Chương 11: Thần lực cự tượng! Lễ vật của Hàn Lập
“Các ngươi biết cái gì? Lệ sư huynh bế quan gần bốn tháng là vì trọng thương, công lực giảm sút!”
“Không tin các ngươi xem huyệt thái dương của hắn!”
Đúng lúc này trong đám người có người cười lạnh, nói thẳng ra bí mật. Trên sơn đạo nhất thời rối loạn.
Ánh mắt lần lượt dừng trên người Lệ Phi Vũ, rất nhanh hiện lên vẻ kinh ngạc và khiếp sợ!
Là thật! Lệ Hổ biến thành bệnh hổ! Chẳng trách Vũ Nham dám mở miệng khiêu chiến.
Hắn muốn lấy Lệ Hổ làm đá kê chân sao!
Tâm tư của Vũ Nham trong nháy mắt đều bị toàn bộ đệ tử nhìn thấu, có người khẽ nhíu mày, có người sung sướng khi người gặp họa.
Lệ Phi Vũ hơi mỉm cười, nhìn thấu hết thảy. Hóa ra đưa dược cho hắn là vì thế này. Lệ Phi Vũ nhìn Vũ Nham vui sướng, xem như hiểu được thế nào là hai mặt, âm mưu tính kế.
Đột nhiên hắn nhìn thoáng qua, thấy một thân ảnh trong đám người, Hàn Lập!
Lông mày Lệ Phi Vũ nhướng lên, một lần nữa nhìn Vũ Nham trước mặt nói: “Ta không rảnh chơi với ngươi.”
Nói rồi hắn cất bước, cứ thế bỏ đi!
Hàn Lập xuất hiện không phải ngẫu nhiên. Đây là một trong những cách liên lạc của hắn và Hàn Lập…
Hàn Lập liên lạc hắn, chủ động hiện thân, sau đó hai người kẻ trước người sau đi đến địa điểm bí mật.
Còn hắn muốn liên lạc Hàn Lập cũng rất đơn giản. Chỉ cần đến con đường núi dẫn đến địa điểm bí mật, tìm cây hòe già để lại ký hiệu là có thể hẹn gặp.
Gần bốn tháng Hàn Lập mới chủ động xuất hiện hẹn hắn. Lệ Phi Vũ quả thật không có thời gian bày trò cùng Vũ Nham.
Trong mắt hắn, âm mưu của Vũ Nham giống như trò hề…
Vì dẫu sao Bích Huyết Đan mà hắn đưa tới cũng trợ lực cho Lệ Phi Vũ một phen.
“Cái này không phải do ngươi quyết định!” Vũ Nham cười lạnh, khẽ quát một tiếng, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ!
Hắn đã hạ quyết tâm thừa dịp cơ hội tốt trời cho, bắt Lệ Phi Vũ trở thành hòn đá lót đường cho mình, sao có thể buông tha!
Chiêu thức xuất kiếm đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp bùng nổ!
Kiếm pháp truyền thừa của Vũ gia trực tiếp xông về phía ngực của Lệ Phi Vũ!
Nếu kiếm này đâm trúng, đủ khiến người ta chết bất đắc kỳ tử!
Tàn nhẫn!
Vô tình!
Vũ Nham từ lúc bắt đầu đã không dự định chừa cho Lệ Phi Vũ con đường sống!
Đối diện sát chiêu của Vũ Nham, Lệ Phi Vũ điềm nhiên không quan tâm, xem hắn như trò đùa. Lệ Phi Vũ chỉ giơ tay, dùng tay không nghênh đón dao sắc!
“Muốn chết sao!” Vũ Nham cười đắc ý!
Lợi kiếm trong tay hắn có thể được xưng bảo kiếm, Lệ Phi Vũ tay không đón kiếm chỉ có một kết cục… Đứt tay! Người chết!
“Đinh!!”
Một tay một kiếm đánh nhau trên không trung, không khí phát ra tiếng kim thạch đan xen. Thấy cảnh tượng trường kiếm chém đứt tay Lệ Phi Vũ không xuất hiện, Vũ Nham sửng sốt…
Ngay sau đó!
