Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 26

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Có thể có khả năng này không nhỉ, anh ta chỉ không muốn phản ứng lắm---]

Úc Khả Khả phủ nhận ba lần liên lục: [Không có, không có khả năng, tôi không muốn nghe.]

Hệ thống: [Vậy cô giải thích thái độ lúc này của anh ta thế nào?]

Úc Khả Khả: [Đầu tiên, chúng ta nhìn vấn đề một cách biện chứng.]

[Ở đây cũng có thể gặp anh ta được, sao cậu biết, lẽ nào không phải Quý Cảnh Diệp biết được tôi đến chụp ảnh qua tình báo nên cố tình đến đây gặp mặt tôi à?] Cô phân tích lý nào ra lẽ đó: [Còn bây giờ, chưa biết chừng là lạt mềm buộc chặt thôi...]

Hệ thống bị khí lạnh chạm tới, lịch sự đáp lại: [... Phân tích rất hay, lần sau đừng phân tích lại nữa.]

Úc Khả Khả và hệ thống buôn chuyện tới phun bọt trong kênh sóng điện não lại chẳng hề ảnh hưởng gì đến việc cô tiếp tục chụp ảnh dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia.

Bởi vì năng lực thể hiện của cô rất tốt cho nên cả quá trình quay chụp rất thuận lợi. Đợi đến khi cuối cùng cũng kết thúc công việc, lúc Úc Khả Khả đang tính cất bước tìm Quý Cảnh Diệp, không ngờ bị nhiếp ảnh gia gọi lại.

Nhiếp ảnh gia là một anh đẹp trai rất có cảm giác nghệ thuật, đuổi theo dốc sức hết lời khen cô rất xinh đẹp, có vẻ cực kỳ có linh khí.

Sau khi khen hết một lượt mọi mặt của cô xong, anh ta mới tỏ vẻ tươi cười xin số Wechat cô.

Hệ thống: [Chà, hiểu rồi, người này biết chọn thời điểm thật đấy, lại đi bắt chuyện ngay trước mắt nhân vật phản diện.]

Úc Khả Khả lại có vẻ khen ngợi nhìn anh ta một cái: [Anh ta có mắt nhìn đấy, đáng tiếc không phải gu của tôi.]

Lúc này nhìn Quý Cảnh Diệp đang lắng nghe người phụ trách giới thiệu, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ trong đầu thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn.

Đôi mắt anh đen tựa như chiếc hồ sâu, lộ ra vẻ hung dữ lại càng tôn lên gương mặt sắc bén, cùng với sự lạnh lùng hà khắc khó ai bì nổi.

Người phụ trách của thương hiệu D vốn còn đang lải nhải, thấy vậy thì lập tức bị dọa ngậm miệng lại, còn tưởng rằng mình nói nhiều quá khiến Quý tổng chán rồi.

Nhưng một lát sau ông ta không thấy hàng mày của Quý Cảnh Diệp giãn ra, không khỏi ngượng ngùng sờ mũi, hỏi dò: "... Quý tổng, có vấn đề ở đâu à?"

Đúng là hiện tại Quý Cảnh Diệp cảm thấy rất phiền, nhưng không phải phiền vì ông ta, bởi vậy anh chỉ hờ hững liếc ông ta, phủ nhận ngắn gọn: "Không có."

Sau đó anh lại đưa mắt tới chỗ Úc Khả Khả ở gần đó, rõ ràng cái nhìn có vẻ không một gợn sóng lại mang theo cảm giác chèn ép khó nói thành lời.

Người phụ trách thương hiệu D lập tức thở nhẹ ra, không dám nói tiếp gì nữa, vô thức nhìn sang theo ánh mắt anh.

Sau đó ông ta thoáng sững lại.

Đương nhiên ông ta biết Úc Khả Khả.

Khi đám quản lý cấp cao đều cảm thấy cô không có danh tiếng, không thích hợp làm người đại diện, vẫn là vì quan hệ của ông ta với Phương Phi, cuối cùng khảo sát rất lâu mới quyết định chọn cô.

Bề ngoài của Úc Khả Khả thật sự rất đẹp, nhất là gương mặt này, chỉ cần nhìn ảnh đã cảm thấy kết hợp với series "Nhành hoa" thì càng thêm sức hút, là tuyệt phối đó.

