Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 36

Úc Khả Khả: ???

Suy nghĩ cô thoáng chốc như nổi bão, thậm chí có phần không hiểu được ý của hệ thống.

Sau một lúc lâu, cô mới không chắc chắn uyển chuyển nói: [Cho nên, party "có tính chất đặc biệt" mà cậu nói, không phải cái kiểu... nhiều người vận động mà tôi nghĩ đó chứ?]

[Đừng ngại mạnh dạn tưởng tượng chút.] Hệ thống khích lệ nói: [Thật ra không chỉ là nhiều người vận động, mà đa số những người tham gia party đều là những người có sở thích "đặc biệt".]

Úc Khả Khả: !!!

Cô thầm xuýt xoa, mắt vô thức phát sáng: [... Đỉnh thế! Này chắc phải là Tửu trì Nhục lâm*, cảnh tượng "hùng vĩ" cơ nào!]

(*) Tửu trì Nhục lâm: Chỉ một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Đế Tân (Thương Trụ/ Trụ vương) rất thích là Tửu trì Nhục lâm. Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là "Tửu Trì" (ao rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ rượu dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là "Nhục Lâm" (rừng thịt).

Hệ thống: [Cái đó đúng thực là cảnh tượng "hùng vĩ" mà cô tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nổi.]

Mà đang lúc cô bắt đầu hứng thú, muốn truy hỏi tỉ mỉ thì lại thấy nữ phụ của đoàn làm phim "Cửu Hoa" đã gặp lúc trước cười với cô.

Sau khi tự giới thiệu bản thân, cô ta nói với giọng dịu dàng thân thiết: "Nói thì thật sự ngại quá, tôi vốn không nên gọi cô Úc l* m*ng như vậy, chỉ là tôi không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, có thể gặp được nhau ở đây cho nên mới không nhịn được lên tiếng."

Lư Tương Cầm: "Cô Úc không để ý chứ?"

Không biết cô ấy muốn làm gì, Úc Khả Khả chạm phải đôi mắt cực kỳ vui vẻ, nhìn mà khiến người ta sinh thiện cảm của cô ta, khẽ nhếch đuôi mày.

Là cô ảo giác à? Cô cứ cảm giác con người trước mặt này, dù giơ tay nhấc chân hay là lời nói, giọng điệu đều có vẻ như đang cố bày tỏ ý muốn thân thiết, giành lấy thiện cảm từ cô.

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, cười tủm tỉm thân thiết nói: "Đương nhiên là không, cô có việc gì không?"

"Thật ra cũng không có gì." Lư Tương Cầm vốn định khoát tay áo nhưng thấy Úc Khả Khả không có phản ứng gì, cô ta lại ho khẽ, lộ ra vẻ muốn nói lại thôi: "Cô Úc, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác."

Úc Khả Khả chậm rãi "à" một tiếng, đặc biệt tự nhiên làm ra dáng vẻ lắng nghe.

Lư Tương Cầm nghẹn họng: "..."

Sao cô ta cảm thấy, Úc Khả Khả thật sự và hình tượng mà cô ta thăm dò được không giống nhau lắm nhỉ?

Tình hình có vẻ không dễ lừa lắm.

Không nhận được lời truy hỏi của cô, Lư Tương Cầm khẽ cắn môi, chỉ có thể lần nữa chủ động lên tiếng: "Không phải tôi không muốn nói mà chẳng qua là cảm thấy hơi ngại. Thật ra sau khi thấy cô trên hot search mới chú ý đến cô, đặc biệt là giữa cô và Ôn Tuyết..."

"Hình như có chút hiềm khích." Cô ấy nói uyển chuyển, hơi dừng lại một lát rồi lại trêu cô: "Cho nên bây giờ gặp cô, tôi không nhịn được có thiện cảm, cô Úc không cảm thấy tôi kỳ lạ lắm chứ?"

Lời nói này có hơi hàm lượng kỹ thuật.

Úc Khả Khả khẽ nâng gương mặt xinh đẹp, kịp thời lộ ra vẻ mặt thắc mắc: "Tôi không hiểu ý cô lắm, tôi và cô Ôn có gì hiềm khích gì?"

