... Không đúng, nhất định là có chỗ nào không đúng rồi.
Trên bàn cơm, ăn bữa tối yêu thương mẹ ruột đặc biệt nấu cho cháu gái, Úc Nhiễm cứ cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nhất là khi nghe bọn họ nói chuyện hôm nay Úc Khả Khả đi tìm Quý Cảnh Diệp, trong lòng cô ta vừa buồn phiền lại ghen ghét.
Rốt cuộc làm thế nào mà chuyện phát triển thành như bây giờ, từ khi nào Úc Khả Khả lại thành trung tâm trong nhà?
Đáng ghét, bố mẹ, hai người không cảm thấy là lạ ở chỗ nào sao?
"Cho nên rốt cuộc thư ký kia là như thế nào, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi à?"
Hiển nhiên chú hai Úc không tin, chính ông ta là người nuôi tình nhân, đương nhiên hiểu được bản tính của đàn ông, làm gì có chuyện không ăn vụng.
Hơn nữa, vẫn luôn nghe đồn nhiều năm rồi Quý Cảnh Diệp giữ thân trong sạch, không thân thiết với con gái. Bây giờ đột nhiên cất nhắc một nữ thư ký có gương mặt xinh đẹp ở bên cạnh, tình nguyện vì cô ta bỏ đi thói quen trước sau như một của mình, còn chưa đủ khiến người ta cảnh giác hay sao?
Số lượng lọ lem bình dân đổi đời trong giới cũng không ít, điều này khiến ông ta rất khó mà không liên tưởng đến phương diện này. Ông ta vốn muốn để Úc Khả Khả đi thăm dò thử xem, nhưng con nhãi chết tiệt đó...
Ông ta nhíu mày nhìn đứa cháu gái cười híp mắt gặm xương sườn với vẻ mặt vô tri thì không khỏi tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Sao nó dễ lừa gạt vậy, Quý Cảnh Diệp nói qua loa vài câu là đã lừa được nó hết hiểu lầm về rồi hả?
Đúng là vô dụng, ngu chết đi được!
Úc Khả Khả: "Không rõ lắm, dù sao anh ta đã nói vậy."
"Thế mà cháu cứ thế đi về, không làm gì nữa?" Chú hai Úc sa sầm mặt: "Cháu có nhìn thấy cô gái kia không, thấy quan hệ của cô ta với Quý Cảnh Diệp thế nào?"
Nghĩ đến ánh mắt cô ta nhìn mình, Úc Khả Khả tỉnh bơ: "Nhìn thấy rồi, trông rất xinh đẹp, là người rất có bản lĩnh."
... Đồ ngu xuẩn không mở mang đầu óc được này!
Chú hai Úc tức đến suýt thì thở gấp: "Cháu!"
"Được rồi, không phải cậu cả nhà họ Quý đã nói là hiểu lầm rồi sao? Hôm nay đã vất vả cả ngày rồi, để con bé ăn cơm cho ngon đã."
Thím hai Úc đột nhiên mở miệng, dáng vẻ có vẻ rất bất mãn: "Nếu quả thật có vấn đề, dù cho Khả Khả có truy hỏi, chẳng lẽ cậu cả Quý sẽ nói thật à?"
... Xem đi! Từ lúc nào mà mẹ cô ta đã che chở cho Úc Khả Khả vậy rồi? Chắc chắn là bà bị tẩy não rồi!
Úc Nhiễm siết chặt chiếc đũa, cúi đầu, nét mặt không khỏi vặn vẹo. Chẳng lẽ mẹ đã quên trước kia nói thế nào rồi sao, không phải đã nói phải đề phòng Úc Khả Khả giành gia sản, còn cực kỳ coi thường cô ta sao? Rõ ràng trước khi Úc Khả Khả quay phim, mẹ còn từng nói cay nghiệt rằng, nếu không phải hôn ước của Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp có tác dụng thì đã đuổi cô ta đi từ sớm rồi.
Bây giờ mẹ đang làm cái gì? Lại đang nói cái gì thế!
Đến giờ mới được bao lâu --- Mẹ ơi, mẹ hồ đồ rồi!
