Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 19



◎Bỏ nhà để sang bên hàng xóm làm mèo! ◎
Miệng bình thủy tinh khá nhỏ, nhân viên studio đứng ở một bên luống cuống không biết làm sao, cũng không dám đập vỡ cái bình kẻo làm nó bị thương, chỉ có thể đứng lo lắng suông tại chỗ, trông rất giống người chồng đứng chờ người vợ ở cửa phòng giải phẫu.
Nhìn thấy Hám Trạch đi tới, cậu ta vội càng nói: "Anh Hám, nó bị kẹt rồi —— cái này ——"
Hám Trạch nhăn mày lại.
"Đến đây giúp một tay."
Hắn nói xong thì xoay người đi về phía phòng bếp.
Dầu ô liu nhanh chóng được đổ ra tay rồi thoa đều lên khắp miệng bình.

Hai người ở đây, một người giữ mèo, một người túm lấy cái bình, Tư Cảnh thì cố hóp phần lông tơ màu trắng chỗ quai hàm lại, cả ba phía đều mất nhiều sức người, cuối cùng cũng nghe thấy phốc một tiếng ——
Với một lớp lông vàng rực thấm đẫm dầu ô liu, cuối cùng y cũng rút được cái đầu tròn vo của mình ra khỏi cái bình.

Sức người tiêu hao hơi nhiều chút, đi đường cũng thấy không ổn tí nào, đi một bước mà còn loạng choạng mất ba lần.
Hám Trạch ôm nó lên, thương xót cúi đầu xuống hôn vài phát lên trên cái đầu lông của nó.
"Tiểu Hoa, không làm sao chứ?
Tư Cảnh choáng váng đầu óc, nằm nhoài trong ngực hắn, một tiếng cũng không kêu nổi.
Éc.
Sao có nhiều ngôi sao bay xung quanh thế.
Y duỗi móng vuốt túm chặt lấy áo của Hám Trạch, dựa người vào lồng ngực rắn chắc của hắn thông qua lớp áo mỏng manh, lớp dầu loang trên cổ trông cứ lập lòe sáng như đang đeo một sợi dây chuyền, một chút ít dầu này đều bị nó cọ xát lau hết lên trên áo sơ mi trắng của người đàn ông.
Hám Trạch cũng không hề tức giận, chỉ ôm y chặt hơn chút nữa.
"Lại tắm thêm một lần nữa nhé?"
Hắn ôm con mèo nhỏ này đi vào trong nhà tắm, thanh niên ở phía sau vừa áy này vừa không yên lòng, cất cao giọng nói: "Anh Hám, em thì sao?"
"Gửi kịch bản sang cho Tư Cảnh đi," Hám Trạch duỗi tay thử độ ấm của nước, không hề quay đầu lại nói, "Ở ngay nhà bên cạnh."
Thanh niên nghe lời đi gõ cửa, một lát sau lại quay đầu vòng về, "Bên cạnh không có người."
Hám Trạch giật mình.
"Không có người?"
Hắn nhớ là mấy ngày nay Tư Cảnh rõ ràng không có thông cáo nào mà.
......
Bảy giờ tối, Viên Phương đến gõ cửa nhà nghệ sĩ nhà mình, anh bám riết không tha đứng gõ cửa suốt hai giờ liền, gõ đến mức hàng xóm ở quanh đó đều trách móc anh, lúc này mới ngạc nhiên chuyển hướng đi đến nhà Hám Trạch ở cạnh đó, "Anh Hám có nhìn thấy Tư Cảnh không? Sao lại không thấy Tư Cảnh của tôi nhỉ?"
Đôi mắt tròn xoe màu xanh ô liu của Tư Cảnh híp lại, duỗi người ở trong lòng của quan hót phân, y đang cố duỗi móng vuốt ra để túm lấy món đồ Hám Trạch đang cầm lên rồi cầm xuống trên tay.

Bao bì gần như đều bị xé rách, Tư Cảnh đang mài móng ở trên bảng nhựa phía trên, âm thanh cọ xát ken két vang lên, một vài móng nhọn nhỏ xinh bị ép ra ngoài đệm thịt, tất cả đều bị Hám Trạch bấm móng tay chuyên dụng cắt sạch sẽ, móng vuốt mèo lần lượt bị kéo ra rồi cắt cho bằng sạch.
Những chiếc móng bị cắt đều được thu lại cất vào trong hộp rồi khóa lại, giống như đang cất giấu một món bảo vật trân quý nào đó.

