Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 7

"Em tới tìm anh à, Khả Khả?"

Gương mặt tuấn tú của Quý Lăng Hàn lộ ra vẻ vui sướng, chậm rãi lên tiếng hỏi: "Sao em biết anh sẽ tới?"

Úc Khả Khả là người rất thành thật, vì thế cô không hề nể nang phủ nhận: "Không phải, tôi đến tìm chồng chưa cưới thôi."

Nghe được tên của Quý Cảnh Diệp, mặt Quý Lăng Hàn cứ thế sầm xuống, không có ý gì thêm, chỉ thản nhiên nói: "Chú hai em lại ép em à?"

"Nửa nọ nửa kia, tôi cũng muốn đến."

Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Quý Lăng Hàn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô: "Vì sao?"

"Bởi vì anh ấy là chồng chưa cưới của tôi." Úc Khả Khả thẳng thắn tự nhiên: "Đã lâu không gặp, tôi vừa quay phim xong, tới gặp một lát không phải rất bình thường sao?"

Quý Lăng Hàn nhíu mày lại.

Anh ta nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh xinh đẹp trong trẻo của cô, trầm ngâm: "Em không vui hay đang giận dỗi với anh thế?"

Úc Khả Khả: ?

Cô không hiểu nguyên do lắc đầu: "Không có."

"Không phải anh cố ý không đi thăm ban đâu, gần đây thật sự hơi bận." Quý Lăng Hàn thở dài, đúng lúc lộ ra vẻ mệt mỏi: "Có thể tha thứ cho anh không?"

Úc Khả Khả trầm tư, tò mò hỏi: "Thế anh bận cái gì? Là chuyển việc à, nhưng hình như tôi đâu có nghe nói nhỉ?"

Tuy rằng ông Quý quả thật đã cất nhắc cho anh ta một chức vụ ở công ty nhưng rõ ràng đã bị nhân vật phản diện cho đi tàu bay giấy rồi, tới hay không cũng vậy, có lẽ là rảnh rỗi hơn mới đúng nhỉ.

Quý Lăng Hàn nghẹn họng: "...?"

Hệ thống điên cuồng vỗ tay: [Ha ha ha, kí chủ, cô thật biết cách chọc trúng tim đen, bây giờ tôi tin là cô nghiêm túc công lược nhân vật phản diện rồi, rõ ràng thương tiếc anh ta thế cơ mà.]

Úc Khả Khả dùng lời lẽ nghiêm túc và rõ ràng chỉ trách: [Sao cậu có thể nhìn tôi như vậy, rõ ràng tôi rất tò mò, anh ta chỉ có mỗi cái danh hão ở công ty, cũng không được chia hoa hồng, rốt cuộc anh ta kiếm sống bằng cái gì?]

Hệ thống: [Cô đã quên rồi à? Với tư cách nam chính, tuy mặt ngoài anh ta chỉ là đứa con riêng có địa vị khó xử, nhưng thật ra đã có sản nghiệp công ty của riêng mình, nếu không sao có thể gọi là "Tổng giám đốc nham hiểm"?]

Đúng rồi, cô đã quên mất thiết lập này, dù sao nam chính còn đầu tư vào giới giải trí vì để bảo vệ nữ chính mà.

Úc Khả Khả chợt bừng tỉnh.

Quý Cảnh Diệp đang ở trong phòng làm việc, chợt ngừng công việc lại.

Tuy anh không biết Úc Khả Khả và Quý Lăng Hàn đang nói cụ thể cái gì nhưng anh nghe được cuộc nói chuyện của cô và hệ thống vẫn có thể đoán được chút loáng thoáng.

Nghĩ đến lúc này cái miệng kia của Úc Khả Khả đang nhắm vào Quý Lăng Hàn, anh dựa vào sau ghế ngồi, tâm trạng vốn căng thẳng u ám phiền muộn chợt thoải mái hơn chút.

Xem ra tối thiểu ở phương diện này, cô vẫn có chút tác dụng.

"... Anh biết Khả Khả em thích khiêm tốn, không muốn anh cứ mãi giúp em."

Trước thang máy, Quý Lăng Hàn lập tức im lặng, như không lảng sang chuyện khác: "Nhưng đoàn phim em tới trước đó thật sự không được, đừng cậy mạnh trong chuyện này. Trong tay anh còn vài tài nguyên, em có thể cân nhắc thử xem."

