảo luận, có lẽ nam chính không nhịn được đến thăm ban đó sao?]

[Ban nãy tôi vừa đi xem thử, đúng là anh ta có ý định tới hôm nay, mượn danh nghĩa là tới thăm cô để xem nữ chính, có lẽ chuyện này dùng để làm nền cho sự xuất hiện của nam chính.]

Hệ thống suy đoán có căn cứ, lý lẽ, nói: [Nếu như tiếp đó cô ta có phiền toái thật thì chắc chắn nam chính sẽ ra tay giải quyết thôi.]

Úc Khả Khả chăm chú nhìn Lê Hinh Nhụy dù trang phục có bị cướp đi, cũng không biết có chuyện gì mà vẫn tin tưởng mình thì đột nhiên cười lên: [Cậu nói đúng.]

Sau đó cô vẫn không nói gì, chỉ khẽ chớp mắt, một tay cầm trang phục, tay kia thì kéo tay cô ta.

"... Chị Khả Khả?"

Đầu Lê Hinh Nhụy toàn sương mù bị cô kéo đi một đoạn ra ngoài, Lê Hinh Nhụy vui vẻ vì sự gần gũi hiếm khi thể hiện ra của cô, lại có phần bối rối: "Ấy, em còn chưa thay trang phục, cảnh quay hôm nay của em rất quan trọng---"

Vừa nói đến đây, cô ta chạm phải ánh mắt Úc Khả Khả quay đầu lại lườm tới.

Gương mặt cô tinh xảo đẹp đẽ, nhất là đôi mắt hạnh xinh đẹp kia tựa như rải đầy ánh sao, sáng lấp lánh. Lúc cô yên lặng nhìn người khác ngập tràn sự quyến rũ, phảng phất dù có là ai cũng không có cách nào buông lời từ chối được.

Vì thế, như lẽ đương nhiên, Lê Hinh Nhụy quên mất chính mình muốn nói gì, lắp bắp: "Em, ý em là, nếu như chị Khả Khả có chuyện gì cần em giúp đỡ thì em nhất định sẽ làm."

Úc Khả Khả lại cười với cô ta.

Sau đó Lê Hinh Nhụy cứ thế choáng váng, tiếp tục bị cô kéo đi ra ngoài.

[Dù Lê Hinh Nhụy có vầng hào quang của nữ chính sẽ không xảy ra chuyện thật, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, chỉ có thể nói là có khả năng.]

Dù rằng lúc này trông cô rất giống bọn buôn người bắt cóc con gái đang choáng váng, Úc Khả Khả vẫn tỏ vẻ tỉnh bơ như trước, giọng nói cũng nhẹ bẫng: [Nếu chúng ta đã biết thì đâu cần phải xem cô ta có khả năng phải chịu sự bắt nạt nhục nhã này, đúng không?]

[Huống chi---] Cô cười tủm tỉm hỏi: [Tôi đây ngứa mắt hai tên ngốc kia, muốn trực tiếp khiến bọn họ biến mất khỏi xã hội, không được à?]

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Được rồi, tôi cảm thấy không cần thiết nhưng cô nói vậy cũng đúng, muốn làm thì làm đi.]

Tòa nhà Quân Minh, Quý Cảnh Diệp đang họp thì đột nhiên thoáng dừng lại, đôi mắt âm u lạnh lẽo khẽ chớp.

Mặt anh hờ hững, nhìn có vẻ tỉnh táo tập trung lắng nghe hội nghị, nhưng sự chú ý lại vô thức dần bị hấp dẫn đi một cách khó hiểu.

— Như đang vô thức chú ý tình hình bên kia.

... Cô lại muốn làm gì?

Sao không thấy cô có lúc nào rảnh?

Quý Cảnh Diệp khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhíu mày. Anh đang trầm tư, đương nhiên sẽ không chú ý đến ánh nhìn cẩn thận dò xét của đám người xung quanh.

... Có phải vừa rồi mình báo cáo sai ở đâu, tổng giám đốc Quý thế này là không hài lòng à?

Trợ lý Ôn bị cầu cứu: "..." Gần đây anh ấy cứ cảm thấy cảm xúc của boss dao động rất lớn, là ảo giác ư?

Trường quay.

Úc Khả Khả cứ thế kéo Lê Hinh Nhụy suốt đường đi, trực tiếp đi xuyên qua vô số người, đứng trước mặt phó đạo diễn.

Phó đạo diễn vừa thấy Lê Hinh Nhụy có vẻ không mặc trang phục bị phá hoại theo kế hoạch của bọn họ thì lập tức nhăn mày lại: "Lê Hinh Nhụy, cô sao đấy, có chút khái niệm thời gian nào hay không, đã lâu thế rồi còn để cho tất cả mọi người đợi ---"

Ông ta đen mặt muốn răn dạy, kết quả vừa nói được nửa đã thấy Úc Khả Khả vốn không nên xuất hiện ở đây, thờ ơ lấy trang phục trong tay quơ quơ.