"Ý tôi không phải vậy, haizz, cô xem tôi toàn nói sai rồi đây này." Lư Tương Cầm lại không để ý sự phủ nhận của cô, khoát khoát tay ngại ngùng nói xin lỗi: "Tôi là người có hơi nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ đến cái gì lại không nhịn được nói ra, thật sự rất dễ đắc tội với người khác."

Dường như thật sự vô tình, cô ta chỉ giải thích đơn giản, không thấy đề cập đến chuyện vừa rồi, sau đó lại cười với cô, giọng điệu chân thành: "Thật ra tôi cảm thấy cô Úc rất thân thiết, thuận tiện thay cho vài người bao gồm cả tôi gửi lời cảm kích tới cô."

Lư Tương Cầm: "Đương nhiên, tôi cũng rất thích tính cách của cô Úc. Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể được làm bạn với cô."

Trong suốt lúc nói, cô ta tỏ vẻ rất tự nhiên, hào phóng, phảng phất như thật sự chỉ đơn thuần làm quen với Úc Khả Khả. Nhưng nói gần nói xa đều là nơi nơi ám chỉ, thật ra cô ta chính là người bị hại trong chuyện của Ôn Tuyết.

Hơn nữa, điều rất thú vị chính là, cô ta còn thoáng như vì những người bị hại khác, như thể bọn họ đều quen nhau, cho nên hi vọng nhờ cô ta làm đại diện truyền lời biết ơn đến Úc Khả Khả.

Cái này có khác nào hoàn toàn coi cô thành đồ đần để lừa gạt không?

Úc Khả Khả không nhịn được khẽ cong môi.

Tạm thời không nói có thật sự tồn tại những người bị hại khác có thiện cảm với cô hay không, lần này đúng là quá trùng hợp.

Hơn nữa, người trước mặt này còn là nữ phụ của "Cửu Hoa", nữ chính là Ôn Tuyết mà nhà đầu tư cung phụng.

Nếu quả thật cô ta từng bị Ôn Tuyết bắt nạt lại trùng hợp ở cùng đoàn làm phim với cô ta thì hẳn là cảm thấy sợ hãi mới phải.

Thế mà cô ta lại còn dám ngang nhiên nói chuyện với cô trong hoàn cảnh này, kín đáo thể hiện mình không thích Ôn Tuyết, không lo Ôn Tuyết sẽ xuất hiện ở đây sao?

Úc Khả Khả chỉ trỏ trong đầu: [Đề phòng bị lừa dối, tôi phải ra tay trước vậy.]

Hệ thống: [Cô đoán đúng đó, thật ra mục đích của cô ta là muốn nhận được sự tin tưởng của cô, lừa gạt cô tới bữa party "đặc biệt".]

Úc Khả Khả: ?

Cậu đã nói đến đây thì tôi phải mạnh mẽ lên vậy.

[Party "đặc biệt" á? Cô ta có liên quan đến cái party kia á?] Cô nhanh chóng phản ứng lại: [Cho nên cô ta có quan hệ với phía đầu tư, là người chịu trách nhiệm dắt mối đó hả?]

Hệ thống: [Nói đúng rồi.]

[Người của party đặc biệt đều do Lư Tương Cầm phụ trách. Ngoại trừ tự nguyện thì còn có một nhóm người bị cô ta lừa gạt, hoặc là do bị uy h**p mới kéo đến được.] Thống giải thích: [Chỉ cần người đến tham gia thì đều bị nắm điểm yếu, cũng vì thế mà bên đầu tư đạt được danh lợi.]

Úc Khả Khả: [Ồ, thế thì đúng là được mở mang kiến thức.]

... Đợi chút.

Cô lại kịp phản ứng: [Cho nên ý cậu là, tôi là mục tiêu kế tiếp của cô ta à? Tôi sắp có cơ hội được chứng kiến cảnh tượng "hùng vĩ" đó à?]

Hệ thống: [E hèm, hiểu vậy cũng không sai.]

Vì thế, Lư Tương Cầm đột nhiên phát hiện, Úc Khả Khả vốn còn khiến cô ta cảm thấy không dễ lừa lắm đột nhiên đưa mắt nhìn đến mình.

