Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 27

Người phụ trách thương hiệu D suýt chút nữa không nhịn được tiến lên an ủi.

Nhưng ông ta vừa tiến lên một bước lại đột nhiên nghe cô kinh ngạc nói: "Không nhìn ra Quý tổng lại có đam mê thích đội nón xanh cơ đấy. Quan hệ chúng ta đã sắp tới bước ở chung rồi, lại còn có thể mặc cho người ta đội nón xanh cho mình."

Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi lại tỏ vẻ thoải mái: "Được rồi, thiên hướng của con người là tự do mà, tôn trọng chúc phúc."

Quý Cảnh Diệp: "...?"

Anh thực sự không tin vào lỗ tai mình, cũng nghi ngờ sâu sắc sớm muộn có một ngày, mình thật sự bị chọc tức chết.

Hủy diệt thế giới lúc nào cũng sẽ có lý do đó.

Mặt anh vô cảm nghĩ lần này có lẽ cũng vì Úc Khả Khả thôi.

Người phụ trách: "..."

Người phụ trách: "..."

Ông ta thầm hít mạnh một hơi trong lòng, hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của Quý Cảnh Diệp, hận chính mình không thể đồng thời điếc, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình phản ứng chậm chưa kịp thật sự làm hành động gì: Rốt cuộc ông ta là cái gì chứ, tiền chưa đủ nhiều hay là sống sốt sắng quá rồi, lại còn dám đi lo chuyện của Quý tổng?

— Hơn nữa, rõ ràng người ta đâu cần ông ta nhúng tay đâu!

Đã nói mấy câu này rồi mà đến giờ Quý tổng vẫn chưa gay gắt thì tuyệt đối là chân ái rồi đó.

Không đúng, không phải chuyện này đã chứng minh thật ra Quý tổng là người ngoài lạnh trong nóng, khả năng tha thứ cho người khác cực kỳ cao, nếu không sao Úc Khả Khả còn có thể vui vẻ đứng đây chứ!

Liếc mắt nhìn chăm chú Úc Khả Khả còn đầy đủ tay chân, không điếc cũng chẳng mù, còn sống khỏe mạnh hoạt bát, người phụ trách đột nhiên cảm thấy nỗi an ủi lạ thường, lại không quá sợ hãi nữa.

Mà trong lúc bầu không khí ngưng đọng này, Quý Cảnh Diệp đột nhiên cười lạnh, giọng nói lạnh lẽo lại có phần tàn ác nhấn từng chữ: "So với việc bán người ra nước ngoài đào quặng, tôi lại càng muốn cắt nhỏ cô ra ném vào lò thiêu hơn."

Hệ thống: [Tôi biết ngay mà, sớm muộn gì cũng phải đi mò tro cốt của cô. Chỉ là không ngờ chốn về của cô không phải đáy biển mà lại là lò thiêu.]

Hệ thống: [Haizz.]

Nhưng Úc Khả Khả không hề có chút sợ hãi do bị uy h**p chút nào, giữ trạng thái tinh thần ổn định tiếp tục nói hươu nói vượn: "Sau đó từ tro cốt của tôi làm thành nhẫn kim cương, đeo trên tay anh, để tôi và anh thời thời khắc khắc bên nhau ha?"

Quý Cảnh Diệp: "... ?"

Rốt cuộc trong đầu cô toàn chứa suy nghĩ lạ lùng hiếm có gì thế, càng nói càng khác thường.

"Không ngờ Quý tổng anh lại chịu chơi như thế." Cô lập tức khiếp sợ, tỏ vẻ muốn nói lại thôi: "Tuy rằng thiên hướng của loài người là tự do nhưng không thể, ít nhất là không thể…"

Huyệt thái dương Quý Cảnh Diệp giật giật, bờ môi mỏng khẽ nhếch kiên quyết không nói, gương mặt cứng lại, đường nét sắc bén lại có phần mạnh mẽ.

Coi như anh đã phát hiện ra, trả lời cô hoàn toàn là tự đi chuốc lấy phiền nhiễu, tự chịu tội.