Có lẽ vì đánh lạc hướng nhà họ Quý, đương nhiên có cả nguyên nhân nữ chính Lê Hinh Nhụy làm trong giới giải trí, mặc kệ người nhà họ Quý có tin hay không, với bên ngoài, Quý Lăng Hàn đều làm tỏ thái độ không có hứng thú với chuyện kinh doanh nhà họ Quý, mà trái lại đầu tư vào giới giải trí.

"Úc Khả Khả" bước vào giới giải trí cũng vì anh ta, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra đại đa số vài tài nguyên mà anh ta nhét cho mình lại có sự tồn tại của Lê Hinh Nhụy, sau đó cứ thế trở thành lá chắn nam chính dùng để bảo vệ nữ chính.

Nghĩ đến đây, Úc Khả Khả lại không nhịn được cảm thấy đáng tiếc cho nguyên chủ.

Làm người thật sự không thể chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện yêu đương, cẩu nam chính!

Vì thế, ngay lúc Quý Lăng Hàn vốn tưởng nói như vậy đã nhận được ánh mắt cảm động của Úc Khả Khả, lại không ngờ rằng ---

"Hả? Sao tôi lại không biết tôi thích khiêm tốn?" Cô nghiêm túc suy nghĩ: "Anh lại có thể hiểu tôi hơn cả chính tôi à? Giỏi quá."

Quý Lăng Hàn: "...?"

Hết lần này đến lần khác bị đánh loạn tiết tấu, không xác định được là cô thật sự cảm thán hay là đang nói mát, anh ta không thể không dừng lại, im lặng nhìn cô chăm chú.

Màu mắt anh ta hơi nhạt, lúc nhìn người khác như mang theo tia sáng dịu dàng, có cảm giác nặng tình quấn quýt khiến người ta vô thức yên lặng.

Thảo nảo nguyên chủ lại cho rằng bọn họ là tình yêu từ hai phía, đâm đầu vào chỗ anh ta không cách nào kiềm chế.

Úc Khả Khả thản nhiên như không nhìn lại, không hề lảng tránh, không hề có chút tức giận gì.

Hai người đối mắt, có thể thấy rõ ràng Quý Lăng Hàn quan sát kỹ càng rồi lẳng lặng dời đi, sau đó đột nhiên mỉm cười với cô: "Đây là vinh hạnh của anh."

Thật không hổ là nam chính, thủ đoạn ứng phó không hề tầm thường.

Úc Khả Khả liếc anh ta thêm, không khỏi nổi lòng cảm thán, rồi sao đó giống như bị cảm động rung rung hàng mi, nhẹ giọng hỏi: "Còn việc gì không?"

Biết rõ là mình đã dỗ cô xong xuôi, mắt Quý Lăng Hàn lộ ra ý cười thản nhiên: "Thật ra anh ở công ty cũng không có việc gì, giờ này chắc em còn chưa ăn cơm, hay là ---"

Úc Khả Khả: "Vậy anh ra trước đi."

Quý Lăng Hàn thoáng khựng lại, tuy không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn nghe theo ý cô, bước đôi chân dài ra khỏi thang máy.

Nhưng không đợi anh ta hỏi dò lần nữa, đã thấy Úc Khả Khả lướt qua mình, đi thẳng vào thang máy.

Cô quyết đoán ấn nút đóng cửa, sau đó trong thoáng cửa thang máy khép lại, cô hất gương mặt cười xán lạn, vẫy tay với anh ta: "Chó ngoan không cản đường, bye bye."

Quý Lăng Hàn: "..."

Quý Lăng Hàn: ???

Anh ta thật sự không dám tin vào hai mắt mình, Úc Khả Khả thật sự cứ thế bỏ lại chính mình, chạy rồi?

Đợi chút, không phải ban nãy cô còn mắng anh ta à?

Sắc mặt Quý Lăng Hàn thoáng đen đi.

Vốn tưởng rằng cô chỉ ra ngoài quay phim một thời gian ngắn, người anh ta thật sự muốn gặp lại không ở đoàn phim đó, đương nhiên không đáng để anh ta đặc biệt tới thăm ban rồi.

Bây giờ xem ra lại là có chút thất sách rồi, thành ra không có cách nào biết được thời gian đó cô có vấn đề gì.

Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người, sao cứ cảm thấy sai sai, Quý Lăng Hàn không khỏi nhăn ấn đường lại, thầm cảm thấy khó hiểu.

