Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 37

Không ngờ trước giờ Úc Khả Khả kháng cự cực ghét Quý Cảnh Diệp, thế mà lần này lại có vẻ thưởng thức không hề che giấu, mặt anh ta thoáng sầm xuống.

Chẳng qua cũng chỉ lần này thôi, vì Quý Cảnh Diệp phản ứng nhanh hơn, nếu anh ta mà ra tay nhanh hơn thì cô cũng muốn phản chiến qua sao?

Anh ta thản nhiên nói: "Đúng vậy, anh cũng rất kinh ngạc. Dù gì anh cả không giống người sẽ giúp người khác, có lẽ là ông nội thấy nên mới gọi đoàn làm sư đó."

Úc Khả Khả: "Ồ."

Thấy dáng vẻ từ chối cho ý kiến của cô, yết hầu Quý Lăng Hàn căng ra, anh ta lại có cảm giác cấp bách đến lạ.

Anh ta nhíu mày, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ mệt mỏi: "Dù sao khoảng thời gian đó, anh cả đang phái người điều tra anh, anh nghĩ anh ấy không có thời gian để ý đến những chuyện khác."

Úc Khả Khả chăm chú nghe: [Có phải anh ta nói việc chú hai tôi lén điều tra được chuyện của anh ta không?]

Hệ thống: [Chắc là anh ta phát hiện gì đó, nghi ngờ liệu nhân vật phản diện có biết được mình đang lén làm gì rồi không. Có điều trong khoảng thời gian vừa rồi đúng là anh ta đề phòng Quý Cảnh Diệp nên mới không có thời gian đến.]

Úc Khả Khả: [Nếu Quý Cảnh Diệp đã biết thật...]

Hệ thống cũng thoáng lo lắng: [Đúng đó, không biết sẽ thế nào ---]

[Chắc là sẽ k*ch th*ch lắm nhỉ?]

Cô chậm rãi bổ sung nửa câu sau.

Hệ thống: [Cô còn nhớ là cô tới đây để cứu vớt thế giới không đó?]

[Đương nhiên là tôi nhớ. Nhưng cậu nghĩ xem, nếu như Quý Cảnh Diệp biết việc này thật, xử Quý Lăng Hàn sớm thì liệu anh ta còn có thể tiếp tục biến ác hay không?] Úc Khả Khả nói với giọng điệu chân thành: [Hơn nữa, đây chính là nam chính và nhân vật phản diện đó. Hai người bọn họ bắt đầu tranh chấp kinh doanh, cảnh k*ch th*ch vậy, chẳng lẽ cậu không muốn xem à?]

Hệ thống: [...]

Nếu như không làm nhiệm vụ thất bại thì ---

Thống nói lời thành thật: [Muốn xem!]

Giọng nói ấy thật sự kiến định muốn vào Đảng luôn.

Sau khi đạt được nhận thức chung, Úc Khả Khả lập tức nhìn Quý Lăng Hàn cũng cảm thấy thuận mắt hơn: "Thế à, thế thì chắc là khó chịu lắm nhỉ?"

Không biết cô đang nghĩ gì, Quý Lăng Hàn chỉ cảm thấy thái độ của cô có vẻ mềm mỏng hơn.

Vì vậy mặt anh ta vốn đang căng cứng lại thoáng dịu đi, khẽ mỉm cười: "Có điều anh đã quen rồi, không sao."

Lê Hinh Nhụy đột nhiên dùng đũa dùng chung gắp thức ăn, đặt vào trong bát của Úc Khả Khả, hơi gượng gạo ho khẽ một tiếng: "Chị Khả Khả, chị nếm thử món này đi, ngon đó."

Sự chú ý của Úc Khả Khả bị kéo đi, cô cảm thấy hứng thú cầm đũa lên: "Thế à, để tôi thử xem."

Quý Lăng Hàn: "..."

Anh ta chậm rãi nhìn sang ánh mắt Lê Hinh Nhụy như vô tình liếc qua, muốn nói điều gì nhưng lại yên lặng.

Mọi người trên bàn cơm, có vẻ cũng chú ý đến bầu không khí kỳ lạ bên này, thi thoảng lại đưa mắt nhìn qua.

Lộ Sùng thoáng do dự, nhìn Trữ Tuyết ở bên cạnh rồi lại nhìn Úc Khả Khả, cuối cùng vẫn yên lặng làm động tác tay ra hiệu với cô, không tiếng động hỏi thăm cô có muốn đổi sang chỗ bên bọn họ không.

Trữ Tuyết cũng khẽ gật đầu với cô.

Úc Khả Khả cười với bọn họ rồi thản nhiên từ chối, sau đó lại không nhịn được cảm thán trong lòng: [Đúng là vẫn có nhiều người tốt mà.]