Thấy anh giữ yên lặng, gương mặt lạnh lùng không có phản ứng gì, Úc Khả Khả bèn tiếc nuối thu ánh mắt: "Ôi, thật ra vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi, ai bảo anh dập máy tôi chứ, xin lỗi nha."

Cô còn hỏi dò: "Quý Cảnh Diệp, chẳng lẽ anh giận thật à?"

Quý Cảnh Diệp thầm cười lạnh trong lòng.

Cái người này như con đại bàng nhiều lần giương cánh nhảy nhót tại ranh giới điểm mấu chốt của anh, lại còn rất bản lĩnh tự lấp l**m, mà da mặt vẫn luôn dày đến lạ.

Nếu anh mà so đo thật, có lẽ anh đã sớm như lời hệ thống nói, tìm người ném cô vào biển cho cá ăn ngay trong đêm rồi.

Ví như lúc này, tuy ngoài mặt cô nói xin lỗi nhưng rõ ràng câu cuối cùng kia lại có vẻ đùa giỡn "không phải chứ, không phải chứ" khiến Quý Cảnh Diệp thoáng chốc hồi tưởng lại việc bị móc mỉa nhiều lần từ xa.

Anh hờ hững liếc cô rồi lạnh lùng dời mắt, có vẻ không muốn để ý tới cô lắm.

Có điều rõ ràng Úc Khả Khả không ngại, cô còn cười tủm tỉm cạ tới: "Cho nên hôm nay anh đến là vì có chuyện công việc à?"

Quý Cảnh Diệp vốn không muốn trả lời nhưng nghĩ rất có thể cô sẽ hiểu nhầm, lại chắc như đinh đóng cột với hệ thống tỏ vẻ "Quả nhiên trong lòng anh ta có tôi", anh không muốn bị ăn vạ nên vẫn có ý bố thí lạnh lùng lại kiêu ngạo "ừm" một tiếng.

Úc Khả Khả hỏi dồn ba lần liên tục: "Bàn chuyện gì thế, bàn chuyện với người này à, thế giờ bàn xong chưa?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Tự dưng có cảm giác vi diệu bị chú cún con nhiệt tình cọ cọ theo đuôi, anh lập tức hối hận vì tiếng "ừm" vừa rồi, quả nhiên trả lời gì cũng sẽ hại lại mình.

Biết rõ cô cực kỳ tò mò, Quý tổng nhướng mắt, quyết tâm không lên tiếng nữa.

Nhưng anh giả bộ như cho qua, người phụ trách lại nghiễm nhiên hiểu lầm quan hệ của hai người, cảm thấy tình cảnh lúc này rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình.

Bởi vậy ông ta tỏ ra cực kỳ biết nhìn tình hình cười nói: "Thật ra là Quý tổng đến thị sát, tôi phụ trách đón tiếp và báo cáo công việc, bây giờ đã bàn xong rồi. Nếu như cô Úc có việc tìm Quý tổng, vậy giờ tôi sẽ đi."

Úc Khả Khả: ? Cô nghe được cái gì thế này?

Úc Khả Khả: [Ý ông ta là, thật ra ông chủ của thương hiệu D là Quý Cảnh Diệp à?]

Hệ thống: [Đợi chút, tôi điều tra thử xem... Đúng rồi đó, thương hiệu D ở dưới chướng của công ty nhà họ Quý đó.]

Úc Khả Khả: [Wow.]

Tuy không biết cô muốn nói gì nhưng chỉ thấy đôi mắt Úc Khả Khả đột nhiên sáng lên, Quý Cảnh Diệp lại chợt có dự cảm chẳng lành.

Mà không đợi anh rời đi thì chợt nghe được cô nói chuyện với hệ thống: [Cho nên chắc chắn là Quý Cảnh Diệp đã sớm biết tôi sẽ tới chụp ảnh đại ngôn đúng không? Nên cố ý chọn hôm nay tới thị sát---]

Quý Cảnh Diệp tỉnh bơ vuốt huyệt thái dương, chìm trong yên lặng.

Tuy đúng là anh biết hôm nay Úc Khả Khả được sắp xếp chụp ảnh đại diện cho sản phẩm mới của thương hiệu D, cũng quả là cố ý chọn ngày hôm nay tới nhưng...