Chỉ là người được cắt móng là Tư Cảnh bị vặn cho cong queo, cơ thể ngắn ngủn của y đã bị vặn vẹo thành một cái bánh quẩy cỡ lớn.
Mèo đại lão soi gương để thưởng thức tư thế oai hùng của chính mình, bỗng chốc phát điên phát rồ lên.
Sao lại có thể vặn thành như vậy?
Nhìn qua trông mình cứ như phần nhân của cơm cuộn ấy.
"Meow!"
Y hung hãn kêu lên một tiếng bày tỏ sự phản đối, nổi giận đùng đùng ý bảo người đàn ông tự đến mà xem bản thân hắn đã tạo nên hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Hám Trạch bị y gọi đến, nhìn y xiêu xiêu vẹo vẹo biểu diễn rắn trườn, cố nhịn cười lại.
"Mới cắt móng vuốt nên có thể sẽ thấy không quen lắm," Hám Trạch cúi người sờ đầu y, "Qua một lúc thì sẽ ổn thôi."

Viên Phương không phát hiện ra con mèo ở trong lòng Hám Trạch, anh đang sốt ruột, lòng gấp đến mức bốc lửa.
"Cậu ấy có thể đi đâu cơ chứ? Không thì đi ra ngoài tìm thử xem?"
Vừa nghe xong câu này của Viên Phương, mèo đại lão nâng ánh mắt màu xanh lục lên, nhàn nhạt nhìn anh.
Không phải tui đang ở đây rồi sao?
Anh còn muốn đi đâu tìm tui hả?
Viên Phương thử gọi điện thoại xem, nhưng tiếc là tiếng chuông điện thoại lại vang lên ở ngay bên cạnh, chỉ cách một tấm ván cửa.

Trong đầu người đại diện xoay chuyển đủ các loại phỏng đoán, đang suy nghĩ tìm cách để có thể mở được cửa ra, lo lắng nói, "Chắc sẽ không té xỉu ở trong nhà tắm chứ?"
Lông mày Hám Trạch cũng nhăn lại, nghĩ đến khuôn mặt phấn chấn của người kia, môi mỏng mím chặt lại.
Hắn trầm giọng nói: "Mở cửa đi."
Viên Phương nói: "Mở như nào được chứ?"
Anh mở điện thoại định tìm thợ phá khóa đến, "Để tôi đi xuống dưới nhòm xem có biển quảng cáo nhỏ nào ——"
Hám Trạch nói: "Không cần."
Hắn đi vào phòng ngủ rồi cầm một chuỗi chìa khóa đi ra.

Viên Phương trơ mắt nhìn hắn cắm chìa khóa vào, xoay một cái, cửa nhà bên cạnh lập tức mở ra, miệng mở to không khép lại được.
Đến cả Tư Cảnh cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn, cứ meo meo không ngừng.
Nơi mà ông đây ở, tại sao anh lại có chìa khóa hả?
Viên Phương biết đây là nhà của Hám Trạch, nhưng anh cứ nghĩ người này đã đưa hết chìa khóa cho Tư Cảnh rồi chứ, bây giờ tự dưng nhìn thấy Hám Trạch nhẹ nhàng mở cửa ra như vậy nên cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Anh há miệng thở dốc như thể muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống không nói gì.
May là bây giờ đều là người trong cùng một studio.
Chứ không ấy, trong tay đối thủ một mất một còn có chìa khóa nhà bọn họ, đã thế còn ở sát vách nhau, không cần hao công tốn sức cũng có thể mở được cửa, nghĩ thôi cũng đủ khiến cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
Nhỡ đâu nửa đêm nửa hôm lại nảy sinh ý muốn giết người diệt khẩu thì phải làm sao bây giờ?
Hám Trạch đẩy cửa ra, di động nằm trên bàn cạnh cửa sổ vẫn đang rung chuông, Tư Cảnh thì không thấy đâu, căn nhà trống rỗng không thấy một bóng người, mấy người nhìn quanh lại càng thêm lo lắng.
Vậy thì đã đi đâu, di động cũng không đem theo?
Bọn họ tìm quanh không thấy đâu, đành phải đóng cửa rồi quay trở lại nhà Hám Trạch.
Tư Cảnh bước chân đến rồi quanh quẩn bên chân Hám Trạch, căng cổ họng rồi kêu vài tiếng meo meo yếu ớt, móng vuốt bám chặt lấy góc áo Hám Trạch, ý bảo người này bế nó lên.
Người đàn ông duỗi tay ra rồi bế mèo con chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay này lên, ổn định ôm chắc trong lòng.

