Úc Khả Khả: ?
[Cái gì, cái gì, k*ch th*ch vậy sao?]
Thấy nam phụ bị người đạo diễn Chu che, Úc Khả Khả lại vội vàng dịch sang bên cạnh, tìm được góc độ có thể quan sát kỹ càng, hai mắt lập tức tỏa sáng đánh giá vết thương trên mặt và người của nam phụ.
Mẹ nó, cậu khỏi nói tiếp.
Được hệ thống giải thích rõ, nhìn dáng vẻ thật đúng là có phần giống người đã chịu đánh một trận ra trò rồi.
Đã quá pepsi ơi!
Úc Khả Khả: [Nói mau, nói mau, sau đó thì sao?]
[Lúc đó nam phụ và vợ người ta định mặc đồ vào trước đã nhưng cái chính là không kịp chạy. Kết quả không ngờ tốc độ của người chồng quá nhanh, bọn họ mới mặc quần áo dở thì quay đầu đã thay anh ta cầm dao phay xông tới, lại còn khóa cửa lại.]
Hệ thống hào hứng bừng bừng miêu tả với cô: [Cô không biết cảnh lúc đó đâu, mặt nam phụ chưa từng trắng đến vậy, thợ trang điểm thấy cũng phải hô lên cao thủ.]
[Chậc, người chồng này đủ tỉnh táo đó! Trước khi đuổi giết người ta mà còn biết đường khóa cửa lại đã, trực tiếp bóp nát cơ hội muốn chạy trốn của gian phu.]
Úc Khả Khả hít mạnh một hơi, nghe vô cùng chăm chú: [Sau đó thì sao, sau đó sao nữa, vậy rốt cuộc là anh ta trốn như thế nào được đó!]
[Tuy nam phụ quả là có chút căn bản về võ công nhưng dù sao đã ngủ với vợ người ta, còn bị bắt gian tại giường nên chột dạ, hoàn toàn không dám đánh trả.] Hệ thống miêu tả y như thật: [Hơn nữa ngay cả quần anh ta còn chưa kịp kéo xong thì sao có thể đánh thắng được người cầm dao phay chém linh tinh được?]
Hệ thống: [Sau đó hai người không ngừng anh đuổi tôi chạy vòng quanh phòng ngủ, dù người vợ có bảo bọn họ ngừng đánh ra sao thì người chồng cũng không chịu nghe.]
[Hay lắm, xem ra đúng thật là có chút căn bản võ công đấy, còn biết đi như rắn trườn.]
Nghe hệ thống miêu tả, trong chớp mắt Úc Khả Khả chỉ nghĩ tới meme nhảy múa trong mưa kinh điển kia: Các người đừng đánh nữa.gif
[Ha ha ha ha ha!] Cô suýt cười bể bụng, đồng thời còn nắm được điểm chính một cách chính xác: [Đợi chút, cho nên nam phụ vừa kéo quần vừa né dao phay của người chồng ấy hả?]
Hệ thống cho cô câu trả lời khẳng định: [Thời gian cấp bách, đến mạng, anh ta còn sắp không giữ nổi, làm gì còn thời gian mà lo đến cái quần? Miễn là không rớt xuống ngăn cản anh ta là được rồi.]
Tưởng tượng ra hình ảnh vừa chật vật lại gây hài ấy, Úc Khả Khả cười sắp ngất.
Trời ơi, trải nghiệm này của nam phụ thật đúng là đủ mạo hiểm, đủ k*ch th*ch đó! Nhưng thế nào mà cô cứ muốn cười ha ha ha ha.
[Sau đó hai người cứ thế anh đuổi tôi chạy một lúc lâu.] Hệ thống tiếp tục câu chuyện vừa rồi: [Cho đến khi người vợ nhân lúc bọn họ chạy đến một góc thì đột ngột mở cửa sổ, rốt cuộc nam phụ đã tìm được cơ hội, dùng cả chân cả tay bò ra cửa sổ nhảy xuống.]
Úc Khả Khả: [???]
[Ha ha ha cứu tôi, anh ta nhảy thẳng từ cửa sổ xuống thật á?] Chỉ nghe miêu tả đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, cô lập tức phụt cười, có phần không tưởng tượng nổi: [Không phải chứ, nhà bọn họ tầng mấy thế? Chó cùng rứt giậu cũng đâu nhảy vậy, thảo nào anh ta ngã nặng thế.]
