Đợi đến khi chính thức quay, Úc Khả Khả lại không nhịn được muốn cười.
Cô vừa mới biết cảnh này bọn họ quay chuyện gì, thậm chí còn quay đầu nhìn đạo diễn Chu một lúc lâu, nghi ngờ sâu sắc có phải ông đang ẩn dụ cái gì hay không.
Đánh cắp kiếm tiên quý giá, bị đuổi giết ngàn dặm, còn phải chật vật chạy thục mạng, liên tiếp bị đánh...
Quả thực là đầy đủ các yếu tố, vô cùng trùng hợp.
Nam phụ vốn đã nhạy cảm nghĩ nhiều, mà mỗi một yếu tố trong cảnh quay này đêu như phảng phất ám chỉ anh ta làm gì đó, chẳng khác nào đang điên cuồng nhảy nhót trong đầu anh ta.
Thảo nào vừa rồi anh ta đen mặt ha ha ha ha ha.
Úc Khả Khả dốc sức liều mạng nín cười: [Đạo diễn Chu không cố ý thật đó chứ? Bây giờ trông nam phụ cực kỳ khác thường.]
Hệ thống: [Đúng thật là không, cảnh quay này vốn đã được sắp xếp quay vào hôm nay đó, chẳng qua là chính nam phụ quên mất thôi.]
Úc Khả Khả: [Vậy thì anh ta đúng là xui đủ đó, vừa trải qua trận chạy trốn đuổi giết không nói, tới đây lại bị kiểu hoạt động trùng hợp liên tiếp này, ai gặp phải mà không hốt hoảng cơ chứ ha ha ha ha.]
Cô nhanh chóng ngừng cười: [Không được, cười nữa thì công đức không còn mất, mau gõ mõ bổ sung giúp tôi đi.]
Vì vậy trong tiếng gõ mõ điện tử hệ thống gõ cho mình, Úc Khả Khả bắt đầu bình tâm hòa nhã xem cảnh đánh nhau giữa nam phụ và Lộ Sùng.
Không phải có phải do nguyên nhân bị Úc Khả Khả nhìn chằm chằm hay không khiến nam hai sợ ném chuột vỡ bình, còn do khả năng diễn của Lộ Sùng vô cùng thật, trong từng ánh mắt đều chứa sát khí, thậm chí làm anh ta như trực tiếp trải qua chuyện này, khiến anh ta quay cảnh này thật sự có vẻ xuất sắc, thậm chí biểu cảm trong từng ống kính đều đặc biệt chân thật.
"Thế này là thông suốt rồi, biểu hiện tốt hơn trước kia, mà phương diện nét mặt được xử lý rất tinh tế." Đạo diễn Chu không nhịn được khen ngợi, lại chỉ vào Úc Khả Khả ở bên cạnh theo thói quen: "Đợi lúc cô lên diễn cũng phải chú ý điểm này đó."
Bề ngoài Úc Khả Khả cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, đạo diễn Chu, tôi biết rồi."
Sau đó kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười trong đầu: [Ha ha ha ha tôi ngất mất, anh ta có thể không xử lý tinh tế trên phương diện biểu cảm được sao, rõ là nhằm trúng vào một người đã thật sự trải qua tình cảm đó rồi mà]
Hệ thống cũng không nhịn được: [Ha ha ha ha ha.]
Giống như đạo diễn Chu nói, biểu hiện hôm nay của nam phụ thật sự vượt xa phát huy ngày thường, tuy trong lúc quay có NG nhưng đa số chỉ là các vấn đề liên quan đến di chuyển thôi, nói tổng thể thì đã khiến đạo diễn Chu vốn chỉ coi là cho anh ta một cơ hội cực kỳ hài lòng rồi.
Đến khi cuối cùng hô ngừng, đạo diễn Chu rõ ràng đã bị sự nghị lực này của nam phụ này làm cho cảm động, xúc động vỗ vai anh ta.
