Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 38

Rất nhanh, mỗi ngày Lư Tương Cầm cống hiến dưa, đồng thời tìm cách nói xấu Ôn Tuyết, quả nhiên Úc Khả Khả trở nên càng ngày càng thân thiết với cô ta.

Thấy thời cơ đã đến, thật vất vả mới nhận được sự tín nhiệm của Úc Khả Khả, rốt cuộc hôm nay Lư Tương Cầm thần bí tìm cô: "Khả Khả, em còn nhớ trước kia chị từng kể, trừ chị ra còn mấy người khác cũng rất muốn cảm ơn em không?"

Đương nhiên Úc Khả Khả thành thật gật đầu.

"Bọn chị có tổ chức tụ họp bí mật nho nhỏ, muốn mời em tới tham gia." Giọng điệu Lư Tương Cầm mang theo vẻ dỗ dành: "Úc Khả Khả, em yên tâm, bọn họ cũng giống chị, gần gũi lắm."

Cô ta cười ân cần: "Vì nghe nói chúng ta đã thành bạn bè, mấy bọn họ đều rất ngưỡng mộ, cho nên cũng muốn làm quen với em, hy vọng có thể trò chuyện sâu với em hơn, Khả Khả, em có chịu đồng ý không?"

Úc Khả Khả chớp mắt, lộ ra vẻ tươi cười hồn nhiên vô hại: "Đương nhiên là có thể."

Cuối cùng Lư Tương Cầm thầm thở nhẹ ra trong lòng, thấy dáng vẻ cô ngốc bạch ngọt đơn thuần tin tưởng mình lại có hơi không đành lòng.

Nhưng cô ta nghĩ nếu như mình không thể dẫn Úc Khả Khả đến bữa tiệc, chắc chắn nhà đầu tư sẽ nổi giận, người chịu xúi quẩy vẫn là mình. Lòng cô ta lập tức trở nên lạnh lẽo, nửa dỗ dành nửa lừa gạt lái xe đưa cô tới địa điểm bữa tiệc.

Đó là một căn biệt thự tư nhân, xung quanh rất vắng vẻ, không có người qua lại.

Lư Tương Cầm lái xe điêu luyện vòng qua sân bãi ồn ã, trực tiếp đi vào từ cửa sau. Đi qua cổng, nếu như không phải có hệ thống nhắc nhở, Úc Khả Khả không nhìn ra được, đây lại là cửa sau.

Biệt thự này được thiết kế rất tài tình, phần tiếp nối cửa sau là khuôn viên được tách biệt lập, nhìn qua sân bãi rất lớn, có phòng ốc, có nhà bếp, còn đặc biệt làm cách âm.

Bởi vì chỉ cần không mở cánh cửa chặn được giàn hoa bao trùm lên thì hoàn toàn không nghe được tiếng động từ nơi khác truyền đến, đương nhiên sẽ không biết được thật ra ở đây có ẩn giấu địa điểm bí mật.

Trong khuôn viên được bài trí rất tinh tế, đẹp đẽ, vách tường bốn phía đều được giàn hoa sinh sôi nảy nở bao trùm, nhìn qua cũng rất phù hợp làm khung cảnh thoải mái cho đám con gái tụ tập.

Dù là ai thấy khuôn viên này đều sẽ không ngờ tới, sân bãi đằng trước được che giấu đặc biệt "quần ma loạn vũ" thế nào.

"Đây là tiểu viện của bạn chị. Vì chúng ta không dễ tụ tập cho nên thường xuyên chọn chỗ này để gặp mặt." Lư Tương Cầm bưng mấy cốc đồ uống tới, xin lỗi cô: "Thật ra thì tổng thể không tệ, chỉ là chỗ này hơi xa xôi, thật ngại quá."

Úc Khả Khả thản nhiên ngồi xuống: "Không sao, phong cảnh được mà."

"Xem ra các cô ấy còn chưa đến, hay là chúng ta ăn chút đồ lót dạ trước. À đúng rồi, em muốn uống chút nước ép không? Chị nhớ là em rất thích vị này."

Lư Tương Cầm cười tiện tay đưa cho cô một ly nước ép, dỗ dành: "Đừng căng thẳng, mọi người đều rất gần gũi."