Viên Phương cúi đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt tròn xoe màu xanh ô liu ở trong lòng Hám Trạch.
Ơ?
Vẻ mặt canh có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn, lại đăm chiêu nhìn chằm chằm vào phần chân ngắn ngủn trông có vẻ quen mắt kia.
"Tại sao con mèo này lại ở nhà của Hám tiên sinh thế?"
Thanh niên ở studio kỳ quái nói: "Đây không phải mèo nhà anh Hám sao?"
"Không phải," Viên Phương nói, quen thuộc duỗi tay ra xoa bóp lỗ tai mèo, "Đây là mèo nhà Tư Cảnh, cung phụng chẳng khác gì tổ tông, ba ngày thì hai ngày không ở nhà...!Shh."
Tư đại lão ghét bỏ quay đầu tránh đi, Viên Phương sờ vào khoảng không trống rỗng.
Anh cũng không tức giận, nói: "Chân thì không dài nhưng tính tình lại rất lớn."
Tư Cảnh ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt tràn ngập vẻ xơ xác tiêu điều.
Anh.
Nói.
Gì?
Tư đại lão giận dữ cười.

Đôi mắt mèo màu xanh ô liu mở to, thuận tiện giơ móng ra cào.
A.
Nhân lúc mọi người không ai chú ý đến, y lại men theo máy điều hòa ở bên ngoài cửa sổ rồi nhanh nhẹn chui về nhà của mình, dùng móng vuốt để khởi động máy tính, hùng hổ mở word ra gõ chữ.
Sau khi gõ chữ xong thì y thiết lập hẹn giờ rồi lại theo đường cũ quay trở về.
Mấy người đều ngồi chờ trong nhà Hám Trạch đến tận nửa đêm, nhưng vẫn không hề nghe thấy được chút động tĩnh nào ở nhà bên cạnh.

Càng lúc càng cảm thấy lo lắng, đến nỗi còn nghĩ muốn báo cảnh sát, dù sao thì cũng là người của công chúng.
Nhỡ đâu bị fan hâm mộ phát rồ nào đó cưỡng ép bắt đi thì sao?
Đến rạng sáng, cách vách đột nhiên vang lên tiếng vang.

Mấy người vội vàng chạy sang mở cửa, lại chỉ phát hiện máy tính đang đặt trên được mở ra.
Lật ra là thấy phía trên viết như này.
【Bỏ nhà ra đi, đừng có tìm! 】
Viên Phương: "..........."
Hám Trạch: "..........."
Bỏ nhà ra đi?
Tư đại lão hài lòng liếm móng vuốt màu trà sữa của mình.
Ai bảo anh dám nói tui chân ngắn, giờ ông đây bỏ nhà trốn đi làm mèo nhà hàng xóm, tìm được chắc?
Quả thực Viên Phương không tìm thấy được, đầu cũng sắp hói đến nơi, "Cái người này!
Sao lại không đáng tin cậy chút xíu nào vậy!
Tư đại lão không đáng tin cậu đang đi loanh quanh, nhìn người đại diện cứ liên tục đi qua đi lại trước mặt mình, tâm trạng tốt đến mức có thể gặm thêm hai con cá khô nhỏ.
Tư Cảnh quang minh chính đại chiếm cứ giường của Lục Thần hình người.
Hám Trạch thật sự rất cưng chiều y, nhìn y đang chui cái đầu tròn vo của mình vào trong ổ chăn cũng không thèm ngăn cản lại, mà còn giúp y tìm chỗ ngon nghẻ để dễ dựa vào trong lòng mình.