Thậm chí giọng điệu cũng có phần khen ngợi rõ ràng: "Là tôi xem nhẹ cậu rồi, không ngờ cậu thật sự làm được, biểu cảm đều rất vừa vặn."
Lúc này nam phụ đã đau đến chết lặng, đột nhiên bị ông vỗ, người trực tiếp run rẩy, nhất là nghe được lời khen ngợi hiếm có của đạo diễn Chu, miệng anh ta đắng lại, suýt chút nữa không cố giữ được vẻ trời yên biển lặng bề ngoài nữa.
Cảnh đó thật sự là thông suốt.
Tất cả những đau đớn và hoảng sợ của anh ta đều là xuất phát từ câu chuyện thực tế, không hề có chút diễn nào.
Nhưng dường như đạo diễn Chu không phát hiện ra anh ta sắp hết nhịn nổi nữa, còn khích lệ nói: "Nếu như sau này cậu đều giữ được tiêu chuẩn này thì sớm muộn cũng sẽ hot thôi, giữ vững nhé."
Nam phụ: "..."
Dưới ánh mắt mong đợi của đạo diễn Chu, mặt anh ta cứng ngắc gật đầu khẽ: "Vâng."
Úc Khả Khả đang đứng bên cạnh, nhìn cảnh này thì bắt đầu dốc sức liều mạng nín cười.
Sau đó cô đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc tung tăng như chim sẻ: "Chị Khả Khả, chị đã về rồi!"
Úc Khả Khả nghiêng đầu thì quả thật nhìn thấy Lê Hinh Nhụy đã thay trang phục diễn xong tới bên cạnh cô không biết từ lúc nào.
Dường như nhìn thấy cảnh cô nhìn nam phụ không chớp mắt trước đó, Lê Hinh Nhụy lập tức hiểu lầm, lúc này hai mắt sáng long lanh nhìn sang: "Lúc em đến thì có nghe nói, anh Tào đúng là giỏi quá đi."
Úc Khả Khả: "Hả?"
"Nghe nói anh Tào bị thương rất nghiêm trọng, thế mà còn có thể kiên trì đóng được cảnh đánh nhau trọn vẹn, cảm giác hiện giờ rất ít người có thể làm được." Cô ta còn nói rất nghiêm túc: "Anh Tào đúng là một tấm gương tốt, em sẽ cố gắng học tập tinh thần này của anh ấy."
Úc Khả Khả: "..."
Cô yên lặng, ánh mắt khó tả thăm dò cô ta trong chốc lát, cho tới khi Lê Hinh Nhụy thấy mờ mịt và ngượng ngùng thì đột nhiên nói chậm rì rì: "Nghe tôi đi, cái này thì đừng học theo, không phù hợp lắm đâu."
Lê Hinh Nhụy: Ơ?
...
Đợi đến khi quay hết cảnh một ngày, Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy trở lại khách sạn, vừa vào thang máy đã thấy nam phụ đang gọi điện thoại đi tới.
Nam phụ thở phào vì gọi điện thoại được, kết quả không ngờ sẽ trùng hợp chạm mặt thế này: "..."
Úc Khả Khả khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp lại: [Lúc này anh ta lại nghe lời thật, không chạy linh tinh nữa.]
Hệ thống: [Anh ta đang gọi điện thoại cho người vợ kia.]
Úc Khả Khả: [???]
Ánh mắt cô lập tức bừng sáng đến lạ, không hề chớp mắt nhìn về phía nam phụ. Mà ánh mắt lộ liễu ấy, đương nhiên nam phụ cảm nhận được, anh ta tức khắc cảm thấy điện thoại trong tay cực kỳ bỏng tay.
Anh ta cầm điện thoại, đột nhiên không biết nên cúp mắt hay không, hay cứ giữ nguyên động tác hiện tại mới có thể có vẻ tự nhiên hơn.