[Không cao lắm chỉ là căn hai tầng riêng, bên dưới có cỏ làm đệm.] Hệ thống giải thích: [Cho nên ngay sau đó, người chồng kia cũng nhảy xuống theo.]
Úc Khả Khả muốn ngã ngửa: [? Mạnh dữ vậy hả?]
Sau khi kịp phản ứng lại, cô càng khiếp sợ: [Đợi chút, vậy vết thương kia của anh ta không phải vì té xuống từ lầu hai à?]
[Đương nhiên, người chồng kia đuổi theo anh ta ít nhất hai con phố đó.] Hệ thống nói: [Tuy không thành công chém được anh ta nhưng nam phụ lại liên tục lăn lộn ngã nhiều lần, cuối cùng mới nhanh chóng chạy trốn thành công bỏ lại người chồng đó.]
Hệ thống: [Cuối cùng trốn ở một góc hẻo lánh, cứ thế đợi tới lúc người chồng kia rời đi, anh ta mới lén lút lẻn về, lái xe chuồn mất.]
[... Đỉnh thế! Quả là con người ta lúc bị đuổi giết có thể đột phá cực hạn sinh lý đó.] Úc Khả Khả hít mạnh một hơi, thật sự vô cùng chấn động: [Với sức chịu đựng và tốc độ này của anh ta, nếu không có sở thích kỳ quái này thì hoàn toàn có thể tham gia Olympic rồi ấy!]
Hệ thống tính toán thật, nói đúng điểm chính: [Thế thì vẫn còn kém xa lắm. Chẳng qua nếu như tất cả đám các cô thi chạy đường dài thì chắc chắn anh ta nắm chắc vị trí số một.]
Úc Khả Khả: [Đỉnh!]
Tạm ngừng một lát, cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi theo: [Thế lúc anh ta chạy trốn trên phố cũng xách quần chạy à? Không có cơ hội nào để anh ta mặc quần vào à? Hình ảnh k*ch th*ch vậy mà không có ai xúm vào xem sao?]
[Sao có thể chứ? Từ lúc anh ta lăn từ cửa sổ xuống đã tranh thủ mặc quần vào rồi.] Hệ thống giải thích: [Cũng vì chuyện này mà làm lỡ thời gian nên lúc người chồng nhảy xuống được một lát đã đuổi theo anh ta. Lúc ấy nam phụ nghe được tiếng động, vừa quay đầu thì suýt chút nữa bị hù cho hết hồn.]
[Hay thật đấy, chỉ cảnh này chắc cũng đủ để so với phần lớn cảnh trong phim điện ảnh hài rồi nhỉ?] Úc Khả Khả gần như có thể hình dung ra tình cảnh ấy, gương mặt ngập tràn vẻ cảm thán: [Không ngờ anh ta còn có thiên phú làm diễn viên hài, chưa biết chừng sau này có thể suy xét phát triển ở mảng này.]
Hệ thống trả lời tiếp: [Lúc ấy hơn nửa đêm, bọn họ chạy rất nhanh, cho dù có người nghe được tiếng động, còn chưa kịp ra xem thì đã không thấy người nữa rồi.]
Úc Khả Khả: [Vậy xem như anh ta quá may mắn rồi, chỉ chờ xem sau đó người chồng có tìm anh ta tính sổ hay không.]
Nghĩ vậy, cô lại không nhịn được sinh lòng đồng cảm: [Nếu thật sự bị bóc phốt thì chắc đạo diễn Chu sẽ đau đầu ngất mất? Đoàn làm phim liên tục gặp sự cố, thảm, thảm quá rồi.]
Mà đạo diễn Chu không biết ngọn nguồn việc nam phụ ngã bị thương, lúc này đang cau mày nhìn nhân viên công tác băng bó miệng vết thương cho anh ta, hoàn toàn không biết mình đang được đồng cảm.
Ông tức giận nói: "Cậu đã thế này rồi, chẳng lẽ tôi vẫn kiên quyết ép cậu giữ vết thương này quay phim hay sao? Cảnh khác thì không nói, hôm nay là cảnh đánh nhau quan trọng, với tình hình cậu thế này thì lại càng không thể quay được rồi."