Lạch cạch!
Dưới vô số ánh mắt khiếp sợ của chúng đệ tử, lợi kiếm trong tay Vũ Nham đứt lìa!
Lách cách rơi trên mặt đất!
Đại Thành Tượng Giáp Công!
Thủy hỏa không dung!
Đao thương bất nhập!
Ong!
Cánh tay Lệ Phi Vũ không dừng lại ở đó, trong đôi mắt tràn ngập kinh sợ trừng to của Vũ Nham, cánh tay đó như thanh loan đao vững chắc nện lên bả vai Vũ Nham!
“Phanh!”
Tiếng đánh nặng nề cùng tiếng xương cốt đứt gãy chấn động khắp không gian.
Vũ Nham rệu rã khụy hai đầu gối xuống, thất khiếu chảy máu, hơi thở nhanh chóng biến mất, chết ngay tại chỗ!
Cự tượng chi lực!
Tay không bắt cọp!
Lệ Phi Vũ nhẹ nhàng thu hồi cánh tay, bước chân không hề dừng lại, giống như hắn chỉ tùy tiện vung tay lên mà thôi.
Đối mặt thân ảnh Lệ Phi Vũ, chúng đệ tử trong sơn đạo vội vàng nhường đường, lặng ngắt như tờ nhìn bóng lưng hắn rời đi!
“Chết… Chết rồi!!”
“Mau, mau đi báo cáo Mã phó môn chủ!”
Chờ thân ảnh Lệ Phi Vũ hoàn toàn biến mất, một hồi lâu đám đệ tử mới có động tĩnh.
…
…
Giết người rồi!
Nhưng Lệ Phi Vũ lại không có cảm giác khác thường nào. Là do bất ngờ hay là do trời sinh máu lạnh? Hay là… hắn sớm đã chuẩn bị từ trước?
Hắn không biết đâu mới là đáp án chuẩn xác, cũng không suy nghĩ rối rắm.
Dù sao ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé, không giết cũng giết rồi, cần gì phải tự làm khổ mình, suy ngẫm những điều này?
Lệ Phi Vũ dựa vào trí nhớ xuyên qua cây hòe già, đi qua thông đạo duy nhất dẫn đến một cái cửa sơn động nhỏ hẹp, tìm đến hồ nước được vách đá vây quanh.
Nơi này mang đến cảm giác mát mẻ, dễ chịu, là một nơi rất tốt. Cũng chỉ có người thích cuộc sống thư thả, nhàn hạ như Hàn Lập mới có thể tìm được nơi thần bí như thế này ở Thái Hà Sơn.
“Ngươi tu thành…… Tượng Giáp Công?”
Lúc này một giọng nói xen lẫn khiếp sợ lặng lẽ cất lên. Lệ Phi Vũ đứng tại chỗ, cũng không bất ngờ nhìn về nơi giọng nói phát ra: “Trát Nhãn kiếm pháp của ngươi tu luyện cũng không tồi.”
Lệ Phi Vũ không trực tiếp đáp lại, cũng xem như ngầm đồng ý.
Hắn nhìn Hàn Lập lặng lẽ bước ra từ trạng thái Liễm Tức, ý cười trên khóe miệng ngày càng đậm, bởi vì Hàn Lập biến đổi sớm hơn nguyên tác…
Vốn dĩ sau khi Mặc lão quay về Thần Thủ Cốc hắn mới nhận được Trát Nhãn kiếm pháp, hiện tại trước nửa năm đã nhận được, thậm chí còn tu luyện gần bốn tháng.
Trong nguyên tác Hàn Lập cũng chỉ tu luyện bốn tháng, sau đó quyết đấu sống chết với Mặc lão!
Hiện giờ thay đổi như thế, cũng không biết khi Hàn Lập và Mặc lão quyết nhất sinh tử, liệu có xảy ra thay đổi nào không? Ví dụ như Mặc lão trực tiếp bị giết, không hề có năng lực phản kháng?