Chẳng qua là vì để tiếp xúc gần, chữa trị tín hiệu sóng điện não mà thôi.

Sở dĩ anh chọn tới lúc cô chụp ảnh chỉ vì mong sau khi chữa trị tín hiệu, để anh có thể lẳng lặng rời đi, chứ không mong bị Úc Khả Khả phát hiện.

Tuy nhiên lúc này xem ra, anh mong hụt rồi, còn hố anh một cú mạnh.

"Thì ra là thế, tôi thấy đã muộn rồi, hay là chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé?" Làm bộ không phát hiện ra vẻ mặt kháng cự rõ ràng của Quý Cảnh Diệp, Úc Khả Khả cười tủm tỉm mời: "Tôi đã tìm trước rồi, gần đây có một nhà hàng khá ngon."

Quý Cảnh Diệp: "Không---"

"Yên tâm, lần này tôi mời." Úc Khả Khả tỏ vẻ cực kỳ hào phòng: "Coi như quà đáp lễ thời gian trước anh đã giúp tôi đặt đồ ăn giao tận nơi, không cần anh mời lại đâu."

Quý Cảnh Diệp lập tức nhíu mày, lạnh lùng nghĩ: Hay lắm, bây giờ cô thật sự càng ngày càng biết chơi xỏ rồi.

Vì để có thể đạt được mục tiêu, chiêu gì cũng nghĩ ra được. Bây giờ thì còn cố ý khiêu khích, nói như thể anh keo kiệt lắm vậy, ngay cả bữa cơm cũng phải để cô chủ động mời, nếu không thì anh sẽ không đi vậy.

Có điều chỉ là phép khích tướng thôi, cô tưởng rằng anh sẽ mắc lừa à?

Anh tỏ vẻ âm u hờ hững lại sắc bén, rũ mắt nhìn Úc Khả Khả, thân hình cao lớn như bọc lấy cô hoàn toàn.

Ánh mắt chăm chú nhìn cô có vẻ sâu thẳm bình tĩnh, lại có sự đè nén nhìn từ cao xuống khiến người ta không dám nhìn thẳng, phảng phất như không khí ngưng lại tới thời khắc này.

Nhưng Úc Khả Khả hoàn toàn không sợ hãi, cô còn ngẩng mặt lên đối mắt với anh một lúc lâu rồi đột nhiên cảm thán nói: [Anh ta đẹp trai thật đó.]

Hệ thống: [... Tôi sắp bị dọa tới mất mạng rồi, mà cô lại đang thưởng thức vẻ đẹp của nhân vật phản diện á?]

Vẻ mặt Quý Cảnh Diệp cũng sững ra, suýt nữa không giữ được vẻ sa sầm trong ánh mắt nguy hiểm.

Úc Khả Khả nghiêng đầu nghĩ, không biết cô chợt nghĩ đến cái gì, đột nhiên có vẻ giật mình chợt quan tâm: "Đương nhiên, nếu như vì lý do anh không biết đối xử với tôi thế nào, ngại ăn cơm với tôi---"

Quý Cảnh Diệp: "Nhà hàng nào?"

Úc Khả Khả lập tức lộ ra vẻ tươi cười, đã chuẩn bị từ trước giơ điện thoại lên cho anh xem: "Nhà hàng này này, có điều cần phải đặt trước, anh có cách nào không?"

Nhìn chữ "Hiện tại nhà hàng đã đầy khách" trên màn hình điện thoại, Quý Cảnh Diệp lập tức hiểu ra.

Thì ra cô quấn quýt như vậy, chẳng qua là vì muốn để anh nghĩ cách, giúp cô có thể được ăn ở nhà hàng này.

Quý Cảnh Diệp lạnh lùng liếc xéo cô, có ý muốn châm biếm thì đã thấy cô hơi ngẩng mặt, lộ ra nụ cười vui vẻ rạng rỡ với mình.

Úc Khả Khả có nói câu khá đúng, hôm nay cô mặc đúng là rất đẹp.

