Sau khi khám sơ bộ, phó đạo diễn chỉ bị sưng do bị đụng, những cái khác thì không có vấn đề gì lớn. Vì thế ông ta được yêu cầu là phải tu thân dưỡng tính một thời gian, lấy thuốc mỡ rồi về.
Không thể tiếp tục hóng chuyện, Úc Khả Khả cảm thấy có phần đáng tiếc, cứ cảm thấy khó chịu do còn chưa phấn khích hết đà đã hạ màn rồi. Nhất là khi cô nghĩ đến sau khi qua chuyện này, dưa cô có thể nghe được mỗi ngày lại thiếu đi chút sắc màu thì càng không nhịn được tiếc nuối nhiều hơn.
Nhưng hiển nhiên cô không ngờ tới, việc này còn chưa kết thúc tại đây, hơn nữa còn nhanh chóng xuất hiện bước ngoặt.
Nguyện vọng hóng chuyện của cô lại trở thành sự thật rồi.
Hệ thống: [Chắc chắn cô không thể ngờ được hôm nay đã xảy ra chuyện gì đâu.]
Lúc này Úc Khả Khả đang ngồi bên cạnh Trữ Tuyết ăn ké bánh ngọt.
Hôm nay người đại diện của Trữ Tuyết qua đây thăm cô ấy, còn đặc biệt mang theo bữa trà chiều Michelin mời cả đoàn làm phim thưởng thức. Hơn nữa vì biết được Trữ Tuyết rất thích hai cô gái cùng đoàn phim này, người đại diện còn tặng thêm hai phần cho các cô.
Úc Khả Khả cực kỳ nhanh tay chụp ảnh gửi cho người đại diện, uyển chuyển lại hàm súc tỏ nguyện vọng hy vọng có người đại diện tương tự.
Cho dù không thể tương tự thì tối thiểu học được chút ít sự dịu dàng quan tâm đối với nghệ sĩ của người ta có được không?
Chị Trương đáp lại rất là uyển chuyển và hàm súc: [Lăn đi.]
Úc Khả Khả bị từ chối một cách lạnh lùng: "..." Đáng ghét, cô muốn ăn thêm một cái bánh ngọt!
Vì vậy cậy tất cả mọi người đang ở đó, trợ lý không tiện ngăn cản quá nhiều, Úc Khả Khả nói lời cảm ơn với người đại diện của Trữ Tuyết xong thì không hề khách sáo ăn sạch bữa trà chiều trong sự tức giận và bất bình với người đại diện của mình.
Lúc nghe được giọng hào hứng bừng bừng của hệ thống, cô đang ăn hoa quả mà Lê Hinh Nhụy cung phụng đẩy tới, lập tức vừa nhai vừa hỏi: [Có chuyện gì thế?]
[Không phải vì lần xôi hỏng bỏng không kia của phó đạo diễn đó sao, tuy nhiên sau khi khỏi hẳn, ông ta phát hiện phía dưới vẫn không có cảm giác nên lại đi tới phòng khám tư một chuyến ấy?] Hệ thống nói: [Lúc ấy bác sĩ đề nghị ông ta khám toàn thân, giờ có kết quả xét nghiệm rồi.]
Úc Khả Khả biết chuyện này: [Không phải đã nói ông ta không sao, chỉ vì vấn đề tâm lý nên không có cách nào cứng à?]
Sau hôm đó, vết thương của phó đạo diễn dần dần khỏi, tình trạng của ông ta lại không tốt lên. Bởi vì ông ta phát hiện dù có k*ch th*ch thế nào thì dường như ông ta cũng bị mất cảm giác.
Nghĩ đến không có cách nào thể hiện được sự oai phong của giống đực, mặt phó đạo diễn tái đi, lại tới phòng khám ngay trong đêm.
Nhưng sau khi khám mấy lượt, bác sĩ đồng cảm đưa ra kết luận, có lẽ vì ông ta có chướng ngại tâm lý cho nên bị biến thành như vậy.
