Úc Khả Khả kịp phản ứng: "Cô ấy biết rõ chuyện tối hôm qua à?"
Tính thời gian ra thì đúng thật, dù sao nhà đầu tư coi như xong, nữ chính nữ phụ trong phim cũng không thấy đâu, nói kiểu gì cũng phải tìm một lượt. Nếu như lại bất ngờ nhận được tin các cô này đều bị bắt, điều tra lấy chứng cứ thì...
Úc Khả Khả chỉ nghĩ đã thấy hít thở không thông thay đạo diễn.
Thế này mà so với đạo diễn Chu thì còn thảm hơn.
Dù sao nếu xảy ra chuyện này thì coi như cả đoàn làm phim xong đời rồi.
Hệ thống: [Lúc này nhà sản xuất đã đến đồn cảnh sát rồi, tạm thời đạo diễn đang giấu đoàn làm phim tin tức này, tìm lý do ngừng quay một buổi.]
Úc Khả Khả ngẫm nghĩ, rửa mặt xong thì mở cửa, đi tới đầu cầu thang thì đúng là đã thấy đạo diễn Tỉnh Nguyệt của "Cửu Hoa".
Hiển nhiên lúc này Tỉnh Nguyệt đã chấp nhận sự thật, ngoại trừ vành mắt hơi đỏ thì vẻ mặt đã bình tĩnh lại.
Cô ấy ngồi trên bậc thang, đặt khuỷu tay lên đầu gối, giữa các ngón tay có kẹp một điếu thuốc lá, không định hút, dường như chỉ mượn nó để bình tĩnh lại.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, tuy còn chưa phát hiện người đến, Tỉnh Nguyệt đã dập thuốc lá rồi.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu miễn cưỡng muốn tỏ vẻ tươi cười nhưng đến khi thấy Úc Khả Khả thì cô ấy lại khựng lại.
Úc Khả Khả liếc một cái là hiểu được, không những cô ấy biết phía đầu tư và nữ chính lén dẫn mối mà còn biết cô chính là người báo cảnh sát chuyện của bọn họ.
Có điều cô không hề chột dạ, thản nhiên đối mặt với Tỉnh Nguyệt, còn cười với cô ấy.
Mà rõ ràng Tỉnh Nguyệt cũng chỉ bất ngờ khi thấy cô lúc này chứ không có ý giận chó đánh mèo.
Vì thế sau khi kịp phản ứng lại, không đợi Úc Khả Khả mở miệng, cô ấy nói với giọng khàn khàn: "Xin lỗi, cô Úc."
Mặt Úc Khả Khả thoáng lộ vẻ kinh ngạc: "Sao lại xin lỗi?"
"Tôi đã nghe nói chuyện Lư Tương Cầm rồi, là bọn họ tính hại cô. Nếu không phải cô nhanh nhạy báo cảnh sát thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Tỉnh Nguyệt rất chân thành, thẳng thắn, nói với giọng thản nhiên: "Người do tôi tự tuyển, nhà đầu tư là do tôi tự tìm, đương nhiên phải nói xin lỗi rồi."
Chỉ qua mấy lời này, Úc Khả Khả đã lập tức có thiện cảm với cô ấy.
Cô cười cười: "Không sao, dù gì tôi đã biết trước rồi, cố ý dụ bọn họ đó."
Cô đã nói thẳng thắn vậy rồi, Tỉnh Nguyệt vẫn không tức giận mà trái lại còn bình tĩnh gật đầu: "Vậy à, thật ra tôi đã từng nghĩ đến điểm này, có điều làm tốt lắm."
Úc Khả Khả ngồi vào bên cạnh cô ấy: "Thế tiếp theo cô định làm thế nào?"
Tỉnh Nguyệt nhún vai, vẻ mặt rất thoải mái.
Nếu như không phải vẫn thấy viền đỏ trên mắt cô ấy còn chưa biến mất hẳn thì chắc là cô đã tin rồi.
"Làm lại từ đầu lần nữa thôi, dù sao nhà sản xuất là bạn tôi. Hai người chúng tôi hợp lực tìm được người chịu đầu tư, có lẽ cũng không khó." Cô ấy còn phỉ nhổ: "Hi vọng tiếp theo có thể bình thường chút, đừng có để gặp tôi gặp loại chuyện xúi quẩy này nữa."
Hệ thống: [Cái đó khả năng hơi khó.]
Úc Khả Khả vừa nói lời an ủi thì lập tức nuốt lại lời vào trong bụng, tò mò hỏi: [Sao đó, sao đó, cậu biết gì hả?]
Hệ thống: [Kịch bản bọn họ chọn đúng là hay đấy, nhưng mắt nhìn của Tỉnh Nguyệt này thật sự không ổn.]
