Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 20



Tư Cảnh chưa kịp rút lui được bao lâu thì bên ngoài đã có người đứng gõ cửa.

Cho dù đứng cách một tấm ván cửa thì Tư Cảnh vẫn có thể ngửi được mùi hương —— chính là cái mùi khiến cho y thấy vừa thèm vừa khát, cơ mà phía sau cứ thấy hơi lành lạnh.
Y nuốt một ngụm nước miếng, nín thở, mở cửa ra.
Hám Trạch đứng ngoài cửa, chân dài thẳng tắp, chiếc quần rộng thùng thình mặc ở nhà cũng không thể che lấp được dáng người có tỉ lệ ưu việt của hắn.
"Có chuyện gì?"
Tư Cảnh hỏi.
Hám Trạch vẫn nhìn y như cũ.
"Thật sự xin lỗi," Người đàn ông nói, "Trước đó có một con mèo chạy đến chỗ tôi, nó còn rất nhỏ, phần chóp đuôi của nó có màu cam —— đó có phải là mèo của cậu không?"
Cái đuôi mèo của Tư Cảnh suýt chút lòi ra khỏi quần, căng thẳng đến mức thẳng lưng, tỉnh bơ nói: "Đúng.

Sao vậy?"
Đôi mắt của Hám Trạch đột nhiên nheo lại.
"Nó đã về nhà chưa?" Hám Trạch nói, "Nó vừa mới chạy ra khỏi nhà tôi."
Trong lòng Tư Cảnh tràn ngập suy nghĩ muốn nhanh chóng đuổi cổ hắn đi, "Về rồi về rồi, đang ở chỗ tôi."
"........."
Bất ngờ chính là người đàn ông vẫn không hề rời đi, đôi chân dài của hắn cứ như đã cắm rễ ở trước cửa nhà y, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Mãi cho đến khi Tư Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, đồng thời khép hờ cánh cửa lại, rõ ràng có ý đuổi khách, "Còn có việc gì?"
Khóe môi Hám Trạch hơi cong lên.
"Không có," hắn chậm rãi nói, "Hẹn gặp lại."
..........
Gặp lại cái con khỉ!
Tư đại lão đóng cửa lại, dừng lại một lúc rồi cẩn thận cởi chiếc quần dài đang mặc xuống, đứng trước gương soi thử xem khu vực thần bí kia còn phản chiếu cái gì nữa không.

"Anh ta đã dùng cái loại dầu quỷ quái gì vậy? Sao mà rửa mãi cũng không sạch thế!"
Vẫn còn cảm giác dinh dính khác thường, giống như một loại dầu nhớt nào đó, chẳng nhẽ bắt y phải dùng cả nước rửa bát để tẩy sạch những vết dầu nhớt cứng đầu à?
Y cũng đâu phải bát đĩa gì đâu!
Y thò tay sờ vào....
Ánh mắt Tư đại lão chậm rãi lướt qua chai nước rửa bát ở phòng bếp, trầm tư trong chốc lát.
Y lại thử đi thử lại vài lần nhưng vẫn cứ cảm giác không ổn tí nào, y đành phải lấy một chút nước rửa bát ra để rửa tiếp cho bằng sạch thì thôi.

Buổi chiều Viên Phương đến cửa khởi binh vấn tội, vừa mới bước chân vào cửa đã bị Tư Cảnh run rẩy dựa người vào tường dọa cho kinh ngạc, "Cậu đang làm tạo hình gì đấy?"
Không biết anh vừa mới nghĩ đến cái gì, giọng nói đột nhiên nâng lên, tràn đầy vẻ kinh sợ, "Mấy ngày nay cậu đã đi đâu vậy?!"
Đi cái kiểu gì mà vừa về đã thấy thắt lưng tàn tạ trông thấy như vậy!
"Tôi còn chưa hỏi anh đâu," Tư Cảnh cắn răng nói, "Anh mua cái loại nước rửa bát quỷ quái gì cho tôi vậy hả?"
Kích thích chẳng khác gì acid sunfuric, mới dùng có chút mà khiến người ta tưởng như thăng thiên luôn, cảm giác lục phủ ngũ tạng cũng bốc cháy theo luôn.
"Nước rửa bát gừng đó," Viên Phương ù ù cạc cạc nói, "Làm sao thế?"
"........"
"Nói đi, Tư Cảnh, nói xem nào! Ơ, sao lại trợn trắng mắt lên thế? Không có chuyện gì chứ, chẳng lẽ là thoát vị đĩa đệm??"
Hai ngày sau, Tư Cảnh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau khi bị giày vò vài lần, tập hai của show tống nghệ cũng bắt đầu quay.
Địa điểm ghi hình lần hai vẫn ở nông thôn như cũ, nơi này khi trước đã từng là một chiến trường chém giết đẫm máu.

