Sau khi tới khách sạn, Úc Khả Khả vừa xuống xe, còn chưa kịp chào tạm biệt với Quý Cảnh Diệp thì đã nghe thấy một tiếng "rầm", cửa xe bị đóng lại thật mạnh.
Cô vô thức quay đầu thì thấy cửa xe vốn mở hé đang chậm rãi đóng lại, mà người đàn ông ngồi trong xe kia ra lệnh với giọng điệu lạnh lùng: "Lái xe."
Tài xế giẫm chân ga theo bản năng, xe lập tức không hề lưu luyến chạy như bay.
Úc Khả Khả chỉ có thể nhìn thấy khói đuôi xe: "... ?"
Quá đáng rồi.
Hệ thống than thở: [Tôi nói cô nên tự kiểm điểm lại mà, chắc chắn là cô đã chọc phải nhân vật phản diện ở đâu đó rồi.]
Úc Khả Khả không quan tâm, thờ ơ đi về phía khách sạn: [Đừng có mà cứ gặp chuyện gì lại cứ đi tìm nguyên nhân ở mình trước, vì sao không thể do tâm trạng anh ta không tốt, đơn thuần là giận chó đánh mèo tôi chứ?]
Hệ thống: [Bởi vì chỉ có cô mới có thể chọc cho nhân vật phản diện tức giận thôi.]
[Hơn nữa đến giờ rõ ràng anh ta chỉ uy h**p trong lời nói chứ không ném cô vào lò thiêu thật, đúng là cảm tạ trời đất.] Nó không nhịn được cảm thán: [Chỉ có lúc này, tôi mới có thể có chút cảm giác chân thực với thế giới còn chưa bị hủy diệt.]
Úc Khả Khả: [Rõ ràng là tôi đang cố gắng thu phục mà, cậu thấy anh ta đã cố ý mời tôi ăn cơm, còn đưa tôi về khách sạn nữa.]
Quý Cảnh Diệp ngồi trên xe, nghe cô tự tin nói chuyện đúng như dự đoán thì không khỏi giễu "hừ" một tiếng, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt và chán ghét.
Rõ ràng là cô ép ăn vạ, còn muốn bỏ thế nào cũng không bỏ mặc nổi, sao đến miệng cô lại trực tiếp trở nên đẹp đẽ gấp trăm lần rồi.
Hệ thống: [Tôi nhớ kỹ lại, trước khi hai người dùng cơm, hình như nhân vật phản diện muốn nói gì đó với cô nhưng bị phục vụ cắt ngang.]
[Cô nói xem có phải là anh ta thẹn quá hóa giận, cho nên sau đó nhịn không lên tiếng, muốn đợi cô chủ động hỏi đến.] Hệ thống thử phân tích, suy đoán: [Kết quả cô chỉ lo ăn, hoàn toàn không có ý gì để tâm đến anh ta cả nên đến giờ anh ta mới tức giận?]
Úc Khả Khả lập tức bừng tĩnh, không khỏi tiếc hận nói: [Thấy chưa, này rõ là kết cục ngoài lạnh trong nóng mở miệng không nổi, đến cuối cùng kìm nén đến chết cũng không nhận được sự đáp lại, đáng tiếc quá.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
---
Hôm sau, Úc Khả Khả sảng khoái tinh thần tới phim trường.
Bởi vì dưa hôm qua, ánh mắt cô lướt qua tới lui, vô thức tìm kiếm bóng dáng Trữ Tuyết và Lộ Sùng.
Không được bao lâu cô đã thấy hai người họ đang đứng trước mặt đạo diễn Chu, đã thay đổi trang phục diễn rồi.
Bọn họ sóng vai đứng cùng nhau, dù hai bên không có trò chuyện gì nhưng Úc Khả Khả lại cảm nhận được bầu không khí khác thường rõ ràng giữa hai người.
Trong đoàn làm phim, ngoại trừ đối xử với Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy ra thì thực tế Trữ Tuyết đều giữ khoảng khoảng cách với những người khác.
Tuy lạnh nhạt lịch sự lại giống như bông hoa kiêu sa khiến người ta không dám lại gần nhưng lúc này Trữ Tuyết nhìn Lộ Sùng lại có vẻ giảm bớt khoảng cách rõ ràng, không hề có cảm giác khách sáo, xa cách, thi thoảng trong mắt cô ấy còn ánh lên sự vui vẻ.
Mà cả ngày hôm nay, Lộ Sùng không nhìn Trữ Tuyết, thậm chí ánh mắt cũng cố chấp không liếc dù chỉ một thoáng.
Dáng vẻ đứng đắn chính trực, so với trước kia thật giống như hai người vậy.
Úc Khả Khả không nhịn được dừng bước: ?