Hệ thống: [Rõ ràng là cô muốn hóng chuyện ở khoảng cách gần mà.]

Úc Khả Khả: [Cậu đừng nói nữa, đúng là rất k*ch th*ch mà.]

Mà bên đây Quý Cảnh Diệp nghe được cuộc trò chuyện của hai người thì nhận ra được cô lại chạm mặt với Quý Lăng Hàn rồi.

Tay đang ký tên hơi khựng lại, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

... Quý Lăng Hàn lại đi tìm cô?

Quý Cảnh Diệp lạnh lùng rũ mắt che đi sự tàn nhẫn kín nơi đáy mắt.

Nhìn tên mình trên tài liệu, anh chầm chậm nghĩ ngợi: Xem ra đồ vô dụng này thật đúng là vẫn rảnh rỗi quá rồi.

---

Tiệc xin lỗi qua đi, Quý Lăng Hàn lập tức chào tạm biệt rời đi, không xuất hiện nữa.

Có điều Úc Khả Khả không để ý lắm, sự chú ý đã hoàn toàn chuyển sang chỗ khác.

Sau khi Lư Tương Cầm trao đổi Wechat với cô thì đúng là có vẻ rất chủ động.

Nhất là sau khi đoàn làm phim "Cửu Hoa" cũng quay phim ở gần đây, cùng ở một khách sạn, Lư Tương Cầm càng chịu khó tìm cô hơn.

Cứ thế qua một thời gian ngắn, dường như phát hiện Úc Khả Khả dần dần thân thiết với mình, vì để cô tin tưởng mình thêm chút nữa, Lư Tương Cầm lại lần nữa nhắc đến chủ đề về Ôn Tuyết.

"Khả Khả, em còn nhớ trước đó chị đã từng nói với em, vì sao chị có thiện cảm với em không?"

Lúc này Úc Khả Khả đang rảnh, nghe cô ta nói vậy thì biết ngay có chuyện để nghe rồi.

Cô lập tức lấy gối ôm trong ngực, còn thuận tay lấy một miếng dưa hấu trong đĩa hoa quả, bày ra dáng nghe kể chuyện: "Chị Lư, chị nói đi."

Vẻ mặt Lư Tương Cầm cứng đờ, cô ta bị hành động vô cùng thuần thục này của cô làm cho bối rối.

Nhưng thoáng chần chừ, cô ta vẫn kể theo tiết tấu: "Thật ra ngày đó chị nhanh mồm nhanh miệng, vì chị cảm thấy em xử lý thẳng thắn quá mới không nhịn được nói vậy, tuyệt đối không có ý làm hại em."

Úc Khả Khả nhấp một ngụm nước ép, có phần hứng thú hỏi: "Ồ? Chị nói kỹ xem?"

Thấy cô thật sự cảm thấy rất hứng thú, Lư Tương Cầm lập tức kể chuyện của mình với Ôn Tuyết.

Từ lúc ban đầu gặp mặt cô ta tỏ vẻ khó chịu với mình; đến chuyện vì cảm thấy mình dễ bị bắt nạt nên Ôn Tuyết luôn coi mình là chân chạy vặt mà sai khiến làm này làm nọ.

Sau đó đến cả tranh giành tài nguyên, chế tạo tin xấu bôi đen những diễn viên khác, Ôn Tuyết cũng ép cô ta làm, thậm chí còn uy h**p nếu như cô ta không làm thì sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong cái giới này nữa...

Cô ta kể cực kỳ đáng thương, ngôn ngữ mang theo sự kích động khiến người nghe không nhịn được sinh lòng đồng cảm.

Đương nhiên Úc Khả Khả cũng vậy.

Vì thế cô dâng trào cảm xúc ăn liền mấy miếng dưa hấu, giọng điệu chân thành không ngừng phối hợp.

"Không thể nào, thật á?"

"Sao cô ta có thể làm vậy chứ? Thật là quá đáng."

"Haizz, chị Lư, chị đáng thương ghê."

Hệ thống cũng vô cùng hào hứng bình luận: [Lời cô ta nói là sự thật, chỉ là hơi phóng đại hơi nhiều.]

[Chuyện này là của người khác, bị cô ta râu ông nọ cắm cằm bà kia thành chuyện của mình, có điều đúng là Ôn Tuyết làm đó.]

[Còn có chuyện này á? Ơ không đúng, chuyện này là giả, bịa hoàn toàn đó.]

Lư Tương Cầm không biết có hệ thống đang bắt lỗi mình, diễn cực kỳ nhiệt huyết.