Trước đó Phương Phi đã tìm nhà thiết kế, sau khi nhận được sự đồng ý của cô ấy, hai người họ mới tìm ông ta.

Ông ta đã từng được Phương Phi giúp đỡ cho nên đã đồng ý sẽ cho Hằng Hách một đại ngôn đồng hồ kiểu nam.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay lúc bọn họ quyết định ký kết thì lại đột ngột xảy ra việc này, Phương Phi không muốn làm người đại diện nữa, cuối cùng quyết định tặng chuyện tốt này cho Úc Khả Khả.

Đồng thời, nhà thiết kế cũng kiên quyết rằng Úc Khả Khả phù hợp với linh cảm và ý tưởng trong thiết kế của cô ấy, còn nói nhìn đi nhìn lại, không có phái nữ nào có thể hợp với đại ngôn "Nhành hoa" này hơn Úc Khả Khả, bởi vậy cô ấy hi vọng ông ta có thể tham khảo ý kiến của mình.

Người phụ trách khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định chọn Úc Khả Khả.

Dù sao đây cũng không phải đại ngôn của toàn bộ thương hiệu, chẳng qua chỉ là một series mới mà thôi, coi như trả lại được ơn giúp đỡ, cho thì cho thôi.

Chỉ là ông ta không ngờ, lúc này Quý tổng lại... có vẻ rất để ý tới Úc Khả Khả?

Người phụ trách có phần khó hiểu, đột nhiên hiểu ra. Nhớ đến lúc ông ta khảo sát, phát hiện hình như Úc Khả Khả có quan hệ với nhà họ Quý.

Lúc ấy cũng xuất phát từ nguyên nhân này, ông ta mới đồng ý.

Chắc là...

Cũng không đúng, sao ông ta nghe tin đồn là, người có quan hệ không bình thường với Úc Khả Khả là cậu hai của nhà họ Quý kia chứ nhỉ?

Thế rốt cuộc là vì cậu cả Quý chướng mắt thân phận con riêng cho nên cũng có bất mãn với Úc Khả Khả có liên quan tới cậu hai nhà họ Quý; hay là nội bộ bất hòa, hai người cùng thích Úc Khả Khả?

Trong nháy mắt, ý nghĩ này ập đến với người phụ trách như bão táp, lập tức tưởng tượng ra đủ loại kịch bản máu cún thì đột nhiên thấy rốt cuộc Úc Khả Khả ở bên kia đã có hành động.

"Cám ơn anh, có điều so với lời khen của anh, tôi càng thưởng thức ánh mắt của anh hơn." Úc Khả Khả cười híp mắt, nói: "Kết bạn Wechat thì thôi khỏi, tôi có vị hôn phu rồi."

Không ngờ cô lại thẳng thắn chân thành nói mình đã đính hôn rồi như vậy, nhiếp ảnh gia thoáng sửng sốt rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, nói: "Vậy cũng không sao, chúng ta có thể làm bạn bè. Nếu sau này có việc quay chụp tương tự, tôi sẽ thuận tiện đề cử cô."

Anh ta còn nói giỡn như thăm dò: "Đối với việc giúp đỡ trên phương diện sự nghiệp của cô, chắc là vị hôn phu cô sẽ không hẹp hòi đâu nhỉ?"

Hệ thống bình luận: [Chậc chậc, nhân vật phản diện có hẹp hòi hay không thì tôi không biết nhưng tôi biết chắc là anh ta sắp tèo rồi.]

"Thứ nhất, tôi không thích bám lấy đàn ông, không quá chút nào." Úc Khả Khả chậm rãi lên tiếng, không đợi anh ta cãi lại, cô lại nghiêm túc nói tiếp: "Thứ hai, điều này không có liên quan gì đến việc vị hôn phu của tôi có hẹp hòi hay không."

Nhiếp ảnh gia: "Đó rõ là cô rất để ý, bởi vì đã có anh ta nên không muốn có qua lại gì với người khác giới à?"

"Cái này thì không phải." Hàng mi mảnh dài của cô khẽ rung, thở dài: "Tôi lo lắng cho sự an toàn của cá nhân anh đấy."