Úc Khả Khả: [? Còn kém cả mắt nhìn của đạo diễn Chu à?]
Phải biết là đoàn làm phim của bọn cô, ngoại trừ mấy diễn viên bình thường hiếm có khó được thì người người đều là ruộng dưa.
Đoàn phim nào còn có thể hơn được "Truyền thuyết kiếm tiên" của bọn họ chứ?
Sự hiếu thắng đáng ghét này lập tức trỗi dậy.
Hệ thống: [Ngoại trừ Ôn Tuyết và Lư Tương Cầm, nam phụ số ba mà Tỉnh Nguyệt chọn ấy là người gây sự rồi bỏ trốn đó.]
Úc Khả Khả: ???
Úc Khả Khả lập tức mở to hai mắt nhìn: [Còn có chuyện này á?]
Hệ thống: [Hơn nữa, trong đám diễn viên còn có tội phạm đang bỏ trốn, tình nghi có liên quan đến lừa đảo qua mạng số tiền gần 70 vạn tệ.]
Tin bùng nổ này khiến Úc Khả Khả lập tức sững sờ một lúc, thốt ra: [Được lắm, hình như đoàn làm phim này mọi người đều làm trái pháp luật cả à??]
Thua rồi, "Truyền thuyết kiếm tiên" của bọn họ thua thật.
Úc Khả Khả không nhịn được muốn ngã ngửa: Sao có đoàn làm phim thì toàn là chuyện xấu quan hệ bất chính, có đoàn làm phim thì mọi người đều làm trái pháp luật vậy chứ!
[Đúng đó, thế nên dù có tìm được nhà đầu tư thật thì cũng khó nói được.] Hệ thống cảm thán: [Huống chi với tình hình hiện tại, cô ấy rất khó kêu gọi được đầu tư.]
Úc Khả Khả: "..."
Cô dùng ánh mắt mới hoàn toàn, lần nữa đánh giá Tỉnh Nguyệt.
Thậm chí cô còn nghi ngờ, tới giờ Tỉnh Nguyệt không thể nổi tiếng có phải vì mắt nhìn không tốt và thể chất xui xẻo này hay không.
Tỉnh Nguyệt phát hiện ánh mắt cô khẽ thay đổi, bèn nhíu mày: "Cô nhìn tôi vậy có phải là không tin tôi sẽ kêu gọi được đầu tư hay không?"
Úc Khả Khả ngẫm nghĩ rồi vẫn nói một cách uyển chuyển: "Chuyện này khả năng hơi khó."
Trò chuyện với cô một lát, lúc này tâm trạng của Tỉnh Nguyệt tốt hơn chút rồi.
Bởi vậy nghe Úc Khả Khả nói, cô ấy không nhịn được bật cười: "Sao thế, ngay cả cô cũng biết vận may của tôi kém quá, đến nhà đầu tư bình thường cũng không tìm được à?"
Úc Khả Khả do dự, đột nhiên hỏi: "Giờ đoàn làm phim còn bao nhiêu?"
Tỉnh Nguyệt thoáng khựng lại, không biết là báo đúng cho cô một con số hay lại nói giỡn: "Tôi đã sớm nghe được bối cảnh của cô Úc, hỏi thế này không phải vì muốn kêu gọi kim chủ tâm - thiện - mỹ, chịu đầu tư cho tôi đó chứ?"
Thật ra cô ấy chỉ thuận miệng nói chứ không định coi là thật.
Không ngờ, cô ấy vừa dứt lời thì thấy Úc Khả Khả cười híp mắt chống cằm: "Đúng đó, hơn nữa kim chủ này không những hào phóng mà còn tốt tính, xinh đẹp hơn."
Tỉnh Nguyệt: "... ?"
Cô ấy nhanh chóng phản ứng kịp, có phần không dám tin: "Thật á?"
Úc Khả Khả gật đầu.
"Tình hình của đoàn làm phim chúng tôi, lúc này cô Úc đã biết, thật sự rối loạn. Hơn nữa tôi không có danh tiếng gì, thật sự sẽ có..." Tỉnh Nguyệt miễn cưỡng nuốt cụm "vung tiền như rác" lại, uyển chuyển nói: "Có người chịu đầu tư sao?"
Úc Khả Khả: "Thật mà, chẳng phải người này ngay trước mặt cô sao?"
Tỉnh Nguyệt ngây ra rồi chợt ngồi thẳng người, suýt chút nữa mất trọng tâm ngã xuống: "Ý của cô Úc là --- không phải cô đó chứ?"
Úc Khả Khả: "Đúng vậy."
Tuy nhà họ Úc sắp phá sản nhưng nguyên chủ lại được có lợi nhuận do bố mẹ để lại đó.