Dường như cô ta bị những lời đáp lại kia khích lệ, còn trả lời lại đúng lúc hết câu này tới câu khác, đặc biệt nhấn với cô. Lư Tương Cầm thật sự muốn kéo cô làm tri kỷ, không nhịn được khao khát muốn dốc bầu tâm sự hết, thậm chí còn tiết lộ với cô một số chuyện khác cô ta biết rõ về Ôn Tuyết.

Nói đến câu cuối, cô ta bắt đầu thật lòng thật dạ phỉ nhổ: "Em không biết Ôn Tuyết khó hầu cỡ nào đâu, mà ả còn cố giả như nữ thần, mặt ngoài thì khinh người được người khác nâng đỡ, không phải cô ta còn ---"

Ý thức được gì đó không đúng, Lư Tương Cầm suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, ép mình dừng lại chủ đề nguy hiểm này.

Lúc Úc Khả Khả nhìn qua với ánh mắt tò mò, cô ta cười gượng gạo: "Ý chị là, cô ta rất biết giả vờ, suốt ngày coi thường người này người nọ, chẳng phải là cậy mình là đại tiểu thư sao? Không phải giờ thành ra đã bị vứt bỏ từ lâu rồi sao."

Câu cuối này ít nhiều có chứa chút ân oán cá nhân đó.

So với trước đó, rõ ràng cảm xúc của cô ta đã chân thật hơn nhiều.

Úc Khả Khả giả bộ như không nghe được cô ta suýt lỡ miệng, lại nói với vẻ cực kỳ căm phẫn: "Loại này này thật là, sao có thể như vậy chứ? Quá đáng quá rồi, thế không có cách nào trị cô ta à?"

Thấy cô thật sự tức giận chất vấn, Lư Tương Cầm cũng thở thật dài.

Cô ta vừa định lắc đầu thì đột nhiên nhớ đến mục đích của mình, vì vậy lại ép mình quay lại, suýt nữa thì vẹo cổ.

Lư Tương Cầm nhịn xúc động muốn nhe răng trợn mắt, hít thở sâu, cực kỳ cảm kích cầm lấy tay Úc Khả Khả: "Khả Khả, cho nên chị... chị---"

Lư Tương Cầm cứng ngắc cúi đầu, nhìn tay mình dính đầy nước dưa hấu, không nhịn được giật giật mí mắt.

Mẹ nó, tri kỷ... có phải Úc Khả Khả có bị sao không vậy?

Úc Khả Khả nhẹ nhàng "À" một tiếng, có vẻ ngượng ngùng rút tay về: "Xin lỗi, không ngờ chị đột nhiên như vậy, em còn chưa kịp rửa tay ấy."

Chút chân tình lập tức nghẹn lại trong họng Lư Tương Cầm, chẹn ngang, lúc này cô ta mới tỏ vẻ không để ý nói: "Không sao, đúng là chị kích động quá rồi, ha ha."

Úc Khả Khả đưa khăn ướt, thề thốt: "Chị yên tâm, lần sau chắc chắn em sẽ không chọn ăn dưa nữa mà sẽ đổi thành hạt dưa, như vậy sẽ không quấy rầy đến chị."

Lư Tương Cầm: "..."

Tuy nghe lời cô nói cứ cảm thấy kỳ lạ nhưng chạm phải ánh mắt chân thành trong trẻo kia của Úc Khả Khả, Lư Tương Cầm vẫn chọn tin tưởng cô.

Chẳng qua là cô quá đơn thuần không biết nói lời dễ nghe mà thôi, có sai gì đâu? Rõ ràng như vậy mới càng dễ bị lừa, cô ta sẽ đạt được mục đích của mình thôi!

Nghĩ vậy, rốt cuộc tâm trạng Lư Tương Cầm đã dịu lại, nhận lấy khăn ướt cô đưa, vội vàng lau tay mình: "Không sao, không sao, là vấn đề của chị, phải là em bỏ qua cho nhé."

Giọng Úc Khả Khả càng chân thành: "Sao có thể chứ? Chị Lư, chị tốt như vậy, em thích chị còn không kịp đây này."

Lư Tương Cầm lập tức bị lời này khuyến khích.

Quả nhiên, trải qua lần dốc bầu tâm sự này của cô ta, Úc Khả Khả thật sự bắt đầu thân thiết với cô ta hơn rồi!

Thấy Lư Tương Cầm cười đến thoải mái, hệ thống lập tức phỉ nhổ: [Phảng phất như tôi thấy toàn bộ quá trình từ lừa dối đến phản lừa dối, dạo gần đây người ta dễ lừa vậy à?]

[Nói gì đó? Tôi thật sự thích cô ta mà.] Mặt Úc Khả Khả tỉnh bơ: [Không những biết buôn chuyện, diễn lại xuất sắc, nói chuyện thì êm tai, người được thế này ít gặp lắm.]

