Chương 13: Khí Giáp Thần Công! Sinh ra khí cảm
Thủ đoạn thần tiên?
Tổ tiên xuất hiện tiên nhân?
Lệ Phi Vũ đang thưởng thức rượu ngon, nhất thời tỉnh táo, lần nữa nhìn Triệu Bình đang nằm sấp trên bàn đá.
Đây thật sự quá ngoài ý muốn!
Triệu Bình trong nguyên tác, từ đầu tới đuôi chỉ có một từ hình dung ngắn ngủi là “hộ pháp tầm thường"... Chưa từng nghĩ đến còn có câu chuyện khác?
Đương nhiên Lệ Phi Vũ không cách nào phán đoán rốt cuộc đây có phải lời say rượu của Triệu Bình hay không…
Điều duy nhất có thể xác định là, mặc kệ thật hay giả, nếu có liên quan đến tu tiên hắn nhất định không bỏ qua.
Ngày hôm sau, bình rượu trên bàn đá đã biến thành bình trà.
Lệ Phi Vũ thần sắc như thường ngày, đang ngồi châm trà. Tầng thứ mười Tượng Giáp Công giúp hắn khí huyến hồn hậu, một đêm không ngủ hoàn toàn không phải vấn đề.
Qua hai lần châm trà, Triệu Bình rốt cuộc từ từ tỉnh lại. Dáng vẻ sau khi say rượu có chút mệt mỏi và tiều tụy.
Có điều Triệu Bình lại có chút vui sướng, trên người hắn đắp áo khoác, hiển nhiên là do đồ đệ đắp cho hắn.
“Sư phụ.” Lệ Phi Vũ đem trà ấm qua.
Triệu Bình mỉm cười gật đầu, nhận lấy.
Hớp một ngụm trà cả người cũng trở nên sảng khoái hơn vài phần.
“Sư phụ, tối qua người nói tổ tiên Triệu gia người từng xuất hiện tiên nhân? Người còn muốn dạy con thủ đoạn thần tiên, có thật không/”
“Phụt!’
Lệ Phi Vũ dò hỏi trắng trợn, Triệu Bình sửng sốt trực tiếp phun ra một ngụm trà!
Thấy thế Lệ Phi Vũ hơi mỉm cười, cầm khăn tay sạch sẽ đưa sang.
Ngày hôm qua Triệu Bình có thể không màng tính mạng bảo vệ hắn, vậy thì hôm nay hắn cũng có thể trực tiếp dò hỏi.
Nói bóng nói gió, ngược lại chỉ là hành vi kém cỏi. Sợ rằng khiến Triệu Bình cảm thấy hắn và ái đồ không thân thiết.
Triệu Bình nhận khăn tay, ánh mắt hoảng loạn trốn tránh, không dám nhìn đồ đệ của mình, khuôn mặt hiện lên vẻ bất an.
Cuối cùng khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: “Phi Vũ… ta… sư phụ, kỳ thật… ai…” Triệu Bình thở dài.
“Thôi vậy!”
“Sư phụ cũng không gạt con!”
“Chuyện này kỳ thật cũng là lời nói trong lúc say rượu, ta cũng chỉ nghe ông nội của mình kể lại, nói tổ tiên Triệu gia từng xuất hiện tiên nhân…”
“Không thể xem là thật, không có thật đâu!”
Triệu Bình càng nói khuôn mặt già nua càng đỏ, liên tục xua tay.
Đối với kết quả này, ngược lại Lệ Phi Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không cảm thấy quá thất vọng, chỉ gật đầu nói: “Thế à, thật đáng tiếc…”
“Kỳ thật……” Vẻ mặt Triệu Bình giằng xé nói: “Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn là giả… tổ tiên Triệu gia ta có lưu truyền một công pháp truyền thừa đó là Khí Giáp thần công!”
“Chỉ là nhiều năm như vậy, cho dù là ta hay các huynh đệ thúc bá khác trong gia tộc, hoặc lão nhân tiền bối, không ai có thể tu luyện thành công!”
Khí Giáp thần công?!
Lệ Phi Vũ chớp mắt, nghe Triệu Bình miêu tả hắn bỗng nhiên lờ mờ thấy có hi vọng!
Bởi vì nếu như thật sự là công pháp tu tiên, người không có linh căn sao có thể tu luyện thành công!
“Nếu con thật sự muốn học, ta gửi thư về quê nhà nhờ người đưa tới đây!”
Triệu Bình cười khổ nói: “Có điều ta khuyên con đừng ôm hi vọng quá lớn, bí tịch Thất Tuyệt Đường vẫn đáng tin cậy hơn!”
Nói hết câu Triệu Bình liên tục lắc đầu, rõ ràng hắn không hề tin tưởng công pháp gia truyền này, hoặc là nói… cảm thấy nó là giả!
Lệ Phi Vũ nghe thế cũng không nhiều lời, không từ chối. Hắn ôm ấp hi vọng, xem thử có cơ hội nào không.
Ăn xong bữa trưa, Lệ Phi Vũ mới rời khỏi tiểu viện của Triệu Bình, đi tới Ngoại Nhận Đường ứng trước bổng lộc hộ pháp!
Đối với yêu cầu này của Lệ Phi Vũ, quản sự Ngoại Nhận Đường không dám cự tuyệt. Chuyện ngày hôm qua Lệ Phi Vũ đánh chết em vợ Mã phó môn chủ vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn thăng chức!