Cô vẫn luôn không dùng gì cả, lúc này dùng để đầu tư, miễn cưỡng vẫn đủ thôi.
Úc Khả Khả trả lời nhẹ nhàng lại thật sự đánh Tỉnh Nguyệt muốn ngất luôn.
Cô ấy mở to mắt, đánh giá Úc Khả Khả cẩn thận, hiếm khi không chắc chắn hỏi lại: "Cô Úc nói thật chứ? Không đùa?"
Úc Khả Khả: "Không cần phải nói giỡn chuyện này."
Tỉnh Nguyệt chần chừ: "Nhưng, dù sao cũng là diễn viên và nhà đầu tư do tôi tìm đến, muốn hại cô..."
"Nhưng cô không giận chó đánh mèo vì tôi báo cảnh sát bọn họ đâu."
Tỉnh Nguyệt nghẹn họng, muốn chuyện này khác, nhưng nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh trong trẻo vui vẻ kia, cô ấy chợt khựng lại rồi đột nhiên thoải mái ra.
Viền mắt cô ấy lập tức hơi đỏ, trịnh trọng nói cám ơn: "Cảm ơn cô, cô Úc."
Cô ấy ra nghề không có danh tiếng gì, rất nhiều người hay khinh thường vì giới tính của cô ấy thậm chí ngay cả kịch bản cũng lười xem đã trực tiếp từ chối.
Đến nhà đầu tư trước đó đều do cô ấy mặt dày mày dạn không ngừng quấy rầy, hơn nữa phải chịu đồng ý chọn Lư Tương Cầm đóng vai nữ phụ.
Tỉnh Nguyệt vốn nghĩ, cố nhịn thêm chút, quay xong bộ phim là đỡ rồi.
Hơn nữa ít nhất Lư Tương Cầm thật sự cũng coi như một diễn viên có thực lực.
Vì thế lúc nhà đầu tư lại đưa ra yêu cầu chọn Ôn Tuyết là nữ chính, cô ấy nhịn.
Lúc Ôn Húc gặp chuyện không may, cô ấy vẫn cố nhịn như trước.
Cô ấy cứ thế nhẫn nhịn, ai ngờ ba người này lại che giấu bí mật động trời như vậy. Giờ mới bắt đầu quay phim được không lâu, nếu như đợi đến lúc đóng máy ---
Tỉnh Nguyệt thật sự không dám tưởng tượng, không nhịn được nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Thật sự cảm ơn cô, cô Úc."
Nhưng đối mặt với sự cảm động và trịnh trọng của cô ấy, Úc Khả Khả lại khoát tay áo.
Cô nhìn Tỉnh Nguyệt, giọng điệu chân thành: "Lúc này đừng vội cảm ơn tôi, dù sao tôi cũng có yêu cầu khác."
Tỉnh Nguyệt không cần suy nghĩ: "Nếu như cô muốn ai vào đoàn làm phim ---"
"Cái đó thì không có." Úc Khả Khả nghĩ nghĩ, cực kỳ uyển chuyển cảnh báo trước cho cô ấy: "Chủ yếu là ấy, cô còn nhớ ban nãy tôi có nói, cho dù cô có tìm được nhà đầu tư mới thì chưa chắc đã có thể thuận lợi hay không?"
Tỉnh Nguyệt: "... ?"
Cô ấy chợt nhớ đến tin đồn đang lan truyền thịnh hành trên mạng rằng Úc Khả Khả biết vô số dưa, ấn đường cô ấy đột nhiên giật giật, có một dự cảm chẳng lành.
Sẽ không phải là ---
"Nếu giờ tôi đã làm kim chủ rồi vậy thì tôi đây sẽ không giấu nữa."
Úc Khả Khả hắng giọng, nói với vẻ đồng cảm: "Nam phụ số 3 cô tuyển ấy là người gây chuyện bỏ trốn. Ba năm trước, nửa đêm anh ta uống say, không cẩn thận tông vào người khác. Tuy sau đó người đó không sao nhưng vì lúc ấy không dám chịu trách nhiệm nên đã lập tức bỏ trốn."
Úc Khả Khả: "Còn nữa, lúc ấy anh ta còn làm giả bằng lái xe, chứng cứ là..."
Tỉnh Nguyệt: "... Hả?"
Tỉnh Nguyệt: !!!
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã thiêu mất CPU của Tỉnh Nguyệt.
Nhưng không đợi cô ấy tiêu hóa thì đã thấy Úc Khả Khả bẻ ngón tay nói tiếp: "Còn có ---"
Không phải chứ, sao lại còn có?
Người đạo diễn kinh qua sự cố to lớn của đoàn làm phim đều cố gắng gượng, cuối cùng nội tâm cũng muốn sụp đổ.