Nhiếp ảnh gia lập tức bị câu nói này của cô làm cho ngơ ngác: ?

Anh ta không nhịn được hỏi tới cùng; "Vì sao lại nói thế? Vị hôn của cô đáng sợ lắm à?"

"Không phải là vấn đề đáng sợ hay không, mà là..." Ngữ khí Úc Khả Khả chân thành: "Anh ấy là kiểu dễ dàng hóa ác ấy, không cẩn thận có thẻ sẽ chạm phải điểm mấu chốt của anh ấy rồi. Dù bên ngoài có vẻ không quan tâm nhưng trong lòng đã lén ghi thù rồi."

Nhiếp ảnh gia chê bai nói: "Thế thì loại đàn ông này không được rồi, cô Úc, cô nghe tôi khuyên..."

Úc Khả Khả: "Cho nên như chúng ta lúc này có hơi nguy hiểm, nếu như bị anh ấy phát hiện, tôi thì còn đỡ, có lẽ tối đa thì bị anh ấy giam lại thôi, nhưng mà anh thì..."

Khi nhiếp ảnh gia lộ ra vẻ không dám tin, cô lại tỏ ý gian nan thấp giọng nói: "Tôi sợ anh ấy sẽ sắp xếp người ném thẳng anh vào trong lò thiêu, cái kiểu mà tro cốt cũng không giữ lại ấy."

Hệ thống: [?]

Hệ thống bị cô dọa: [Có phải lúc cô nói chuyện đã quên mất là nhân vật phản diện đang ở đằng sau nhìn cô không?]

Cảm giác được rõ ràng sau lưng càng lúc càng có cảm giác thực, dường như có ánh mắt nguy hiểm tựa gai băng, mặt Úc Khả Khả vẫn tỉnh bơ: [Không sợ, không phải tôi đây đang nghĩ cách cứu người à?]

Nhiếp ảnh gia không nghe hiểu từ đầu: "...?"

Nhiếp ảnh gia kịp phản ứng lại xong: !!!

Lúc này nhiếp ảnh gia toát mồ hôi trán, có hơi muốn rút câu nói trước đó lại.

Úc Khả Khả: "À, cũng chưa chắc."

Sắc mặt nhiếp ảnh gia thoáng bình tĩnh lại: "Ha ha, ha ha, tôi biết ngay mà cô Úc, chắc chắn là cô đang đùa tôi..."

Úc Khả Khả: "Cũng có thể là bán anh ra nước ngoài đào mỏ, thuê người ức h**p anh bằng đủ mọi cách, mà dù thế nào thì anh không thể nào chạy thoát được. Dù sao thì chúng ta phải cân nhắc, ngộ nhỡ anh ấy cảm thấy làm vậy với anh đơn giản không đủ hả giận thì sao nhỉ?"

Nhiếp ảnh gia: "..." Đơn, đơn giản á? Thế này mà còn chưa đủ hả giận ấy hả?

Tóm lại vị hôn phu của cô có thân phận gì, người này giết người không chớp mắt, rốt cuộc là lưu manh phố nào chứ? Tàn sát bất chấp luật pháp vậy chứ!

Mà thủ đoạn ngang ngược bất chấp thế này, nếu không phải đưa tới lò thiêu thì lại bán người ta ra nước ngoài, ít nhất chắc cũng phải là đại ca cái bang à? Có phải cái kiểu đã lăn lộn nhiều năm giết người như ngóe, tim đã sớm lạnh như con dao nhuốm máu rồi hay không!

Thấy anh ta lộ vẻ đờ đẫn, Úc Khả Khả còn tưởng rằng anh ta không hài lòng bèn trầm ngâm an ủi anh: "Không đào mỏ cũng được, có khi là đi đào quặng thì sao?"

Nhiếp ảnh gia: Cho nên kiểu gì tôi sẽ phải bị bán ra nước ngoài đào mấy thứ gì đó, không có lựa chọn nào khác sao?

Úc Khả Khả: "Đương nhiên, còn khả năng khác, anh đợi tôi bịa... không phải, nghĩ thêm chút."

"À, à, không cần đâu, tôi biết rồi, cô Úc."