Hiển nhiên chú hai Úc không ngờ người vợ trước đây vẫn luôn cùng chung ý nghĩ, lúc này lại có thể phản bác lại mình, lập tức quay đầu nhìn bà ta, vẻ mặt chất vấn: "Bà sao thế?"
Bà sao thế ấy à? Đương nhiên là đang lôi kéo dụ dỗ Úc Khả Khả rồi, con nhãi đó biết quá nhiều chuyện, không thể không kiêng dè.
Nếu là trước kia, bà ta sẽ vì lòng riêng nảy sinh chút áy náy với chồng, nhưng bây giờ ---
Nghĩ đến ông ta đã sớm giấu bà ta có con riêng, thím hai Úc thầm cười lạnh, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bảo vệ cháu gái: "Tôi nói thật thôi, vốn Khả Khả chẳng làm gì được. Hơn nữa cậu cả Quý chỉ cất nhắc một thư ký, ông lo lắng như thế làm gì?"
"Bà thì biết cái gì?" Chú hai Úc không nhịn được cao giọng: "Quý Cảnh Diệp có thể phá lệ vì cô ta một lần thì tương lai có thể sẽ có vô số lần! Bây giờ là cất nhắc cô ta tới bên cạnh mình, sau này không biết sẽ làm gì nữa, sao có thể không để ý?"
Ông ta không hiểu sao tự nhiên vợ mình hồ đồ vậy, không kiên nhẫn nổi lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Đúng là tóc dài não ngắn, bà không hiểu chuyện đàn ông ở bên ngoài thì đừng có mà phát biểu ý kiến."
Tôi không biết, thế ông hiểu rõ quá nhỉ.
Thím hai Úc nheo mắt, nhịn sự phẫn nộ trong lòng xuống, hỏi như đùa giỡn: "Ông lo lắng vậy, không phải đã làm việc tương tự cho nên từng trải mà hiểu rõ thế?"
"Bà đang nói hươu nói vượn gì thế?" Chú hai Úc thót tim, kinh ngạc không thôi nhìn bà ta: "Lúc nào tôi làm chuyện tương tự, bà đừng có mà kiếm chuyện không đâu. Đúng là đang yên lành nói chuyện Quý Cảnh Diệp, tự dưng nổi điên gì?"
Ô hô, thực đúng là nháo nhào lên rồi!
Với tư cách là nhân vật trung tâm của đề tài, Úc Khả Khả lại hoàn toàn vô hình. Cô nhiệt tình gặm xương sườn, nhìn bọn họ chó cắn chó cực kỳ hung dữ thì lập tức cảm thấy mình có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.
Đặc sắc quá.
Úc Khả Khả: [Đánh nhau rồi, đánh nhau đi!]
Hệ thống: [Đánh nhau rồi!]
Úc Nhiễm: "..."
Tuy không nghe hiểu sao hai người đột nhiên cãi vã nhưng Úc Nhiễm có thể cảm nhận được sự đối chọi gay gắt trong lời nói của bố mẹ. Cô ta chưa từng trải qua kiểu chiến tranh gia đình đáng sợ này, trong lòng không khỏi có phần bối rối lại sợ hãi không dám lên tiếng.
Đang lúc Úc Nhiễm sợ đến luống cuống chân tay, đột nhiên cảm thấy sai sai, vô thức quay đầu thì đã thấy hai mắt Úc Khả Khả sáng lấp lánh, rõ là cái vẻ hận không thể phất cờ hò cổ vũ bọn họ, thật sự không chê lớn chuyện.
Cô ta kịp phản ứng, lập tức giận đến đỏ mặt, suýt nữa ngã té ghế.
Được lắm, Úc Khả Khả lại dám cười trên nỗi đau của người khác? Nếu không vì cô ta, sao bố mẹ lại đi cãi nhau, cái đồ tai họa gây chuyện không yên này!
Không chú ý hai cô gái mắt đi mày lại, đôi vợ chồng cắm sừng lẫn nhau vẫn còn tiếp tục, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên đầy rẫy mùi thuốc súng.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy thái độ của ông hơi kỳ lạ, chuyện còn chưa đâu vào đâu, sao mà ép Khả Khả vậy?"
Thấy dáng vẻ chột dạ không đánh tự khai của ông ta, thím hai Úc thầm nghiến muốn nát răng, nhịn không được hỏi vặn châm chọc: "Tôi chỉ hỏi sơ sơ thôi, ông chột dạ thế làm gì?"