Dù đã đi thay váy nhưng còn chưa kịp tẩy trang, đôi mắt cô được vẽ khá thuần khiết và trong trẻo khiến người ta thương xót, hàng mi dài lại dày khẽ rung tựa như yêu tinh vừa từ rừng rậm đi ra.

Người toát ra khí chất ngây thơ không hay chuyện nhân gian, dường như một bữa cơm cũng có thể dễ dàng bị lừa bắt cóc đi.

Mái tóc dài xõa xuống theo động tác của cô, phần giữa hai lông mày tựa như đá thạch lựu phát ra ánh vàng xanh sáng lấp lánh, cùng với sự vui vẻ nơi đáy mắt càng tôn lên ánh sáng rực rỡ.

Dù biết rằng đây chỉ là biểu hiện giả dối Úc Khả Khả cố ý giả bộ nhưng trong những lần hai người chiến tranh ngầm từ trước đến nay, Quý Cảnh Diệp kinh ngạc còn có vẻ như lần đầu tiên thấy dáng vẻ yên tĩnh, ngoan ngoãn của cô.

Thực tế đôi mắt trông mong xin nhờ này của cô thậm chí còn khiến anh có cảm giác khó tả không nói được thành lời.

Nói đơn giản chút là, có phần hưởng thụ.

Anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, đè nén sự ngưa ngứa nơi đầu ngón tay, rũ mắt che giấu cảm xúc, không hề nhìn cô rồi sau đó gửi địa chỉ nhà hàng này cho trợ lý Ôn.

Người phụ trách dù đã nói rời đi nhưng chưa kịp đi, bị ép thành người vô hình: "..."

Ông ta trơ mắt nhìn sau đó Úc Khả Khả lại bảo Quý tổng đợi một lúc, cô phải đi tẩy trang trước, sau đó Quý Cảnh Diệp ở đó đợi thật thì không nhịn được lộ ra vẻ mặt lạ lẫm.

Dù lúc này người anh tỏa ra hơi thở lạnh lùng cực kỳ có cảm giác chèn ép, thoạt nhìn cực kỳ kháng cự không tình nguyện, nhưng...

Bước chân anh không hề di chuyển dù chỉ một chút.

Vì thế đợi đến khi Úc Khả Khả bước chân nhẹ nhàng trở lại, hai người sóng vai rời đi, người phụ trách càng lộ vẻ khó tả: Thì ra khi ở chung với vị hôn thê, Quý tổng như thế này à, đây không phải là bị nắm chặt trong tay rồi sao?

Chậc, thế nào bất ổn quá.

---

Quả nhiên trợ lý Ôn đúng là vạn năng, kiểm soát được thời gian vừa đẹp.

Đợi đến khi hai người tới nhà hàng, thật sự không cần đợi thì đã phát hiện có một phòng riêng trống rồi.

Úc Khả Khả thỏa mãn ngồi xuống, đầu tiên cô khách khí hỏi Quý Cảnh Diệp có muốn gọi đồ ăn hay không, sau khi nhận được lời từ chối như dự đoán, cô cực kỳ vui vẻ cầm lấy menu, chọn một lượt các món đặc sắc được đề cử.

Sau khi phục vụ rời đi, cô giương mắt nhìn Quý Cảnh Diệp ở đối diện.

Dù ngồi trong nhà hàng, Quý Cảnh Diệp vẫn ngồi nghiêm chỉnh như trước, có vẻ bày thế trận sẵn sàng đón quân địch.

Anh cởi áo khoác vest lộ ra áo sơ mi trắng bên trong lại càng tôn lên vai rộng eo hẹp của anh. Cúc được cài cẩn thận tỉ mỉ tới phần cổ, có cảm giác cấm dục lạnh lùng trưởng thành.

Có lẽ là do ánh đèn mờ mờ ấm áp vương trên gương mặt anh lại không hề còn tính công kích nữa mà lại có vẻ tuấn tú cao quý khó tả.

Trong lúc nhàm chán chờ đồ ăn lên, Úc Khả Khả vẫn luôn quan sát anh không hề dời mắt.

