Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 16

Úc Khả Khả: [...]

Úc Khả Khả rốt cuộc đã kịp phản ứng: !!!

[Cậu vừa nói gì?]

Cô vừa từ dây thép treo xuống, suýt chút nữa thì không đứng vững, gương mặt ngập tràn vẻ không thể tin nổi trợn tròn mắt: [Tôi không nghe lầm chứ, ai rũ cơ?]

Hơn nữa sao lại có chuyện của Lê Hinh Nhụy, dù rằng cô ta là nữ chính trong truyện gốc, không đồng nghĩa cô ta là người có thể chất gây chuyện, ở đâu cũng ---

Đợi chút, hình như cô ta có thể chất gây gió tanh mưa máu.

Úc Khả Khả nhanh chóng nghĩ thông, cô nhớ trong truyện gốc, đúng là trong lúc lơ đãng, Lê Hinh Nhụy luôn gây ra sự cố, hoặc là vô tình đắc tội với người khác, sau đó lại chạy tới chỗ nam chính xin cứu cánh.

Sau đó thì vĩnh viễn là nguyên chủ này bị lợi dụng làm lá chắn.

Úc Khả Khả lộ ra vẻ cảm thán: [Là do vầng hào quang của nữ chính quấy phá đó, thế thì không sao rồi.]

Dường như hệ thống cũng cảm thấy có phần không tưởng tượng nổi, rủ rỉ nói với cô: [Chuyện là thế này nè...]

10 phút trước.

Trước khi Lê Hinh Nhụy quay cảnh cuối thì phát hiện lớp trang điểm có phần loang lổ, muốn tìm thợ trang điểm dặm lại.

Với địa vị không nổi hiện giờ, cô ta không có phòng nghỉ riêng, mà không ngờ vì thợ trang điểm đột nhiên đau bụng gấp gáp đi vệ sinh lại quên thông báo việc thay đổi địa điểm nên cô ta cứ thế đi tới phòng trang điểm trước kia thường đi.

Dù rằng nghe được vài tiếng động va chạm kì lạ ở cửa ra vào nhưng Lê Hinh Nhụy không hề nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bên trong có người cũng rất bình thường, thế nên trực tiếp đẩy cửa ra.

Sau đó cô ta và nam phụ số hai đang ở đối diện cửa bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy đầu óc bỗng trống rỗng, thậm chí không hiểu được là có chuyện gì: "..."

Hiển nhiên Lê Hinh Nhụy chưa có kinh nghiệm xử lý chuyện tương tự, mắt to trừng mắt nhỏ cả lúc lâu, người vẫn đờ đẫn ngây ra đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Mà nam phụ số hai hoàn toàn không ngờ cửa phòng trang điểm lại không khóa, hơn nữa còn có người xông vào.

Vì thế trong khoảnh khắc chạm phải đôi mắt vô cùng trong trẻo kia của Lê Hinh Nhụy, anh ta chợt thảng thốt, vô thức kêu to một tiếng, người nhảy lên.

Ngay sau đó là một trận người ngã ngựa đổ, trong phòng trang điểm chỉ nghe thấy một loạt tiếng "A".

"A a a---!"

"--- A!"

"... A, a?"

Hóa ra ngay lúc anh ta định muốn che người, đầu gối lại xui xẻo khó ngờ trực tiếp cụng phải nơi mấu chốt đang hưng phấn của phó đạo diễn.

Còn phó đạo diễn thì vì nghe được tiếng động mà bị kéo đi sự chú ý, vốn không nghĩ tới sẽ bị tập kích bất ngờ, thế nên không có khả năng tránh đi, nhất thời bị cụng đau kêu thảm thiết, lập tức rũ xuống.

Ngược lại, em họ của phó đạo diễn chưa kịp tham gia, do đó tránh được một kiếp, nhưng lúc này nhìn thấy sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Lê Hinh Nhụy, ông ta run môi "A" mãi, chỉ là ngay đến một câu đơn giản cũng chẳng nói ra lời được.

Đám người chìm trong hỗn loạn: "..."

Tình hình thoáng chốc lại có vẻ yên tĩnh khác lạ.

"Xin, xin lỗi, tôi không cố ý!" Cuối cùng Lê Hinh Nhụy đã kịp phản ứng, lập tức đỏ mặt, liên tiếp lùi về đằng sau vài bước, lắp bắp nói xin lỗi với bọn họ: "À, tôi, tôi không thấy gì cả! Thật sự xin lỗi!"