Bây giờ cả máu và xương đều đã bị vùi lấp, từng căn nhà được dựng lên thành hàng, ngay cả những ngôi nhà bằng gạch bình thường cũng đã hoàn toàn biến mất.
Mấy người ngồi xe bus băng qua đường núi để đi đến thôn làng, Bạch Hoành Lễ được sắp xếp chỗ ngồi ở bên cạnh Tư Cảnh đã run cầm cập chẳng khác cái rây chạy bằng điện.
Tư Cảnh lại không hề phát hiện ra, chỉ yên lặng nuốt nước bọt.
Thời tiết bên ngoài không ổn cho lắm, càng ngày càng lạnh, vì thế mà cửa kính xe bus đều đóng chặt kín lại, một nửa chỗ hở cũng không có.
Bởi thế mà cỗ mùi hương kia cũng càng đậm đặc hơn.
Tưởng chừng như trái cấm trĩu nặng đầy hấp dẫn trong vườn địa đàng, hấp dẫn đến mức thúc ép y phải lao đến ngắt lấy luôn.
Tư Cảnh đeo hai lớp khẩu trang, nói chuyện cũng ồm ồm, "Còn bao xa?"
Y thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, khó khăn há miệng ra để thở.
"Không bao lâu nữa đâu," lái xe ngồi phía trước là dân bản địa, vui tươi hớn hở nói, "Tầm bảy tám phút nữa là đến."
Ảnh đế Bạch nhìn không chớp mắt, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đầu gối, thậm chí còn không dám liếc mắt sang nhìn người đang nuốt nước bọt ở bên cạnh mình.
Nuốt nhanh như vậy, chắc không phải đang đói bụng chứ?
Hắn không yên lòng nhích người dịch sang một bên, thử vươn tay sờ thử, để chắc chắn rằng đuôi cá chưa bị lòi ra.
Xe bus cuối cùng cũng dừng lại trước trường tiểu học của thôn, vô số học sinh ồn ào lao lên, khi cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện ra tất cả đều đang nở nụ cười.

Trần Thải Thải ôm cái này rồi ôm cái kia, trên mặt đều treo nụ cười mười vẻ thân thiện, Tư Cảnh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô nàng nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng ở giữa.
Giữa sân trường có một tác phẩm điêu khắc, chạm trổ ra dáng người đang đứng thẳng, ngũ quan mơ hồ không rõ mặt mũi ra sao, trong tay còn đang cầm đao để bảo vệ đám người ở phía sau, trông giống như thú mẹ đang bảo vệ đàn con của mình.
"Đây là anh hùng trong chiến tranh thời trước," ông lão được mời đến tham gia chương trình giải thích, "Thôn của chúng tôi là khu vực trọng điểm bị bom đạn oanh tạc trong chiến tranh năm đó.

Khi ấy, không một ai coi chúng tôi là người...!chết thì chết, giết thì giết, thanh niên trai tráng trong thôn đều đi làm lính, chỉ còn lại một đám người thì căn bản không thể nào sống nổi."
Ông lấy tẩu thuốc dài ở bên hông ra, lạch cạch hút hai ngụm.
"Cái này cũng là nghe cha tôi kể lại, may mắn thay đã có một người anh hùng rất xuất sắc đã cứu sống không ít người.

Anh ta đã lãnh đạo dẫn dắt mọi người trong thôn vùng lên đấu tranh, kiên cường đánh đuổi hai đại đội của quân thù! Hai đội liên tiếp đó nhá!"
Không binh khí cũng không có nhân lực, thật sự quá xuất sắc!
Mấy vị khách quý đều im lặng nghe ông kể, Tư Cảnh duỗi chân nhìn về phía xa, ánh mắt dừng lại trên đám cây cối màu xanh xanh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trần Thải Thải hỏi: "Vị anh hùng này tên là gì ạ?"
Ông lão phất tay.
"Không tên, không có tên."
"Người này không nhận bất kỳ phần thưởng nào?"
"Đi đâu mà nhận chứ," ông lão ai ôi thở dài một hơi, "Người rời đi rồi...! rời đi rồi.