"Không biết sao mà cậu ngã thành thế này mà không trực tiếp xin tôi nghỉ luôn cho rồi?" Đạo diễn Chu im lặng vuốt ấn đường: "Lại còn cố ý chạy tới nữa, trong lòng cậu, rốt cuộc là tôi hà khắc đến cỡ nào, đã thế rồi còn bắt cậu quay phim sao?"
Trên mặt nam phụ có bôi thuốc, thấy ông nói với giọng bất mãn thì lập tức muốn giải thích, kết quả lại thành kéo vết thương ở miệng, không nhịn được nhe răng trợn mắt một lúc.
Bình tĩnh lại, anh ta mới sờ mũi xấu hổ nói: "Tôi nghĩ là, không thể quay cảnh đánh nhau, nhưng chưa biết chừng có thể đổi được cảnh quay. Ít nhất không thể cứ thế bỏ bom được, để mọi người chờ tôi."
Úc Khả Khả lại có thể nhìn ra, lúc này anh ta thật sự vừa chột dạ vừa áy náy.
Dù sao con người anh ta, ngoại trừ sở thích kỳ lạ không có cách nào để người khác biết được này ra thì thật sự yêu thích đóng phim. Bây giờ đoàn làm phim lại phải kéo dài tiến độ vì việc riêng của anh ta, thay đổi kế hoạch đã sắp xếp từ trước, việc này thật sự khiến anh ta khó lòng nào mà dễ chịu được.
Cho dù như vậy nhưng không phải tối qua anh ta vẫn chọn đi gặp người vợ kia sao?
Úc Khả Khả thầm chỉ trỏ: [Ai bảo anh ta thèm vợ người ta, tôi đã nói sớm muộn sẽ gặp có sự cố mà? Nữ phụ số ba trước đó đã có thể phát hiện vấn đề của anh ta, còn nắm thóp anh ta, thế mà người này còn chưa tỉnh ra.]
Hệ thống: [Qua lần dạy dỗ này, có lẽ trong khoảng thời gian tới anh ta sẽ nề nếp hơn chút.]
Úc Khả Khả: [Nói chung là muốn lấy sự đồng cảm của đạo diễn Chu đang thương xót chứ gì?]
Đạo diễn Chu tức giận khoát tay áo: "Được rồi, tôi đâu đến mức Chu Bái Bì, cậu về nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi. Đúng lúc Úc Khả Khả đang ở đây, chúng ta lập tức quay cảnh tiếp theo."
Nghe được tên Úc Khả Khả, nam phụ vô thức quay đầu thì phát hiện chính xác được cô đang trốn trong đám người thăm dò nhìn qua anh ta.
Bởi vì chỉ có ánh mắt cô giống như đèn pha, không chút giấu giếm lướt anh ta từ trên xuống dưới có vẻ trắng trợn quá rồi!
Mà ánh mắt vô cùng quen thuộc này vẫn cứ khiến người nam phụ phát lạnh, nổi lên một tầng da gà.
Vì, vì sao cô nhìn anh ta như vậy? Sao nhìn cứ như... cô đã phát hiện ra anh ta đang nói dối, biết rõ tối qua anh ta đã làm gì rồi vậy?
Cái cảm giác phảng phất như bị nhìn thấu này khiến anh ta không nhịn được nuốt nước bọt.
Thực tế nghĩ đến trước đó cô thẳng thắn bóc phốt của phó đạo diễn trước mặt tất cả mọi người thì càng căng thẳng.
Lúc ấy anh ta còn hóng chuyện rất sung sướng, hơn nữa còn thầm cảm kích vì chuyện cô đã đuổi nữ phụ số ba trước đó đi.
Nhưng bây giờ chuyện xảy ra đối với mình thì ---
Vẻ mặt nam phụ cứng ngắc, không kìm lòng được nghĩ đến lần đầu tiên khi bọn họ gặp mặt, Úc Khả Khả nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt.
Ánh mắt đó, thật sự rất quái lạ, rất đáng sợ ấy!
Trong lòng bồn chồn, thật sự không chịu nổi giày vò, anh ta vẫn miễn cưỡng giật khóe miệng, cứng ngắc tỏ vẻ thăm dò xin lỗi: "Thế, thế thì làm phiền cô rồi, cô Úc."