Cho đến khi anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, rũ mắt nâng chén trà lên, dửng dưng như không đón lấy ánh mắt từ phía đối diện cực kỳ lộ liễu kia.

Hệ thống: [Cô kiềm chế chút đi, đừng có mà dọa nhân vật phản diện.]

Sau khi bị nhắc nhở, rốt cuộc, Úc Khả Khả đã chịu kiềm chế đi chút.

Cô tùy ý nâng cốc nước dưa hấu lên uống một ngụm, tỏ vẻ lơ đãng tìm chủ đề: "Đúng rồi, anh biết chuyện tôi bị bôi đen gần đây không?"

Quý Cảnh Diệp không trả lời, chỉ giữ im lặng đặt chén trà xuống, nhìn cô rất chăm chú.

Dường như anh đang suy đoán cô muốn nói gì, lại như đang cân nhắc có nên đáp lời hay không.

"Yên tâm, tôi không có ý chất vấn anh đâu." Úc Khả Khả bị dáng vẻ cảnh giác của anh chọc cười, đỡ cằm nói chậm rãi: "Chẳng qua tôi chỉ muốn biết, sau đó tin của tôi bị đè xuống có phải là do anh làm không?"

Quý Cảnh Diệp: ".."

Anh lạnh lùng phủ nhận: "Không liên quan đến tôi."

Nếu như anh nhớ không lầm thì hình như hệ thống đã nói cho cô, việc đó là do Quý Lăng Hàn làm rồi.

Cho nên giờ cô hỏi như vậy là muốn mượn cớ này làm gì đó hay đã quên việc này nên tìm bừa một chuyện để nói thế?

Úc Khả Khả: "Thì ra không phải à."

"Vì trước đó trợ lý Ôn có nhắn tin cho tôi, tôi còn tưởng rằng cậu ta làm theo lời dặn dò của anh, đè chuyện liên quan đến tôi xuống." Cô khẽ chớp mắt, thở thật dài: "Xem ra là tôi tự mình đa tình rồi."

Quý Cảnh Diệp tỉnh bơ như không, đến mí mắt cũng không hề nhấc lên dù chỉ một chút.

Anh thầm nghĩ rõ ràng cô lại có ngày tự mình biết mình, đúng là không dễ.

Anh vốn vẫn chờ câu tiếp theo của cô, muốn biết mục đích của cô là gì.

Ai ngờ cô thở dài xong đột nhiên không lên tiếng nữa, thậm chí ánh mắt thờ ơ dời đi, hoàn toàn không có ý định tiếp tục chủ đề nữa.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Quý Cảnh Diệp hoàn toàn bị Úc Khả Khả ra chiêu khó hiểu không như lẽ thường không nhịn được nhíu mày, ánh mắt lơ đãng liếc qua cô.

Nhưng cô không những không nói chuyện với hệ thống, cũng không nhìn anh nữa, lại còn lấy điện thoại ra lướt tiktok.

Nhìn chằm chằm vào chiếc gáy mềm mại của cô, Quý Cảnh Diệp không khỏi nghẹn lòng.

Cảm giác này giống bị gợi lên hứng thú xong người lại đột nhiên đi mất, rất nửa vời, cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng Úc Khả Khả ở ngay trước mặt, nhưng bên tai và trong đầu lại bất ngờ yên tĩnh cực kỳ.

Trong bầu không khí kỳ lạ này, đường nét gương mặt Quý Cảnh Diệp căng ra càng lộ ra vẻ lạnh lùng hung dữ, đột nhiên cảm thấy có hơi không quen.

... Cho nên vừa rồi cô đột nhiên nhắc đến chuyện kia, rốt cuộc là cô muốn làm gì?

Không cố ý nhắc đến Quý Lăng Hàn k*ch th*ch anh, nhận được đáp án vốn đã biết rõ thì không nói tiếp nữa, đúng là kì lạ mà.

Quý Cảnh Diệp gõ mặt bàn, lạnh nhạt mở miệng: "Vừa rồi cô---"

Nhưng không đợi anh hỏi dò hết lời, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng lời bình của hệ thống: [Video này chẳng hài gì cả, còn không hài bằng tâm trạng của Lộ Sùng lúc này.]