Úc Khả Khả cười híp mắt nhận lấy ly nước ép: "Được, cám ơn chị Lư."

Thấy cô không chạm tới bánh ngọt, tay vẫn bưng ly nhưng không có ý định uống, Lư Tương Cầm thoáng khựng lại bèn hỏi thăm dò: "Nếu như giờ không muốn ăn bánh ngọt, Khả Khả có muốn thử nước ép chị pha riêng không, xem có hợp khẩu vị của em không?"

"Cũng được, để em nếm thử xem --- ôi!"

Úc Khả Khả vừa đưa tay lên, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải chiếc ly bên cạnh khiến nó rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng kêu chói tai.

Thấy Úc Khả Khả xoay người muốn đi nhặt cái ly, Lư Tương Cầm vội vàng ngăn cản: "Không cần, không cần, để chị làm cho, em là khách, ngồi là được rồi."

Vì vậy Úc Khả Khả lập tức ngồi yên vị lại: "Dạ, vậy thì phiền chị Lư rồi."

Lư Tương Cầm: "..."

Không sao đâu, lần này là lần cuối cùng rồi.

Cô ta tự an ủi mình, dọn mảnh vỡ ly xong, quay đầu lại phát hiện Úc Khả Khả vẫn bưng cái ly như trước, không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, vẫn không có ý muốn uống như cũ.

Mí mắt Lư Tương Cầm giật giật, suýt chút nữa biến giọng: "Sao thế, Khả Khả, nước ép khó uống à?"

"Em đang chờ chị Lư cùng uống ạ." Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, có vẻ hơi ngượng ngùng nói: "Chứ giờ mỗi mình em uống, còn nhìn chị thu dọn có vẻ không hay đâu."

Lư Tương Cầm: "..." A a a, sao cô phiền phức vậy chứ!

Chỉ cảm thấy sự nhẫn nại đã tới cực hạn, Lư Tương Cầm không nhịn được nghiến răng, hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.

Sao trước kia cô ta không cảm thấy con nhóc này khó chơi vậy nhỉ? Có điều may là cô ta thật sự đã chuẩn bị cho mình một ly rồi.

Vì thế cô ta có vẻ tùy ý lấy ly nước ép bên cạnh mình, cười niềm nở thân thiết chạm cốc với Úc Khả Khả: "Thì ra là vậy à, nào, chúng ta cụng một ly trước."

Lần này rốt cuộc Úc Khả Khả không hề phá rối nữa mà cười tủm tỉm nâng ly lên, khẽ cụng ly với cô ta phát ra tiếng kêu trong trẻo dễ nghe.

Lư Tương Cầm lặng lẽ thở hắt ra.

Tuy trong ly nước ép này không có gì nhưng cô ta khá cẩn thận, chỉ khẽ nhấp một ngụm men theo ly.

Mà khi cô ta nhân lúc đưa đuôi mắt lén quan sát Úc Khả Khả thì phát hiện cô cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ men theo ly. Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì chỉ thấy Úc Khả Khả khẽ đưa mắt nhìn tới, vừa khéo chạm phải ánh mắt mình.

Lư Tương Cầm: "..."

Bị ánh mắt không hề chớp này nhìn chằm chằm, da đầu cô ta thoáng giật giật, Lư Tương Cầm siết chặt cái ly, lòng bàn tay vô thức toát mồ hôi lạnh, trong thoáng chốc, thậm chí cô ta còn tưởng rằng quỷ kế của mình đã bị phát hiện rồi.

Cô ta gượng gạo kéo khóe miệng, hỏi thăm dò: "Sao thế, Khả Khả, em nhìn chị như vậy?"

Song lúc này Úc Khả Khả đang cân nhắc: [Cô ta không phát hiện tôi đã đổi ly của cô ta rồi đó chứ? Sao lại chỉ nhấp ngụm nhỏ vậy, cái kia cũng có công dụng của thuốc à?]

Hệ thống: [Cô uống thêm với cô ta lúc này, chẳng phải sẽ biết hay sao?]

Úc Khả Khả lập tức bừng tỉnh, lại nghiêm túc nói: "Chị Lư, có phải chị coi thường em không? Không phải đã nói toàn bộ tấm lòng ở trong ly nước ép sao, sao chị uống có chút vậy?"

