Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 28

Không hề cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt ở phía đối diện kia, Úc Khả Khả cười thầm đã đủ, vẫn đang băn khoăn tiếp tục buôn chuyện với hệ thống: [Giờ sao rồi, hai người bên kia không còn yên lặng đó chứ?]

Hệ thống: [Đương nhiên không, lúc này Trữ Tuyết đã giả bộ như không có gì xảy ra cả, được Lộ Sùng mời vào phòng rồi.]

Cũng phải, dù sao với tính cách thận trọng quan tâm của Trữ Tuyết, dù gặp phải chuyện phức tạp đều có thể thành thạo xử lý thích đáng, không hoảng hốt, không rối loạn.

Huống chi là "chuyện sở thích" xấu hổ này, cô ấy lại càng không thể khiến Lộ Sùng lúng túng.

Úc Khả Khả: [Chắc là Lộ Sùng thở phào nhẹ nhõm nhỉ?]

[Rõ là thế rồi.] Hệ thống bừng bừng hứng thú chia sẻ với cô: [Cô không biết đâu, lúc ấy Lộ Sùng đúng là xấu hổ đến nỗi đỏ hết từ mặt tới cổ, không nói nổi một câu nên lời, cực kỳ buồn cười.]

Úc Khả Khả lập tức vui vẻ: [Anh ta thế này là không được rồi. Rõ ràng trước kia lúc nữ phụ số ba gõ cửa tự đề cử quy tắc ngầm thì bình tĩnh dùng tác phẩm của chị Trữ Tuyết đề cử để từ chối một cách lịch sự, sao giờ đến chính chủ lại im rồi?]

Hệ thống: [Chắc chắn không giống rồi, dù sao cũng là người trong lòng mà.]

Nghĩ đến Lộ Sùng vẫn luôn điềm đạm chín chắn mà cũng xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đến nét mặt cũng không ra vẻ nổi nữa, Úc Khả Khả càng muốn cười.

Từ khi vào đoàn làm phim đến giờ, anh ấy che giấu tình cảm với Trữ Tuyết rất khá, hầu hết chỉ bộc lộ cảm xúc khi ở một mình trong phòng, vốn không có ai nghi ngờ anh ta yêu đơn phương Trữ Tuyết.

Lúc trước nữ phụ số ba gõ cửa phòng Lộ Sùng thì đoán được chút manh mối nhưng người không liên quan đến mục tiêu của mình, cô ta không hề quan tâm, đương nhiên cũng chưa từng kể với những người khác.

Mà bây giờ, anh ấy cứ thế bất ngờ không kịp chuẩn bị bị lộ trước mặt người trong cuộc.

Tuy Trữ Tuyết chưa chắc đã đoán được anh ấy yêu đơn phương mình nhưng chắc chắn biết rõ thân phận fan em trai nhỏ của anh ấy rồi.

Nghĩ vậy, Úc Khả Khả càng tiếc mình không thể ở đó tận mắt chứng kiến.

Chuyện đột nhiên bị lộ thân phận k*ch th*ch như vậy, sao có thể bỏ lỡ chứ?

Úc Khả Khả lại tò mò hỏi ba câu liên tiếp: [Thế sau thì sao, chị Trữ Tuyết phản ứng thế nào? Chỉ giả bộ như không biết thôi à?]

[Trữ Tuyết vốn rất kinh ngạc ấy, có điều thấy dáng vẻ đó của Lộ Sùng nên không hỏi gì cả, chỉ nói mục đích mình tới.] Hệ thống nói: [Với lại trước khi vào cửa, cô ấy còn đề nghị nếu như anh ta muốn học tập khả năng diễn xuất thì bộ phim đó không nhìn ra được gì, đồng thời đề cử mấy tác phẩm khác.]

Cái này không phải trực tiếp khéo léo hóa giải sự xấu hổ mà còn cho Lộ Sùng một lý do để học tập à?

Nghĩ đến sau khi vào đoàn làm phim, bản thân thường xuyên được Trữ Tuyết chăm sóc, Úc Khả Khả không khỏi cảm thán lên tiếng: [Chả trách cứ thích chị gái, sự từng trải bày ra đó, Lộ Sùng hoàn toàn không chống đỡ nổi đâu.]

Chị gái dịu dàng như thế, chậc, tên chồng cũ của cô ấy đúng là có mắt không tròng mà.

Hệ thống khẳng định nói: [Thủ đoạn trên phương diện đối đáp này, hai người vốn không cùng một trình độ. Có điều lúc này Lộ Sùng đã ổn định lại tâm trạng, đang nghiên cứu thảo luận cảnh tình cảm hôm nay rồi.]