Cho nên rốt cuộc là có chuyện gì với cô, không chỉ đóng máy trở về không nói cho anh ta biết, giờ còn tỏ vẻ thế này?

Một mình vui vẻ tận hưởng thịt nướng xong, Úc Khả Khả lại sung sướng về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy thím hai Úc rõ ràng cũng vừa trở về thì không nhịn được khẽ nhếch đuôi lông mày.

Lúc hai người chạm mắt nhau, thím hai Úc lộ ra gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng dò hỏi: "Khả Khả, cháu đã về rồi à? Gặp cậu cả Quý thế nào rồi? Cậu ta có giải thích hay không?"

Hôm nay bà ta và tình nhân cùng đặc biệt tới tìm bác sĩ, tuy nhiên bên kia cam đoan thề son sắt không tiết lộ tin tức, mà sau khi bọn họ bàn bạc thì vẫn giữ thái độ cẩn thận nghi ngờ như trước.

Dù sao lần này trở về, cách xử sự của Úc Khả Khả thật sự rất kỳ lạ. Trước không có cách nào xác nhận được nguyên nhân cô thay đổi thái độ, tình nhân khuyên bà ta tạm thời đừng nên chọc vào cô để để phòng tự dưng cãi nhau ra chuyện.

Tuy rằng thím hai Úc không cam lòng nhưng cũng biết chuyện nặng chuyện nhẹ, chỉ đành giả bộ một thời gian vậy.

Mà thấy vẻ cố mỉm cười này của bà ta, Úc Khả Khả không cần nghĩ cũng biết bà ta đang có ý định gì, lập tức đưa mắt xoay qua lại, đột nhiên đổi sang vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Chỉ thấy cô há to miệng nhưng vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.

Thím hai Úc lập tức khẽ giật mình, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, tim thắt lại vội vàng hỏi: "Thế này là làm sao? Chẳng lẽ nữ thư ký kia với cậu cả Quý thật sự..."

"Chuyện đó thì không có." Úc Khả Khả thở dài: "Chỉ là ---"

"Nếu là hiểu lầm vậy thì không sao rồi."

Nghe cô phủ nhận, lúc này thím hai Úc mới yên lòng, không cho là đúng nói: "Có điều lần này coi như bài học. Khả Khả, sau này cháu nên tích cực đi gặp cậu cả nhà họ Quý chút, đừng nên không chú trọng như trước nữa, biết chưa?"

"Cho dù biết là cậu cả Quý giữ thân trong sạch, cháu cũng không thể buông lỏng cảnh giác." Bà ta nói chuyện với vẻ chân thành, thấm thía: "Dù là loại đàn ông nào thì đều không thể phóng túng quá mức, phải nắm chắc, nếu không cháu sẽ hối hận đó."

Úc Khả Khả càng lộ vẻ rối rắm hơn, nhìn đầu bà ta rồi lại thở một hơi dài.

Thím hai Úc thấy cô nhìn vậy thì lưng nổi da gà, không chịu được nhíu mày lại, tâm trạng khó chịu: "Rốt cuộc cháu thế này là sao đó, đến cùng là muốn nói cái gì?"

"À... cho nên lời thím vừa nói, là nói dựa trên kinh nghiệm của thím hai sao?"

Thím hai Úc ù ù cạc cạc: "...?"

"Cái gì mà nói dựa trên kinh nghiệm, chỉ là thím đã chứng kiến chuyện này trong giới nhiều rồi, cho nên nhắc nhở cháu một chút."

Thím hai Úc cho rằng cô lại ẩn ý chuyện gì đó nhưng đã chuẩn bị từ trước, lần này sẽ không bị cô dọa nữa, lập tức ho khẽ: "Đương nhiên là thím tin tưởng chú hai cháu, đừng đoán mò."

"Thật ra... hôm nay sau khi tôi đi tìm Quý Cảnh Diệp, anh ta có tức giận vì tôi nghi ngờ anh ta, sau đó nói cho tôi biết một chuyện."

Úc Khả Khả tỉnh bơ nói chuyện: "Nhưng tôi không biết là có nên nói cho thím hai hay không."

Thím hai Úc đột nhiên có dự cảm chẳng lành nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng cười an ủi: "Cháu, con bé này, thím là thím hai của cháu, có gì mà không thể nói với thím chứ?"