"Cô đứng lại đó cho tôi---"

Mắt thấy cô ta cúi người nói xin lỗi xong, loạng choạng xoay người bỏ chạy, mặt phó đạo diễn đang ngập tràn đau khổ ôm lấy b* ph*n b*n d***, hoàn toàn không thể đuổi theo, mặt lập tức đen đi.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào cửa ra vào đã không một bóng người, ánh mắt phảng phất như nhúng độc khiến người ta sợ hãi.

Em họ của phó đạo diễn cũng là nhân viên trong đoàn làm phim, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mặt biến sắc hoàn toàn: "Làm sao bây giờ, anh, chuyện chúng ta bị cô ta phát hiện, tuyệt đối không thể để cô ta đi nói lung tung---"

"Câm miệng! Nếu như cô ta thông minh thì chắc chắn sẽ không nói gì đâu."

Trên mặt phó đạo diễn đã mất đi vẻ hiền lành tươi cười trước sau như một, đợi đến khi cơn đau cuối cùng đã miễn cưỡng dịu đi, ông ta đứng lên lập tức nổi giận tát nam phụ số hai một cái: "Giờ mau chóng dọn dẹp cho tôi, còn chê không đủ mất mặt à?"

...

Úc Khả Khả nghe xong cả câu chuyện: "..."

Tưởng tượng ra khung cảnh hỗn loạn ấy, cô thật sự không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tuy trước đó nghe hệ thống nói, cô có thể cảm nhận được tình cảnh lúc đó buồn cười cỡ nào, lại không ngờ rằng hướng phát triển thật sự còn ly kỳ hơn cả tưởng tượng.

Úc Khả Khả: [Ha ha ha, cứu tôi, Lê Hinh Nhụy đúng là nhân tài, cô ta lại thật sự xem hết cả quá trình rồi mới biết phải bỏ chạy!]

Hệ thống: [Cô ta chưa từng gặp phải chuyện này, trực tiếp bị dọa cho choáng váng luôn.]

Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi đồng ý nói: [Cũng đúng, tình cảnh đó đúng là quá ư làm khó người hướng nội rồi.]

Chỉ e rằng cô ta của lúc này còn cảm thấy xấu hổ muốn chết hơn người trong cuộc bị bắt gặp của drama.

Nói vậy, Úc Khả Khả không nhịn được muốn cười, nhưng lại ngại xung quanh có người, cuối cùng vẫn gắng gượng nhịn lại.

Sau đó cô làm vẻ nghiêm túc, trong lòng giả mù sa mưa thắp nến cho phó đạo diễn: [Này là vừa bị hoảng sợ mà sinh lý cũng bị ảnh hưởng, không biết sau này có thể lên được không, hi vọng ông ta sẽ không bị ám ảnh tâm lý.]

Hệ thống cũng thắp theo: [Cái này khó bàn lắm, vậy thì chúc ông ta sẽ không bị đi.]

Úc Khả Khả thầm chậc lưỡi vài tiếng, vừa thật thà lại chân thành hỏi thăm: [Thế bây giờ Lê Hinh Nhụy kia thế nào, mắt cô ta vẫn ổn chứ?]

Hệ thống: [Cô ta ôm mặt chúi vào góc tường cả buổi, bây giờ miễn cưỡng bình tĩnh lại được rồi.]

Úc Khả Khả tưởng tượng ra hình ảnh đó, suýt nữa lại phì cười: [Có thể tưởng tượng được tâm trạng muốn bùng nổ của cô ta lúc này.]

Dù cho là ai bất ngờ gặp phải một đám đàn ông thẳng thắn "tiếp xúc" với nhau thì đều sẽ thấy nhức mắt, hơn nữa còn chịu tổn thương tâm lý sâu sắc.

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Lê Hinh Nhụy với gương mặt ngập tràn hoảng hốt từ phía hậu trường đi tới, lộ vẻ hồn bay phách lạc.

Úc Khả Khả cảm thấy đồng cảm sâu sắc lắc đầu: [Thảm, cô gái này thảm quá.]

"Chị Khả Khả!"