Lệ Phi Vũ đứng bên này suy đoán, bên kia Hàn Lập lại nhìn chằm chằm hắn nói không ra lời! Hắn đứng trong đám người quan sát từ đầu đến cuối, cũng như phần lớn đệ tử Thất Huyền Môn, hắn bị thủ đoạn đáng sợ của Lệ Phi Vũ làm cho nghẹn họng!
Điều không giống là, hắn càng thêm khiếp sợ! Thủ đoạn của Lệ Phi Vũ hoàn toàn trùng khớp với miêu tả của Tượng Giáp Công Đại Thành!
Đao kiếm bất nhập! Lực lớn vô cùng!
Không đến bốn tháng, Lệ Phi Vũ đã tu luyện Tượng Giáp Công đến Đại Thành, trong khi Trương Thiết hai năm mới tới tầng thứ ba, còn phải chịu đựng đau đớn khắc cốt khi đứng dưới thác nước Xích Thủy Phong, mới có tiến bộ!
Hàn Lập nhìn Lệ Phi Vũ trước mặt, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ cùng tự giễu. Uổng công lúc trước hắn còn cho rằng Lệ Phi Vũ không học được.
Lắc đầu, Hàn Lập nhìn Lệ Phi Vũ mở miệng nói: “Lần này ta tìm ngươi là có lễ vật muốn tặng…”
…
…
“Đệ đệ… Hức hức… Phu quân, ngài phải làm chủ cho đệ đệ của thiếp thân!”
Sơn đạo.
Kế bên thi thể quấn vải trắng của Vũ Nham là một phu nhân mỹ lệ khóc sướt mướt. Tất cả mọi người đều nhìn Mã phó môn chủ.
Phu nhân mỹ lệ đang khóc tang là biểu tỷ của Vũ Nham, cũng là tục huyền (thê thiếp) của Mã phó môn chủ.
Thế nhưng càng có nhiều người về bạch sam trung niêm đứng bên cạnh Mã phó môn chủ. Thất Huyền Môn đương đại môn chủ, Vương Tuyệt Sở!
Thất Huyền Môn vẫn là danh môn chính phái, mệnh lệnh rõ ràng nghiêm cấm đệ tử lén lút tranh đấu.
Nhưng lúc này lại có người chết! Hơn nữa ở giết chết ngay trong môn phái! Còn liên lụy đến Mã phó môn chủ và một đệ tử kiệt xuất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi.
Tự nhiên cũng kinh động đến Vương Tuyệt Sở!
Thậm chí còn có đến tai không ít trưởng lão như Hỗn Viên Thủ - Triệu trưởng lão, Lý trưởng lão đệ ngũ…
“Môn chủ, trong mắt Lệ Phi Vũ không có môn quy, tàn sát sư huynh đệ!”
“Nếu không lấy môn quy xử trí, về sau há có thể quy phục chúng đệ tử?”
Mã phó môn chủ đỏ mặt, cắn răng lên tiếng.
Hắn không quá quan tam việc Vũ Nham chết hay sống, nhưung tốt xấu gì cũng là biểu đệ của thê tử nhà mình, Lệ Phi Vũ công khai giết chết Vũ Nham, rõ ràng là đang đánh vào mặt Mã phó môn chủ, nào có phải giết Vũ Nam?
Huống hồ, Lệ Phi Vũ tung hoành xuất thế, đè ép trưởng lão, hộ pháp, thậm chí đệ tử của phó môn chủ cũng mất sạch thể diện phong quang, bọn họ sớm đã không vừa mắt hắn!
Lúc này thù mới oán cũ, giải quyết một lần! Mã phó môn chủ đương nhiên sẽ không bỏ qua!
“Lệ sư huynh!”
“Lệ Phi Vũ đã trở lại!”
“Hắn như thế nào còn dám trở về?!”
Lúc này sơn đạo yên tĩnh đột nhiên xôn xao!
Mọi người nghi ngờ nhìn chằm chằm Lệ Phi Vũ xuất hiện, lộ ra ánh mắt không thể nào tin được!