Bây giờ cũng nhiều năm như vậy rồi, càng ngày càng ít người nhớ rõ được, nhưng có có người vẫn luôn nhớ rõ đến người này."
Cho nên bọn họ mới làm một pho tượng như vậy rồi đặt ngay giữa sân trường học.

Khi những đứa nhóc đủ tuổi đi học bắt đầu đến trường, giáo viên luôn chỉ tay dạy cho chúng biết mảnh đất mà chúng đang đặt chân lên đã từng trải qua những gì, để có thể hưởng thụ những ngày tháng hòa bình như bây giờ đã phải hy sinh những gì.
Đây là giờ lên lớp đầu tiên đầy sống động.
Chủ đề tập hai của show tống nghệ là khắc ghi lịch sử, để ý tương lai.

Mấy vị khách mời đều được phân công đến trường để dạy học cho học sinh tiểu học, Trần Thải Thải dạy ngữ văn, Hám Trạch phụ trách tự nhiên và vật lý, Bạch Hoành Lễ đảm nhận toán học.
Lúc hỏi Tư Cảnh am hiểu cái gì, Tư Cảnh suy nghĩ một lúc.
"Thể dục."
".........."
Vì thế mà y được phân công đi chơi diều hâu bắt gà con cùng một đám học sinh tiểu học, Tư Cảnh mặc một chiếc áo hoodie màu vàng rộng thùng thình, chui vào giữa một các học sinh tiểu học này, cười đến mức ở trên tầng cũng nghe rõ mồn một.

Đám nhóc cười ha ha bổ nhào về phía y, nghĩ trong đầu là xem ra tính tình thầy Tư này tốt phết, ai cũng không sợ y, tất cả đều bám theo sau y giống như một đám đầu củ cải đỏ.
Tay trái Tư Cảnh móc một cái, bên tay phải cũng móc một cái, y đang dạy bọn nó cách đấu vật.
"Nhóc phải như này ——"
Y đột nhiên chen một chân về phía trước, cậu nhóc ngã xuống được y đỡ lấy, "Hiểu chưa?"
Không ít đứa nhóc trong thôn đều đã quen với việc va chạm đánh nhau, làm sao có thể bằng lòng chịu thua, "Tiếp tục đi ạ!"
Một đứa lại đến thêm một đứa khác, thầy Tư đánh đâu thắng đấy, không có trận nào là y không quật ngã được đối thủ.
Đã đến giờ tan học, các giáo viên cùng các bạn học khác trong trường đều hào hứng dào dạt chạy đến vây xem.

Mấy thầy giáo còn vén tay áo lên, không tin Tư Cảnh với cái thân thể thoạt nhìn trông không có vẻ khỏe mạnh này có thể khỏe đến mức như vậy, chà xát hai tay, "Đến đây thử chút đi."
Không đến mấy phút, người bị quật ngã lại nhiều thêm mấy người.
Lòng tự trọng và lòng tự tin của Tư đại lão đã căng thành quả bóng luôn rồi, vù một cái cũng bay được lên trời.
"Ai đến cũng không sợ," y nói, "Tôi không sợ ai cả.

Ai có thể khiến tôi thua cuộc, tôi có thể gọi người đó là ba luôn."
Đám học sinh tiểu học nhìn y đầy vẻ sùng bái, như thể đang nhìn Ultraman.
"Oa...."
Tư Cảnh cảm thấy thỏa mãn tột độ giữa một loạt âm thanh hâm mộ này, cái đuôi cũng vểnh lên luôn rồi.
Đột nhiên đằng sau có người lên tiếng, "Để tôi."
Vẻ mặt Hám Trạch chứa đầy ý cười, hắn cởi áo khoác ngoài ra, để lộ áo sơ mi hơi mỏng ở bên trong, phác họa hết sức rõ nét thân hình hoàn hảo vai rộng eo hẹp của hắn, "Để tôi thử xem."
"......."
Tư đại lão nhìn thấy hắn, ngay lập tức bật người đi đến chỗ VJ lấy khẩu trang đeo lên mặt, che mặt đến mức kín kẽ.

Y sờ khẩu trang giống như đang sờ lên lồng bảo hộ mạng sống của mình, hơi lo lắng nói, "Anh tới thử cái gì chứ?"
Hám Trạch nới khuy măng sét, để lộ cẳng tay, cánh tay này cũng hết sức rắn chắc, đường nét trôi chảy, nhìn cũng biết rằng đây không phải sản phẩm được cố ý tạo ra trong quá trình tập gym, trông càng giống như kết quả tự nhiên của việc chăm chỉ vận động quanh năm suốt tháng, hắn vặn vặn tay, thản nhiên thốt ra hai chữ, "Đấu vật."
Quần chúng hóng hớt chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ngay lập tức đã bắt đầu ồn ào.