Ông ta khẽ giật mình, nhìn kỹ lại, phát hiện ra lại là bộ trang phục có vấn đề kia.

Trong lòng phó đạo diễn lập tức có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt tươi cười: "Cô Úc, cô làm gì thế? Tôi nhớ hình như hôm nay không có cảnh của cô, cô làm thế này là sẽ gây nhiễu loạn tiến độ quay phim của chúng ta đó."

Thấy ông ta nói vậy, nhân viên xung quanh đều nhìn qua.

Tuy không biết có chuyện gì, bọn họ nhìn Lê Hinh Nhụy mặc đồ của mình, Úc Khả Khả đã bị phó đạo diễn uyển chuyển nhắc nhở rồi mà vẫn không hề để ý cầm trang phục diễn thì không nhịn được có ý kiến.

Nhưng đối diện với ánh nhìn chằm chằm từ xung quanh, Úc Khả Khả lại hoàn toàn không sợ, chỉ chậm rãi chớp mắt.

Sau đó chỉ thấy hàng mi dày mảnh của cô khẽ chớp, càng lộ ra vẻ hồn nhiên vô tội: "Không phải phó đạo diễn không biết bộ trang phục này chứ, đây không phải bộ đồ mà ông với em họ ông, hai người bàn bạc mãi nên động tay thế nào mới có thể không bị phát hiện sao?"

Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, mọi người nghe hiểu thì không nhịn được hít mạnh một hơi: Oh my god, không phải chứ?

Rốt cuộc là Lê Hinh Nhụy đã đắc tội với phó đạo diễn thế nào mà ông ta lại nghĩ ra thủ đoạn này hại cô ta xấu mặt?

Người trong cuộc lúc này bị mọi người tò mò lại đồng cảm nhìn qua, vẻ mặt lại hoàn toàn mờ mịt, đợi đến khi cuối cùng cũng phản ứng kịp thì lập tức sợ hãi mở to mắt: "Hả? Tôi á?"

Mọi người: "..." Vì sao cô ta có vẻ như thể vừa mới biết chuyện thế!

"Tuy không biết chuyện có phải thật hay không, có điều gần đây phó đạo diễn lạ thật..."

"Cậu cũng cảm thấy à? Hơn nữa có lúc ánh mắt ông ta nhìn Lê Hinh Nhụy đáng sợ thật ấy."

"Cho nên giữa bọn họ thật sự có chuyện gì đó, nhưng dù có thế nào thì đâu thể làm thế."

"Đúng đó, nếu chuyện này mà thành công thì chẳng phải Lê Hinh Nhụy sẽ bị hủy hoại sao? Chuyện này thì có gì tốt với ông ta và đoàn làm phim?"

Có thể cảm nhận được tiếng bàn luận ầm ĩ và ánh mắt khác thường của đám người xung quanh, lòng phó đạo diễn lập tức nghẹn lại, cuối cùng không duy trì được nụ cười trên mặt nữa, mặt tái đi nén giọng phủ nhận: "Cô Úc có ý gì, tôi không hiểu."'

Ông ta trịnh trọng nghiêm túc nói rõ: "Đầu tiên, tôi không rõ trang phục bị động tay mà cô nói là chuyện gì, tuyệt đối cũng không phải tôi và người khác làm."

"Thứ hai, cô Úc, cô không có chứng cứ đã chỉ trích tôi giữa đám đông, đây là vu oan nghiêm trọng. Tôi có quyền bảo vệ quyền lợi của mình, có thể sẽ tố cáo cô, dù cô có chống lưng, tôi cũng sẽ kiên quyết không lùi bước."

Ông ta tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc không sợ hãi, phảng phất như thật sự bị Úc Khả Khả vu oan vô cớ vậy. Dáng vẻ thanh giả tự thanh này không khỏi khiến mọi người bán tín bán nghi lung lay, thầm nghĩ có phải mình thật sự đã hiểu lầm ông ta hay không.

Nhưng đối mặt với sự uy h**p sẽ tố cáo của ông ta, Úc Khả Khả lại không nhịn được bật cười.

"Xin lỗi, tôi biết là không nên cười, nhưng---" Giọng cô chân thành, chậm rãi hỏi thăm: "Tôi có hơi tò mò, nếu tôi đã đứng ở đây đối chất với ông, sao ông có thể cho rằng tôi không có chứng cứ?"

Vẻ mặt phó đạo diễn lập tức trở nên cứng ngắc.

---

Lời tác giả:

Úc Khả Khả: Có phải ông ta ngốc không?

Bình Luận (0)
Comment