Cô sờ cằm, ánh mắt đưa tới chuyển lui giữa hai người, cuối cùng dừng lại trên mang tai đỏ bừng của Lỗ Sùng: Không phải chứ, lẽ nào vì hiện trường mất mặt quy mô lớn ngày hôm qua mà lại khiến Lộ Sùng có tia hi vọng à?
"Lộ Sùng, cậu sao thế, sao tai đỏ vậy?"
Rõ ràng đạo diễn Chu cũng phát hiện ra hai diễn viên của mình khác thường, không khỏi nhíu mày lại, còn chỉ vào tai của Lộ Sùng từ xa: "Không thoải mái hay có chuyện gì thế?"
Lộ Sùng chợt giật mình, vô thức che tai đi. Anh ấy có thể cảm nhận ánh mắt chuyển tới của Trữ Tuyết ở bên cạnh, hai má cũng lập tức đỏ lên theo.
Anh ấy khẽ ho, miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Không sao ạ, chắc là hơi nóng."
Đạo diễn Chu nghi ngờ nhìn anh ấy, lập tức sa sầm mặt vẫy tay với thợ trang điểm: "Mau dặm lại ít phấn vào tai cậu ta đi, che đi chút."
Đến khi thợ trang điểm chạy tới, ông lại mất hứng mắng: "Lần này hai người quay cảnh đánh nhau, đặc biệt phải làm nổi bật cậu đẹp trai cỡ nào đó. Nhìn lỗ tai đỏ ngượng ngùng vậy giống cái gì trời?"
Lộ Sùng: "..."
Úc Khả Khả không nhịn được bật cười: [Ha ha ha tôi chết mất, dạo này đạo diễn Chu mắng người đỉnh quá.]
Hệ thống: [Giống cái gì? Chắc là giống anh chồng nhỏ à.]
Úc Khả Khả lại bị chọc cười: [Đừng nói nữa, còn hình tượng đó.]
Ngay lúc Úc Khả Khả và hệ thống cùng cười nhạo thì rốt cuộc, Lộ Sùng không nhịn được nữa, lén liếc Trữ Tuyết ở bên cạnh.
Sau khi phát hiện vẻ mặt cô ấy vẫn lạnh nhạt như trước, không có phản ứng gì thì mới lén thở phào.
--- Xem ra có lẽ cô ấy đã quên chuyện tối qua rồi, không để ý lắm.
Nhưng Lộ Sùng không hề hay biết, ngay lúc anh ấy bình thường lại, áy náy xin lỗi đạo diễn Chu thì Trữ Tuyết khi nãy còn dửng dưng lại đột nhiên lặng lẽ không ai hay nhếch khóe miệng.
Úc Khả Khả: [Ui, hình như không phải ảo giác đâu, thái độ của chị Trữ Tuyết với Lộ Sùng thật sự có chút khác biệt rồi.]
Hệ thống: [Đường tới đường tới rồi.]
Có lẽ là do cô đứng bên đây không di chuyển vô cùng nổi bật, nhân viên đi ngang qua bên cạnh không nhịn được nhìn thêm vài lần rồi sau đó chào hỏi cô.
Chuyện ở bên đây lập tức hấp dẫn sự chú ý của đạo diễn Chu.
"Khả Khả, em tới rồi à." Lúc Trữ Tuyết nghiêng đầu, rõ ràng đáy mắt vẫn còn lưu lại chút vui vẻ.
Mà đạo diễn Chu thì lập tức thoáng ngạc nhiên: "Sao cô qua sớm thế?"
Tối qua, sau khi Úc Khả Khả trở về khách sạn thì đã báo cáo cho đạo diễn Chu rồi.
Đạo diễn Chu còn cố ý dặn cô được sắp xếp cảnh thứ hai vào ngày mai, có thể qua muộn chút cũng được.
"Vì tôi nhớ mọi người trong đoàn làm phim, dù sao dậy sớm không có việc gì làm cho nên tới thẳng luôn."
Úc Khả Khả cười tủm tỉm đi tới, thân thiết ôm lấy cánh tay Trữ Tuyết: "Có lẽ đã quen bận rộn thời gian này, đột nhiên xin nghỉ ra ngoài một chuyến lại phát hiện không có sự hướng dẫn của đạo diễn Chu và sự bầu bạn của mọi người, thật sự có phần không quen."
Trên mặt Trữ Tuyết lập tức nở nụ cười nhẹ, rất thản nhiên: "Không có em làm bạn, chị cũng hơi không quen."
Mà đạo diễn Chu thì liếc cô, không nói gì. Nhưng rõ ràng sắc mặt đã dịu đi, tâm trạng đã thoáng trở nên tốt đẹp hơn.
Lộ Sùng lập tức thở nhẹ ra, lén bật nút like với cô: Quả nhiên vẫn là cô biết nói chuyện, miệng ngọt thật.