Đuôi mắt vô tình liếc tới Úc Khả Khả, mắt Lê Hinh Nhụy lập tức sáng rực giống như nhìn thấy cứu tinh, đi qua với vẻ tội nghiệp: "Chị không biết vừa rồi em---"

Nhưng nói được nửa câu, dường như cô ta nghĩ đến gì đó, lộ vẻ băn khoăn trông thấy rồi đột ngột dừng lại, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, mặt căng ra đến đỏ bừng.

Úc Khả Khả ngập tràn hứng thú hỏi theo: "Vừa rồi làm sao cơ?"

Lệ Hinh Nhụy rối rắm thấy rõ, có lẽ là xuất phát từ việc lo lắng có thể chuyện sẽ liên lụy đến Úc Khả Khả, cô ta vẫn ủ rũ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là... có lẽ em hơi mệt, đỡ ngay giờ ấy mà."

Vốn Úc Khả Khả còn muốn chờ xem quá trình đấu tranh nội tâm của cô ta, không ngờ cuối cùng lại không nói gì cả. Cô thoáng ngừng lại, không hỏi gì cả, chỉ nở nụ cười: "Vậy cô mau điều chỉnh lại chút đi, sắp tới cảnh quay của cô rồi, đừng để tới lúc đó bị mắng."

Lê Hinh Nhụy vô thức gật đầu, đợi đến khi cô ta sải bước vào trường quay thì mới chợt phản ứng lại --- Cô còn chưa kịp dặm lại trang điểm nữa!

Đang lúc cô ta khóc không ra nước mắt chuẩn bị đón lửa giận của đạo diễn thì cuối cùng thợ trang điểm bị tiêu chảy đã kịp thời xuất hiện trước mặt cô ta, không nói gì đã lập tức kéo người đi dặm lại.

Lê Hinh Nhụy cảm động suýt khóc, mà khi đối diện với sự biết ơn của cô ta, mặt thợ trang điểm lại ngập tràn áy náy xua tay tỏ ý xin lỗi giải thích với cô ta: "Thật ra là tôi gặp cô Úc mới biết được cô ở đây đó. Thật hết sức xin lỗi cô Lê, tôi quên báo cho cô là phòng trang điểm của cô đã bị người khác chiếm dụng, tạm thời phải đổi chỗ."

Nếu như lúc trước, có lẽ Lê Hinh Nhụy còn khách sáo đưa đẩy vài câu, nhưng bây giờ, suốt quá trình cô ta chỉ nín thinh, lo rằng mình không cẩn thận lỡ miệng gì đó, sau đó lại thầm cảm ơn Úc Khả Khả sâu sắc: Không hổ là chị Khả Khả, thật đúng là quá đáng tin cậy hu hu hu, kịp thời cứu được cái mạng chó của cô ta!

Còn Úc Khả Khả được nữ chính cảm kích lúc này không có cảnh quay nên đang đưa đôi mắt lấp lánh chăm chăm vào lối ra của hậu trường.

Úc Khả Khả: [Ra chưa, ra chưa thống ơi?]

Hệ thống: [Đừng giục, đừng giục, sắp rồi.]

Ngay lúc hệ thống báo, cuối cùng Úc Khả Khả ra làm bộ lơ đãng bắt gặp người trong cuộc.

Chỉ thấy hai người chậm chạp từ hành lang đi ra, xung quanh yên lặng khiến người ta sợ hãi.

Phó đạo diễn trước sau như một luôn cười khà khà biết cư xử, sắc mặt lúc này đang âm u miễn cưỡng thẳng lưng, dường như muốn che giấu đi cơn đau nhức ở bên dưới. Nhưng nhìn tư thế đi khập khiễng kia, cùng với gương mặt thi thoảng lại vặn vẹo thì có thể thấy được, rõ ràng ông ta giả bộ không thành công cho lắm.

Và em họ ông ta, thì ra là nhân viên tổ trang phục, đang rũ đầu đi theo đằng sau, trên mặt vẫn còn sót lại sự hoảng sợ khi bị phát hiện. Có điều theo ánh mắt ông ta thi thoảng nhìn anh họ thì lại có vẻ toát ra sự hoảng sợ kèm với thấu hiểu như chính mình phải trải qua, cùng với nỗi thông cảm không đành lòng nhìn thẳng.

Ánh mắt phức tạp của ông ta, thật sự có thể sánh với đồ thị phân tích hình quạt.