Sắc mặt lúc đó của phó đạo diễn thật sự vừa xanh vừa đỏ, thậm chí còn màu mè hơn cả đèn neon.
Nghe được hệ thống tiếp sóng, Úc Khả Khả chỉ tiếc mình không thể tận mắt trông thấy hình ảnh đó.
Hệ thống hỏi một đằng, trả lời một nẻo: [Tôi cảm thấy có khi cô nên đi mua xổ số đi.]
Nghe thống nói thế, Úc Khả Khả biết được chuyện không hề đơn giản, lập tức hào hứng: [Như nào, như nào đó, mau nói tôi nghe nào.]
Hệ thống: [Ông ta bị bệnh thật rồi.]
Úc Khả Khả vô thức hỏi theo: [Bị bệnh rồi hả? Bệnh gì---]
Sau khi kịp phản ứng, cô suýt nữa bị nghẹn dưa hấu, ho khan mở to hai mắt: [Không phải chứ, ý cậu nói là ông ta, ông ta bị bệnh ở phương diện đó ấy hả?]
Hệ thống: [Đương nhiên. Ông ta đi khám về phương diện sinh sản, còn có thể là phương diện nào?]
Úc Khả Khả vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi: [Lúc ấy tôi chỉ thuận miệng nói, không ngờ thật sự trúng phóc rồi?]
Hệ thống: [Lúc trước ông ta trong thời kỳ ủ bệnh, còn lần này là vì bác sĩ muốn ông ta yên tâm, kiểm tra toàn diện lần nữa thì mới phát hiện ra đó.]
Úc Khả Khả: [Không phải cậu nói là bọn họ làm biện pháp bảo vệ tốt lắm à, sao còn bị bệnh được?]
Hệ thống: [Hỏi hay, phó đạo diễn cũng hỏi vậy đó. Bác sĩ nói, chỉ cần là chỗ đeo không tới thì vẫn có thể có khả năng truyền bệnh.]
Úc Khả Khả: [... Quá ư là mẹ nó... Đợi chút, tôi ngất mất, từ từ cho tôi bình tĩnh lại chút.]
Cô thật sự sợ ngây người, quả này e rằng chính là dưa bùng nổ và khác thường nhất trong rất nhiều dưa cô đã từng ăn.
Cho nên, rốt cuộc là sao chuyện có thể phát triển thành thế này được?
Đầu tiên là phó đạo diễn dẫn theo em họ chơi đùa với nam phụ số hai, không ngờ vào đến phòng trang điểm thì quên khóa cửa, đang lúc hưng phấn thì bị Lê Hinh Nhụy bắt gặp, chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra nên bị rũ. Đến khi đi phòng khám tư khám bác sĩ thì phát hiện chỉ là vết thương ngoài rất nhỏ, thế nên chỉ lấy thuốc mỡ rồi về. Kết quả chưa đến vài ngày phát hiện mình thật sự không được, lại lo lắng hãi hùng đi khám bệnh lần nữa. Cuối cùng vất vả lắm mới chấp nhận được là do vấn đề chướng ngại tâm lý, không đợi ông ta tiếp nhận trị liệu tâm lý thì đã biết được cơn ác mộng chân chính --- Ông ta bị bệnh rồi.
Rốt cuộc đây là tình tiết kịch tính gì, còn có thể bất ngờ thay đổi không ngừng xoay chuyển ư???
Mặt Úc Khả Khả cực kỳ khiếp sợ muốn ngã ngửa.
[... Tôi thấy ấy, chuyện này ông ta phải cảm ơn Lê Hinh Nhụy, nếu không vẫn trong thời kỳ ủ bệnh, e là còn lâu mới phát hiện ra.]
Chuốt lại mạch suy nghĩ, cô không nhịn được phỉ nhổ, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó bèn vội vàng hỏi: [Thế em họ ông ta, còn những người trước kia ông ta từng ngủ cùng, chẳng phải là ---]
Hệ thống: [Không biết, ông ta giấu tin tức đi rồi, không nói cho ai cả. Nhưng bệnh này có khả năng lây rất mạnh, chắc tám chín mươi phần trăm mắc đó.]