"Không sao, dù sao tôi tới sớm rồi, quay cảnh của tôi sớm chút cũng không sao." Úc Khả Khả cười nói chậm rãi: "Còn anh Tào ấy, phải giữ gìn sức khỏe, thời gian này nghỉ ngơi ở khách sạn, như vậy thì chúng tôi cũng có thể yên tâm."
Không biết có phải do nam phụ đang rối rắm hay không mà anh ta cứ có cảm giác lời nói này của cô nghe có vẻ bình thường nhưng lại thoáng có vẻ ẩn ý.
Hình như chữ "yên tâm" cuối câu kia như có như không nhấn thêm trọng âm.
Nam phụ không những không cảm thấy yên tâm, lưng cũng vô thức thẳng lên, trong lòng cực kỳ thấp thỏm không yên: Cho nên rốt cuộc có phải cô đã biết gì hay không, sao lại phải cường điệu bảo anh ta ở lại khách sạn, còn nói bọn họ yên tâm--
Rốt cuộc là kín đáo cảnh báo anh ta, cô đã nắm được bí mật của anh ta, nếu như không muốn bị bóc thì thời gian tới này phải thành thật nghiêm chỉnh đừng bày trò nữa; hay thật ra chỉ là thuận miệng an ủi, không có ý gì khác?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy chột dạ, nam phụ siết chặt nắm đấm thật sự khó mà ngồi yên được, giằng co một lúc lâu thì đột nhiên 'soạt' đứng lên.
Trong tiếng hô lên kinh ngạc của mọi người, anh ta lộ vẻ trịnh trọng nhìn về phía đạo diễn Chu: "Không được, đạo diễn Chu. Tôi cảm thấy tôi vẫn nên cố gắng đóng xong cảnh này, tuyệt đối không thể làm chậm trễ thời gian của mọi người! Xin nhờ mọi người!"
Đạo diễn Chu: "... Hả?"
Hoàn toàn không ngờ anh ta có thể nói ra lời này, đạo diễn Chu lập tức khiếp sợ nhìn anh ta, thoáng ngờ rằng có phải lúc ngã, người này đã không cẩn thận bị đập vào đầu rồi hay không.
Nếu không sao có thể nói ra lời mất trí này chứ?
"Xin nhờ đạo diễn Chu, tôi hoàn toàn không sao đâu ạ." Nam phụ vặn vẹo mặt, nhịn đau giơ cánh tay của mình lên: "Đây là vấn đề do chính tôi gây ra, không thể để mọi người chịu thiệt vì tôi được. Cứ để tôi thử xem, chỉ cần che vết thương đi là được rồi, không sao đâu ạ."
Đạo diễn Chu nghiêm mặt hung dữ: "Cậu không cần gắng gượng, tôi nào có đến mức---"
Nam phụ bảo đảm thề thốt: "Tôi thật sự không gắng gượng, tuy không dám cam đoan sẽ phát huy cực kỳ xuất sắc nhưng tuyệt đối sẽ không cản trở, cũng sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông đâu, đạo diễn Chu!"
Đạo diễn Chu: "..."
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người cực kỳ sửng sốt: Không ngờ anh Tào này nhìn bên ngoài có vẻ là người rắn rỏi, mà nội tâm cũng thật rắn rỏi!
Đã ngã thành thế rồi vẫn còn kiên quyết đóng phim, thật là mẫu mực mà!
Hệ thống: [Hay lắm, có phải cô dọa anh ta rồi hay không?]
Úc Khả Khả cảm thấy vô tội sâu sắc: [Tôi chỉ có lòng tốt an ủi anh ta thôi, sao biết được anh ta lại như được tiêm máu gà thế, đột nhiên hưng phấn vậy?]
[Có điều thế này không phải tốt lắm sao?] Không đợi hệ thống trả lời, cô nói tiếp: [Dù sao thì anh ta là người đàn ông mạnh mẽ có thể uốn éo như rắn trườn thành công chạy trốn trở về dưới sự đuổi giết của người chồng kia, bây giờ còn có thể không đau không ngứa đứng đây đó.]