Mà lúc Úc Khả Khả đang lén hưởng thụ dư vị hiện trường mất mặt quy mô lớn thì đột nhiên nghe được tiếng động từ phía đối diện.

Cô vô thức giương mắt thì đã thấy Quý Cảnh Diệp đang gõ nhẹ lên mặt bàn.

Đôi mắt anh đen tĩnh mịch lại có phần nghiêm túc như thể đang hấp dẫn sự chú ý của cô, chậm rãi lên tiếng nói: "Về chuyện ban nãy cô nói---"

"Xin chào anh chị, quấy rầy chút ạ." Phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, đặt món cuối cùng lên bàn xong thì lễ phép mỉm cười nói: "Chúng tôi đã lên đủ món của anh chị, mời dùng thong thả."

Quý Cảnh Diệp: "..." Quá tam ba bận.

Quả nhiên, sự chú ý của Úc Khả Khả lập tức bị kéo đi, cười gật đầu: "Cảm ơn, vất vả rồi."

Đợi đến khi phục vụ rời đi, trong phòng riêng lần nữa chỉ còn hai người bọn họ, Úc Khả Khả nghiễm nhiên đã quên mất đề tài vừa rồi, không thể chờ đợi mà cầm lấy đôi đũa, bắt đầu nhấm nháp món ăn đặc sắc ở đây.

Có thể do bị kiểm soát ăn uống quá lâu, cô thấy những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị này thì không nhịn được miệng ăn liên tục, hoàn toàn không nghĩ ra được muốn nói chuyện gì với Quý Cảnh Diệp.

Dù sao ăn cơm mà còn không tích cực thì chắc chắn là tư tưởng có vấn đề rồi!

Quý Cảnh Diệp yên lặng hít sâu một hơi, nếu như không phải vô cùng trùng hợp thì anh thật sự nghĩ rằng Úc Khả Khả cố ý rồi.

Anh bình tĩnh nhìn dáng vẻ cô vùi đầu ăn cơm cực kỳ sung sướng, tâm trạng không thoải mái. Nhưng rốt cuộc với tính cách được mài giũa từ bé vẫn khiến anh giữ được sự nhẫn nại, không cắt ngang cô dùng cơm.

Có điều thấy cô ăn ngon như vậy, Quý Cảnh Diệp vốn không muốn ăn gì lại khựng lại một thoáng rồi đột nhiên hờ hững cầm đũa lên.

Bữa cơm này kéo dài gần một tiếng, trong lúc đó hai người gần như không nói chuyện, cho đến cuối cùng đặt đũa xuống.

Có lẽ là hiếm khi Úc Khả Khả yên tĩnh khiến người ta cực kỳ không quen, làm cho Quý Cảnh Diệp vẫn luôn ghi nhớ trong lòng chuyện cô đột nhiên lặng im này.

Thấy rốt cuộc Úc Khả Khả đã ăn cơm xong, cầm khăn giấy lau miệng, anh khẽ gõ đầu ngón tay lên đầu gối, định bụng thử một lần nữa.

Song lần này, thậm chí không đợi anh mở miệng thì chợt nghe hệ thống đột nhiên xông ra: [A, Trữ Tuyết và Lộ Sùng thảo luận xong rồi, có vẻ hai người đều thu hoạch được rất nhiều, hiện giờ đã tạm biệt mối quan hệ bạn bè rồi.]

Úc Khả Khả đang cầm khăn giấy thoáng khựng lại, vô thức đáp lời: [Rồi sao?]

[Trữ Tuyết vừa ra khỏi cửa phòng thì nở nụ cười.] Hệ thống có vẻ không nhịn được, cũng cười thành tiếng theo: [Sau đó Lộ Sùng vốn đang đi qua đi lại trong phòng, tôi đoán là hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra lúc này, mặt lại đỏ bừng lên, nhịn không được vùi mình vào chăn rồi ha ha ha.]

Úc Khả Khả: [Phụt.]

Nghĩ đến Quý Cảnh Diệp ở đối diện, cô thật sự phải nhịn cười.

Nhưng vô thức tưởng tượng ra hình ảnh đó, bậc đàn anh thị đế trước giờ vốn luôn giữ thái độ điềm đạm chín chắn, lúc này lại đi trốn trong chăn để che đi sự xấu hổ...

Nghe tiếng cười bất chấp của hệ thống, rốt cuộc Úc Khả Khả vẫn không nhịn được bật cười: [Ha ha ha ha ha.]