Tròng mắt Tư Cảnh dính chặt trên cánh tay kia, muốn động đậy cũng không thể, trong đầu chỉ quanh quẩn hai chữ.
Muốn hít muốn hít muốn hít muốn hít muốn hít....
Đã mấy hôm chưa được hít rồi đó, lúc này đột nhiên nhìn thấy, rung rinh đến mức muốn bốc lửa luôn.
Không được.
Y nuốt một ngụm nước miếng, gắng gượng làm cho ánh mắt mình trở nên kiên định hơn.
Trước mặt nhiều người như vậy.
Làm sao có thể thua được?
Y cũng xắn tay áo lên, buộc thắt lại hai dây mũ của áo hoodie lại, ngoắc ngoắc tay.
"—— Đến đây."

Hai người tựa vào một chỗ.
Tư Cảnh đấu vật không chỉ dựa vào mỗi sức mạnh mà còn dựa vào kỹ thuật, tác phong của y vẫn như mọi khi, vừa lên đã tính toán tìm cách khiến người ta vấp chân, tốn sức móc chân lên.
Nhưng chân của Hám Trạch còn dài hơn so với y, dễ dàng lách được khiến y choáng váng cả đầu óc.
"Mẹ nó...."
Tư đại lão cắn răng, lờ mờ nhận ra đối thủ này có vẻ hơi khó đối phó.

Hai người anh tới tôi đi, đều có ý đồ muốn đè đối phương xuống, vật lộn đến mức thở hồng hộc, hai bên áp sát nhau, cánh tay cũng ma sát cùng một chỗ.
Phòng Uyên Đạo đến xem ghi hình, vừa nhìn thấy cảnh này, càng nhìn anh càng cảm thấy có mùi không đúng.
....!Sao có thể.
Đây chẳng phải là đối thủ một mất một còn của chủ nghĩa xã hội khoa học sao? —— Nhìn qua trông có vẻ thân mật đến mức không khí cũng phải sôi sục lên là sao hả?
Nói về sức lực thì Hám Trạch hơn một chút.

Hắn dùng một chút sức lực, nhân lúc Tư Cảnh lơi lỏng rồi nhanh chóng quật ngã y xuống bãi cát.

Thanh niên dưới thân đang trợn tròn mắt nhìn hắn, dùng đầu gối thúc hắn, "Nhanh đứng dậy đi!"
Hám Trạch không đứng dậy, hắn nắm chặt lấy hai cổ tay của y rồi ghìm chặt trên đỉnh đầu, cười nhẹ một tiếng.
"Có nhận thua hay không?"
Đã nhiều năm Tư đại lão không biết rõ chữ thua viết như thế nào, y nhướng mày rồi lại đá người, "Nhận thua cái quả bóng ấy!"
"Không nhận bóng đâu," Hám Trạch uốn nắn lại y, "Phải chịu thua.

Còn không gọi ba đi nào?"
"........"
Tư Cảnh trừng mắt nhìn hắn, mái tóc xoăn trên đầu tưởng như muốn nổ tung.
"Ngoan nào," Hám Trạch ép chân xuống ghìm chặt y, không cho phép giãy giụa, "Gọi đi."
".........."
"Nói phải giữ lời."
Tư Cảnh tâm không cam tình không nguyện hé miệng, gắng gượng thốt ra vài chữ khô khan, ".......!Ba."
Biến thái! Biến thái biến thái biến thái!!
Đừng có đến gần đây, ông đây sắp lòi đuôi rồi!
"Ừm," Hám Trạch sờ đầu y, cuối cùng cũng bằng lòng đứng thẳng lên, "Ba thương con."
Phòng Uyên Đạo nuốt một ngụm nước bọt.
Vào ban đêm, trên diễn đàn xuất hiện một bài post giấu tên.
【Tại sao nghệ sĩ nhà tôi lại có thể ép buộc tôi gặm CP của anh ta cùng với đối thủ hả? 】
Rất nhanh bên dưới đã có người trả lời.
【Vậy cứ gặm đi.

Đường do chính chủ phát có thể khiến người ta cảm thấy sung sướng nhất đó nhá.

】.


Bình Luận (0)
Comment