Đôi mắt vốn thoáng vẻ không đếm xỉa, lúc này lại trở nên đặc biệt chăm chú.

Thực tế bị đôi mắt xinh đẹp trong trẻo, không hề chớp mà nhìn chăm chú của cô nhìn đến, Lư Tương Cầm tự dưng lại cảm thấy lưng như bị dựng lông, cứ cảm thấy gương mặt cười tủm tỉm ấy của cô cực kỳ sâu xa khó đoán.

Có một thoáng, thậm chí cô ta còn cảm giác mình đã bị Úc Khả Khả nhìn thấu, bị cô biết được suy nghĩ dơ bẩn của mình.

Cảm giác không nắm chắc này khiến cô ta cảm thấy thật kinh khủng.

Vẻ tươi cười thân thiết hệt như khuôn mẫu trên mặt Lư Tương Cầm phảng phất không nhịn được cứng lại, trong lúc tâm trạng khó chịu nổi này, cô ta lại vô thức muốn lùi về sau một bước, may mà lý trí ép cô ta dừng bước lại.

Đây là tin tình báo Ôn Tuyết cung cấp mà nhỉ?

Không phải cô ta đã nói, Úc Khả Khả là người yếu đuối dễ bắt nạt, có ai dỗ dành qua loa một cái là cô sẽ lập tức mắc lừa ư?

Rốt cuộc là cô ta nghe ngóng từ ai, có phải người đó có thù oán gì với cô ta, đã hận cô ta thấu xương từ trước nên cố ý truyền loại tin tức giả này hay không?

Mẹ nó nhìn đã biết cô gái này không phải quả hồng mềm dễ bóp trước kia đâu!

Lư Tương Cầm đã quen làm chuyện kiểu này rồi.

Lần nào cô ta cũng cố ý chọn nhân vật mới rất xinh đẹp lại đơn thuần dễ bị lừa, lợi dụng vẻ ngoài và tính cách gần gũi, thành công đạt được sự thân thiết ỷ lại của bọn họ, cuối cùng lừa gạt bọn họ vào party đặc biệt.

Đến lúc đó, một khi đã nắm được điểm yếu thì bọn họ không thể hối hận nữa rồi.

Nhưng cô ta lại không nghĩ rằng, lúc này mình lại gặp phải Waterloo*.

(*) Waterloo: Thường dùng để chỉ đến thất bại.

Lư Tương Cầm không nhịn được nuốt nước miếng.

Không biết sao cô ta đột nhiên nhớ đến tin đồn Úc Khả Khả report phó đạo diễn trên mạng.

Thật ra, phó đạo diễn của "Truyền thuyết kiếm tiên" cũng là thành viên party đặc biệt của bọn họ, đương nhiên cô ta cũng biết chuyện người này thường xuyên mượn chuyện tuyển diễn viên để quy tắc ngầm nghệ sĩ nhỏ.

Nếu đúng là Úc Khả Khả đã tố cáo ông ta thì điều đó chứng minh rằng cô tuyệt đối không phải thứ ngu xuẩn như lời của Ôn Tuyết.

Nhưng lúc cô ta thăm dò hỏi chỗ Ôn Tuyết thì Ôn Tuyết cực kỳ mất kiên nhẫn khẳng định đó chắc chắn là lời đồn, khi đó cô ta còn thở hắt ra.

Nhưng bây giờ ---

Lòng cô ta thấp thỏm không chắc chắn: Kế hoạch của bọn họ thật sự tin được không vậy, đừng có mà đến lúc đó lại dẫn sói vào nhà đó?

"Thật ra tôi cũng cảm nhận được nhìn cô rất thân thiết, không những ở bên ngoài mà còn tính cách nữa, giống như phụ huynh vậy."

Dường như đã phát hiện ra ý muốn rút lui của Lư Tương Cầm, Úc Khả Khả đột nhiên cười cười, nắm chặt tay cô ta rồi nói với giọng chân thành: "Tôi có thể gọi là chị Lư không?"

Lư Tương Cầm cứ thế bị túm lại: "..."

Cô ta thoáng chần chừ, nhất thời không xác định được cô đang hành động quái gở hay là thích mình thật nhưng lại bị giọng điệu cực kỳ gần gũi dụ dỗ, Lư Tương Cầm do dự trong chốc lát, nghĩ đến kế hoạch của mình thì vẫn gật đầu: "Đương nhiên là có thể, chị có thể gọi em là Khả Khả không?"