"Thế tôi nói đây nhé, thím hai, dù thế nào thì thím cũng đừng tức giận." Úc Khả Khả thành thật nói: "Là thế này, hình như chú hai tôi chẳng những có phụ nữ ở bên ngoài, mà còn có một đứa con riêng chỉ nhỏ hơn Nhiễm Nhiễm một tuổi."

Thím hai Úc: "Gì---?"

Trông thấy nét mặt cứng ngắc của bà ta, sau đó trở nên dữ tợn, Úc Khả Khả đề phòng bị ngộ thương vội vàng lùi về đằng sau một bước, vẻ mặt bi thương nói: "Quý Cảnh Diệp còn trào phúng mọi người, có thời gian rảnh giám sát anh ta, không bằng bảo thím để ý chú hai nhiều chút."

Cô thề son sắt: "Có điều thím hai, thím yên tâm, thím thương tôi như vậy, đương nhiên tôi sẽ đứng về phía thím rồi."

Úc Khả Khả: [Oa, cậu thấy hết không? Thì ra cảm xúc của một người có thể thay đổi nhanh thế! Giống như thấy người khổng lồ xanh tái thế vậy!]

Hệ thống: [Đỉnh!]

Mặt thím hai Úc còn xanh hơn đầu, suýt nữa tưởng rằng mình nghe nhầm, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không tin nổi.

Người bà ta loạng choạng, vội vàng bám lấy lan can ở bên cạnh hòng tỉnh táo lại: "Không, không thể nào, chắc là vì Quý Cảnh Diệp tức giận cho nên cố ý đùa giỡn thôi chăng?"

Người đàn ông bị bà ta cắm sừng nhiều năm vậy mà lại đã cắm sừng bà ta từ lâu rồi?

Sắc mặt thím hai Úc vặn vẹo, trong lòng cực kỳ giận dữ, sao ông ta dám?

Úc Khả Khả nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Thím nói cũng đúng, dù sao tình cảm của thím hai và chú hai tốt như vậy, sao có thể ngoại tình được? Vậy cháu yên tâm rồi, thím hai, thím đừng đa nghi nhé."

Cô không đồng ý còn đỡ, vừa nói như vậy, thím hai vốn còn chưa chắc chắn, lại vô thức tin tưởng lời của Quý Cảnh Diệp.

Dù sao chính bà ta còn vương vấn không dứt được với mối tình đầu, sao chồng bà ta lại có thể nhịn được?

Huống hồ đã giấu con riêng kỹ như vậy, chắc chắn là đã tính cho nó kế thừa công ty rồi, lại dám đoạt gia sản với Nhiễm Nhiễm của bà ta ---

Có điều, tạm thời bà ta không thể làm gì.

Thím hai Úc nén sự độc ác trong mắt đi, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thứ nhất, đây chỉ là Quý Cảnh Diệp thuận miệng nói chuyện, không có chứng cứ; thứ hai, chính bà ta cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, thực tế thì Nhiễm Nhiễm không phải con của chú hai Úc. Trong khi còn chưa chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa trước khi xác nhận có thể lừa gạt con gái, bà ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Bởi vì việc này không thể để người khác biết, tránh đánh rắn động cỏ.

Trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, thấy Úc Khả Khả an ủi mình, thím hai Úc quyết định ổn định cô trước: "Thím cũng nghĩ vậy, Khả Khả, dù có chuyện gì cháu cũng không được nói cho chú hai cháu, miễn cho ông ấy lại tức giận."

Úc Khả Khả chớp chớp mắt, lộ ra gương mặt tươi cười hồn nhiên vô hại: "Chuyện này là đương nhiên rồi."

Nếu không thì sao đợi đến tiết mục chó cắn chó của hai người đây?

"Quả nhiên vẫn là Khả Khả nghe lời nhất."

Thấy cô phối hợp như vậy, vẻ mặt thím hai Úc càng hiền hòa, cực kỳ thỏa mãn quyết định dỗ cô: "Đi ra ngoài một chuyến vất vả rồi, có gì muốn ăn không, thím hai làm cho cháu."

Vì vậy Úc Nhiễm vất vả lắm mới nguôi giận được lại nghe được câu hỏi ngập tràn yêu thương của mẹ mình, không khỏi thoáng dừng bước, trong đầu chầm chậm hiện lên một dấu hỏi chấm.

Không phải chứ, con gái ruột của mẹ còn chưa ăn được mấy lần cơm mẹ tự làm đó, rốt cuộc đây là mẹ ai?

Đệch.

Bình Luận (0)
Comment