Úc Khả Khả: [Chỉ bảo anh ta đóng cảnh đánh nhau, chẳng phải chỉ là chút chuyện vặt thôi sao?]
Mà lúc cô đang định trốn tránh trách nhiệm thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc truyền tới từ gần đó: "Không ngờ đến..."
Thì ra lúc này Lộ Sùng và Trữ Tuyết cũng đi qua bên đây, đứng ở bên cạnh cô.
Cô lập tức quay đầu thì đã thấy Lộ Sùng đang nhìn sang nam phụ, vẻ mặt có phần khó tả.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh ấy sờ cằm, không nhịn được khó hiểu thấp giọng nói: "Dù thế nào trước kia không nhìn ra được cậu Tào..."
Trữ Tuyết ở bên cạnh ho một tiếng tạm ngừng đúng lúc.
Lộ Sùng thoáng dừng lời, giữ nụ cười điềm đạm, câu nói kế tiếp đột nhiên chuyển hướng: "Tôi nói là, giờ mới phát hiện thì ra tôi đã hiểu lầm, cậu Tào đúng là người chăm chỉ nghiêm túc."
Úc Khả Khả: [...]
Hệ thống: [Phì.]
[Tôi ảo giác à?] Cô thầm 'chậc' một tiếng: [Dường như sau hiện trường mất mặt quy mô lớn hôm qua, Lộ Sùng đột nhiên trở nên có phần nịnh nọt? Hình tượng điềm đạm thận trọng đâu rồi?]
Hệ thống: [Còn chưa bình thường lại ấy, đến giờ anh ta vẫn chưa dám nhìn Trữ Tuyết.]
Úc Khả Khả: [Chột dạ đến mức đó cơ á? Thôi được rồi, tâm trạng của người đàn ông yêu đơn phương, hình như lo được lo mất cũng bình thường.]
Mà lúc này, rốt cuộc đạo diễn Chu đã có hành động.
Có lẽ thấy anh ta đã nhờ vả vậy rồi, đạo diễn Chu hiểu được anh ta thật sự rất tha thiết đóng phim, sau khi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, ông vẫn gật đầu: "Vậy được thôi, cho cậu một cơ hội. Nếu như không làm được thì để sau đó rồi nói tiếp."
Nam phụ lập tức thở hắt ra, vội vàng nói lời cảm ơn, lại có vẻ như vô tình tức tốc liếc Úc Khả Khả.
Dường như anh ta muốn nhìn ra thứ gì đó từ nét mặt cô nhưng lại vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt cười híp mắt như trước đó.
Tâm trạng nam phụ lập tức như nghẹn lại.
Thật lòng mà nói, lúc Úc Khả Khả cười lên thật sự rất có sức hút, khiến người ta không nhịn được cười theo.
Nhưng lúc này, có lẽ là vì trong lòng có khuất tất cho nên anh ta càng nhìn gương mặt tươi cười này lại càng cảm thấy có ẩn chứa ý sâu xa, không nhịn được run da đầu.
Vì vậy đến khi chính thức quay phim, anh ta dùng cố gắng lớn nhất đời này, cố kìm nén cơn đau nhức, ra sức đóng xong cảnh đánh nhau này trọn vẹn.
Mà nói cũng trùng hợp, bọn họ quay cảnh đánh nhau cũng chính là lúc nam chính phụng mệnh đến đây đuổi giết nam phụ đánh cắp kiếm tiên.
Nam phụ kịp phản ứng, sắc mặt suýt nữa trực tiếp tối sầm lại.
Nhưng anh ta vừa thấy hối hận, ngẩng đầu đã phát hiện tất cả mọi người đều đã ổn định vị trí rồi, thậm chí Úc Khả Khả cũng đặc biệt tự giác chuyển băng ghế, ngồi bên cạnh đạo diễn Chu.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của anh ta, Úc Khả Khả khẽ liếc tới. Đôi mắt hạnh trong suốt linh hoạt, càng nhìn càng có vẻ sâu xa, khiến người ta vốn không thể nhìn thấu cảm xúc của cô.
Ngay sau đó đạo diễn Chu cầm loa lên: "Tào Khang đừng ngây người nữa, chuẩn bị diễn đi."
Nam phụ hoàn toàn không kịp từ chối: "... Được."
Được rồi, diễn thì diễn thôi.