Đối mặt với sự cảm ơn của anh ấy, Úc Khả Khả không để ý khoát tay, cười tủm tỉm thầm nghĩ trong lòng: Nếu thật sự muốn cảm ơn cô thì hay là anh cống hiến vài cảnh hài hước đi.
Dù sao dạo này không có dưa to, món điểm tâm nhỏ cho đỡ thòm thèm cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Lúc nhàm chán, thậm chí cô có phần tiếc nuối, sao trước kia cô lại sảng khoái bóc dưa của phó đạo diễn như vậy.
Cứ thế kéo ra, kết quả trực tiếp kéo hết cả một loạt dưa chôn sâu trong ruộng dưa ra theo khiến mắt xích quan hệ phức tạp rắc rối trong quá khứ cũng theo đó biến mất rồi.
Có điều nghĩ lại, Úc Khả Khả lại nhanh chóng thay đổi suy nghĩ: Được rồi, với loại người thối nát như phó đạo diễn, ở lại đoàn làm phim thì sớm muộn sẽ gặp phải chuyện chẳng lành. Giờ chỉ là tiễn ông ta đi sớm một thời gian, coi như hời cho ông ta rồi.
Hừ!
Nhưng ngay lúc Úc Khả Khả đang rầu rĩ trong lòng thì dưa lại nói đến là đến.
"Tào Khang đâu?"
Thật tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn Chu lại đột nhiên phát hiện, lại vẫn có người còn chưa đến.
Còn vừa khéo là nam phụ trong phim.
Ông nhìn bốn phía, lông mày nhíu chặt lại, giọng khó chịu: "Đã giờ này rồi, sao còn chưa thấy cậu ta tới thế?"
Úc Khả Khả lập tức tò mò nhìn quanh: [Ô, hôm nay nam phụ không đến à?]
[Anh ta---]
Hệ thống vừa định trả lời thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
"Ôi --- Cậu Tào, cậu ổn không? Có chuyện gì thế?"
"Trời ơi, thế này là như thế nào thế?"
"Đúng đó, sao ngã thành thế này rồi? Xanh hết cả rồi!"
"Thật sự không sao đó chứ, nếu thật sự không khỏe thì hay đi bệnh viện khám thử xem sao..."
...
Bên ngoài càng lúc càng phát ra tiếng động ầm ĩ, nhân viên cũng đi theo tiếng kêu tới: "Đạo diễn Chu, cậu Tào đến rồi! Nhưng cậu ấy bị ngã trên đường rồi!"
"Cái gì?" Mặt đạo diễn Chu lập tức biến sắc, bước qua xem xét tình hình: "Có chuyện gì đó, cho tôi xem thử nào, sao đột nhiên bị ngã bị thương rồi hả?"
Úc Khả Khả: !
Thật là, gần khách sạn thế, trên đường thì không có ai, sao đột nhiên anh ta ngã bị thương được trên đường thế?
Cô vội vàng tò mò qua xem, sau đó thấy nam phụ bị một đám người với gương mặt lo lắng bao quanh, có phần không rõ tình hình cụ thể ra sao.
Mà có vẻ nam phụ không ngờ mình được nhiều người quan tâm như vậy, không nhịn được không quen lui về đằng sau một bước.
Anh ta vừa vô thức muốn đưa tay lại bất cẩn quên miệng vết thương, lập tức nhe răng trợn mắt một lúc lâu mới khăng khăng khoát tay với bọn họ: "Không sao, không sao, tôi ổn, không phải đi bệnh viện đâu."
Vừa nói, nam phụ đã thấy đạo diễn Chu đi tới với sắc mặt nghiêm túc.
Anh ta thoáng khựng lại rất rõ, ánh mắt đột nhiên cụp xuống rồi lại cúi đầu vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn Chu, tôi không ngờ lại bị ngã thành thế này, khả năng tôi phải tạm hoãn chuyện quay chụp hôm nay rồi."
Úc Khả Khả vội vàng đi theo đạo diễn Chu vào trong vòng vây.
Cô nhìn tập trung, rốt cuộc đã phát hiện tình hình hiện tại của nam phụ lúc này rồi, cô lập tức khiếp sợ hít mạnh một hơi.
Chỉ thấy gương mặt rắn rỏi vốn lạnh lùng thờ ơ mà lúc này lại có màu xanh tím như bị ai đấm một cú vậy, mặt cũng sưng lên rồi.
Mà phần cánh tay bị lộ ra ngoài của anh ta còn có vệt ứ máu, rõ ràng là bị đập rất mạnh. Hơn nữa chỉ cần là những chỗ có thể nhìn thấy thì đều có vết ứ máu, rõ là ngã rất nghiêm trọng.
