Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 15

Bởi vì tối qua vô cùng tưng bừng, hơn nữa vì ăn khuya lấp đầy bụng, đến sáng hôm sau, lúc Úc Khả Khả tỉnh lại, gương mặt tưởng như bừng sáng, so với trạng thái ngày hôm qua thì giống như hai người vậy.

Đi theo cô tới phim trường, trợ lý có vẻ thắc mắc không ngừng quan sát cô: "Chị Khả Khả, tối qua chị không lén ăn gì chứ?"

Mặt Úc Khả Khả tỉnh bơ: "Nói gì đó, xung quanh đây làm gì có gì đâu, chị lén ăn ở đâu được?"

Trợ lý nghĩ cũng thấy đúng, lúc Úc Khả Khả đến đoàn làm phim không mang đồ ăn, gần khách sạn cũng không thể đặt đồ giao tận nơi, không thể nào lén ăn được.

Nhưng trạng thái này kì lạ quá, rõ ràng hôm qua vì bị ép giảm cân, sáng ra cô đã bắt uể oải không có tinh thần rồi, sao hôm nay nói quen là quen được vậy.

Hay là... chẳng lẽ có người khác đang lén lút cho Úc Khả Khả ăn sau lưng cô ấy rồi?

Ánh mắt trợ lý lập tức trở nên sắc bén: Như cái cô Lê vừa gặp nghệ sĩ nhà mình đã không nhịn được sán lại gần cũng có phần khả nghi!

Chứng kiến trợ lý hoàn toàn không hề hết nghi ngờ, thậm chí còn có vẻ muốn lấy điện thoại ra báo cáo tình hình với chị Trương, Úc Khả Khả lập tức suy nghĩ, khẽ ho một tiếng: "Thật ra là thế này."

Cô làm ra vẻ thần bí, sau đó thành công hấp dẫn sự chú ý của trợ lý nhỏ, cúi đầu lén lút nói thì thầm: "Tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, cực kỳ tưng bừng."

Trợ lý vô thức đáp: "Sau đó thì?"

Úc Khả Khả: "Sau đó chị chỉ chăm hóng chuyện, ăn dưa cực kỳ hưng phấn, quên cả đói bụng ý."

Trợ lý: "... ?"

Nhìn gương mặt vô hại trước mặt này, cô ấy không khỏi lộ ra vẻ mặt khó nói hết, sao cứ cảm thấy giống như mình lần nữa làm quen nghệ sĩ nhà mình, thì ra chị Khả Khả lại là người thích hóng chuyện thế à?

Thật là nhìn mặt không bắt hình dong được.

Có điều...

Trợ lý kích động, không nhịn được hạ thấp giọng theo, lén lút ghé sát đầu lại hỏi: "Tối qua đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"

"Thì tối qua cái người..."

Úc Khả Khả dùng ngữ điệu trầm bổng, chia sẻ cho cô ấy chuyện xảy ra tối qua. Thấy vẻ mặt trợ lý sắp thay đổi tới lui theo diễn biến câu chuyện, lúc nhịn cười lúc thì hoảng sợ thì lập tức biết được chuyện lần này đã ổn rồi.

Vì vậy cô hắng giọng, cực kỳ sâu xa hỏi thăm: "Em nói xem có phải lượng tin tức rất nhiều hay không?"

Còn chưa nghe được rõ tin ai gõ cửa phòng ai, ai mở cửa, ai không ở trong phòng thì trợ lý đã vô thức gật đầu.

Úc Khả Khả ân cần dẫn dắt: "Thế có cảm thấy rất no không?"

Trợ lý thoáng chần chừ, lại gượm lại nửa nhịp rồi chậm chạp gật đầu.

"Em xem, đây là tác dụng kì diệu của lương thực tinh thần đó." Úc Khả Khả nghiêm túc vỗ vai cô ấy, cực kỳ hiên ngang lẫm liệt nói: "Chỉ cần thỏa mãn trên tinh thần thì cơ thể có đói khát cũng có sá chi."

"Vì nguyên nhân này nên tinh thần chị mới vô cùng phấn chấn, tin rằng lúc này em cũng có thể hiểu được, nhỉ?"

Trợ lý cứ cảm thấy sai sai ở đâu nhưng hình như lại không có gì không đúng: "... Chắc là đúng."

