Mà đối mặt với sự uy h**p u ám của anh, Úc Khả Khả không hề sợ hãi, còn tò mò dịch gần lại: "Cho nên là anh đi làm gì cơ? Tôi đâu phải người khác, hay là nói chi tiết chút đi?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Không giống với lần trước, tuy cùng ngồi trong xe lại có vẻ cách nhau khá xa, Úc Khả Khả bất ngờ dịch gần lại khiến anh lập tức va vào trong đôi mắt cô.
Đôi mắt hạnh trong vắt đặc biệt xinh đẹp, nhất là lúc cười rộ lên tựa như có ánh sao gieo rắc, dù chỉ trong ánh sáng mờ mờ cũng tỏa sáng lấp lánh.
Khoảng cách gần quá rồi.
Quý Cảnh Diệp ý thức được rõ ràng. Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được tay Úc Khả Khả đang chống lên tấm đệm bên cạnh, ngay gần bên cạnh chân anh. Khoảng cách vô cùng thân mật này khiến anh cực kỳ không quen nhưng lại nhất quyết không muốn để lộ trước mặt Úc Khả Khả.
Vì vậy Quý Cảnh Diệp cứ thế lạnh lùng nhìn cô chăm chú, người vô thức căng ra.
Quả nhiên, Úc Khả Khả không phát hiện ra anh không quen, thấy toàn thân anh tỏa ra hơi thở kháng cự nguy hiểm, tự nhiên cho rằng anh chỉ đang đề phòng cô thôi.
Nhưng dáng vẻ này của anh, thoạt nhìn thật sự đáng yêu.. không đúng, rất chảnh.
Úc Khả Khả thầm cảm thán: [... Thật là thích ghê.]
Hệ thống: [Tỉnh lại đi chế, tôi cảm nhận được khả năng một giây sau cô phơi thây nằm trong hòm rồi.]
"Đừng căng thẳng vậy chứ." Úc Khả Khả trầm ngâm, tính lừa gạt: "Thế này đi, tôi nói nguyên nhân tôi tới đây, chúng ta trao đổi bí mật, thế nào?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh thờ ơ nhướng mắt: "Không ra sao cả."
Trợ lý Ôn ngồi trước, nghe đoạn đối thoại của đôi vị hôn phu - thê này thì suýt chút nữa bật cười.
Anh ấy cố nén sự xúc động nhìn qua gương chiếu hậu, sợ sẽ bị Quý tổng phát hiện anh ấy thấy cảnh này, trong lòng thầm nghĩ: Bọn họ xuất hiện ở đây còn có thể là vì sao nữa chứ?
Đương nhiên là vì biết cô Úc gặp nguy hiểm cho nên lúc này mới cố ý tới hỗ trợ đó.
Chỉ có điều không ngờ cô Úc giỏi vậy, hoàn toàn không cần đến bọn họ đã dẫn theo cảnh sát vào xử lý xong hết rồi.
Nghĩ đến đây, trợ lý Ôn vô thức bội phục, lại có phần tiếc hận cho Quý tổng. Bọn họ đã dẫn theo cả đoàn vệ sĩ đến rồi, nhưng với tính của Quý tổng thì chắc chắn anh sẽ không giải thích, có lẽ cô Úc không thể nào biết chuyện này được.
Sau đó anh ấy lại chợt nghe Úc Khả Khả tò mò lên tiếng hỏi: "Quý Cảnh Diệp, có phải anh biết nguyên nhân tôi tới đây hay không?"
Cảm nhận được sự thăm dò của cô, Quý Cảnh Diệp khẽ đưa mắt, không hề che giấu lạnh nhạt chế giễu: "Dạo này cô lại càng ngày càng tự mình đa tình rồi đó."
Trợ lý Ôn: "..."
Đôi vị hôn phu - thê này anh tới tôi đi vòng vo thực sự khiến người ngoài như anh ấy nghe mà thấy sốt ruột, nhưng dù thế nào thì anh chẳng dám chen ngang dù chỉ một câu.