Quý Cảnh Diệp nghe được tiếng cười vô cùng ầm ĩ trong đầu thì lạnh mặt: "..."

Có thật là bọn họ còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là gì không thế, cứ thế thu phục anh đó à?

Hệ thống không có mắt nhìn, không biết điều thì không nói, cái người đã nói muốn cứu vớt thế giới cũng chẳng có hành động gì thật sự cả, mà trái lại trên phương diện chọc tức anh càng lúc càng thuần thục.

Có hệ thống này có tác dụng gì thế? Có khả năng chữa trị tín hiệu sóng điện não; hay là có khả năng giám sát Úc Khả Khả thu phục anh nghiêm túc hơn chút được không, đừng có mà như con đại bàng cứ giương cánh bay qua bay lại trên điểm mấu chốt của người khác thế chứ?

Hừ, đồ ăn hại.

Chẳng hề hay biết nhân vật phản diện có kết nối với kênh nói chuyện riêng của bọn họ, vì đã bật cười nên Úc Khả Khả dứt khoát không giả bộ nữa.

Vì thế dưới cái nhìn chăm chú lại nghiêm túc và nguy hiểm của người đàn ông ở đối diện, cô nắm chặt khăn giấy thoáng mím môi trong giây lát nhưng thực tế thì suy nghĩ đã sớm bị vựa dưa hấp dẫn đi rồi.

Úc Khả Khả: [Tôi thấy được đấy, Lộ Sùng kia nửa đêm đột nhiên ngồi dậy tát mình một cái, cảm thấy mình có bệnh rồi.]

Mà hệ thống ăn hại không để ý đột nhiên hắt hơi lập tức bình luận cùng: [Thì đến giờ này anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại chấp nhận cho được, chắc không phải nửa đêm, mà cả đêm ngủ không yên luôn ấy chứ.]

Úc Khả Khả bị chọc cười: [Quá đáng ghê, có điều tôi đồng ý ha ha ha ha ha.]

Quý Cảnh Diệp nhẫn nại khép mắt, ngón tay thon dài mạnh mẽ xoa phần ấn đường.

Hành vi này của bọn họ với việc tự cho là đúng nói chuyện riêng sau lưng anh, chỉ là chẳng ngờ có sự nhầm kênh anh đã vào trong nhóm rồi thì có gì khác đâu?

... Không, vẫn khác nhau đó.

Anh hờ hững liếc thấy Úc Khả Khả sắp bặm môi tới rách da mà vẫn không nhận ra, trong đầu vang lên tiếng cười nhẹ nhàng sống động của cô thì không nhịn được dịu lại nghĩ.

Thất thần trước mặt anh thì thôi coi như bỏ qua, thế mà cô vẫn còn có thể quá đáng hơn nữa.

Như thể đang trực tiếp tag anh trong nhóm đồng thời thông báo một cách quang minh chính đại rằng: Úc Khả Khả tôi đây đang qua loa lấy lệ với anh đó thì sao?

Nghĩ đến đây, Quý Cảnh Diệp cảm thấy tức cười.

Có lẽ là biểu cảm của anh vô cũng rõ ràng, rốt cuộc hệ thống đã để ý đến anh, miễn cưỡng thể hiện công dụng nhắc nhở: [Nhân vật phản diện đang nhìn cô kìa.]

Úc Khả Khả: ?

Cô đưa mắt nhìn sang thì đúng thật là chạm phải đôi mắt đen lạnh lùng âm u kia của Quý Cảnh Diệp.

Không biết là ai động vào anh, lúc này vẻ mặt anh rất nghiêm nghị, sườn mặt lộ ra vẻ hung dữ lại sắc bén. Toàn thân anh tỏa ra khí thế chèn ép nguy hiểm khiến người ta vô thức có cảm giác hít thở không thông.

Mà đôi mắt kia càng giống sự bình yên trước cơn bão, Úc Khả Khả lơ đãng chạm phải nên theo bản năng cảm thấy lạnh hết cả gáy.

Cô thoáng khựng lại, lặng lẽ sờ lên gáy trong vô thức: [Không phải chứ, lúc này là ai động đến anh ta thế? Sao giống như mãnh thú sổ lồng, gặp ai cũng muốn ngoạm một cái vậy.]

Hệ thống: [Tuy là tôi không biết đáp án nhưng tôi nghĩ cô nên thử kiểm điểm xem sao, tìm nguyên nhân từ bản thân trước.]

Úc Khả Khả coi như không nghe được, chỉ vô thức rũ mắt, cuối cùng thả miếng khăn giấy đã bị vò nát: "Ơ, anh ra vẻ thế này là đang đợi tôi thanh toán à?"