Vốn bà ta còn ôm tia hy vọng, bây giờ xem ra, lời Quý Cảnh Diệp đúng là sự thật rồi.
Ông chồng nhà bà ta nghĩ hay thật đấy, để bà ta vất vả cay đắng ở bên ông ta giúp nhà họ Úc vượt qua cảnh khó khăn, lại là tự tay dọn đường cho đứa con hoang. Thím hai Úc thầm cười lạnh, đúng là hy vọng hão huyền, nhà họ Úc chỉ có thể là của Nhiễm Nhiễm, dựa vào đâu mà cho đứa con hoang kia nẫng tay trên?
Mặc dù biết là không thể đánh rắn động cỏ nhưng trước giờ thím hai Úc chưa từng khó chịu thế này, bà ta vốn đã chẳng phải người có tính nhẫn nại gì, thấy vẻ mặt này của ông ta thì càng không nhịn nổi.
Ông ta càng muốn nhà họ Úc lần nữa giành được quyền thế, giao tất cả cho đứa con riêng kia thừa kế thì bà ta lại càng không cho ông ta được như ý.
Hừ, đồ chó chết!
Không biết bà ta đang nghĩ gì, chú hai Úc vẫn còn không vừa lòng phản bác: "Cái gì mà tôi chột dạ, rõ ràng là bây giờ bà đang cố tình gây sự."
"Tôi thấy rõ ràng người cố tình gây sự là ông ấy." Thím hai Úc nói mát: "Con gái như nó thì làm được gì cậu cả Quý, nếu ông có giỏi thì đích thân đi điều tra đi."
Bị chọc trúng tim đen, chú hai Úc không nhịn nổi nữa, lập tức đen mặt đập bàn: "Đúng là ngu xuẩn, bà nhất quyết muốn cãi nhau với tôi phải không?"
Thím hai Úc: "Rõ ràng là ông muốn cãi nhau với tôi."
"Bà ---"
"Tôi? Tôi làm sao?"
"Hôm nay sao bà lại cố tình gây sự thế, trước kia thì không nói, bây giờ nói chuyện này bà cũng gây sự với tôi."
"Cái gì gọi là trước kia không nói, tôi còn không chê ông vô dụng thì thôi! Thảo nào lúc trước ông cụ lại giao Úc thị cho anh trai ông, nếu không phải anh trai ông không còn, nào tới lượt ông tiếp nhận, kết quả còn kinh doanh kém biến nhà thành thế này!"
"Bà nói cái gì? Lúc trước bà tiêu tiền phá của thì có khác gì? Mẹ nó bà ---"
...
...
Úc Nhiễm: "..." Cứu, cứu tôi.
Trong bầu không khí đối chọi gay gắt tồi tệ này, bên tai tràn ngập giọng nói cãi cọ càng lúc càng lớn tiếng của bọn họ, Úc Nhiễm hoàn toàn ăn không nổi nữa. Cô ta rụt cổ lại, có ý muốn khuyên bọn họ đừng cãi nhau nữa, nhưng mở miệng lại nói không nên lời, chỉ đành bịt lỗ tai lại không biết phải làm gì.
Mà khác với cô ta, Úc Khả Khả coi bọn họ như trò hề, thật sự ăn thêm một bát cơm, cuối cùng thỏa mãn buông bát đũa: [Ầy, no quá.]
Hệ thống: [Đúng vậy, no quá rồi.] Quả nhiên vợ chồng chính là người hiểu rõ nhau nhất, thực tế đến lúc lôi chuyện cũ ra vạch trần khuyết điểm lại xuyên tim không hề nể nang.
Thấy hai vợ chồng cãi nhau to tiếng đến không còn lý lẽ, chỉ biết công kích đủ chuyện lông gà vỏ tỏi của đối phương, Úc Khả Khả cảm thấy không thú vị gì nữa bèn thản nhiên đứng dậy, chuẩn bị về phòng.
"Úc Khả Khả, cô đi đâu vậy---"
Úc Nhiễm vừa muốn gọi cô lại nhưng không ngờ không giữ được Úc Khả Khả lại, trái lại vì cô ta lên tiếng lại khiến bố mẹ nhớ ra còn mình, lập tức chĩa mũi nhọn qua.