Hắn nắm lấy móng vuốt mèo, còn mèo thì nằm ngủ đến mức không biết trời trăng đất dày là gì ở giữa khuỷu tay của hắn, lộ ra cái bụng màu trắng rối tinh rối mù, để lộ cả hai quả trứng lông, mùi hương đi cả vào trong mơ tạo cảm giác như vừa mới rời vào trong biển bạc hà mèo, ngủ đến say sưa ngon lành.
Thời gian làm mèo trôi qua thật sự quá mức sảng khoái, chỉ có một điều, do đã có bóng ma tâm lý sẵn rồi, có đánh chết Tư Cảnh cũng không đồng ý giải quyết vấn đề quan trọng của mình ở đây nữa.
Lúc nhịn không nổi nữa, y sẽ nhẹ nhàng lần mò theo cửa sổ rồi chui về nhà mình để giải quyết.
Đúng chỗ rồi đấy, ừm ừm, mọi thứ nên nhẹ nhàng vui vẻ như thế.
Sau hai ba ngày liên tục như vậy, Hám Trạch nhận ra có điều không đúng.

Chậu cát mèo trống trơn sạch sẽ, cát vẫn là cát, viên nào ra viên đấy, một chút vón cục cũng không có.
Khi kết thúc xong công việc, Hám Trạch tiện đường đi đến bệnh viện thú y.
"Không bài tiết?" Bác sĩ thú y ghi chép lại triệu chứng, giải thích nói, "Có thể là do bị táo bón.

Cứ mãi như thế sẽ không tốt cho cơ thể đâu."
Hám Trạch nhíu mày, gõ chữ vào phần ghi chép trên điện thoại, lại hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Bác sĩ đưa cho hắn một lọ dầu thầu dầu cùng với bông tăm y tế.
"Dùng cái này để khơi thông," bác sĩ nói, "Sẽ tốt ngay."

Hám Trạch cất đồ vào rồi nói cảm ơn, lúc này hắn mới đi ra khỏi bệnh viện, ánh nắng bên ngoài vừa vặn lên đến đỉnh, hắn hơi cúi đầu xuống chui vào trong xe.
Trên biển quảng cáo lớn chính là Tư Cảnh, thanh niên cười mà như không cười, đuôi mắt hếch lên, trong mắt hiện lên vẻ phong tình nồng đậm không thể tan chảy, toàn thân tỏa ra hơi thở phong nguyệt.

Trong miệng y đang cắn một quả anh đào màu đỏ, màu sắc đỏ tươi kẹp giữa hai hàm răng xinh đẹp đến mức đâm thẳng vào mắt người xem.
Phòng Uyên Đạo nhìn biển quảng cáo, cảm thán: "Tư Cảnh thật sự là một hạt giống tốt."
Sắc tình nhưng lại không hạ lưu, thậm chí còn mang theo cảm giác ngỗ ngược cùng kiêu ngạo trời sinh, càng làm tăng thêm sức quyến rũ của người này.
Chỉ là, "Tính nết bình thường thật tệ, bây giờ đã vào studio rồi, đi ra ngoài mà cũng không biết báo một câu sao?"
Hám Trạch vô thức gõ ngón tay lên trên ghế ngồi, thản nhiên nói: "Mấy ngày hôm nay cậu ấy không có công việc."
Phòng Uyên Đạo nhanh nhạy nhận ra Hám Trạch không thích nghe những lời này, anh mấp máy môi rồi nuốt những lời còn lại đi xuống.

Hám Trạch còn đang nhớ mong mèo ở nhà, nhân lúc buổi trưa được nghỉ ngơi để về nhà nhìn xem thế nào.
Vừa mở cửa nhà ra, đủ mọi sắc lông đập thẳng vào mắt.
"......"
"......!!!"
Cả nhà toàn là mèo, loại lớn nhỏ hoa văn cam trắng lông dài lông ngắn các kiểu đều đủ cả, trông giống như đang mở đại hội đại biểu chủng tộc ở trong nhà vậy, chiếm cứ sạch sẽ trên tấm thảm lông.

Thành viên gia đình là Nhị Hắc bị đám mèo này xô đẩy chen chúc ép thẳng vào góc tường, tủi thân thò cái đầu chó ra khỏi khe hở để nhòm ngó.
Tư Cảnh đang họp.
Y chuyển nhà rời đi, đương nhiên địa bàn căn cứ cũng phải di chuyển theo, bây giờ đám mèo đàn em đều đang tụ tập lại đây để báo cáo cho y biết những sự vụ lớn nhất xảy ra trong mấy ngày gần đây, mèo lông dài liếm móng vuốt cho y, mèo Nga xanh thì làm gối đầu cho y, một mình Tư Cảnh nằm ngang trên sô pha nhìn chẳng khác gì hoàng đế cùng ba ngàn giai nhân.