Úc Khả Khả: [Đỉnh đấy, không nói ông ta, bây giờ tôi cũng có ám ảnh tâm lý rồi.]
Vì thế ngay lúc Úc Khả Khả gặp lại phó đạo diễn có thể cảm nhận được tâm trạng tối tăm muộn phiền lại sốt ruột đến rõ ràng của ông ta.
Dù trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, hiền hòa và dễ gần như thường ngày nhưng ánh mắt ông ta nhìn người khác lại u ám thấy rõ, có cảm giác cực kỳ suy sụp.
Hơn nữa, có lẽ sợ bị người khác phát hiện, ông ta còn nghi thần nghi quỷ cố hết sức tránh có tiếp xúc thân thể với những người khác. Chỉ cần có người không cẩn thận đụng phải ông ta, ông ta sẽ lập tức lùi về đằng sau, đồng thời nổi cơn tam bành.
Dù sao người ta cũng là phó đạo diễn, đa số mọi người đều không dám động đến ông ta, chỉ thì thầm vài câu gần đây ông ta rất kì lạ rồi chú ý giữ khoảng cách với ông ta, không có truy cứu tiếp.
Trái lại đạo diễn Chu phát hiện ra thay đổi của ông ta còn cố ý hỏi thăm, nhưng phó đạo diễn đối xử như nhau, cũng từ chối sự tiếp cận của ông, chỉ lấy cớ "chân đau khó chịu" để lấy lệ, lừa ông cho qua chuyện.
Úc Khả Khả thấy vậy thì không khỏi sinh lòng đồng cảm: [Cảm giác người vô tội nhất chính là đạo diễn Chu. E là dù thế nào ông ấy cũng không ngờ được, bạn thân từ nhỏ của mình lại không chỉ lợi dụng lòng tin của ông ấy chơi quá đà mà còn bị bệnh nữa.]
Hệ thống: [Đúng đó, thậm chí ông ấy còn nhờ vả quan hệ, muốn tìm bác sĩ có tiếng khám vết thương ở chân cho ông ta, chỉ có điều bị phó đạo diễn từ chối.]
Úc Khả Khả cảm thán lắc đầu: [Thương đạo diễn Chu ghê.]
Tính ra, trong những người liên quan đến phó đạo diễn này, ngoại trừ đạo diễn Chu ra lại chẳng có ai quan tâm ông ta nữa.
Chỉ tiếc ông ta vẫn phụ sự tín nhiệm này của đạo diễn Chu.
Rồi như em họ của phó đạo diễn, ông ta biết rõ vì phó đạo diễn không được cho nên mới tới phòng khám, lúc này thấy dáng vẻ ông ta như vậy thì đương nhiên sẽ biết rằng việc điều trị không lý tưởng lắm. Đứng cùng góc độ mà nghĩ, đương nhiên ông ta sợ k*ch th*ch đến phó đạo diễn cho nên hẳn là sẽ không nói gì.
Mà nam phụ số hai tự nhận là "đầu sỏ gây chuyện" càng không dám đến gần phó đạo diễn, dù thường xuyên bị ông ta mắng cho máu chó đầy đầu cũng chỉ có thể cười xòa xin lỗi.
Về phần nữ phụ số ba, cô ta lại hoàn toàn không biết rõ tình hình, suốt quá trình đều mơ màng ngơ ngác.
Có điều cô ta thấy phó đạo diễn mãi không tìm mình thì cũng chỉ cho là ông ta chơi chán rồi. Dù sao chuyện này đã xảy ra nhiều lần, cô ta tập mãi đã thành quen, bởi vậy thức thời không tìm đến cửa, tự giác coi như ngầm thừa nhận tránh đi.
Đối với chuyện này, hệ thống lại có quan điểm khác.