Lư Tương Cầm cứ có cảm giác lời này có phần quen tai, không nhịn được mí mắt giật giật.

Cô ta vội vàng bưng ly lên uống một ngụm lớn: "Sao có thể chứ, vừa rồi chị hơi mệt cho nên muốn uống từ từ chút."

Úc Khả Khả cũng uống theo một ngụm, cực kỳ vui vẻ nói: "Hay lắm, chị Lư sảng khoái thật, chúng ta uống thêm nhé?"

Lư Tương Cầm: "... Được."

Vì thế tiếp theo, Lư Tương Cầm thật sự bị Úc Khả Khả khích uống hết ngụm này tới ngụm khác, muốn trốn tránh lại bị cô kéo lại, cho đến khi cô ta bị giày vò đến không chịu được nữa.

Cô ta đã xác định được ly của mình là an toàn rồi, thấy chỉ cần mình uống thì Úc Khả Khả cũng uống theo. Lư Tương Cầm lập tức uống hết ngụm nước ép cuối cùng rồi để chiếc ly hoàn toàn trống rỗng trên bàn, cô ta lại ngẩng đầu, quả nhiên vui mừng phát hiện Úc Khả Khả cũng sảng khoái uống cạn sạch ly nước ép.

Trong thoáng chốc, cô ta thở hắt ra, đồng thời lại có cảm giác thành tựu kỳ lạ.

"Khả Khả, em..."

Cảm giác hẳn là thuốc chuẩn bị phát huy tác dụng rồi, cô ta đang tính tìm một lý do để rời đi trước, kết quả cô ta vừa mở lời thì đột nhiên cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.

Lư Tương Cầm vô thức nhéo huyệt Thái Dương, có phần khó hiểu: Chỉ uống chút nước ép, sao lại có tác dụng như say rượu vậy nhỉ?

Chẳng lẽ cô ta không cẩn thận lấy nhầm rượu trái cây rồi? Nhưng đâu phải nhỉ, rõ ràng cô ta không uống rượu mà nhỉ...

Cứ thế thời gian trôi đi, tư duy Lư Tương Cầm càng lúc càng rối loạn, vốn không kịp nghĩ nhiều thì đã chầm chậm chìm vào giấc ngủ say.

Trước khi ngất đi, trong lòng cô ta vẫn oán trách: Con nhóc kia, rõ ràng trước đó vẫn rất phối hợp mà, sao đến thời khắc mấu chốt lại khó chơi vậy chứ, thật sự phiền chết mất...

Một lúc lâu sau, trong sân sau yên tĩnh: "Chị Lư?"

Úc Khả Khả bình thản ngồi tại chỗ, thăm dò duỗi ngón tay ra, chọc chọc Lư Tương Cầm ở phía đối diện đã gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ sâu.

Lư Tương Cầm: Zzzz.

Sau khi phát hiện Lư Tương Cầm không có bất cứ phản ứng nào, cô chống cằm, không nhịn được cảm thán: [Wow, đây là lần đầu tiên tôi thấy loại thuốc này đó, đúng là hiệu quả nhanh nhỉ.]

Hệ thống: [Đây là thuốc bọn họ lấy từ kênh đặc thù, đương nhiên là khác biệt rồi.]

Úc Khả Khả: [Chậc chậc.]

Liên lạc được với cảnh sát ở bên ngoài xong, cô nghĩ nghĩ rồi tắt bút ghi âm, rồi chụp vài tấm ảnh của Lư Tương Cầm với chiếc ly, lúc này mới thản nhiên đứng lên.

Sau đó, được sự nhắc nhở của hệ thống, Úc Khả Khả thuận lợi tìm được cánh cửa nhìn có vẻ rất kín kẽ, cách xa cả sân trước và sân sau.

Trước khi đẩy cửa ra, cô còn chính nghĩa lẫm liệt bày tỏ: "Đã nói trước rồi, này đâu phải tôi muốn xem đâu. Chỉ là tôi lo tôi vừa báo cảnh sát đến, đằng trước sẽ kết thúc party chạy đi ấy, thế chẳng phải thành nói báo cảnh sát sai sao?"

Úc Khả Khả: "Vì thế để làm một công dân thành phố chính trực nhiệt huyết, đối với với tình huống này, đương nhiên tôi phải tự xác nhận trước mới được."