Vừa nghe thấy âm thanh mở cửa, mấy trăm ánh mắt đều chuyển qua nhìn về phía bên này.
Phòng Uyên Đạo kinh hãi khi bị vô số ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, nhìn đám lông lá đầy đất này, anh loay hoay khó khăn tìm chỗ đặt chân.
"Anh Hám, cậu mua cả vườn mèo đấy à?"
Người đàn ông cũng dừng lại một lúc, sau đó thay giày rồi lắc đầu.
"Không phải."
Phòng Uyên Đạo hít thở không thông.
"Chỉ có một con là của tôi," Hám Trạch thản nhiên nói, "Những con khác chắc là do nó gọi đến."
Mặt mũi Phòng Uyên Đạo méo xệch lại, nhìn Tư đại lão đang nằm đến mức đẹp mèo, không nén được văng tục một câu.
"Vãi chưởng, chắc không phải đều do nó dụ dỗ đến hết đấy chứ?"
Rốt cuộc sao cứ phải khiến người ta hâm mộ cuộc sống của loài mèo cơ chứ hả?
Tư Cảnh lười biếng nâng đầu lên, khinh thường nhìn người bình thường chưa từng chứng kiến sự đời.

Mãi cho đến khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc đang đến gần, lúc này y mới đứng thẳng lên bằng mấy cái chân ngắn ngủn, cọ đầu vào.
Đã nhìn thấy trận địa này chưa hả? Đều là đàn em của tui đó.
Đúng thế đúng thế đó, tui chính là lão đại.
Trong lòng Hám Trạch lúc này chỉ quan tâm đến vấn đề sức khỏe của nó, ôm nó đi về phía góc tường, "Để cho tao nhìn xem...."
Dồn đám mèo sang một bên, hắn nhìn về phía WC mèo ở góc tường, bên trong vẫn không có gì cả, hiển nhiên là hội nghị vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu nên nhà vệ sinh công cộng này vẫn còn chưa phát huy được tác dụng của nó.
Lông mày của Hám Trạch càng nhíu chặt hơn.
Hắn thầm tính toán trong lòng, đã bốn ngày rồi.
Bốn ngày liền không hề có hoạt động bài tiết, vấn đề này thực sự quá nghiêm trọng.
Phải nhanh chóng hành động luôn.
Hám Trạch lấy tăm bông ra.
Tư Cảnh đặt móng vuốt lên đống tăm bông, dáng vẻ không hiểu rõ tình hình rồi dùng sức gẩy chúng, nhìn đống tăm bông lăn đi rồi vui sướng đuổi theo, trông khá ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết được rằng mình sẽ gặp phải cái gì.
Dầu thầu dầu được thấm lên tăm bông, Hám Trạch bước đến gần rồi vỗ tay vào chỗ bên cạnh mình.
"Tiểu Hoa, lại đây."
Giọng điệu của hắn tương đối hòa nhã, bày ra một hộp cá.
"Đến đây, cho mày ăn."
Tư đại lão vểnh đuôi lên, cao ngạo bước đến rồi thuận thế bị hắn ôm vào trong lòng, lông trên người được người nọ vuốt dọc theo chiều xuôi, y thoải mái đến mức nheo cả mắt lại, suýt chút nữa bật ra tiếng kêu khò khè từ miệng.
Ngửi thơm ghê.
Đầu óc Tư Cảnh đang quay cuồng đến mức không kìm lại được, trong lòng tràn ngập tính toán nên hít như thế nào, thần dân của y vẫn còn đang đứng ở dưới ngước đôi mắt đầy vẻ trông mong lên nhìn, nhưng không con nào dám tiến lên.
Nhận thấy đã đến lúc, Hám Trạch cầm chặt bông tăm, đột nhiên gạt cái đuôi đầy lông lên.
....
Hở?
Tư Cảnh nhận ra có gì đó sai sai.
Hám Trạch nhắm ngay chỗ đó rồi xuất đúng một chiêu bạo vũ lê hoa châm [1].

Phía trên được dầu thầu dầu thấm ướt đến trơn bóng, rồi đẩy mạnh một phát.
[1].