[Mục tiêu hiện tại của cô ta là nam phụ, vẫn còn ý đồ quyến rũ anh ta.]
Cho dù hệ thống cũng không nhịn được bội phục sự nghị lực của cô ta: [Mà thực tế thái độ bây giờ của nam phụ dần dần mềm mỏng đi, cô ta cho rằng thắng lợi ngay trước mặt, đương nhiên sẽ không quan tâm đến phó đạo diễn chỉ có khả năng cho vai diễn trong phim này như thế nào nữa.]
Úc Khả Khả hoàn toàn tán thành: [Nếu cô ta mà dùng nghị lực này để nghiên cứu kỹ thuật diễn thì có lẽ cũng có thể thành công rồi?]
Hệ thống lại khác quan điểm, nói ẩn ý: [Mỗi người có chí riêng, ví như rõ ràng nhiệm vụ của cô là thu phục nhân vật phản diện, kết quả còn không phải đang chạy tới đây ăn dưa à?]
Đối với ẩn ý vô cùng trắng trợn của thống, Úc Khả Khả phản bác rất khảng khái: [Nhiệm vụ của cậu là giúp tôi thu phục nhân vật phản diện, sao còn cùng ở đây ăn dưa với tôi?]
Hệ thống: [...] Được rồi, bọn họ thống tám lạng, người nửa cân, vẫn nên đừng tổn thương lẫn nhau vậy.
Đối với việc này, tổng giám đốc Quý vốn có tư cách nói nhất trong nhóm trò chuyện lại không có cách nào phát biểu quan điểm vì bị chặn không được nói, chỉ đành hiểu mà cười lạnh.
Quả nhiên nồi nào úp vung nấy, hệ thống thế nào thì sẽ tìm được ký chủ thế đó.
Một nghìn con vịt chỉ biết hóng chuyện chụm lại với nhau thì có thể có chuyện gì?
Hừ :)
Trải qua việc nhỏ tổn thương lẫn nhau chen ngang, anh em chồn ăn dưa lần nữa đạt được nhận thức chung, tiếp tục chụm lại hóng chuyện.
Úc Khả Khả tò mò hỏi: [Nói đến đây, gần đây thái độ của nam phụ với nữ phụ số ba đúng thật là hơi kỳ lạ, không phải anh ta chỉ tha thiết với vợ người ta sao?]
Có lẽ bởi nguyên nhân bị cô dọa lúc ban đầu, dù cho sau đó có đối diễn nhiều hơn, nam phụ rắn rỏi dần dần trở nên quen với Úc Khả Khả nhưng vẫn giữ vẻ tôn trọng lại xa cách khó hiểu.
Úc Khả Khả có phần tiếc nuối, nhưng dù gì cô không phải là kiểu ma quỷ ép buộc người khác phải có quan hệ tốt với mình, bởi vậy hai người đóng phim xong thì sẽ khôi phục trạng thái xa cách khách sáo.
Cùng lúc đó, đám Lộ Sùng và Trữ Tuyết cùng nhìn ra thái độ khác thường của nam phụ thì lập tức nghĩ rằng bọn họ đã nảy sinh hiểu lầm gì đó, còn muốn phụ hòa giải.
Thế nhưng nghe được lời hỏi thăm uyển chuyển của bọn họ, Úc Khả Khả lại không thể nói thẳng, nghĩ nghĩ rồi nói vừa thành thật lại ẩn ý: "Có lẽ là vì tôi chưa kết hôn."
Dù sao cô đâu phải vợ người ta, nào được đối xử tốt.
Mấy người khác: ?
Bọn họ không theo kịp thời đại à, sao hoàn toàn không nghe hiểu cô nói gì nhỉ.
Có điều, mặc dù vẫn không hiểu câu trả lời của cô nhưng thấy hai người quay phim không bị ảnh hưởng gì, đám người chỉ cho rằng tính hai người không hợp, không hỏi nhiều nữa.
Nhưng rõ ràng điều này không ảnh hưởng gì đến sự chú ý của Úc Khả Khả với nam phụ.