Thật tình, anh ấy lén oán thầm trong lòng. Đã đến lúc này rồi, Quý tổng đừng mạnh miệng nữa chứ.
Boss không thấy cậu hai con riêng kia thường xuyên vồn vã chạy tới đoàn làm phim thăm ban sao? Boss có làm nhiều hơn nữa cũng chẳng bằng người ta dẻo mồm đâu.
Nhưng không giống trợ lý Ôn nghĩ, sau khi nghe anh chế giễu, Úc Khả Khả không những không nhụt chí mà ngược lại còn càng hứng thú hơn: "Trừ phi anh ở đây chờ tôi, không thì còn có thể làm gì nữa?"
Úc Khả Khả hoạt động đại não: "Lén làm chuyện xấu? Xử lý đồ phản bội? Vứt xác ngoại ô?"
Kẻ ngoài vòng pháp luật Quý Cảnh Diệp: "..."
"Cũng không đúng, việc này đâu cần anh đích thân làm."
Không đợi người ta phản bác, Úc Khả Khả lại tự bác bỏ trước, rồi ngẫm nghĩ: "Đừng nói là muốn vào cái biệt thự đó nhé?"
Cô vừa dứt lời, quả nhiên đã thấy hàng mày Quý Cảnh Diệp nhanh chóng chau lại, dường như anh nghĩ đến gì đó, trong mắt bỗng hiện ra vẻ chán ghét.
Úc Khả Khả: [Anh ta biết rõ căn biệt thự đó đang làm cái gì thật.]
Hệ thống: [Bà cô ơi, giờ tôi không muốn biết vì sao anh ta biết cô ở đây, chỉ mong cô đừng đi sờ mông hổ nữa. Chỗ này khỉ ho cò gáy ấy, vứt xác rất dễ.]
Úc Khả Khả: [Không sợ, không phải chú cảnh sát vẫn còn ở gần đây sao?]
Hệ thống: [Ý cô là để tiện tìm được cô, nhặt xác cho cô ấy hả?]
Úc Khả Khả: [?]
Quý Cảnh Diệp nói chậm rãi: "So với tôi, tôi thấy cô muốn vào trải nghiệm xem sao hơn đó."
Chạm phải ánh mắt hung dữ nham hiểm lại nguy hiểm của anh, mặt Úc Khả Khả lại không đổi sắc, rất thản nhiên đón lấy cái nhìn chăm chăm từ anh, cho đến khi mắt Quý Cảnh Diệp khẽ chớp, cô mới chậm chạp khiêm tốn nói: “Không thể nói vậy được, tôi chỉ là công dân thành phố có lòng nhiệt tình mà thôi."
Quý Cảnh Diệp lại yên lặng cười khẩy.
Nghĩ đến trước đó cô hưng phấn bình luận với hệ thống thế nào, trực tiếp khiến thần kinh anh giật giật, anh không nhịn được trào phúng kéo môi dưới.
Dù là khung cảnh ra sao, cô đều muốn đến gần tham gia hóng chuyện.
Anh cũng không bất ngờ gì.
Mà Quý Cảnh Diệp đang tỉnh bơ nghĩ, dứt khoát bỏ lại cô ở đây là được thì chợt nghe Úc Khả Khả nhỏ giọng nói: "Cho nên anh biết chỗ kia làm gì thật, cố ý ở đây chờ tôi đúng không?"
Quý Cảnh Diệp ngước mắt, vừa định quay đầu chế giễu cô tự mình đa tình thì đã thấy cô chợt cười lên.
Úc Khả Khả: "Cảm ơn anh, Quý Cảnh Diệp."
Khi cô cười lên tựa viên kẹo mềm mại khiến người ta không nhịn được muốn chọc thử một phen, nhận lấy xúc cảm bồng bềnh chìm sâu vào.