Là tên một chiều thức xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng "Sở Lưu Hương truyền kỳ" của Cổ Long.
Ủa??
.....
Cái đờ mờ nhà nó chứ!
Làm cái búa gì vậy!!
Trong chớp mắt Tư Cảnh đã bừng tỉnh lại từ trong hương thơm ngào ngạt, đôi mắt vốn dĩ đã tròn nay còn trợn tròn đến nỗi tưởng như chiếm một nửa khuôn mặt, lại càng thêm vẻ giật mình không dám tin.

Y nhanh chóng chạy vọt về phía trước nhưng lại bị người kia túm chặt chân sau kéo về.
"Không được đâu nhé," Hám Trạch cau mày dạy dỗ, "Phát bệnh thì phải trị, phải cắm vào phía sau thì sau này mới bài tiết được chứ."
Tui bài tiết cái quái gì chứ!
Tư Cảnh hoàn toàn bị kinh hãi, phát điên bò về phía trước, xoay trái xoay phải đủ kiểu, mục đích để chiếc tăm bông kia không thể thuận lợi tiến vào được.
Bỏ bố mày ra!
Tui đây không bị bệnh!!!
Hám Trạch không buông: "Ngoan nào."
Tư Cảnh dùng hết sức đạp móng vuốt vào hắn, trong lòng nôn nóng, y dứt khoát nhe răng nanh trắng bóng của mình ra đợp một phát trên cổ tay Hám Trạch.

Nhân lúc người đàn ông buông lỏng cổ tay theo bản năng thì vội vàng nhảy ra bên ngoài.
Nhanh tới cứu mèo, cứu giá!
Đám mèo ở bên dưới đang ngay ngắn ngồi thưởng thức màn biểu diễn tuyệt vời của đại lão, lúc này đột nhiên bị tiếng kêu thảm thiết của làm cho tỉnh cả đầu.

Một con hai con cũng bất chấp không thèm thưởng thức cúc - hoa với trứng nữa, một đám mèo liều chết nhào hết lên, thề sống thề chết sẽ cứu đại lão thoát khỏi bàn tay của con người phàm trần này.
"Méoww........."
"Meow o!"

Một đám mèo lao lên trông thật sự rất kinh người, Phòng Uyên Đạo đứng bên cạnh kêu lên một tiếng khiếp sợ, đột nhiên bị một đám mèo bao quanh nên chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn con mèo chân ngắn màu trà sữa kia nhanh nhẹn nhảy trái nhảy phải rồi nhảy ra khỏi cửa sổ dưới sự bảo vệ của bầy mèo, không biết tung tích ở đâu.
Tư đại lão chui đầu trở về nhà mình, chuyện đầu tiên y làm chính là biến về hình người, đứng cởi quần trước gương.
Y cảm nhận thấy chút ẩm ướt trơn trượt của dầu thầu dầu ở khu vực đặc thù kia, sắc mặt u ám hẳn đi, nghĩ lại vừa sợ vừa hoảng hốt, da đầu cũng run lên từng trận.
"Chết tiệt...."
Cũng may, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu đúng một chút.
Nhỡ còn thêm một lần nào như thế nữa, y thật sự không dám nhắc đến bông tăm nữa mất.
Y đường đường là đại lão miêu giới nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y suýt chút phải trình diễn hái hoa cúc tại hiện trường.

Tư Cảnh cử động cả hai chân nhưng vẫn cảm giác được một chút kỳ lạ, Tư đại lão tức giận thầm nghĩ đến việc ân cần thăm hỏi cả gia phả nhà đối thủ một mất một còn.
Đây không phải là đối thủ một mất một còn nữa, đây là biến thái đó!
Tư Cảnh chạy vào toilet, cầm vòi hoa sen cọ rửa thật lâu, lúc này mới gắng gượng cọ rửa hết cảm giác kỳ dị đó.

Nhưng tâm hồn phải chịu tổn thương to lớn thì lại không có biện pháp khôi phục lại nguyên trạng được nữa.
Không làm được.
Tuyệt đối không thể làm mèo nhà Hám Trạch.
Cũng may mấy hôm trước y đã lấy được không ít món đồ nho nhỏ từ nhà Hám Trạch về đây, vừa may cũng đủ cho y hít một thời gian nữa.