Úc Khả Khả như vô tình đi ngang qua, gương mặt mang theo ý cười lịch sự, gật đầu với bọn họ coi như là chào hỏi.

Hiển nhiên phó đạo diễn và em họ không phát hiện ra tâm trạng hóng chuyện của cô, chỉ biết phát huy kỹ thuật diễn giấu giếm xuất sắc hơn, tuy rằng tâm trạng cực kỳ tan tác nhưng không muốn đắc tội với cô nên vẫn che giấu cười miễn cưỡng.

Đợi đến khi bọn họ từ từ lướt qua, Úc Khả Khả vừa nãy còn lộ ra vẻ tự nhiên như không, lập tức không giả vờ nổi nữa mà cười thành tiếng: [Ha ha ha, tôi cười đau cả bụng, đây chắc chắn là cảnh đi vào lịch sử! Mau ghi lại, ghi lại.]

Hệ thống còn cảm thán cùng cô: [Cô không biết đâu, cảnh chạm mặt trùng hợp tràn ngập sự vi diệu, thật sự chấn động địa cầu.]

Úc Khả Khả: [Cho nên bây giờ ông ta vẫn có thể gắng gượng đi, thật sự là rất nghị lực đó.]

[Dù sao người ta vẫn phải giữ mặt mũi mà, chắc chắn không thể để bị người khác phát hiện ra.]

Về phần nam phụ số hai, vì muốn tránh bọn họ cho nên tạm thời vẫn đang ở lại trong phòng trang điểm, không có cách nào chiêm ngưỡng được biểu cảm của anh ta, đúng là tiếc nuối cực lớn.

Nhưng có thể trông thấy vẻ đặc sắc của hai người này, Úc Khả Khả đã rất thỏa mãn rồi.

-- Ăn dưa thật sự khiến người ta khoái trá, cứ muốn ở trong ruộng dưa mãi không rời đi!

Đợi đến khi kết thúc một ngày quay phim, Úc Khả Khả lại nghe được hệ thống buôn chuyện với cô: [Phó đạo diễn gắng gượng đến lúc này rốt cuộc đã không gắng nổi nữa, hình như cơn đau mãi không giảm bớt còn sưng kinh lắm. Ông ta thật sự không có cách nào, chỉ đành sợ hãi xin nghỉ đi khám bác sĩ.]

Úc Khả Khả đã đoán được từ trước, dù sao thứ đàn ông để ý nhất chẳng phải người anh em của mình sao? Cô còn bất ngờ vì ông ta lại có thể gắng gượng đến bây giờ mới có ý đi khám bác sĩ.

Úc Khả Khả: [Ông ta dùng lý do gì để xin nghỉ thế? Tôi nhớ ngày mai ông ta còn có nhiệm vụ quay, có thể về kịp không?]

Hệ thống: [Lúc trước đó ông ta khập khiễng đã nói với đạo diễn Chu là mình không cẩn thận trượt chân rồi, bây giờ xin nghỉ thì đương nhiên đạo diễn Chu sẽ đồng ý, còn hỏi thăm có cần cho người đưa ông ta đi không, nhưng đã bị ông ta từ chối rồi.]

Úc Khả Khả: [Chắc chắn là không dám, cho người đi cùng thì chẳng phải sẽ lộ ra mình có vấn đề ở đâu sao?]

Nghĩ vậy, Úc Khả Khả lại tò mò: [Lòng tự trọng của ông ta mạnh thế, có khi không dám vào bệnh viện đâu, ngộ nhỡ gặp phải người quen thì chẳng phải sẽ là hiện trường mất mặt quy mô lớn sao?]

[Cho nên ông ta không đi bệnh viện, chỉ tìm phòng khám tư thôi.] Hệ thống nói: [Ông ta khá quen với bác sĩ của phòng khám tư, trước kia đối tượng quy tắc ngầm có vấn đề đều được ông ta mang đến đó trị bệnh.]

Úc Khả Khả phỉ nhổ: [Quý giới này thật loạn mà, chơi thế mà không sợ mang bệnh vào người.]

Hệ thống: [Họ làm biện pháp bảo vệ tốt lắm ấy, còn thường xuyên đi khám, đương nhiên là chẳng có gì đáng sợ cả.]

Bình Luận (0)
Comment