Đến cả ánh sáng mờ tối vẫn không che đi được tia sáng rực rỡ trong mắt cô khiến người ta không có cách nào dời mắt.
Nhưng lúc này cô lại nghiêm túc quá rồi.
Quý Cảnh Diệp đã quen cô ngả ngớn, giờ đột nhiên quá đứng đắn trịnh trọng nói lời cảm ơn khiến anh tự dưng có hơi không thoải mái nhưng lại không tìm được nguyên nhân.
Anh nhíu mày, cố ép mình dời mắt đi, giọng điệu lạnh nhạt: "Do cô suy nghĩ nhiều thôi."
"Không sao, dù sao trước giờ anh đều không thẳng thắn, tôi đã quen anh chỉ để trong lòng ngại nói ra rồi." Úc Khả Khả nghiêm túc: "Anh yên tâm, điều này không ảnh hưởng đến sự yêu thích của tôi với anh, dù sao chúng ta vừa vặn bổ sung cho nhau."
Vừa nghe cô nói đến "bổ sung cho nhau", Quý Cảnh Diệp phản xạ có điều kiện giật giật huyệt Thái Dương, bắt đầu đau đầu.
Nhưng không đợi anh phản bác, anh lại phát hiện cô không tiếp tục xoắn xuýt ở phương diện này nữa.
"Không chỉ lần này mà còn có chuyện luật sư lần trước. Thật ra chưa thể đích thân nói lời cảm ơn với anh, tôi cứ cảm thấy hơi tiếc nuối, không ngờ đã có thể gặp nhanh thế này." Giọng cô nhẹ nhàng: "Nếu không phải anh đang đợi tôi thật vậy thì chứng tỏ đây chính là duyên phận trời định để chúng ta có thể gặp nhau ở chỗ này, thuận tiện cho tôi cơ hội tự mình nói lời cảm ơn anh."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Trợ lý Ôn ngồi đằng trước lập tức hít vào một hơi: Mẹ ơi, thẳng thắn vậy luôn!
Không hổ là cô Úc, thủ đoạn này đúng là không tầm thường, thảo nào cô có thể khiến Quý tổng tới đây một chuyến vì mình!
Quả nhiên đối phó với người mạnh miệng thì cần phải bày tỏ thẳng thắn hơn.
Anh ấy không khỏi mừng thầm, cuối cùng không phải lo ngày nào đó cô Úc sẽ bị những người khác cuỗm mất rồi.
Úc Khả Khả vẫn tiếp tục nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Cẩn thận tính ra ấy thì anh thật sự giúp tôi rất nhiều, cảm ơn."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh thờ ơ rũ mắt: "Cô ngồi gần quá rồi, ngồi lại đi."
Úc Khả Khả chớp chớp mắt, ngoan ngoãn "À" một tiếng rồi thật sự thành thật dịch về bên cạnh.
Sau đó, cô vừa ngồi vững vàng thì: [Hình như tôi thấy tai Quý Cảnh Diệp đỏ lên sao ấy, có phải là ---]
Quý Cảnh Diệp: "Câm miệng."
Úc Khả Khả: ?
Cô chợt khựng lại, vô tội đưa mắt sang: "Tôi đâu nói gì đâu."
Quý Cảnh Diệp lộ vẻ lạnh lùng tàn nhẫn: "Ánh mắt và suy nghĩ của cô làm ồn tới tôi. Giữ yên lặng, nếu không sẽ ném cô vào cốp sau, sau đó vứt xác ra ngoại ô, thỏa mãn nguyện vọng của cô."
Úc Khả Khả: [? Anh ta quá đáng quá đi.]
Hệ thống: [Phì, ha ha ha, đáng đời!]
...
Cuối cùng lúc đưa Úc Khả Khả tới khách sạn, sắc trời đã tối hẳn.
