Chương 12: Thủ đoạn thần tiên
Đối mặt với những tiếng kinh hô, Lệ Phi Vũ chẳng thèm nâng mắt, trực tiếp cất bước tiến lên.
Vương Tuyệt Sở xuất hiện rất đúng lúc. Vừa hay có thể sử dụng lễ vật Hàn Lập tặng.
Hàn Lập không chỉ tu luyện Trát Nhãn kiếm pháp sớm, mà còn biết trước việc quản sự nhà bếp cấu kết giúp đỡ Dã Lang Bang!
Ngay lúc nãy Hàn Lập hẹn hắn là muốn đem việc này làm lễ vật! Lệ Phi Vũ cũng không hỏi nhiều nguyên do, trực tiếp nhận lấy.
Thật ra hắn cũng biết, tính cách Hàn Lập cẩn trọng, không thích hợp ra mặt tố giác! Ngoài ra, nếu Lệ Phi Vũ có chỗ đứng tốt thì càng có lợi cho Hàn Lập, dẫu sao Hàn Lập cũng muốn Lệ Phi Vũ nợ ân tình của mình. Đôi bên cùng có lợi!
Tự nhiên không có đạo lý cự tuyệt.
Đương nhiên, điều này cũng không phải lý do Lệ Phi Vũ quay về, mà là do thực lực!
Toàn bộ Thất Huyền Môn, ngoại trừ ba tên bế sinh tử quan ra thì còn ai có tư cách làm đối thủ của hắn?
Nghĩ đến đây, Lệ Phi Vũ hít sâu một hơi.
“Nghiệt đồ to gan, ngươi còn dám xuất hiện!” Mã phó môn chủ nhìn thấy Lệ Phi Vũ, hét lớn.
Nếu không phải Vương Tuyệt Sở có mặt, phỏng chừng Mã phó môn chủ đã ra tay trực tiếp lấy mạng Lệ Phi Vũ.
Lệ Phi Vũ không để ý đến, đang muốn mở miệng bỗng nhiên từ trong đám người có một đạo ảnh già nua xông đến! Trực tiếp chắn trước người Lệ Phi Vũ!
“Tại sao con còn quay về?”
Khuôn mặt già nua của Triệu Bình hiện lên nôn nóng, thấp giọng nói: “Đi mau, ta cản bọn họ!”
Dứt lời Triệu Bình mặc kệ Lệ Phi Vũ, hắn xoay người che trước người Lệ Phi Vũ, ôm quyền chắp tay: “Môn chủ, phó môn chủ, ta đã hỏi thăm rõ ràng, việc này do Vũ Nham khiêu khích trước, Phi Vũ chỉ nhất thời thất thủ, không đáng tội chết, nên xét tình hình cụ thể mà xử lý!”
Nhìn thân ảnh che chắn trước người mình, đáy lòng Lệ Phi Vũ bỗng nhiên ấm áp.
Triệu Bình chỉ là một hộ pháp bình thường, nhưng lúc này lại giống như một con diều hâu mạnh mẽ, tung đôi cánh già cỗi bảo vệ hắn!
Từ khi xuyên qua đến nay, Lệ Phi Vũ chỉ cảm nhận được ấm áp và yêu thương từ trên người vị sư phụ tầm thường này.
“Hừ!”
“Triệu Bình, ngươi chớ có giảo biện cho tên nghiệt đồ này, giết người chính là giết người!”
“Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa!”
Mã phó môn chủ hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Vương Tuyệt Sở ôm quyền: “Hung phạm giết người Lệ Phi Vũ ở ngay đây, thỉnh môn chủ theo lẽ công bằng làm chủ!”
Vương Tuyệt Sở nhìn Mã phó môn chủ, lại nhìn về phía các trưởng lão và hộ pháp chung quanh.
“Môn chủ!”
Triệu Bình lúc này lại lần nữa hô to, ngữ khí mang theo cầu xin!