Úc Khả Khả sảng khoái đồng ý, còn chủ động lấy điện thoại ra, muốn trao đổi Wechat với cô ta.

Đây chính là phương pháp lôi kéo làm quen của Lư Tương Cầm, không ngờ giờ bị đảo khách thành chủ, lại thành bị Úc Khả Khả làm rối loạn tiết tấu, cứ thế vô thức đưa Wechat cho cô, còn theo đà hợp lẽ hẹn gặp lần tiếp theo.

Úc Khả Khả tươi cười rạng rỡ vẫy tay với cô ta: "Giờ không còn sớm nữa, em còn phải tham gia tiệc bên đây, chỗ đoàn phim bên chị Lô chắc cũng muốn tìm chị rồi, lần sau chúng ta gặp nhé?"

Lư Tương Cầm vô thức vẫy tay với cô, cho đến khi thấy Úc Khả Khả không hề lưu luyến xoay người đi vào phỏng riêng thì mới mờ mịt thầm nghĩ: Đợi chút, trước đó cô ta định làm gì cơ mà nhỉ?

--- Tiếp cận Úc Khả Khả.

Thế bây giờ... hình như đã đạt được mục đích rồi?

Lư Tương Cầm cẩn thận ngẫm nghĩ, không cảm thấy có gì khác thường, bèn đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, cất điện thoại đi rồi quay về phòng mình.

Sau đó cô ta thấy nhà đầu tư đưa mắt tới thì lẳng lặng gật đầu.

Thấy vẻ mặt cô ta tự tin như vậy, nụ cười trên mặt bên đầu tư lại càng trở nên sâu hơn.

Ôn Tuyết ngồi bên cạnh anh ta, nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, không quan tâm nhưng ánh mắt lại thoáng liếc tới bắt được cảnh này, rũ mắt.

...

Bởi vì giữa chừng có một việc nhỏ xen ngang, đợi đến khi Úc Khả Khả tìm được phòng riêng, quả nhiên mọi người đã có mặt, chỉ còn mình cô.

Cô đưa mắt nhìn lướt qua vị trí.

Chỉ thấy Lộ Sùng và Trữ Tuyết ngồi cùng một chỗ, đạo diễn Chu ngồi bên cạnh Quý Lăng Hàn.

Mà giữa Quý Lăng Hàn và Lê Hinh Nhụy còn cách nhau một vị trí, rõ ràng là cố ý để trống lại cho cô.

Úc Khả Khả: [Chậc chậc chậc, kiểu sắp xếp vị trí này, đúng là hay thật đấy.]

Hệ thống rất có kinh nghiệm bình luận: [Không chỉ là vị trí, bầu không khí giữa nam chính và nữ chính lại cùng để trống vị trí này giống nhau, hay lắm đó.]

Bởi vì câu này, Úc Khả Khả không khỏi nhìn thoáng qua.

Quả nhiên, cô phát hiện Quý Lăng Hàn nhìn có vẻ như đang nói chuyện với đạo diễn Chu, thỉnh thoảng gật đầu nhưng ánh mắt vẫn như có như không nhìn chăm chú Lê Hinh Nhụy ở bên cạnh.

Mà lúc này Lê Hinh Nhụy hơi cau mày, cả người cứng còng không ngừng lướt điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Quý Lăng Hàn.

Hoặc nói đúng hơn là, cô ta đang tức giận, không muốn đối mặt với Quý Lăng Hàn.

Nhếch môi không nói một lời trên gương mặt thanh thuần kia lại có chút khí thế.

Mà bầu không khí xa nhau giữa hai người họ, nhìn như gần như xa, thật ra lại có vẻ xa xôi nghiêm trọng như thiên sơn vạn thủy.

Đúng là hay thật.

Lúc Úc Khả Khả đang cẩn thận thưởng thực thì thấy Lê Hinh Nhụy có vẻ đã phát hiện được ánh mắt từ phía cửa ra vào, bỗng ngẩng đầu lên.