Úc Khả Khả: "Đúng rồi, chị Lư, cho nên sau đó chị tính nói gì đó?"

Bị cô hỏi như vậy, Lư Tương Cầm lại thoáng ngây ra, nghĩ nghị rồi lộ ra vẻ bừng tỉnh.

"Thật ra chị muốn nói là ---"

Lần này cô ta nhìn cẩn thận, tay Úc Khả Khả sạch sẽ rồi, lúc này mới cầm tay cô lần nữa, chân thành thật lòng nói: "Cho nên bọn chị mới muốn cảm ơn em đó, Khả Khả. Tuy em không nói nhưng bọn chị đều biết, là em bóc những chuyện kia của Ôn Tuyết ra."

Úc Khả Khả nhướng mày: "Chị Lư, hình như chị hiểu lầm..."

"Chị biết em không muốn thừa nhận, không sao, không nói cũng được, chỉ cần bọn chị nhớ em là người đã cứu bọn chị là được rồi." Lư Tương Cầm quả quyết cắt ngang lời phủ nhận của cô, giọng kiên định: "Em không biết đâu, lúc chị bị ép làm những chuyện đó, lương tâm thật sự suy sụp, cùng vì thế nên mới quen với những người từng trải qua chuyện này ấy."

"Nhưng bọn chị không có cách nào chống lại, chỉ có thể sống dưới sự bắt nạt của Ôn Tuyết. Cho đến khi có chuyện của em khiến bọn chị thấy được hy vọng, thì ra thật sự có người không sợ quyền thế, dứt khoát chọn vạch trần chuyện của Ôn Tuyết."

Lư Tương Cầm nói với giọng chân thành: "Em đừng cảm thấy có gánh nặng quá lớn, bọn chị chỉ muốn tỏ lòng cảm ơn của mình thôi, Khả Khả, em chỉ cần chấp nhận là được rồi."

Lông mi Úc Khả Khả run run: [Ấy, cô ta gắng sức diễn đoạn này quá, tôi nổi hết cả da gà rồi.]

Hệ thống: [Cô ta sắp bị cô làm cho suy sụp rồi, cho nên mới nóng lòng chấm dứt đoạn diễn này à?]

Úc Khả Khả: [? Tôi không gánh nổi cái nồi này đâu.]

Vì thế chạm phải ánh mắt chờ mong của cô gái đối diện, cô hơi hắng giọng, nói chậm rãi: "À."

Lư Tương Cầm: "... ?"

Mặt cô ta cứng lại, thậm chí không kịp phản ứng cô đã nói gì.

"À", chỉ một tiếng "À" thôi ư?

Cô ta tốn nhiều lời như vậy, tính để cô cảm động lây, rồi còn liên tục tâng bốc cô khiến lòng tin của cô tăng thêm, hoàn toàn tin tưởng chính mình --- Kết quả chỉ đổi lấy một tiếng "À" ấy hả?

Mặt Lư Tương Cầm lập tức trở nên dữ tợn.

Cô ta im lặng hít một hơi thật sâu, cố làm dịu cảm xúc thật lâu rồi mới cười gượng hỏi: "Khả Khả, em phản ứng thế này có phải quá dửng dưng không? Là do chị nói chỗ nào không đúng à?"

Úc Khả Khả chớp mắt, nói chân thành: "Không có, có lẽ vì em có hơi nhút nhát nên không biết nên đáp lại thế nào. Không phải em đã nghe lời chị Lư nói chấp nhận là được rồi, em cứ thế chấp nhận rồi mà?"

Lư Tương Cầm bán tín bán nghi, không khỏi dao động nhiều lần trước việc nói dối cho qua chuyện và tin tưởng cô. Cuối cùng cô ta nghĩ đến vừa rồi lúc mình dốc bầu tâm sự, rõ ràng Úc Khả Khả chân thành thật sự lắng nghe thì vẫn có khuynh hướng tin tưởng cô.

Vì thế cô ta hỏi thăm dò: "Thì ra là thế, vậy Khả Khả, em tin lời chị nói không?"

Úc Khả Khả cực kỳ chân thành gật đầu, giọng kiên định: "Đương nhiên là tin rồi."

Vì vậy, hai người trong phòng cùng lộ ra vẻ tươi cười, nhìn nhau cười: Được rồi, cuối cùng cũng xử xong.

---

Lời tác giả:

Lư Tương Cầm: Tốt quá, cuối cùng cũng lừa Khả Khả được rồi.

Úc Khả Khả: Tốt quá, cuối cùng cũng miễn cưỡng lừa được cô ta rồi.

Hệ thống: [Từ lừa dối đến phản lừa dối.jpg]

Bình Luận (0)
Comment