Không ngờ là ngã bị thương thật, Úc Khả Khả không thể tin nổi trợn tròn mắt: [Anh ta bị thế này là do tai nạn xe trên đường à? Có phải trực tiếp lăn thẳng từ khách sạn tới phim trường hay không đó, sao ngã được thành thế này?]
Úc Khả Khả còn đặc biệt đồng cảm sờ cánh tay: [A, nhìn mà thấy đau ghê.]
Không đợi hệ thống trả lời, cô lại nhìn kỹ vào tình trạng vết thương, với kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm, cô đưa lời phủ nhận: [Không đúng, hoàn toàn không giống ngã bị thương. Tình trạng vết thương trên mặt anh ta thế kia, sao giống bị người ta đánh hơn ấy nhỉ?]
Hệ thống: [Chính xác. Những chỗ khác trên người anh ta đúng là ngã bị thương, nhưng mặt thì bị người ta đấm đó.]
Úc Khả Khả: [!!!]
Nhạy cảm ngửi được mùi dưa, trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ, vội vàng hỏi dồn: [Có phải tối qua nam phụ đi tìm vợ người ta hay không, bên đó xảy ra chuyện à?]
[Tối qua vợ người ta tìm anh ta, nói là chồng có việc tạm thời đi công tác rồi, hi vọng anh ta có thể ở bên mình.] Hệ thống nói: [Vì chuyện trước đó của phó đạo diễn cho nên khoảng thời gian này đạo diễn Chu quản rất nghiêm, đã rất lâu anh ta không hẹn hò với vợ người ta rồi nên đã đồng ý.]
Chuyện này thì Úc Khả Khả biết rõ.
Bởi vì chuyện trước đó của phó đạo diễn có dính dáng đến nam phụ số hai và nữ phụ số ba cũ khiến bọn họn tự giác rút lui của đoàn làm phim. Mà nữ phụ số ba cũ đi một cái, nam phụ vốn đơn phương bị cô ta dây dưa không dám làm gì, rốt cuộc đã có thể thở phào.
Nhưng còn chưa kịp vui, anh ta đã phát hiện vì trước kia mình không dám chống cự nữ phụ số ba quá mức, thành ra quan hệ của hai người bọn họ qua cái nhìn của mọi người trong đoàn làm phim lại không quá trong sáng.
Vì thế đạo diễn Chu còn đặc biệt tìm anh ta nói chuyện riêng.
Nam phụ thật sự không ngờ được, vất vả lắm mới thoát khỏi nữ phụ số ba cũ thì lại bị đạo diễn Chu theo dõi.
Tuy trong lòng đau khổ nhưng đã có tiền lệ, anh ta không dám làm chuyện gì quá giới hạn để bị đuổi khỏi đoàn làm phim. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, anh ta đặc biệt nghiêm túc, quay xong thì lập tức trở về khách sạn, không hề đi ra ngoài.
Không ngờ mới chưa được bao lâu, anh ta đã không nhịn được nhớ nhung vợ người ta rồi.
Úc Khả Khả tặc lưỡi, không nhịn được thầm chỉ trỏ: [Sau đó thì sao?]
Hệ thống: [Nhưng bọn họ không ngờ được, vì chồng của người vợ đó quên không mang đủ giấy chứng nhận cho nên nửa đêm gấp gáp quay về.]
Úc Khả Khả hít mạnh một hơi, phảng phất đã nghĩ đến được chuyện gì đã xảy ra: [k*ch th*ch thế cơ à? Có phải đánh nhau luôn không?]
[Hai người họ vừa lăn lên giường thì cừa đã bị chồng của cô ta mở ra.] Hệ thống miêu tả cho cô sống động như thật: [Chồng của người vợ kia nghe được trong phòng có tiếng động, tưởng rằng vợ mình còn chưa ngủ cho nên đã trực tiếp mở cửa phòng ngủ ra, muốn cho cô ta một sự bất ngờ.]
Úc Khả Khả: [Thì đó đúng là "bất ngờ" mà, cái kiểu mà gấp đôi hết hồn ấy.]
Hệ thống: [Bingo, cho nên người chồng mở cửa ra thì lập tức bắt gian tại giường.]
[... Thảm, thật sự quá là thảm.] Úc Khả Khả chỉ nghe miêu tả đã hình dung ra được tâm trạng muốn sụp đổ đập nhà của người vợ lúc đó, không khỏi sinh lòng đồng cảm: [Thế nên lúc người chồng phẫn nộ đã giơ tay dao lên à?]
Hệ thống "ừm" một tiếng: [Lúc ấy nam phụ và người vợ sợ điếng người, người chồng thì không nhịn được xông lên đấm cho anh ta một cú, kết quả vẫn chưa hả giận nên đã quay người vào bếp lấy dao phay tính đâm nam phụ.]