Mặc dù không phát hiện ra sự lúng túng của nam phụ nhưng khi không có người nói chuyện trong thang máy, Lê Hinh Nhụy đã bắt đầu cảm thấy lúng túng rồi.
Trước kia, nếu như gặp được người không quá quen thân, gần như đều là Úc Khả Khả chủ động chào hỏi. Mà người quen như Lộ Sùng hay Trữ Tuyết thì dù không nói lời nào, Lê Hinh Nhụy không cảm thấy hít thở không thông.
Cô ta thoáng đấu tranh rồi vẫn hắng giọng, tính tìm chủ đề nói chuyện làm dịu bầu không khí: "À, à, anh Tào, vết thương của anh đỡ chưa? Thật sự không cần đi bệnh viện à?"
Nam phụ cảm thấy cô ta cái hay không nói đi nói cái dở: "..."
Anh ta tỉnh bơ cúp điện thoại, cất điện thoại đi, lúc này mới khẽ gật đầu với hai cô: "Không có gì đáng ngại, chỉ là ngã rách da thôi, thoa thuốc vào là đỡ, cảm ơn đã quan tâm."
Lê Hinh Nhụy: "... À, à, thế thì tốt."
Sau đó, suốt quá trình thang máy đi lên, cô ta yên lặng như gà.
Chờ đến lầu ba, nam hai đứng trước cửa thang máy, thoáng do dự rồi vẫn gật đầu với các cô: "Tôi đến rồi, về phòng trước đây."
Lê Hinh Nhụy vội vàng lên tiếng, lại vô thức có hơi ngơ ngác.
Cô ta nghĩ một lúc lâu vẫn cảm thấy có gì đó là lạ bèn quay đầu nói chuyện với Úc Khả Khả: "Chị Khả Khả, chị có cảm thấy giọng điệu của anh Tào vừa rồi có hơi lạ không?"
Úc Khả Khả: "Lạ chỗ nào?"
"Chúng ta đều biết anh ta ở lầu ba, thang máy dừng ở lầu ba, vì sao anh ta còn phải cường điệu là mình phải về phòng chứ?" Lê Hinh Nhụy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao giống như báo cáo hành trình nhỉ... Hình như đâu có liên quan gì đến chúng ta đâu."
Úc Khả Khả thầm nghĩ, có thể không phải là đang báo cáo hành trình sao?
Rõ ràng là đang nhấn mạnh với cô, anh ta không chạy linh tinh mà thật sự trở về phòng, tất cả mọi người có thể yên tâm.
Không biết rốt cuộc người này đã tưởng tượng cái gì nữa, chậc.
Tuy cô không phải vợ người khác nhưng đâu có đáng sợ vậy đâu nhỉ?
Hệ thống: [Tôi dám đánh cuộc là, chắc chắn anh ta lại nghĩ nhiều rồi.]
[Hình như vì nữ phụ số ba trước kia hỏi vì sao anh ta không ở khách sạn nên đã tưởng rằng cô nữ phụ đó lắp camera trong phòng mình thì phải?] Úc Khả Khả muốn cười lại không nhịn được phỉ nhổ: [Vậy lần này anh ta về phòng, không phải sẽ cảm thấy là tôi đang giám sát anh ta, đã biết bí mật của anh ta nên lại muốn tiếp tục tìm đó chứ?]
Hệ thống: [Lần này thì không có thật, có điều anh ta đang hỏi thăm xem cặp vợ chồng kia có quan hệ với cô không, thế nên cô mới gì đó.]
Úc Khả Khả: [Khả năng tưởng tượng này của anh ta, sao không đi làm biên kịch đi nhỉ.]
Có điều vì Lê Hinh Nhụy không biết câu chuyện bên trong, Úc Khả Khả chỉ trả lời cho qua chuyện: "Không phải trước đó cô khách sáo với anh ta sao? Cho nên vừa rồi anh ta cũng khách sáo với cô, trước khi đi thì nói lời tạm biệt thôi."