Úc Khả Khả: [?]

Dường như ngửi được mùi dưa, cô lập tức phấn chấn lại: [Lộ Sùng sao đó, không phải hôm nay anh ta phải quay phim với chị Trữ Tuyết à?]

Quý Cảnh Diệp hoàn toàn bị lơ là: "..."

Anh tỉnh bơ giữ lại lời định nói vừa nãy.

[Vì hôm nay lúc quay phim, cảm xúc của Trữ Tuyết không đúng lắm nên trở về muốn tìm Lộ Sùng nghiên cứu thảo luận ấy.] Hệ thống cực kỳ hào hứng nói: [Nhưng vì có bàn bạc trước cho nên lúc này Lộ Sùng đang ôn lại bộ phim cũ trước đó của cô ấy.]

Hệ thống: [Anh ta không ngờ là Trữ Tuyết lại gõ cửa, nghe thấy có người tìm thì anh ta đã vô thức đi mở cửa rồi.]

Úc Khả Khả phảng phất đoán được gì đó, nén cười hỏi: [Không phải anh ta không tắt tiếng đó chứ? Bị phát hiện rồi à?]

Hệ thống: [Đúng đó, anh ta vốn không hề tắt máy tính. Cho nên lúc Trữ Tuyết đứng ở cửa, đúng lúc bên kia truyền tới tiếng động, còn đúng là lời thoại từ vai diễn kinh điển trước đó của cô ấy.]

Úc Khả Khả: [Ha ha ha ha ha, đây chẳng phải hiện trường mất mặt quy mô lớn sao? Bây giờ anh ta còn ổn không?]

Hệ thống: [Xấu hổ đến độ cô tuyệt đối không thể nào tưởng tượng đến nổi.]

[Bây giờ bọn họ đang bốn mắt nhìn nhau, trong phòng còn không ngừng truyền đến lời thoại của Trữ Tuyết, nghe rõ mồn một luôn.] Hệ thống tiếp sóng cho cô: [Mẹ ơi, lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí yên lặng đến nỗi thống đây nghẹt thở, để tôi tạm trốn đi lúc đã.]

Úc Khả Khả: [Ha ha ha ha ha cứu tôi!]

Chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh mất mặt quy mô lớn đó, vẻ nhịn cười của cô đã sắp sửa vặn vẹo rồi.

[À, đột nhiên có hơi hối hận hôm nay xin nghỉ đi chụp đại ngôn rồi.] Úc Khả Khả giả bộ như lơ đãng lau đi nước mắt sắp sửa chảy ra từ khóe mắt, cảm thấy tiếc nuối sâu sắc: [Đáng ghét ghê, muốn xem trực tiếp quá trời! Tôi mà biết sớm thì đã không đến đây ăn cơm rồi!]

Quý Cảnh Diêp: "..."

Anh vẫn đang nhìn Úc Khả Khả.

Chỉ thấy cô ở đối diện nhấc điện thoại, nhìn có vẻ tập trung lướt tik tok, nhưng thực tế thì cô đã lướt đi lướt lại video đó nhiều lần lắm rồi, vẫn giữ y nguyên không lướt đi như đang làm một hành động qua loa.

Thậm chí một người một thống chìm trong việc hóng chuyện, đến cả tầm mắt của anh cũng không hề phát hiện ra.

Quý tổng nâng chén trà, mặt hờ hững nghĩ: Hay lắm, màn quen thuộc lại xuất hiện.

Nhưng tin tốt là, tối thiểu cô còn biết che giấu chút trước mặt anh. Hơn nữa lần này không vì vội đi ăn dưa, đến cơm cũng chẳng thèm ăn đã trực tiếp chạy đi rồi.

... Anh không nên ôm mong chờ gì với cái con người này cả.

---

Lời tác giả:

Úc Khả Khả: Hôm nay cũng là một ngày cứu vớt thế giới đó.

Quý Cảnh Diệp: Hôm nay cũng là một ngày muốn hủy diệt thế giới.

Bình Luận (0)
Comment