Tư Cảnh giật mạnh cái bao gối ở dưới đệm ra, ngửi như ngửi của quý rồi ôm lên giường ngủ.

Suy nghĩ một lúc, y lại rút ra một cái gối khác để bảo vệ vững chắc cho vị trí thần bí suýt chút bị đe dọa của y.
Nhưng mà vẫn cứ thấy lạnh lẽo.
Tư đại lão sợ hãi trong lòng.
Vãn nên làm người thì hơn.
Ít nhất sẽ không gặp phải đe dọa như vậy.
#
Khi tỉnh dậy, Tư Cảnh một lần nữa lấy hình dạng con người xuất hiện đang lúng túng bước chân ra khỏi cửa.

Phòng Uyên Đạo ở nhà bên cạnh còn đang mặt xám mày tro sau khi đại chiến với hàng trăm con mèo ngày hôm qua, vất vả khổ sở mãi mới tiễn được hết đám mèo ra ngoài, đồ đạc trong nhà cũng gặp không ít tai ương, anh quét bình hoa bị vỡ ra ngoài thì nghe thấy âm thanh kẽo kẹt, cửa nhà bên cạnh mở ra.

Thanh niên vài ngày không thấy bước ra khỏi cửa, hình dáng diện mạo vẫn đẹp đẽ như trước, chỉ là tư thế đứng trông có vẻ kỳ cục.
Phòng Uyên Đạo đứng thẳng người, "Đã về rồi?"
"Ừm."
Vẻ mặt Tư Cảnh tê liệt, dự định ra ngoài kiếm chút đồ ăn, một câu cũng không muốn nói nhiều, "Tạm biệt."
Vừa nhìn thôi đã cảm thấy mông lạnh toát.
Phòng Uyên Đạo sững sờ nói, "Huh....!Tạm biệt."
Anh lại cúi đầu xuống dọn dẹp nốt, Hám Trạch xách túi rác đi ra rồi đặt xuống cạnh cửa, "Ném cả mấy cái này nữa, lát lại đi dán mấy tờ thông báo tìm mèo —— Tư Cảnh?"
Đôi mắt của Tư Cảnh trợn tròn trong nháy mắt.
"Đứng ở đây làm gì," Hám Trạch nhẹ giọng cười, "Mấy ngày nay đi đâu thế?"
"........"
Thanh niên vẫn đang trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt y hiện lên vẻ đỏ ửng không tự nhiên lắm.
Hám Trạch thấy buồn cười, trong lòng không khỏi mềm nhũn, sải bước tiến lên.
"Cậu ——"
Không đợi hắn nói câu "Tôi rất lo lắng" ra khỏi miệng, thanh niên bỗng duỗi tay che kín kẽ phía sau của mình, ý đồ ngăn chặn lại cảm giác lạnh lẽo đang bốc lên.
Hám Trạch: "............???"
Tư Cảnh nhanh chóng quay sang thân thiết chào hỏi với hắn, "Tạm biệt."
Ầm một tiếng, đóng cửa lại.
Trong phút chốc Tư đại lão đã kinh hãi chui vào trong nhà, cắn răng túm chặt lấy quần áo trên người, càng che đậy kín mít hơn, vừa túm chặt vừa lòng đầy căm phẫn.
Đồ cầm thú!
"........."
"........."
Còn lại hai người hai mặt nhìn nhau.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Phòng Uyên Đạo khó khăn nói: "Tôi có thể giả bộ như không nhìn thấy gì cả."
Nhưng mà, "Rốt cuộc thì tại sao phải che kín mông?"
Hám Trạch im lặng trong chốc lát, đột nhiên cong khóe môi lên.
Phòng Uyên Đạo càng run rẩy.
Không phải chứ, đối thủ một mất một còn bây giờ....
Hóa ra đều trông có mùi gay gay như vậy sao?
[26/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Cảnh: Tui biến thành người rồi, bây giờ anh không có cách nào để ngấp nghé cơ thể thuần khiết của tui đúng chứ?
Hám Trạch: (đầy vẻ ẩn ý) ừm.....
----
Sau khi biến thành mèo
Tư đại lão liền vô cùng ngốc
Đây là ảo giác của tui sao?
Rõ ràng là một người có tính tình ngang ngược mà nhỉ???.


Bình Luận (0)
Comment