"... Là thế ạ?" Lê Hinh Nhụy không nghĩ nhiều, tuy vẫn cảm thấy không phù hợp lắm nhưng nếu Úc Khả Khả đã nói vậy rồi, cô ta bèn gãi đầu không để ý nữa.
Đến khi trở về phòng, lúc này Úc Khả Khả mới tò mò: [Vừa nãy cậu nói, nam phụ đang trò chuyện với người vợ kia, nói gì đó à? Đã vậy rồi mà anh ta còn chưa từ bỏ ư?]
Chắc là cũng vì vậy cho nên anh ta mới nghi ngờ cô biết từ lúc nào, mới có thể có tật giật mình nhấn mạnh là chính mình về phòng chứ?
Nghĩ đến đây, Úc Khả Khả lại vội hỏi: [Với chuyện này sắp qua một ngày rồi, bên kia thế nào rồi, có kết quả bàn bạc chưa?]
Hệ thống: [Người vợ kia dỗ được chồng rồi, giờ hai người lại hòa thuận như ban đầu.]
Úc Khả Khả: [???]
Cô nghe xong thì cực kỳ chấn động: [Dỗ được á? Cứ vậy mà dỗ được ấy hả? Đợi chút, thế mà người chồng cũng chấp nhận á?]
[Người vợ giải thích với anh ta, vì anh ta thường xuyên đi công tác, cô ta cảm thấy quá cô đơn, trống rỗng nên muốn có người ở bên, lúc này mới không nhịn được ngoại tình ấy.] Hệ thống giải thích nói: [Người chồng kia vốn rất yêu cô ta, cho nên sau một phen cô ta khóc lóc kể lể, cam đoan rằng sau này tuyệt đối sẽ không ngoại tình nữa thì đã mềm lòng, quyết định tha thứ cho người vợ.]
Úc Khả Khả không thể tưởng tượng nổi trợn tròn mắt: [Không phải chứ, lời đó mà anh ta cũng tin được á? Thế sau này anh ta lại đi công tác, người vợ cô đơn thì anh ta giải quyết thế nào?]
Hệ thống: [Người vợ nói chỉ là cần có người bên cạnh nhưng người cô ta yêu thật sự chỉ có mình người chồng. Vì thế người chồng đã đồng ý với cô ta sẽ điều chỉnh lại công việc, cố gắng hết mức giảm bớt thời gian đi công tác, sau đó cứ thế hòa thuận lại rồi.]
Úc Khả Khả: [Đỉnh!]
Cô vẫn nhớ rõ sự tích hệ thống miêu tả về người chồng, lúc ấy cầm dao phay đuổi theo nam phụ thế nào, thậm chí còn có thể trèo cửa sổ lầu hai nhảy xuống, đuổi suốt hai con phố, nghe thế nào cũng cảm thấy chắc người này hẳn phải là người đàn ông mạnh mẽ.
Sao tới chỗ vợ mình thì lại dễ dàng bị dỗ như vậy được nhỉ?
... Chắc có lẽ đây là tình yêu rồi.
Úc Khả Khả không tài nào hiểu được lắc đầu: [Vậy anh ta không nhận ra gian phu, cũng không hỏi dò xem rốt cuộc tên gian phu đó là ai sao? Cứ thế chịu đựng, chỉ cần mình không nghĩ là không tồn tại à?]
Hệ thống: [Người vợ không biết mấy diễn viên, hơn nữa lúc ấy anh ta cực kỳ tức giận, chỉ lo đuổi giết, nhớ được nam phụ mặc nửa cái quần, hoàn toàn không nhớ được anh ta trông như thế nào.]
Úc Khả Khả: [Phì.]