Không ai dám vô duyên vô cớ đắc tội Lệ hộ pháp đang vô cùng uy thế này!
Lệ Phi Vũ thu một ngàn lượng ngân phiếu vào trong tay áo, ra khỏi Ngoại Nhận Đường, đi tới hướng cây hòe già. Hắn đi qua khỏi cây hòe già, rồi lại tiếp tục đi qua sơn động…
Hàn Lập đã ngồi chờ gần hồ nước, nghe động tĩnh Hàn Lập liếc mắt nhìn sang, nhàn nhạt mở miệng: “Sư phụ ngươi đối với ngươi thật sự không tồi…”
Ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng Lệ Phi Vũ nghe ra vài phần ngưỡng mộ bên trong.
Lệ Phi Vũ biết cảm tình sư đồ giữa Mặc lão và Hàn Lập quả thật không giống người thường, hắn nhìn Hàn Lập bỗng nhiên bật cười: “Thế nào, hâm mộ sao?”
“Không có!”
“Có gì đâu không dám thừa nhận, kỳ thật ta cũng hâm mộ ngươi…”
Hàn Lập nghe vậy quay đầu nhìn Lệ Phi Vũ, có chút nghi hoặc.
Lệ Phi Vũ có sư phụ tốt như vậy, võ công cao cường, uy thế hiên ngang, dáng vẻ còn rất ưa nhìn… so với Hàn Lập… Hàn Lập thật sự không biết mình có chỗ nào đáng giá để Lệ Phi Vũ ngưỡng mộ…
“Ngươi thật là đang ở trong phúc mà không biết phúc!”
Lệ Phi Vũ cười đi tới: “Ta hâm mộ ngươi có đại ca tốt như ta!”
Hàn Lập: “...”
Lệ Phi Vũ cười đắc ý, đưa ngân phiếu trong tay áo cho hắn. Hàn Lập nhận lấy, tiện tay ném một tay nải qua cho Lệ Phi Vũ.
Tối hôm qua sau khi tặng “lễ vật" xong, Lệ Phi Vũ bèn đòi Hàn Lập mười bình Bích Huyết Đan.
Đối với hắn hiện tại mà nói, mười bình chỉ có thể dùng khoảng một tháng. Không phải hắn không muốn mua nhiều hơn, nhưng Hàn Lập tu luyện Trường Xuân Công, còn tu luyện Trát Nhãn kiếm pháp, còn phải chăm sóc dược liệu, căn bản không có thời gian luyện chế.
Đương nhiên đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu, nguyên nhân chính là trên người Lệ Phi Vũ không có tiền!
Lần này còn phải ứng trước tiền bổng lộc, ngẫm lại cũng thật kỳ lạ, bản thân vẫn còn bị kim tiền thế tục quấn lấy.
Không tu tiên, thực lực có mạnh cách mấy cuối cùng vẫn là phàm nhân, trốn không khỏi phiền nhiễu thế tục.
Giao dịch đạt thành. Hai người trước sau rời đi.
Lệ Phi Vũ lại quay về tiểu viện của mình, sử dụng Bích Huyết Đan, tu luyện Trường Xuân Công, tìm kiếm khí cảm…
Thời gian thấm thoát trôi, đã qua hai mươi bốn ngày!
Lệ Phi Vũ ——
Cấp bậc: Hóa Cảnh
Linh căn: Mộc (giả) (kim thủy hỏa thổ)
Tuổi: Mười bốn
Thọ nguyên: 37
Ngoại công: Tượng Giáp Công (tầng thứ mười); Võ công: Bôn Lôi đao pháp (viên mãn), thuộc tính có thể dùng: 1.
Tầng thứ mười Tượng Giáp Công quả nhiên có thể khiến điểm thuộc tính ngưng tụ sớm hơn một ngày. Nhưng vẫn chưa sinh ra khí cảm.
Một điểm thuộc tính này, trước mắt Lệ Phi Vũ chỉ có một lựa chọn, đó là thêm điểm linh căn!
Lệ Phi Vũ hít sâu một hơi, bình ổn trạng thái thân thể, dưới sự chuyển động của ý niệm!
Tê ——
Thuộc tính biến mất, chữ phát sinh biến hóa.
Linh căn: Mộc (giả: 1/10) (kim thủy hỏa thổ)!
…
Cảm giác được thân thể trong chớp mắt tràn đầy sức sống!
“Cái này…” Lệ Phi Vũ nhìn cục diện, âm thầm lắc đầu, quả nhiên không đơn giản như vậy.
May mắn lúc trước hắn đã có suy đoán sẽ như thế này, nên đã lựa chọn Tượng Giáp Công.
Bằng không, thời gian và hiệu suất sợ rằng sẽ bị kéo dài!
Nắm rõ tình huống, Lệ Phi Vũ cũng không nóng nảy, không sợ không có mục tiêu, chỉ sợ làm ruồi nhặng không đầu.
Sau khi tán công, hắn nhận được mười năm tuổi thọ, đủ để hắn từ từ tích góp điểm thuộc tính, thêm điểm linh căn!
Mấy ngày tiếp theo, Lệ Phi Vũ tu luyện như trước, dự định dùng hết số Bích Huyết Đan còn sót lại bế quan trong một tháng.
Đầu tháng mười hai, một ngày bình thường nọ, Lệ Phi Vũ mở mắt, lộ ra một nụ cười.
Trải qua năm tháng hắn cuối cùng sinh ra khí cảm!