Nhiếp ảnh gia lộ vẻ cứng ngắc nhấc tay ngăn cản cô, miễn cưỡng giật khóe miệng: "Tóm lại ý của cô là, nếu như chúng ta kết bạn Wechat thì kết cục cuối cùng của tôi không phải chết thì sẽ thảm hơn cả chết, đúng không?"

Vẻ mặt Úc Khả Khả lập tức trở nên cực kỳ vui mừng: "Cho nên anh nghĩ một lượt xem, rốt cuộc so với tình yêu, tính mạng vẫn quan trọng hơn rồi, đúng không?"

Nhiếp ảnh gia: "..."

Trong ánh nhìn chân thành lại quan tâm của cô, anh ta cứng người, chậm chạp gật đầu.

Không phải chứ, cô ấy có bệnh à!

Vì từ chối anh ta, cô thật sự càng nói càng khác thường --- mà lại còn nói thật như thế khiến nhiếp ảnh gia dù không tin nhưng trong lòng không nhịn được sởn da gà.

Thậm chí, anh ta cứ cảm thấy lúc này đại ca bang phái hóa ác với tình yêu nồng nhiệt kia đang ở sau lưng theo dõi mình. Xung quanh tự dưng rét lạnh đến lạ khiến toàn thân anh ta không nhịn được phát run.

Giống như trong phim kinh dị vậy, lúc nhân vật chính không tin có ma thì thực tế ma đã ở sau lưng anh ta nhìn chăm chú rồi.

Mà lúc này anh ta cũng có cảm giác chẳng lành này---

Hệ thống: [Ấy, anh ta chạy thì thôi, sao cả giày cũng rơi rồi.]

Úc Khả Khả: [Vui quá, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh. Ôi, tôi đúng là quá ngầu mà, cứ thế đã cứu vớt được một mạng người, lại là một ngày chị đây cứu vớt thế giới.]

Người phụ trách thương hiệu D: "..."

Thấy nhiếp ảnh gia mình mời đến rốt cuộc không nhịn được chạy trối chết, ông ta không đành lòng nhìn thẳng bèn dời mắt.

Không phải chứ, có phải tâm lý chịu đựng của cậu ta có kém quá hay không, thế mà đã bị dọa---

Ông ta còn chưa oán thầm trong lòng xong, quay lại đã thấy ánh mắt đen nhánh lạnh lùng lại có vẻ hung dữ của Quý Cảnh Diệp.

Người phụ trách lập tức cứng đờ: "..."

Nuốt ngụm nước miếng, ông ta cười nhạt nhẽo tỏ ý muốn làm dịu bầu không khí: "À, không nhìn ra, em trai cậu, gì nhỉ, khá hung dữ ha, ha ha ha---"

Dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng khiến người ta hít thở không thông giống như có thực, người phụ trách im bặt tiếng cười.

Giờ phút này, đến cả hơi thở cũng nhẹ đi.

Ông ta rón rén dịch người, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh: Không phải chứ, vì sao ánh mắt của Quý tổng càng lúc càng đáng sợ thế!

Không phải nghe nói cậu cả Quý rất ghét cậu con riêng kia à?

Giờ Úc Khả Khả lấy cậu hai nhà họ Quý kia ra bịa chuyện, dù anh có không cảm thấy vui vẻ thì không đến nổi thành dáng vẻ thế này chứ.

Sao giờ nhìn giống như... anh mới là vị hôn phu b**n th** kia của Úc Khả Khả vậy?

... Ế?

Trong đầu chợt thoáng qua ý nghĩ gì đó, người phụ trách phảng phất suýt chút nữa nắm được điểm mấu chốt nhưng nói cho cùng đây vẫn là câu hỏi đánh đố thí sinh, bèn vội vàng lắc đầu.

Ông ta nghĩ cái gì linh tinh vậy chứ, sao có thể chứ, ha... ha ha.

Vẻ tươi cười trên mặt ông ta đột nhiên biến mất.

Hình như, lưu manh lăn lộn chốn phố mà Úc Khả Khả nói, có vẻ cũng có thể là... Quý tổng.

Nghĩ vậy, so sánh với cậu hai nhà họ Quý bất tài còn có địa vị xấu hổ kia, đúng là Quý tổng có vẻ phù hợp với hình tượng này hơn.