Trong khoảng thời gian này, vì chồng của vợ người ta ở nhà, anh ta chỉ đành tiếc nuối ở lại khách sạn.
Tuy anh ta vẫn từ chối nữ phụ số ba tới gần như trước nhưng Úc Khả Khả đã để ý rất rõ, quan hệ của hai người thân thiết hơn không ít. Ví như lúc nữ phụ số ba tới khớp thoại với anh ta, dù nam phụ tỏ vẻ rất không tình nguyện, lại đều có đáp lại.
Thậm chí người trong đoàn làm phim biết quan hệ của nữ phụ số ba và nam phụ, gần đây ánh mắt của đám người nhìn hai người đều khác với lúc trước thấy rõ.
Vậy thì kì lạ thật.
Đàng gái thì không sao, dù sao cô ta và nam phụ số hai là tình yêu hợp đồng, thì ra mục đích vốn là tiếp cận nam phụ. Nhưng đàng trai vốn còn giữ thái độ kiên trì từ chối, giờ lại có vẻ lập lờ nước đôi là thế nào?
Úc Khả Khả thật sự tò mò muốn chết.
[Lúc trước nữ phụ số ba tìm đến anh ta, không phải anh ta đang hiểu lầm nữ phụ số ba phát hiện ra gì đó rồi uy h**p mình đó sao? Vất vả lắm anh ta mới nhận được vai diễn này, đương nhiên không muốn "đam mê" của mình bị lộ.] Hệ thống giải thích: [Cho nên đối mặt với sự tiếp cận của cô ta, cho dù rất kháng cự nhưng nam phụ kiêng dè cô ta đang nắm điểm yếu của mình, thành ra không dám biểu hiện quá xa cách.]
Hệ thống: [Sau đó cách quan hệ giữa hai người biến thành như bây giờ.]
Cuối cùng Úc Khả Khả bừng tỉnh: [Hay thật, thì ra là thế!]
[Có điều nữ phụ số ba hoàn toàn không phải gu của anh ta, diễm phúc này đối với anh ta, e rằng hoàn toàn là tai bay vạ gió thôi.] Cô không nhịn được tiếc hận nói: [Đáng tiếc, sai thì sai do nữ phụ số ba không phải vợ người ta.]
Hệ thống đồng ý: [Chứ còn gì nữa? Cô không biết mỗi ngày anh ta đau khổ thế nào đâu.]
Thảm, thật sự là thảm ghê.
Nhưng khóe miệng Úc Khả Khả không kìm được mau chóng nhếch lên: [Thật xin lỗi, tôi biết là không nên nhưng ha ha ha ha ha cái này thật sự buồn cười quá!!!]
Hệ thống: [Cho nên lúc ấy tôi mới nói, ánh mắt nam chính không tệ, đoàn làm phim mà anh ta chọn cho cô đúng thật là ruộng dưa màu mỡ mà.]
Úc Khả Khả lại được nhắc nhở: [Nói thế, có phải sắp đến lúc anh ta đến thăm ban không nhỉ? Anh ta có thể nhịn đến tầm này còn chưa tới, chuyện này không bình thường nha.]
Hệ thống: [Bởi vì cô chặn anh ta, đương nhiên có liên hệ thì cũng chẳng đến lượt cô, có điều tôi biết anh ta sắp không chịu được nữa rồi.]
Cô đang bảo sao khoảng thời gian này thanh tịnh thế, không giống với miêu tả trong truyện gốc lắm.
Úc Khả Khả lập tức giật mình.
[Thôi, kệ anh ta đi.] Sự tò mò đạt được thỏa mãn, cô lại vô lo vô nghĩ bỏ qua đề tài này: [Cho dù anh ta thật sự đến thăm ban thì có liên quan gì với người chị dâu tương lai như tôi, không quan trọng.]
Vì vậy sự chú ý của cô lại nhanh chóng bị đủ loại tiết mục dây dưa rắc rối phức tạp trong đoàn làm phim kéo đi.