Thấy gương mặt tủm tỉm cười của cô là đã giận không nguôi, Quý Cảnh Diệp nói với giọng lạnh tanh: "Sao, tôi nợ tiền cô hay đã làm chuyện gì tương tự mới khiến cô không dưng cảm thấy tôi đang giục cô thanh toán?"

"À thật sự không có đâu, này chẳng phải vì trước đó tôi đã nói, bữa này tôi mời đó mà." Úc Khả Khả bị anh chế giễu cũng không tức giận, cô chống cằm, cười híp mắt nói: "Vì thấy mặt anh nghiêm mặt đến là sợ, tôi tưởng là anh không vui nên giục tôi lại sốt ruột muốn đi ấy."

Quý Cảnh Diệp lại lạnh lùng liếc cô lần nữa, ngập tràn ý chế giễu.

"Đương nhiên, dù sao đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng đi ăn cơm riêng, tôi không tiện đánh giá." Úc Khả Khả nói với vẻ chân thành: "Hay là để chúng ta hẹn thêm vài lần nữa, tin chắc rằng tôi sẽ hiểu anh càng kỹ hơn, có thể đánh giá không chút do dự cho anh rồi."

Quý Cảnh Diệp: "..." Cô đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, chuyện này mà cũng bị cô lợi dụng cho được.

Thấy cô tỉnh bơ nhắc đến cuộc hẹn sau đó, đôi mắt xinh đẹp trong vắt chứa sự vui vẻ, dưới ánh đèn ấm áp tựa như ánh sao rơi vãi, sáng rực đến mức có phần chói mắt.

Quý Cảnh Diệp không tránh được bị ánh sáng làm chói mắt, mặt tỉnh bơ dời mắt đi. Mà cơn giận trong lòng cũng tự dưng xuôi xuống lạ.

Nhận ra điểm này, anh không nhịn được nhíu mày.

Dường như sợ cô hiểu lầm anh ngầm thừa nhận mà được đà lấn tới nên lại lạnh lùng từ chối: "Không có lần sau."

Úc Khả Khả: "Ồ."

Đã có lần đầu thì sẽ có lần sau nữa, không có lần sau thì thôi hai lần cũng được.

Không sao, cô không chê.

Không biết Úc Khả Khả nghĩ gì trong đầu, Quý Cảnh Diệp chủ động thanh toán xong, sau đó hai người cùng ra khỏi nhà hàng.

Không đợi anh nói gì, Úc Khả Khả đã chủ động mở cửa xe, đi vào trong.

Như phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đứng tại chỗ mãi không lên, cô còn quay đầu nói với vẻ vô tội: "Anh không lên à?"

Tay Quý Cảnh Diệp gác lên chỗ tay nắm cửa, ngước mắt lên: "Bây giờ không muốn."

Úc Khả Khả: "Vậy được thôi."

Cô không nói nhiều mà trực tiếp quay đầu báo địa chỉ khách sạn với tài xế trên ghế lái rồi đặc biệt tự giác ngồi vững vàng.

Quý Cảnh Diệp: "... ?"

Chú tài xế: "..."

Tài xế để chân lên bộ ly hợp, không biết đến cùng là mình có nên giẫm xuống hay không, không nhịn được nuốt nước bọt, quay đầu ngượng ngùng nở nụ cười với Úc Khả Khả rồi lại lén thăm dò Quý Cảnh Diệp ở ngoài cửa xe với sắc mặt cực kỳ u ám sa sầm.

Hình như ý của ông chủ... không phải như cô Úc nói thì phải?

Quý Cảnh Diệp trực tiếp bị hành động lưu loát sinh động của cô làm cho tức cười.

Ngồi trên xe của anh thì thôi đi, sau khi anh tỏ ý ghét bỏ thì dứt khoát mặc kệ anh, tính bảo tài xế riêng của anh đi.

Hừ, giỏi thật đấy.

Úc Khả Khả, sao cô không lên trời luôn đi?

Quý Cảnh Diệp: "Ngồi vào bên trong."

Hình như không nghĩ anh thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy, Úc Khả Khả có vẻ rất kinh ngạc quay qua liếc anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang viết chữ "Anh dễ thay đổi thật đó".

Có điều nghĩ lại chủ chiếc xe này là anh, tuy Úc Khả Khả cảm thấy hơi phiền phức nhưng vẫn thở dài, nghe lời dịch vào bên trong.

Quý Cảnh Diệp tỉnh bơ ngồi lên xe.

...

Bình Luận (0)
Comment