Ra vẻ trịnh trọng nói xong, cô lập tức cao hứng bừng bừng đẩy cánh cửa kia ra, nhìn về đường nối loáng thoáng phát ra tiếng động.

Các em chứng cứ à, chị tới đây!

...

Úc Khả Khả: [Ôi mẹ ơi, k*ch th*ch!]

---

Vì thế đến khi nhà đầu tư đặc biệt mời Ôn Tuyết tới, tỏ ý muốn cho cô ta một sự ngạc nhiên.

Hai người vừa đi vào hậu viện vốn nên yên tĩnh thì đã bất ngờ không kịp chuẩn bị bắt gặp đám cảnh sát với sắc mặt nghiêm nghị.

Nhà đầu tư: ???

Đợi chút, sao nhà tôi đột nhiên mọc đâu ra một đám cảnh sát thế này?

"-- Ở đây còn hai người nữa!"

"Cấm động đậy, ngồi hết xuống! Ôm đầu ngồi tại chỗ, cấm động đậy có nghe thấy không!"

Trong khung cảnh hỗn loạn, nhà đầu tư và Ôn Tuyết còn chưa thăm dò tình hình đã nhanh chóng bị ép phải ôm đầu ngồi góc tường.

Nhất là Ôn Tuyết chưa từng trải qua chuyện này, sự nhục nhã và lúng túng khiến gương mặt trắng nõn của cô ta lập tức căng ra biến thành màu gan heo, suýt nữa tức phát khóc.

Dù cô ta ra sức che mặt mình nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của đám người xung quanh lục tục bị áp giải ra cũng đành chịu ôm đầu ngồi xuống.

Trong ánh mắt ngạc nhiên và sáng rực của sự thấu hiểu, cô ta thật sự giận run người, sắc mắc lúc xanh lúc đỏ chớp tắt không ngừng như đèn neon.

Nhìn cái gì mà nhìn? Còn lâu cô ta mới giống đám người buồn nôn này!

Cảm giác bị sỉ nhục, Ôn Tuyết không nhịn được chán ghét và phẫn nộ hét ầm lên trong lòng: Cô ta vô tội đó a a a a a!

Đang lúc căm tức, Ôn Tuyết đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc.

Trong thoáng chốc, vận may tới, người ta chợt linh hoạt, khôn ngoan hơn, cô ta lập tức ngẩng đầu thì quả nhiên đã thấy Úc Khả Khả đang đi ra cùng với cảnh sát.

Trên mặt cô vẫn giữ nét cười, đôi mắt hạnh vẫn trong trẻo đơn thuần tựa nai con như trước kia, thoạt nhìn hoàn toàn không hợp với những người nơi đây.

Cảnh sát bên cạnh vẫn không đồng ý thấp giọng dạy dỗ cô: "Sau này đừng có l* m*ng như vậy, không phải trước đó đã nói rõ rồi sao, phải trốn đi bảo vệ mình trước đã chứ?"

Một vị cảnh sát khác đi cùng cũng nói: "Đúng đó, dù thật sự đã kết thúc, chúng ta cũng đã canh ở bên ngoài. Chỉ cần những chứng cứ này trong tay cô là có thể kết án rồi, sao có thể mạo hiểm tự mình vào quay phim chứ?"

Úc Khả Khả nhận lỗi với thái độ thành khẩn: "Vâng, anh dạy bảo rất đúng. Em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm vậy nữa."

Hệ thống còn đang cười trên nỗi đau của người khác: [Đã nhắc cô mà còn không chịu đi, đúng là bị bắt gặp thật rồi?]

Úc Khả Khả: [Nhưng tư thế vừa rồi thật sự rất k*ch th*ch! Rõ ràng bọn họ đang lơ lửng, haizz, chuyện này, ai mà nhịn nổi chứ?]

Nghe bọn họ nói chuyện, vẻ mặt Ôn Tuyết bỗng vặn vẹo ---

Úc Khả Khả, Úc Khả Khả! Lại là Úc Khả Khả!

Chắc chắn là Úc Khả Khả tính kế cô ta, cô ta tuyệt đối không tha cho người này a a a!