"Nhiễm Nhiễm, con nói đi, có phải mẹ con cố tình gây chuyện không?"
"Nhiễm Nhiễm, con đừng nghe bố nói, ông ta vô dụng, đã thế còn phải nhờ bán cháu gái cầu vinh, bây giờ còn bày vẻ phách lối răn dạy đàn bà con gái chúng ta vô dụng, con nói đây có phải lỗi của ông ta không?"
Úc Nhiễm: "..."
Bên tai cô ta ngập tràn tiếng bố mẹ cãi cọ, cô ta trơ mắt nhìn Úc Khả Khả lên lầu xong còn cố ý quay người, cực kỳ vui vẻ làm động tác tay "bye bye" với mình thì lập tức giận đến mức trước mắt biến thành màu đen, cả người run rẩy.
Điều này không công bằng, vì sao cô ta bị ép ở đây mà cô gái này có thể chạy trốn được a a a, cô ta tức chết mất!
...
Buổi tối trước khi đi ngủ.
[Chậc chậc, không hổ là nhân vật phản diện, thủ đoạn này đúng là nhanh chóng.] Hệ thống hứng thú bừng bừng kể chuyện hóng hớt được cho kí chủ trước khi đi ngủ: [Chắc chắn cô không tin nổi, anh ta lại báo cảnh sát thật, giao chứng cứ thu thập được cho cảnh sát rồi.]
Úc Khả Khả đang nằm thoải mái trên chiếc giường lớn mềm mại, còn cực kỳ chăm chút đắp chăn cho mình, nghe thế thì không nhịn được thốt lên kinh ngạc: [! Anh ta không sắp xếp người xử lý chú ba à?]
Hệ thống: [? Cô lạ thế, đề nghị kiểm tra cẩn thận chỗ này một lát.]
Úc Khả Khả: [Anh ta có thể giết cả nam chính và nữ chính, chỉ là một ông chú ba, sao anh ta đột nhiên học được thủ đoạn dùng luật pháp giải quyết vấn đề rồi?]
Hệ thống... hệ thống không có cách nào phản bác, gắng gượng giải thích: [Đó là giai đoạn sau, nhân vật phản diện đã hóa ác rồi, bây giờ anh ta vẫn rất tuân thủ luật pháp đó.]
Nếu không lúc kí chủ điên cuồng tìm đường chết khiêu khích điểm mấu chốt của nhân vật phản diện thì khả năng cũng đã bị ném xuống đáy biển rồi.
Úc Khả Khả: [Cậu nhìn thanh tiến độ hóa ác tối như mực thế này, nói với tôi lần nữa xem?]
Hệ thống: [... Tôi không.]
Ở một bên khác, khu nhà ở Vân Vực.
Quý Cảnh Diệp lần nữa bị tiếng dòng điện rẹt rẹt đánh thức, hờ hững mở mắt ra. Không ngờ mới cách xa nhau thời gian ngắn ngủi vậy mà tín hiệu sóng điện não đã khôi phục tình trạng xấu rồi, xem ra anh vẫn phải nghĩ cách tăng thời gian tiếp xúc.
Nghĩ đến bị buộc phải cùng chỗ với Úc Khả Khả...
Trong đầu hiện lên gương mặt cười tủm tỉm của cô, mặt anh tối sầm, đôi mắt sắc bén u ám lại muộn phiền, anh xoa xoa huyệt Thái Dương. Nghe tiếng ồn trong đầu, anh dứt khoát đứng dậy bật máy tính lên làm việc, dường như đã chết lặng chấp nhận hiện thực bị ép mất ngủ này.
Hệ thống: [Chời, đúng là người cuồng công việc, nhân vật phản diện vẫn đang làm việc.]
Giọng Úc Khả Khả lập tức trở nên kính nể một cách nghiêm túc: [Được đấy, anh ta không hề nghỉ ngơi à?]
Tổng giám đốc Quý không thể nào nghỉ ngơi nổi: "..."
[Ting, giá trị hóa ác + 1]
Úc Khả Khả: ?
---
Lời tác giả:
Boss Quý: Đây là lời con người có thể nói ra được sao?