Hệ thống: [Chậc chậc, cô bé này bị cô lừa rồi.]

[Nói kiểu gì đó, tôi là người thẳng thắn thành thật thế này, chỉ có có lòng chia sẻ dưa với cô ấy mà thôi.] Úc Khả Khả cười híp mắt nói: [Quả nhiên, không có người không thích ăn dưa, nếu có người không hứng thú thì chắc chắn là do dưa chưa đủ hot!]

Hệ thống tỏ vẻ đồng ý với chuyện này, đồng thời cũng đưa ra ý kiến khác: [Tôi cảm thấy nhân vật phản diện chắc chắn không thích ăn dưa.]

Úc Khả Khả vẫn kiên trì như trước: [Vậy thì chắc chắn là do anh ta chưa ăn được dưa ngon thôi!]

Lừa được trợ lý, coi như giấu giếm được việc lén lút đặt đồ ăn ngoài ngày hôm qua, Úc Khả Khả lại vui vẻ đi quay phim.

Cảnh quay hôm nay có nam phụ xuất hiện, từ tối qua ăn dưa xong, cô vẫn đang ngóng trông, giờ coi như được gặp rồi.

Nam phụ là diễn viên thoạt nhìn thì có vẻ lạnh lùng rắn rỏi, dáng vẻ cao lớn, đứng đó cho người ta cảm giác kiểu cường tráng và nghiêm túc.

Vào lúc này, anh ta lại sửng sốt bởi đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm không chớp mắt của Úc Khả Khả mà lông lưng dựng đứng.

Thực tế thì đuôi mắt cô vốn được vẽ vừa dài lại cong, nam phụ thấy mình bất ngờ bị liếc ngang, nhất thời quên mất chính mình đang quay phim, lại cứng mặt vô thức lùi về đằng sau một bước.

Có, có yêu khí!

Sau đó anh ta bị đạo diễn Chu vốn đã kiềm chế tính khí vì quay phim thuận lợi mắng cho máu chó xối đầy đầu.

Hệ thống: [Cô kiềm chế chút đi, anh ta bị cô dọa rồi.]

Úc Khả Khả cảm giác vô tội sâu sắc: [Tôi chỉ tò mò thôi, nào nghĩ anh ta nhạy cảm thế?]

Nhìn bề ngoài có vẻ cao lớn cường tráng là người lạnh lùng rắn rỏi, không ngờ lại nhát gan như vậy. Hình như cô chỉ tò mò nhìn thêm chút, sao biểu cảm của tên này như gặp phải ma, bị dọa thành vậy rồi?

Úc Khả Khả không nhịn được sờ mặt mình, tuy rằng cô không phải vợ người khác nhưng tướng mạo đâu tới mức độ ma nữ dọa người nhỉ?

Mà rõ ràng đạo diễn Chu cũng nghĩ như vậy.

"... Bất cẩn bị dọa à? Cậu lão làng đóng phim bao nhiêu năm rồi, thế mà còn có thể bị cô ấy dọa thoát vai cho được, đúng là giỏi thật đấy!" Sau khi nam phụ chột dạ giải thích, đạo diễn Chu thật sự bị anh ta chọc tức cười, mặt tối đi mắng: "Không tập trung thì nói là không tập trung, cũng không tìm lý do nào cho đàng hoàng, có biết mất mặt không?"

Nam phụ lập tức muốn nói lại thôi: "..."

Anh ta đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cô gái lộ ra vẻ vô tội lại tò mò, muốn giải thích là thật nhưng anh ta cứ cảm thấy rất không có sức thuyết phục, vô thức há miệng nhắm mắt lại, dứt khoát cúi đầu nghe ông dạy bảo.

... Nghĩ lại cũng đúng, sao anh ta có thể bị ánh mắt của một cô gái dọa?

Rõ ràng bây giờ nhìn rất đơn thuần, vô hại mà, đặc biệt là đôi mắt kia trong vắt lại sạch sẽ tựa như nai con vậy.

Vì thế lúc đạo diễn Chu bảo bọn họ chuẩn bị quay lại lần nữa, nam phụ đứng tại chỗ trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên trở nên hốt hoảng---

Chẳng lẽ tối qua anh ta cố gắng quá khiến cơ thể yếu ớt nên xuất hiện ảo giác chăng?