---

Úc Khả Khả vừa chậm chạp ra khỏi biệt thự tư nhân thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc gọi mình: "Cô Úc."

Cô nghe được tiếng thì quay đầu, lại nhìn thấy trợ lý Ôn.

Lúc này anh ấy đang đứng bên xe, nở nụ cười lịch sự lại không thiếu sự nhiệt tình: "Cô Úc, đã lâu không gặp."

Úc Khả Khả: ?

Cô kinh ngạc đi tới: "Sao anh lại ở đây, là Quý Cảnh Diệp...?"

Trợ lý Ôn đưa mắt nhìn vào trong xe, lại cười cười: "Tổng giám đốc Quý ở trên xe. Chúng tôi đang làm việc ở gần đây, vừa khéo trông thấy cô nên muốn chào cô chút."

Quý Cảnh Diệp đang ở đây á?

Cô lập tức tò mò xoay người, thò đầu vào trong xe thì thấy đôi mắt đen lạnh lẽo âm u kia thật.

Không biết Quý Cảnh Diệp đi làm gì, người còn đang mặc bộ vest đen rắn rỏi nghiêm túc càng làm tôn thêm sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh, với khí chất kiêu ngạo cao không thể chạm tới.

Anh ngồi trên ghế xe màu đen lạnh, gương mặt ẩn trong bóng tối, sườn mặt tranh sáng trang tối. Khi cô chạm phải cái nhìn kia, bình tĩnh lại u ám, không gian vốn rộng rãi bỗng phảng phất trở nên chật chội khó thở.

Úc Khả Khả hoàn toàn không bị khí chất của anh làm cho kinh hãi, cô vẫn giữ tư thế xoay người thăm dò, còn vẫy tay với anh như mèo thần tài: "Hi, trùng hợp ghê, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây."

Quý Cảnh Diệp tỉnh bơ quan sát cô.

Thấy cô cười híp mắt, rõ ràng tâm trạng rất tốt, đôi mắt sáng rực trong ánh sáng mờ mờ. Anh nghĩ ngay đến giọng cô và hệ thống bình luận say sưa trước đó, không nhịn được cười lạnh lùng.

Nhìn được thứ muốn nhìn, thảo nào vui như vậy.

Anh thản nhiên nói: "Đi đâu?"

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt: "Ồ, anh muốn đưa tôi đi à?"

Ngón tay thon dài mạnh mẽ gõ trên đầu gối, Quý Cảnh Diệp lạnh lùng hỏi lại: "Không thì cô cho là tôi hỏi cô vì rảnh quá à?"

... Ơ? Hôm nay thái độ của anh kỳ ghê.

Cô nghĩ trước kia anh không chịu nghe, thế mà giờ lại chủ động đưa cô về, Úc Khả Khả thầm nghi ngờ.

Cô lại chớp mắt, thăm dò đánh giá nét mặt anh.

Nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào trên gương mặt lạnh lùng kia, cô đành tiếc nuối không nhìn nữa.

Dù sao thì cô được hời, Úc Khả Khả lập tức vui vẻ nói cảm ơn, cực kỳ tự nhiên vào trong xe: "Đã muộn thế này rồi, ở đây còn vắng vẻ nữa, các người tới gần đây làm gì thế?"

Nghe ba câu liên tục tò mò lại quen thuộc này, mặt Quý Cảnh Diệp vốn đang sa sầm chợt có vẻ tốt lên.

Xác nhận được suy đoán của mình, Úc Khả Khả thật sự không bị ảnh hưởng bởi lần dạy dỗ kia, trong phút chốc, anh lại không biết nên tức giận hay nên giữ yên lặng.

Anh khẽ liếc cô: "Cô đã biết ở đây vắng vẻ, đương nhiên là đến xử lý việc không thể cho người khác biết rồi."

Trợ lý Ôn vừa định đóng cửa xe giúp Úc Khả Khả, nghe được lời này thì suýt nữa bị kẹp tay.

Anh ấy rũ mắt như tỏ vẻ kính cẩn, ánh mắt không nhịn được liếc để quan sát bên trong, trong lòng có phần rối rắm khó chịu: Thì ra khi Quý tổng đối mặt với vị hôn thê cũng sẽ nói giỡn trêu chọc cô ấy à?

Bình Luận (0)
Comment