[Lo xong người chồng, lúc này người vợ mới liên lạc với nam phụ, nói cho anh ta chuyện này.] Hệ thống tiếp tục trả lời câu hỏi trước đó: [Bảo anh ta yên tâm rằng đã dẹp xong chuyện này, sẽ không ầm ĩ nữa, cũng tiện thể tỏ ý rằng khoảng thời gian này bọn họ đừng liên lạc nữa.]
[Người vợ đúng là có thủ đoạn đấy.] Úc Khả Khả không nhịn được cảm thán: [Người chồng để ý đến người vợ, nam phụ vốn sợ chuyện của bọn họ bị bại lộ, bây giờ cô ta nói vậy, hai bên đều hài lòng.]
Hệ thống: [Có điều đây âu cũng là chuyện tốt. Dù sao trong khoảng thời gian tới, chắc chắn nam phụ sẽ không có phốt gì, sẽ tốt cho cả đạo diễn Chu và đoàn làm phim.]
Úc Khả Khả thổn thức: [Cậu nói đúng.]
Sau đó, dù nam phụ thật sự đã tỉnh ngộ, có cảm giác áy náy với đạo diễn Chu và đoàn làm phim nhưng vẫn vướng nghi ngờ Úc Khả Khả đang dán mắt vào mình, thật sự trở nên nề nếp hơn.
Mỗi lần quay xong đều trở về khách sạn, không những không liên lạc với người vợ mà quan hệ với những diễn viên khác cũng miễn cưỡng quen thân hơn.
Duy chỉ khi đối mặt với Úc Khả Khả thì sẽ luôn có vẻ không được tự nhiên, dù đối thoại hay giọng điệu đều có phần cứng ngắc rất rõ.
Có điều bởi vì trước kia quan hệ của hai người không thân, biết rõ có thể là tính cách không hợp cho nên mấy người khác không khuyên thêm nữa.
Rốt cuộc đoàn làm phim đã khôi phục cuộc sống vất vả quay phim như trước.
---
Cứ thế cho đến khi tiến độ quay phim của "Truyền thuyết kiếm tiên" đã qua được hơn nửa, Úc Khả Khả cũng theo yêu cầu của đạo diễn Chu, cuối cùng thành công giảm được hai cân rưỡi.
Đạo diễn Chu dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cô một lúc lâu, coi như cô miễn cưỡng qua truông.
Tuy nhiên ngay lúc khoát tay, ông vẫn cảm thấy lạ lùng thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng đã ăn ít vậy rồi mà sao đến giờ mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn nhỉ?"
Mặt Úc Khả Khả tỉnh bơ: "Có lẽ là vì thể chất tôi khó giảm cân."
Đạo diễn Chu im lặng: "Cô thừa nhận thẳng thắn quá nhỉ."
Tuy trong lúc qua vẫn luôn có chút phản nghịch và bất chấp nhưng cuối cùng Úc Khả Khả được chấm dứt chuyện giảm béo, để khao chính mình, cô lập tức không nhịn được sung sướng đặt đồ ăn giao tận nơi của Ngự Vị Hiên.
Vì thế đợi đến khi quay cảnh hôm nay xong, Úc Khả Khả trở lại phòng thì mở đồ giao tận nơi ra, sau đó thuần thục lấy điện thoại lướt bài đăng tin đồn máu chó mình đã theo hăng say trước đó.
Nhưng không đợi cô tính hưởng thụ thì lại nghe được hệ thống đột nhiên nói: [Đừng ăn dưa giả trên mạng, có muốn ăn dưa của chính cô không?]
Úc Khả Khả: [... ?]
Nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại là, đợi chút, cái bài đăng tin đồn cô theo đến là hăng say này lại là giả á?
Tức ghê, sao nó không nói sớm! Cô lướt bài đăng xem người ta bàn luận cả buổi, thế này chẳng phải là lãng phí tình cảm sao?
---
Lời tác giả:
Úc Khả Khả: Tức ghê cơ, thật lòng thật dạ mà lại gặm phải dưa giả!