Vương Tuyệt Sở mặt vô biểu tình, ánh mắt dừng ở Lệ Phi Vũ phía sau Triệu Bình. Hắn còn nhớ rõ, lúc trước là hắn đề bạt Lệ Phi Vũ tiến vào Thất Tuyệt Đường. Không nghĩ tới……
Lúc này đây, hắn không có cách nào bao che cho Lệ Phi Vũ! Ngoài Vương Tuyệt Sở, còn có phó môn chủ và các trưởng lão hộ pháp ở đây!
Trước mắt Thất Huyền Môn sắp giao chiến với Dã Lang Bang, nếu không thể thống nhất nhân tâm, làm tổn hại uy nghiêm thì hậu quả không dám tưởng tượng!
“Lệ Phi Vũ, ngươi còn lời gì muốn nói?”
Vương Tuyệt Sở niệm tình ngày xưa thưởng thức tài năng Lệ Phi Vũ, dự định cho hắn để lại di ngôn.
“Có!” Lệ Phi Vũ gật đầu, nháy mắt cho Triệu Bình đang sốt ruột đứng chắn trước người mình. Cất bước đi về phía trước.
“Có điều việc này rất trọng đại, ta muốn nói riêng với môn chủ!”
Dứt lời, tẩt cả người có mặt ồ lên kinh ngạc! Bọn họ nhìn chằm chằm Lệ Phi Vũ, không hiểu rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì? Các trưởng lão và hộ pháp cũng nhìn nhau, ánh mắt quái dị!
“Chẳng lẽ tên tiểu tử này còn muốn bắt cóc môn chủ sao?”
Có người nhỏ giọng nói, nhưng không ai đáp lại lời hắn, bởi vì điều này là không thể nào!
Vương Tuyệt Sở nói thế nào cũng là đệ nhất cao thủ trong Thất Huyền Môn, Lệ Phi Vũ có bản lĩnh gì đòi bắt cóc hắn?
Vương Tuyệt Sở bất động, có chút không vui khẽ nhíu mày. Hắn không hiểu hành động của Lệ Phi Vũ, nhưng cũng không tò mò muốn biết.
Tốt xấu gì hắn cũng là nhất môn chi chủ, trường hợp như thế này sao có thể dễ dàng bị môn hạ đệ tử dắt mũi?
“Liên quan đến Dã Lang Bang!”
Đúng lúc này, Lệ Phi Vũ lần nữa mở miệng!
Vương Tuyệt Sở nhíu chặt mày, nhìn Lệ Phi Vũ trấn định đứng giữa đám đông, chau mày nói: “Lệ Phi Vũ, ngươi tốt nhất đừng làm ta thất vọng!”
Vừa nói Vương Tuyệt Sở vừa cất bước tiến lên. Dã Lang Bang với hắn mà nói, thật sự là đại sự hàng đầu!
Nhưng Vương Tuyệt Sở cũng sớm có chuẩn bị, một khi Lệ Phi Vũ cố tình mê hoặc, hắn sẽ ra tay chém chết ngay!
Thấy Vương Tuyệt Sở không tình nguyện đi đến, khóe miệng Lệ Phi Vũ gợn lên một nụ cười, nhỏ giọng nói vài câu.
Vương Tuyệt Sở cau mày, ánh mắt ngoài ý muốn cùng khiếp sợ nhìn Lệ Phi Vũ!
“Môn chủ cứ thử sẽ biết ngay là thật hay giả!” Lệ Phi Vũ nhẹ nhàng mở miệng.
Vương Tuyệt Sở thâm sâu nhìn thoáng qua.
“Triệu trưởng lão!”
“Lý trưởng lão!”
Vương Tuyệt Sở gọi tên hai vị trưởng lão, thấp giọng phân phó.
Hai người hiện lên sắc mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lệ Phi Vũ rồi nhanh chóng rời đi.