Lúc thấy gương mặt lạnh lùng kia đột nhiên tái xanh, không biết Úc Khả Khả nghĩ đến điều gì, đột nhiên bày tỏ cảm nghĩ: [Nếu so sánh, Quý Cảnh Diệp quả đúng là người có năng lực làm nhân vật phản diện.]

Hệ thống: [Sao cơ?]

Úc Khả Khả: [Cậu xem cùng là gặp phải mạch độc của tôi, anh ta hoàn toàn không bị dọa, còn có thể tiếp tục lộ ra vẻ không ai bì nổi kia, phảng phất trong từ điển của anh ta không có hai chữ vui vẻ vậy.]

Hệ thống: [...] Cái này gọi là gì, ngốc nghếch và cau có à?

Trong lúc nhất thời nó không biết nên mắng cô tự mình biết mình, hơn nữa thừa nhận bản tính của mình có độc; hay nên cảm thán cô không quên đi nguyện vọng ban đầu, dù có lôi người khác ra so sánh cũng phải kiên trì "đầu độc" nhân vật phản diện.

Quá nhiều thứ muốn phỉ nhổ, quả không hổ là cô.

Không để ý hệ thống im lặng khác thường, Úc Khả Khả cố ra hiệu: [Thì cái khí chất của anh ta ấy, cực kỳ ngang tàng, cậu hiểu không? Kiểu lạnh lùng kiêu ngạo này dù là suýt bị tách trà nện vào đầu cũng đều sẽ dửng dưng, mắt không hề chớp lấy một cái, đúng là thú vị!]

Hệ thống rất muốn nói không hiểu, thoáng khựng lại rồi vẫn không nhịn được đáp: [Tôi nghi ngờ sâu sắc cô đang tiến hành quấy rối bằng ngôn ngữ.]

[Nói gì đâu, đây chính là chồng chưa cưới của tôi, tôi thèm muốn thân thể anh ta thì làm sao?]

Úc Khả Khả tỉnh bơ: [Hơn nữa chỉ nói với cậu thôi, dù sao thì anh ta nào có nghe được, yên tâm đi.]

Quý Cảnh Diệp thật ra vẫn luôn tàng hình trong kênh trò chuyện: "..."

Trong đầu truyền tới tiếng cười sảng khoái của cô, anh vô thức nhếch bờ môi mỏng, bỗng siết chặt bút ký.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của trợ lý Ôn, anh cố gắng bỏ lơ cảm giác chảy bỏng từ bên tai truyền tới, mặt lạnh tiếp tục ký tên tài liệu ở trên bàn, trong lòng đang tự hỏi làm sao để bảo vệ an toàn cho thân thể.

Nhất là khi nghĩ đến Úc Khả Khả có nhà ở khu nhà ở Vân Vực kia, đã sớm lắp đặt thang máy nội bộ thông với tầng trệt của anh, huyệt Thái Dương Quý Cảnh Diệp vô thức giật giật.

Bên tai như còn vang lên tiếng Úc Khả Khả nói chậm rãi vọng lại: [Cái thủ đoạn quyến rũ này... về sẽ thử với nhân vật phản diện.. cực kỳ ngang tàng... thú vị nhỉ!]

... Quả nhiên anh vẫn nên dọn nhà.

Lưng Quý Cảnh Diệp lâm râm phát lạnh, nghĩ sao cũng cảm thấy cực kỳ không an toàn, vì vậy lúc nghe trợ lý Ôn báo cáo công việc, anh hiếm khi phân tâm, nặng nề thầm nghĩ.

---

Việc quay phim của đoàn làm phim càng vào quỹ đạo thì quan hệ của Úc Khả Khả và mấy diễn viên chính trở nên càng ngày càng tốt. Dưới sự hướng dẫn của bọn họ, kỹ năng diễn xuất của cô đang từng bước tăng lên trông thấy, rất ít khi thấy đạo diễn Chu tối mặt lại.

Điều duy nhất không thay đổi, có lẽ chính là trái tim con chồn vĩnh viễn xông lên con đường ăn dưa kia.