Ngay lúc trán ông ta toát mồ hôi lạnh, cảm giác hình như mình đã đoán được thứ gì đó khủng khiếp, khả năng khó mà giữ được tính mạng thì đã thấy Úc Khả Khả bước chân nhẹ nhàng đi tới.

Úc Khả Khả đứng trước mặt bọn họ, cười tủm tỉm ngẩng mặt lên, giọng điệu dịu dàng chào: "Quý Cảnh Diệp."

Lâu vậy không gập, cô cười rộ lên vẫn giống như một chiếc kẹo bông chọc vào là lún xuống như trước, cho đến khi cắn vào mới phát hiện đã bị lừa, kẹo có độc đó.

Anh thờ ơ thấy dáng vẻ điềm nhiên như không, như thể vốn không biết mình đã làm gì của cô, Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng, cố giữ trái tim chợt ngứa ngáy khó tả.

Như cô và hệ thống nói chuyện với nhau, rõ ràng cô đã sớm biết anh ở đây, lại còn cố ý nói như vậy, hiển nhiên là muốn chọc giận anh rồi.

Quý Cảnh Diệp khẽ liếc mắt, hạ quyết tâm không muốn để cô đạt được ý muốn.

Anh hờ hững thu mắt lại, cả quá trình làm như không nghe thấy.

Nhưng Úc Khả Khả không phải là kiểu người bị anh ngó lỡ thì sẽ biết điều rời đi.

Thấy dáng vẻ lạnh lùng không nể nang này của anh, cô lại càng muốn trêu chọc hơn: "Quý Cảnh Diệp, vừa rồi có người muốn xin Wechat của tôi, bị tôi từ chối rồi đó."

Đã sớm đoán được cô sẽ nhắc đến chuyện vừa rồi, Quý Cảnh Diệp hoàn toàn không hề bất ngờ, thản nhiên nói: "Cho nên?"

Đôi mắt cô sáng rực lên như muốn tranh công: "Vì anh tôi mới từ chối người khác, anh không có gì muốn tỏ lòng à?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh chậm rãi lên tiếng, giọng lạnh nhạt: "Cô chỉ miêu tả tôi thành đại ca xã hội đen thủ đoạn độc ác, dọa người ta đến nỗi cả giày cũng rơi để từ chối thôi?"

Úc Khả Khả: [Không phải ảo giác thật, anh ta càng ngày càng giỏi nói xéo xắt rồi!]

Hệ thống: [Nên là cô tự nghĩ lại cho đàng hoàng đi.]

"Thì ra anh có thấy thật. Thế thì anh nên hiểu, trong tình huống kiểu đó, để hai bên không bị xấu hổ, tôi chỉ có thể lựa chọn cách này để dọa anh ta đi thôi."

Đối mặt với sự châm chọc của anh, Úc Khả Khả không những không xấu hổ mà lại còn thẳng thắn tỏ vẻ có lý ra giọng chỉ trích: "Mà anh ấy, thân là vị hôn phu của tôi, sao không biết tới công khai thể hiện chủ quyền đuổi người ta đi chứ lại?"

Úc Khả Khả: "Có phải anh không được hay không?"

Cho nên đây thành lỗi của anh rồi à?

Quý Cảnh Diệp suýt chút nữa bị sự vô sỉ của cô chọc cười, anh lạnh lùng hỏi lại: "Anh ta tìm cô mà, sao tôi phải đuổi anh ta đi chứ?"

Nhìn có vẻ là anh đang hỏi chuyện nhưng giọng điệu lại có vẻ mỉa mai rõ ràng, như đang giễu cô tự mình đa tình, vì cái gì mà cho rằng anh sẽ giúp đỡ, bọn họ vốn chẳng thân quen.

Úc Khả Khả mở to hai mắt.

Đôi mắt hạnh tròn vành vạnh của cô được phác họa cực kỳ trong trẻo, sạch sẽ động lòng người, giờ này cô khẽ chớp mắt, hàng mi dài mảnh rung rung xuống, phảng phất như có ánh nước di động, y hệt dáng vẻ bị sự lạnh lùng châm chọc của anh làm cho thương tâm, yếu ớt khiến người ta nhìn mà thương tiếc.

Bình Luận (0)
Comment