Mã phó môn chủ bên cạnh thấy thế trong lòng cảm giác không ổn, vội vàng hô to: “Môn chủ, tên này xảo trá vô cùng, ngàn lần không thể tin hắn!”
“Mã phó môn chủ tạm thời khoan hãy nổi nóng!” Vương Tuyệt Sở thấp giọng lên tiếng: “Ta sẽ tự làm chủ!”
Sơn đạo nhất thời yên lặng! Nhưng ai nấy đều nhận ra được, đây là yên lặng trước bão táp!
“Môn chủ!”
Không bao lâu Triệu trưởng lão và Lý trưởng lão quay lại, trên tay Triệu trưởng lão còn xách theo một người! Tất cả mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lý trưởng lão dừng lại, bẩm báo: “Hết thảy là thật!”
Vương Tuyệt Sở nghe thế, nhìn sang Lệ Phi Vũ.
Lệ Phi Vũ chỉ mỉm cười.
“Vũ Nham khiêu khích đồng môn trước, trừng phạt đúng tội!”
“Lệ Phi Vũ thất thủ giết người, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nay phạt ba tháng bổng lộc!”
“Quản sự nhà bếp cấu kết Dã Lang Bang bán đứng Thất Huyền Môn, tử tội!”
“Đệ tử Lệ Phi Vũ có công tố giác, biểu hiện kiệt xuất, lập hạ công lớn, nay thăng Ngoại Nhận Đường hộ pháp!”
Vương Tuyệt Sở cao giọng mở miệng, tuyên cáo quyết định của chính mình!
Giữa sân một mảnh yên tĩnh! Mã phó môn chủ trợn mắt há hốc mồm nhìn!
“Môn chủ!” Mã Phó môn chủ hét lớn một tiếng!
“Việc này đã quyết, chớ có nhắc lại!”
Vương Tuyệt Sở lạnh giọng đáp lại, cũng không liếc mắt nhìn Mã phó môn chủ một cái đã cất bước rời đi!
Lệ Phi Vũ đứng tại chỗ nhìn Mã phó môn chủ oán hận trừng mắt, sắc mặt xanh mét bỏ đi.
Lệ Phi Vũ không để ý đến hắn, cho dù không có cấp bậc tu tiên, chỉ dựa vào thực lực, Mã phó môn chủ bất quá cũng chỉ là con sâu cái kiến, không hề có sức uy hiếp đối với Lệ Phi Vũ.
Hắn không để ý đến những ánh nhìn kinh ngạc và tiếng đàm tiếu ồn ào, chỉ quay đầu nhìn Triệu Bình: “Sư phụ!”
Triệu Bình nhìn hắn, khuôn mặt già nua cuối cùng hiện lên một vẻ dở khóc dở cười: “Ngươi hiện tại cũng là Lệ hộ pháp, ta nào có tư cách làm sư phụ ngươi.”
Nói rồi trên mặt Triệu Bình lại hiện lên kích động, cắn răng vỗ cánh tay Lệ Phi Vũ: “Tốt lắm, làm tốt lắm, so với người làm sư phụ như ta có tiền đồ hơn, tốt lắm…”
Lời nói của Triệu Bình vô cùng mộc mạc. Câu nói nhiều nhất là “tốt lắm!”
Đêm đó vị lão sư phụ uống say mèm. Lệ Phi Vũ thấy thế khẽ lắc đầu, cũng bưng một chén rượu lên nhấp.
Hắn uống không ít, nhưng khí huyết đủ để xua tan độ cồn trong rượu, căn bản sẽ không say.
“Thần tiên… Phi Vũ, sư phụ… sư phụ muốn truyền cho con thủ đoạn thần tiên!”
Đúng lúc này, Triệu Bình ngả sấp trên bàn, mặt đỏ bừng, cơ thể lắc lư bắt lấy tay Lệ Phi Vũ.
“Triệu gia chúng ta… tổ tiên từng xuất hiện tiên nhân!”