Cô cười híp mắt xuống xe, quay đầu nói lời tạm biệt với bọn họ: "Hôm nay thật sự cảm ơn hai người. Nếu không phải may gặp được hai người thì tôi không biết về thế nào, còn nghĩ có khi phải trải nghiệm ngồi xe cảnh sát rồi."
Thấy Quý Cảnh Diệp không định trả lời, trợ lý Ôn vội vàng cười nói: "Không có gì, thật ra Quý tổng..."
Quý Cảnh Diệp: "Lái xe."
Trợ lý Ôn lập tức ngậm miệng, thử cố gắng dùng ánh mắt để truyền tin.
Úc Khả Khả cười tủm tỉm vẫy tay với bọn họ: "Dù nói thế nào thì hôm nay hai người đã vất vả rồi."
Không rõ rốt cuộc cô Úc có hiểu được ám hiệu của anh ấy không, trợ lý Ôn không nhịn được thở thật dài.
Haizz, Quý tổng không cứu được, đúng thật là không cứu được.
Thấy xe chầm chậm rời đi, lúc này Úc Khả Khả mới quay người đi vào khách sạn.
Bởi vì vừa khéo sáng hôm sau không có cảnh quay của cô, cô sung sướng ngủ một giấc, cho đến tận mười giờ hơn mới chợt bừng tỉnh.
Cô ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc lâu, rốt cuộc não mới khởi động lại, nghĩ đến sự k*ch th*ch tối qua, cô không nhịn được thong dong cảm thán: [Wow, tối hôm qua thật là quá k*ch th*ch.]
Hệ thống: [Ý cô là cô lừa người ta k*ch th*ch, hay là tham quan party k*ch th*ch, hay là trải nghiệm suýt chút nữa bị vứt xác ở ngoại ô k*ch th*ch?]
Úc Khả Khả thật sự chăm chú suy ngẫm: [Cậu từ từ hẵng nói, nếu so sánh ấy thì quả thật làm chuyện xấu vẫn k*ch th*ch nhất.]
Hệ thống vốn muốn phỉ nhổ, kết quả bị cô lôi kéo sự chú ý: [Là sao?]
[Thì lừa gạt chị Lư uống cái ly nước ép kia đến khi uống hết thì thôi, tim tôi không chịu được căng thẳng đập thình thịch, sợ cô ta phát hiện ra sự khác thường.] Cảm giác vẫn còn đọng lại, cô như có điều suy nghĩ: [Thì ra đây là cảm giác làm chuyện xấu, thảo nào Quý Cảnh Diệp cứ thích làm nhân vật phản diện.]
Hệ thống: [? Cô lạ quá, đề nghị nghiêm túc kiểm tra chỗ này, không đùa đâu.]
Úc Khả Khả: [Nhưng tôi là công dân lương thiện phải cứu vớt thế giới, hệ thống đã xác nhận rồi đó.]
Hệ thống: [... Đạo diễn "Cửu Hoa" đang khóc.]
Mạch suy nghĩ của Úc Khả Khả lập tức bị kéo đi, cũng cảm thán theo: [Thì đúng rồi, dù ai gặp phải việc này cũng sẽ khóc cả. Đoàn làm phim của bọn họ đúng là xui xẻo, cứ thế thoắt cái đã mất nhà đầu tư, nữ chính và nữ phụ rồi.]
Cô nghĩ nghĩ: [Có điều đạo diễn Chu đâu kém cạnh gì, trước là phó đạo diễn rồi nữ phụ số ba, nam phụ số hai, rồi còn nam phụ giấu chuyện ghê. Haizzz, đám đạo diễn thật sự không dễ dàng.]
Hệ thống: [Ý tôi là, đạo diễn "Cửu Hoa" đang khóc thật ấy, ngay đầu cầu thang.]
Úc Khả Khả: ?
---
Lời tác giả:
Úc Khả Khả: Thảo nào ai cũng thích làm nhân vật phản diện, cảm giác làm chuyện xấu ấy thật sự rất k*ch th*ch!
Hệ thống: ?