Úc Khả Khả: "Thì cái người mà cô rất yêu thích, đang tính muốn cho cô ta phần diễn nhiều hơn ấy, thật ra là tội phạm đang bỏ trốn. Cô ta lừa đảo qua mạng, hiện giờ thông tin thân phận được lưu lại phát lệnh truy nã trên website của đồn cảnh sát..."
Tỉnh Nguyệt: "..."
Tỉnh Nguyệt: "..."
Cô ấy hít sâu một hơi, bi thương nâng tay lên ngăn cản, nói: "Thế này đi, cô Úc, cô thẳng thắn chút. Cô nói thẳng cho tôi biết, đoàn làm phim của tôi còn có thể giữ lại người sống nào không."
Nếu cứ nói chi tiết cả một đám như vậy nữa, cô ấy sợ rằng trái tim của mình không chịu nổi đả kích, chưa kịp bắt đầu lại hoạt động của đoàn làm phim đã được vào bệnh viện rồi.
Úc Khả Khả nghĩ nghĩ, thật sự hỏi hệ thống: [Đoàn làm phim này còn dưa khác không?]
Dù sao cũng là lần đầu tiên kí chủ nhà mình đầu tư, hệ thống lại dạo kỹ càng một lượt, đưa ra lời khẳng định: [Ngoại trừ vài xung đột nhỏ thì không còn dưa khác nữa.]
Úc Khả Khả lại khẽ thở phào nhẹ nhàng, thành thật truyền đạt: "Không còn người nào nữa."
Trái tim lơ lửng của Tỉnh Nguyệt cuối cùng cũng dừng lại, cô ấy lại có cảm giác vui mừng đến lạ.
Ít nhất không cần giải tán đoàn làm phim làm lại từ đầu ---
Có điều hình như cũng không khác lắm.
Cô ấy vừa nở nụ cười thì lập tức sững ra.
Dù sao nếu cô ấy đã biết những chuyện này rồi, nói gì đi chăng nữa thì cô ấy sẽ không thể nhân nhượng nữa.
Nhưng nghĩ đến mình phải liên lạc với cảnh sát, xử lý sạch cục diện rối rắm của những diễn viên này trong đoàn làm phim; lại còn thử vai lần nữa, tìm được diễn viên bằng lòng tham gia, mau chóng khai máy lần nữa...
Tỉnh Nguyệt lập tức đau đầu nhéo ấn đường.
Cô ấy vô thức đưa tay muốn hút điếu thuốc để giảm bớt áp lực thì lại phát hiện nó đã bị cô ấy dập tắt từ lâu rồi.
Kịp phản ứng lại Úc Khả Khả đã thăng chức làm kim chủ vẫn đang ở trước mặt mình, cô ấy vừa định nói lời xin lỗi thì Úc Khả Khả đã phất tay, tỏ ý không sao.
Úc Khả Khả khẽ nháy mắt với cô ấy: "Thật ra, dáng chị Tỉnh hút thuốc, thật sự rất ngầu đó."
Tuy cô không thích người hút thuốc nhưng bây giờ phát hiện, chị gái này là ngoại lệ.
Nhất là cảnh cô ấy ngồi trên bậc thang vừa nãy, thật sự tràn đầy cảm giác có tâm sự. Rõ ràng chỉ nhìn thấy sườn mặt của cô ấy mà lại cảm thấy người phụ nữ ngầu muốn chết.
Tỉnh Nguyệt: "..."
Tỉnh Nguyệt được cô khen chân thành đến mức hai má đỏ lên.
Cô ấy ho nhẹ, hơi ngượng ngùng dời mắt đi, nhưng thật sự không châm lại điếu thuốc kia nữa.
Sau đó, hai người ngồi ở đầu cầu thang, nghiêm túc quyết định chuyện đầu tư.
Trước kia chia tay, hình như Tỉnh Nguyệt nghĩ đến gì đó, đột nhiên gọi lại Úc Khả Khả chuẩn bị đi.
"Cô Úc, thật sự không có ai muốn đề cử à?"
Cô ấy hỏi thẳng thắn: "Dù sao cô đã biết tình hình của đoàn làm phim, bây giờ thực sự rất thiếu người. Nếu thật sự có người chịu đến thì tôi sẽ cảm thấy bớt áp lực."
Cho dù khả năng diễn không tốt thật cũng không đến nỗi cô ấy không thể không từ từ dạy dỗ.
Tỉnh Nguyệt thầm nghĩ.
Úc Khả Khả dừng bước, ngẫm nghĩ thật: "Nếu như có thể ấy thì đúng là tôi muốn đề cử một người, có điều chỉ cần cho một suất thử vai là được rồi."
Úc Khả Khả: "Nếu cô thật sự cảm thấy anh ta phù hợp thì giữ lại, còn không thì tôi cũng sẽ không quản."