Vì phải giảm cân, dù có được quản lý của Ngự Vị Hiên phục vụ giao đồ ăn tận nơi cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ăn cho đỡ thèm, không thể gọi thường xuyên được. Bởi vậy dưa mà hệ thống thông báo mỗi ngày chính là lương thực giúp cô giữ vững tinh thần.

[Lần này đến lượt nữ phụ số ba được phó đạo diễn chọn, nam phụ số hai có thời gian rảnh muốn tìm cô ta bàn bạc chuyện hợp đồng tình yêu lại không gặp được.]

[Nữ phụ số ba vốn muốn đợi về rồi giải thích, kết quả phó đạo diễn chưa đã thèm, gọi cả nam phụ số hai đến, hai người người lên người xuống thang máy vừa vặn lướt qua nhau.]

[Hai người họ đều vì chột dạ nên sẽ không tìm người kia, chuyện bàn bạc cứ thế bị bỏ qua.]

[À, hiểu rồi, quả nhiên nữ phụ số ba chưa hết hy vọng, hôm nay lại đến gõ cửa phòng nam phụ rồi.]

[Nam phụ vẫn không ở khách sạn như trước, chồng của vợ người ta đi công tác một thời gian, cho nên buổi chiều anh ta vừa quay xong là đã đi thẳng đến ở bên cô gái kia rồi.]

...

[Dưa mới, dưa mới tới rồi! Chồng của vợ người ta trở về, nam phụ cũng trở về khách sạn rồi.]

[Quả nhiên nữ phụ số ba lại đi tìm anh ta.]

[Nam phụ dùng lời nghiêm túc có lý lẽ từ chối cô ta, bị nữ phụ số ba hỏi thăm nguyên nhân khoảng thời gian này không ở khách sạn, anh ta tái mặt luôn.]

[Ha ha ha, cô tuyệt đối không thể ngờ được! Nam phụ cảm thấy nữ phụ số ba đang uy h**p mình, nhưng vì không nghĩ đến cô ta biết được do mỗi ngày đến gõ cửa, cho nên cảm giác mình bị theo dõi.]

[Cứu tôi, bây giờ anh ta đang nghi thần nghi quỷ tìm camera trong phòng, còn bị dọa mướt mát mồ hôi lạnh cả người.]

Úc Khả Khả nghe được thì rất vui: [Ha ha ha, thật? Anh ta lại nghĩ thế á?]

[Cũng phải, e là dù thế nào nam phụ không ngờ được, sở dĩ chính mình bị lộ chuyện không ở khách sạn, thật ra chỉ vì nữ phụ số ba quá muốn trèo cao, bất chấp không từ bỏ nhỉ?]

Chỉ thoáng tưởng tượng ra khung cảnh ấy, Úc Khả Khả đã cười muốn té ghế, chỉ tiếc là không thể tận mắt chứng kiến.

Cho đến hôm nay, hệ thống đột nhiên thông báo dưa mới: [Cấp báo! Nãy phó đạo diễn dẫn theo em họ và nam phụ số hai vào phòng trang điểm, có vẻ như là nghĩ đến trò gì mới rồi.]

Úc Khả Khả đang treo dây thép quay phim: !!!

Úc Khả Khả: [A a a chờ tôi với! Có lẽ thời gian của phó đạo diễn không ngắn lắm đâu nhỉ, ít nhất phải chờ tôi quay hết cảnh này đã huhu!]

Hệ thống: [Không sao, tôi có thể miêu tả cho cô--- ý, đợi chút, chắc là cô không đợi được rồi.]

Úc Khả Khả: [? Là do chơi k*ch th*ch quá à, sao nhanh thế mà đã xong rồi, không phải chứ.]

Bực ghê, có phải ông ta không được không vậy!

[Là thế này, e hèm...] Hệ thống hiếm khi ấp úng: [Bọn họ quên khóa cửa, kết quả nữ chính đi vào nhầm phòng trang điểm, trực tiếp mở cửa xông vào.]

Hệ thống: [... Sau đó phó đạo diễn lập tức rũ luôn.]

---

Lời tác giả:

Tạm thời không biết nên thắp nến cho phó đạo diễn hay nên an ủi cho đôi mắt của nữ chính.

Úc Khả Khả: Chi bằng an ủi quả dưa bị mất trong đau đớn (?) của tôi đi.

Bình Luận (0)
Comment