Đến khi bốn mắt hai người chạm nhau, Lê Hinh Nhụy vốn còn đang mím môi thành một đường thẳng đột nhiên bật cười, còn vẫy tay với cô: "Chị Khả Khả, bên này, bên này."

Vì hành động này của cô ta mà ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn tới.

Quý Lăng Hàn cũng liếc mắt tới, có vẻ hơi phức tạp.

Úc Khả Khả khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp, chậm chạp đi tới, làm như không thấy vị trí bên cạnh Quý Lăng Hàn mà lại đi tới bên khác cạnh Lê Hinh Nhụy: "Chắc chỗ này không có người nhỉ?"

Lê Hinh Nhụy thoáng sững ra, không những không lộ vẻ khó xử mà lại càng vui vẻ.

Cô ta vội vàng lắc đầu: "Không có, là chỗ em cố ý giữ cho chị Khả Khả mà."

"Quả nhiên vẫn là cô hiểu tôi, cảm ơn."

Úc Khả Khả lập tức yên tâm ngồi xuống, giương mắt lên đúng lúc chạm phải Trữ Tuyết ở đối diện thì lập tức nháy mắt ngọt ngào với cô ấy.

Trữ Tuyết không nhịn được nhếch miệng, gương mặt người đẹp trong trẻo lạnh lùng lại chín chắn trở nên dịu dàng hơn khiến Lộ Sùng suýt chút nữa không thể dời mắt. Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, anh ấy lại đưa cái nhìn có vẻ trách móc với Úc Khả Khả.

Kể từ sau khi biết bí mật của mình bị Úc Khả Khả phát hiện, không rõ là do Lộ Sùng kìm nén đã lâu hay là vò đã mẻ không ngại sứt nên đã không thèm che giấu tình cảm trước mặt cô rồi.

Úc Khả Khả không khỏi chỉ trỏ: [Anh ta sợ không dám thể hiện, sao không biết xấu hổ giận chó đánh mèo tới tôi thế?]

Hệ thống: [Thì anh ta chỉ dám làm vậy thôi.]

Thấy Lê Hinh Nhụy chỉ vì câu "hiểu tôi" kia mà không nhịn được thoáng đỏ tai gục đầu xuống, tay Quý Lăng Hàn đặt trên bàn thoáng siết lại, cảm giác khó tả trong lòng càng lúc càng nặng nề.

Anh ta yên lặng hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ tươi cười nhẹ nhàng: "Khả Khả vẫn giận anh à, sao cố ý ngồi bên đó thế?"

Úc Khả Khả không hề quay đầu lại: "Vì tôi tức giận."

Quý Lăng Hàn đã quen cách cô khiến người khác nghẹn lời nên không tức giận, chỉ lần nữa xin lỗi với cô: "Xin lỗi, Khả Khả, là do anh liên lụy đến em."

Bởi vì ở giữa còn cách Lê Hinh Nhụy, lời anh ta vốn muốn nói không khỏi trở nên mập mờ: "Anh vốn định sau ngày đó tới thăm em nhưng không ngờ anh cả... bọn anh xích mích, cuối cùng đến tận bây giờ mới có thời gian đến xin lỗi em."

Lê Hinh Nhụy chợt giật mình.

Anh cả của Quý Lăng Hàn, chắc là người thường xuyên chèn ép anh ấy---

Không đợi cô ta sắp xếp lại suy nghĩ thì chợt nghe được Úc Khả Khả ngồi bên trái, chậm rãi nói: "Hả? Anh cũng thấy Quý Cảnh Diệp giúp tôi à?"

Gương mặt đẹp đẽ của cô lộ ra chút vui vẻ, chống cằm nhẹ nhàng nói: "Có điều tôi thật sự không ngờ anh ấy lại có thể ra tay nhanh như vậy, còn cho đoàn luật sư hành động nữa, lúc đó tôi đã kinh ngạc lắm."

Lê Hinh Nhụy: "... Khụ."

Cô ta không nhịn được xấu hổ ho khẽ, lập tức bỏ ngay phỏng đoán không tốt đi.

Nếu người ta giúp chị Khả Khả vậy thì chắc chắn là người tốt rồi.

Quý Lăng Hàn: "..."

Bình Luận (0)
Comment